Chương 415: Phong ba nổi lên
Lý Ngư đang cân nhắc nên giữ lại Xưng Tâm như thế nào để ứng phó buổi huấn luyện lễ nhạc vào lúc chiều, thì Cao Dương Công chúa đã sôi nổi từ trên đại điện chạy đến:
- Ha ha, chiều nay ta không phải bị chịu tội ở trong này nữa, bản Công chúa hồi phủ thôi.
Lý Ngư vừa mừng vừa lo:
- Điện hạ sau giờ ngọ không phải đi học lễ nghi nữa ạ?
Cao Dương giả mặt quỷ với hắn, nói:
- Học thì vẫn phải học, nhưng Thái Tử ca ca đã đồng ý nói giúp cho ta, bảo ta học ở Đông cung, sẽ do nữ quan Đông cung chỉ dạy mà không phải do hai tên kia. Người ta không phải vất vả nữa.
Lý Ngư mừng rỡ:
- Nói như vậy, tôi không cần phải đi Đông cung nữa à?
Cao Dương khoát tay:
- Trời ạ, ngươi còn tưởng thật à, ngươi cho rằng ta tới Đông cung là để học lễ nghi à? Thái Tử ca ca rất thương ta đấy. Ngươi có gì làm thì đi làm đi, để ta suy ngẫm về thủ khúc của ngươi một chút, nếu có chỗ nào không hiểu thì sẽ hỏi ngươi sau.
Lý Ngư nghe thế rất vui, xem ra số mình vẫn may mắn, cũng không bị làm sao. Đây vốn là một chuyện đau đầu, không hiểu sao lại giải quyết xong. Có điều, mình là người bình thường, cứ kiếm cơm mãi ở Cổ Xuy Thự cũng không phải biện pháp, cần mau chóng được điều đi mới được.
Lý Ngư đang suy nghĩ, Cao Dương đã chạy xuống dưới điện, đúng lúc một trận gió thổi đến, cuốn bức tranh lên, lăn lông lốc.
- Ồ, đây là gì thế?
Cao Dương Công chúa hơi khom người nhặt lên, mở ra xem, ngây cả người.
Lý Ngư cũng tò mò, nhìn thoáng qua, lại vội cho tay vào ngực để tìm tìm, vội nói:
- Á, điện hạ, là của thần.
- Của ngươi à?
Cao Dương nhìn hắn:
- Đây là tòa nhà ở đây thế, do ai thiết kế, nhìn rất được.
Lý Ngư ho khan, lấy bản vẽ trong tay nàng, cuộn lại, kiêu ngạo nói:
- Thần mua một tòa nhà, muốn sửa sang lại nên tự thiết kế đấy. Khiến điện hạ chê cười rồi.
Cao Dương Công chúa kinh ngạc:
- Hở, ngươi tự thiết kế ư? Ngươi còn biết xây dựng à, quá toàn tài đi.
Thiết Vô Hoàn lập tức đầy sùng bái mà nhìn về phía Lý Ngư. Vị huynh đệ kia chỉ chỉ điểm gã vài câu, đã giúp gã giải quyết xong chuyện mà gã vốn tưởng rằng cả đời cũng không giải quyết được. Ở trong lòng gã, đây thật sự là thiên nhân rồi. Cho dù người ta nói Lý Ngư có biện pháp bay đến trên mặt trăng đi chăng nữa, theo gã, cũng không phải là không được.
Mà La Bá Đao và Hột Can Thừa Cơ, thì liếc nhìn Lý Ngư, trong lòng biết tên này lại đang nói xạo rồi. Hai người ầm thầm bội phục: Tiểu tử này, vì thông đồng nữ nhân, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chỉ có điều, một cô nương còn nhỏ tuổi như thế mà hắn cũng hạ thủ được, thật đúng là…cặn bã của xã hội mà!
Ai ngờ, Lý Ngư ra vẻ ta đây như vậy chính là đóng cho Xưng Tâm xem đấy.
Lý Ngư... cũng là một người đàn ông có lòng tự trong, vì sao hắn còn để ý chức ị ở Cổ Xuy Thự chứ? Thật ra bây giờ hắn muốn tòng nghiệp, thì rất nhiều cơ hội, gia nghiệp bên Long gia trại còn chưa có ai kế thừa, bên Đệ Ngũ Lăng Nhược, cũng hậu thuẫn rất mạnh cho hắn.
Về phần nói “"Nhân viên công vụ", Lý Ngư thật sự không để Cổ Xuy thự vào mắt.
Tuy nhiên, hắn có thể chủ động từ bỏ, có thể mặc kệ, lại không bị người ta nói gì.
Nếu cho hắn đánh ra được một thương hiệu, rồi hiên ngang ra khỏi Cổ Xuy Thự, trước mặt huynh đệ, bằng hữu, nữ nhân của hắn sẽ oai phong cỡ nào.
Hiện giờ Cao Dương vừa hỏi, Lý Ngư nhân cơ hội mượn việc, thật sự có một ngày bị đuổi ra khỏi Cổ Xuy Thự, cũng có thể dùng “Chuyên nghiệp bất đối khẩu" để che giấu.
Hắn khẽ gật đầu với Cao Dương Công chúa:
- Điện hạ quá khen rồi, thần đối với nhạc lý thực ra hiểu biết hữu hạn, nhưng đối với xây dựng thiết kế thì khá tinh thông đấy ạ. Chẳng qua trời đưa đất đẩy mà được phân đến Cổ Xuy Thự nhậm chức, sở học không được dùng đến…
Hắn cười gượng:
- Đúng là ông trời trêu người mà.
Vấn đề là, Lý Ngư kỳ thật ngay cả xây dựng thiết kế cũng chẳng hiểu, nói đến âm nhạc, hắn may ra còn có thể đánh ra được “Bảo bối của ta", ngươi bảo hắn thiết kế một tòa nhà thử xem, hắn ngay cả nhà vệ sinh cũng không thiết kế được.
Nhưng Cao Dương Công chúa tuổi tuy nhỏ nhưng lại rất hiểu biết, bởi vì bản vẽ kiến trúc thời này không trừu tượng giống đời sau, chỉ là một đối thế của nét vẽ, nó rất đủ hình tượng, lại giống nwh một phủ khám đồ của một tòa trang viện.
Cao Dương Công chúa không hiểu về xây dựng nhưng nàng hiểu về kiến trúc.
Vị tiểu Công chúa này từ nhỏ đến lớn từng thấy được bao nhiêu khu nhà cao lớn rồi, Hoàng cung đại nội, Đông cung vương phủ, chư phủ công chúa, tướng phủ chư tướng…cho nên đối với kết cấu của tòa phụ đệ, tính hợp lý cùng với phân chia khu công dụng khác nhau, trình độ mỹ quan…nàng chỉ nhìn một cái lập tức đã hình dung ra được hình dạng kết cấu rồi.
Nghe Lý Ngư nói thế, trong lòng tiểu Công chúa vừa động: Thái Tử ca ca kính nhờ ta chuyện kia không phải có liên quan đến xây dựng kiến trúc hay sao. Thái Tử ca ca thiếu một người có tài, hắn lại lam hiểu xây dựng kiến trúc. Ừm, mình không nói cho hắn trước, đến lúc đó cho hắn một sự ngạc nhiên. Hihii…
Cao Dương tiểu Công chúa nghe Lý Ngư bày tỏ nỗi lòng, lập tức động lòng trắc ẩn, vừa hay nàng lại đang có một việc, cần người có tài xây dựng kiến trúc, liền muốn giúp hắn.
Nàng cười hì hì khoát tay với Lý Ngư, nói:
- Thất kính thất kính, hoá ra túc hạ không phải đại sư trình diễn nhạc mà là một nhà thiết kế công trình xây dựng. Ngươi cứ yên tâm ở Cổ Xuy Thự đi, có câu nhất pháp thông, trăm pháp thông, nói không chừng có một ngày, ngươi có thể theo nghề xây dựng thiết kế, ngộ ra nhạc lý, độc đáo, trở thành nhất đại tông sư!
Nói xong, nàng nhấc váy định chạy, rồi lại đứng lại, quay đầu hô to với trên điện:
- Thái Tử ca ca, mau ra đây, dẫn ta đi Đông cung chơi.
Lý Thừa Càn kéo một chân từ trên điện đi ra, Lý Ngư và Thiết Vô Hoàn vội khom người hành lễ, đưa đoàn người của mình rời khỏi.
Tại nơi quan binh đồn vệ dùng cơm, ngay ở dãy phòng phía bắc Huyền Vũ môn, đồ ăn cho binh lính cũng rất khá, dù sao cũng là binh lính trấn thủ cung đình. Lý Ngư nhận một phần đồ ăn, cùng Thiết Vô Hoàn ngồi trước bàn ở ngày phía góc để ăn cơm.
Lý Ngư liếc nhìn binh lính lục tục tới ăn cơm, nói với Thiết Vô Hoàn:
- Ngươi không phải người Quan Trung, ở trong Đồn Vệ doanh này không ai xa lánh ngươi à.
Thiết Vô Hoàn cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng, Đồn Vệ doanh thủ Huyền Vũ môn, là thân vệ thiên tử. Có thể nhậm chức tại đây, mỗi người đều có bản lĩnh riêng. Cho nên trong nhóm đồng đội, cũng không để ý hộ tịch hay xuất thân gì cả.
Lý Ngư trấn an:
- Như vậy cũng tốt. Ngươi là huynh đệ của ta, chớ để khách khí, có chuyện gì khó xử, ngươi cứ nói ra. Với bản lãnh của ngươi, ta tin tưởng thăng quan tiến tước, không phải việc khó. Nếu cần tiền tài khơi thông, ngươi nhất định phải nói với ta đấy.
Lý Ngư thật sự coi Thiết Vô Hoàn là huynh đệ của mình. Tuy hắn không có loại tình cảm thân thiết lớn bên nhau từ nhỏ với Thiết Vô Hoàn giống như Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi, cũng không có giao tình giống như đám bạn tù Khang Ban chủ, Lưu Lão đại, nhưng Thiết Vô Hoàn cực kỳ ngay thẳng, chỉ dựa vào việc gã nguyện chết thay mình, thì đây chính là huynh đệ cả đời của hắn rồi.
Thiết Vô Hoàn cười nói:
- Không cần không cần, ở chỗ này thăng quan nhất định phải dựa vào bản lĩnh, dựa vào công tích đấy, bằng không, cho dù thượng vị, cũng sẽ bị người đã dè bỉu. Ngươi yên tâm đi, nếu ta đã vào đồn vệ, nhất định sẽ dùng bản lĩnh thật để xông pha.
Lý Ngư thầm nghĩ, lúc này còn là năm đầu Đại Đường, quốc triều vừa mới thành lập, không khí còn đang chính, tốc độ hủ hóa trong quân địa phương còn chậm, Vô Hoàn nói vậy hẳn là rất đúng với thực tế, bèn gật đầu.
Lý Ngư trân trọng bản lĩnh, nghĩa khí ngất trời của Thiết Vô Hoàn, vô cùng kỳ vọng gã có tương lai, không muốn gã cứ là một binh lính bình thường. Nhưng hắn không thể ngờ rằng, rất nhanh sau đó, Thiết Vô Hoàn sẽ phải rời khỏi Đồn vệ, bị phái đến mộ địa phương khác.
Ngay tại Phường Diên Khang, đợi Dương Tư Tề tiến hành cải tạo tu sửa xong phủ đệ, tòa nhà trước sau ngũ tiến đã được thông nhau, bên ngoài cửa nhỏ hậu trạch, tòa nhà phố đối diện kia chính là chỗ ở của Thiết Vô Hoàn, hai huynh đệ có thể thường xuyên gặp nhau, vốn là một chuyện tốt, vấn đề là tòa nhà kia có tên là Ngụy Vương phủ.
Việt Vương Lý Thái sắp được phong làm Ngụy Vương, hơn nữa vẫn được giữ lại kinh thành không đi đất phong, chẳng những không đi đất phong, gã còn muốn xây dựng một văn học quán trong Ngụy vương phủ, chiêu nạp hiền lương làm việc cho mình. Tranh đấu giữa Ngụy vương Lý Thái và Thái tử Lý Thừa Càn cũng ngày càng kịch liệt.
Bên trong cơn lốc xoáy ngần vẫn là sự thái bình.
Ăn cơm xong, Lý Ngư vốn không còn lý do ở lại trong cung nữa, hắn tạm biệt Thiết Vô Hoàn, đi ra khỏi cung, đứng yên lặng suy nghĩ. Xưng Tâm còn chưa quay về Cổ Xuy Thự, trong Cổ Xuy Thự, hẳn còn chưa biết hắn đã hết việc ở trong cung, hơn nữa Xưng Tâm cũng là người biết điều khéo léo, quay về sẽ không ăn nói lung tung.
Nghĩ đến đây, Lý Ngư quay đầu ngựa, đi về phía chợ Tây Trường An.