Chương 416:
“Ta đã thấu hiểu nửa kiếp phù sinh, một “nửa” đó vô biên đầy ý nghĩa,
Hưởng nửa kiếp đời vui nhàn nhã, giữa biển trời rộng rãi bao la.
Chốn quê nhà nửa tỉnh nửa quê, vườn tược thì nửa đồi nửa ngập,
Nửa sách đèn, nửa cày cấy, nửa tiểu thương; nửa bình dân, nửa mang
danh kẻ sĩ.
Gà mờ ta đây trộm được nửa ngày rảnh rỗi trong kiếp phù du, tâm tình nửa phật nửa tiên…”
(Cái này tạm tra trên mạng)
Lý Ngư ngâm nga khúc “Một nửa” do chính mình xuyên tạc, thúc ngựa tiến vào chợ Tây.
- Tiểu lang quân.
Bàng bà bà nhiệt tình đón tiếp hắn, lão bà bà tuổi cũng nhiều, vậy mà đi đứng rất nhanh nhẹn không cần ai dìu đỡ, không những vậy bà ấy mỗi ngày đều ở chợ Tây này đi đi lại lại, còn khỏe mạnh hơn nhiều người trẻ tuổi.
Lý Ngư giơ tay chào bà, lễ phép cất tiếng chào hỏi, tiếp tục đi, đang đi, Trần Phi Dương mang theo vài người, cả năm sáu người đều vẫy cánh tay đi tới.
Hiện tại vị này đang chuyên trị an cho thành, không chỉ là bắt trộm mà còn bắt những kẻ lừa gạt, một công đôi việc. Lúc này, y đang xách hai cán của cái cân, thấy Lý Ngư, Trần Phi Dương lập tức đứng lại, lạy dài:
- Tiểu lang quân, đã lâu.
Lý Ngư ghì ngựa:
- Phi Dương, chuyện của Cẩu Đầu Nhi, ngươi đã an bài chưa?
Trần Phi Dương nói:
- Tiểu lang quân yên tâm, tiểu nhân đã nhờ người ở trạm dịch, chỉ cần thấy Cẩu Đầu Nhi sẽ bảo hắn tới Trường An.
- Tốt lắm! Nếu hắn tới, nhớ nói với ta một tiếng.
Lý Ngư cười, phân phó xong liền đạp ngựa, tiếp tục đi về phía trước.
- Tiểu lang quân...
Vừa nghe âm thanh quen thuộc, Lý Ngư theo bản năng da đầu căng lên. Tuy chưa thấy người nhưng hắn đã nhận ra đây chắc chắn là Lục Hi Chiết.
Vị “Giang hồ hào kiệt” này được Nhiếp Hoan mời chào tới, giọng rất cao, do đó lúc trước khi mà Lý Ngư tạo ra “sự cố tử vong” để thoát thân, phần lớn đều bị cái tên “trung thành tận tâm” này phát hiện, sau đó còn gào to ai nấy cũng nghe thấy “Không hay rồi, Lý thị trưởng…”.
Lý Ngư ghìm chặt dây cương ngựa, thấy Lục Hi Chiết cũng mang theo vài người, từ trong một ngõ nhỏ đi ra. Hiện giờ Lục Hi Chiết đã là một trong bát trụ của chợ Tây, chức cao vọng trọng. Tuy nhiên ở trước mặt Lý Ngư, y rất cung kính chấp lễ, không chỉ vì Lý Ngư là chủ cũ của y, mà quan trọng hơn là, lúc Lý Ngư công thành lui thân, quả quyết rời khỏi chợ Tây, cho nên có quan hệ vô cùng tốt với mọi người ở chợ Tây.
Hiện tại hai vị cô nương Lương Thần và Mỹ Cảnh cũng chẳng coi Lý Ngư là thuộc hạ mà là bằng hữu ngang hàng cùng nhau ăn bữa cơm, địa vị rất cao.
Lý Ngư mỉm cười chào hỏi y. Lục Hi Chiết đứng nhìn chăm chú, đợi ngựa của hắn đi qua mới rời đi.
Y chính là nhân vật mấu chốt mà Tô Hữu Đạo đưa vào thành, nay lại có chức vị cao, gánh vác trọng trách quan trọng là kiểm soát chợ Tây, mà muốn đạt được việc đó, đầu tiên là phải thể hiện được bản lĩnh của hắn, lấy được tín nhiệm của Lương Thần, Mỹ Cảnh.
Hơn nữa, Tô Hữu Đạo còn chọn ra hai thuộc hạ của mình, đều là những người có hình thái, tướng mạo, thân thủ tốt, có ý muốn bọn họ tiếp cận Lương Thần, Mỹ Cảnh. Trai tài gái sắc càng dễ dàng nảy sinh tình cảm, một khi đã “nắm chắc” Lương Thần, Mỹ Cảnh, thâu tóm chợ Tây cũng dễ như trở bàn tay.
Tô Hữu Đạo chọn ra hai người, một người tên Phạm Giai Ninh, người còn lại chính là Lục Hi Chiết. Chỉ có điều việc Tô Hữu Đạo nghĩ đến, Dương Thiên Diệp cũng đã tính. Nên Dương Thiên Diệp cũng tuyển ra hai người là Lâm Xuyên, Cốc Hàn, hiện tại cũng chính là kình địch của Lục Hi Chiết và Phạm Giai Ninh.
Hai người kia có phần còn trội hơn người của Tô Hữu Đạo, thứ nhất, họ đều là những cô nhi mà Mặc Bạch Diễm thu nhận trong hồi chiến tranh, cũng chỉ hơn Lương Thần, Mỹ Cảnh một hai tuổi, bộ dạng cũng rất anh tuấn.
Thứ hai, Mặc Bạch Diễm huấn luyện bọn họ, cũng không chỉ là thành sát thủ. Mặc Bạch Diễm đã bồi dưỡng một quân đoàn thiếu niên cho Dương Thiên Diệp, nào là thao lược kinh thư, giáo thụ đầy đủ, một khi tập hợp bọn họ khởi binh, rất có thể những người này sẽ trở thành tướng lĩnh trẻ tuổi.
Cho nên bất kể là tri thức hào hoa, hay là lãnh đạo tài giỏi, thì hai thiếu niên này đều rất ưu tú, có khi còn tốt hơn Lục Hi Chiết và Phạm Giai Ninh, rõ ràng có thể giành được tình cảm của hai mỹ nữ Lương Thần, Mỹ Cảnh, cạnh tranh nhiều hơn.
Lục Hi Chiết còn có hi vọng ôm được mỹ nhân về mình nên bây giờ, đối với việc làm ăn ở chợ Tây, Lục Hi Chiết vô cùng để tâm, so đống sự vụ ở chợ Tây đối với hai tỷ muội Lương Thần, Mỹ Cảnh thì y ngại gì vất vả.
Lý Ngư một mạch bước vào, đi qua “Tuyết Lung cư”, đây là cửa tiệm của Tác Tác, “Tuyết Lung cư” coi như là sản nghiệp của Lý Ngư hắn rồi. Tuy nhiên, Tác Tác vừa mới mang theo đứa bé chuyển vào Dương phủ, đương nhiên hiện tại không ở “Tuyết Lung cư”, cho nên Lý Ngư chỉ nhìn lướt qua mà không đi vào.
Đối diện chính là Càn Long Đường, cửa tiệm của Dương Thiên Diệp. Lý Ngư cũng không đi vào, chỉ liếc nhìn vào trong tiệm, ánh mắt bất giác hướng lên trên, cửa sổ đã đóng, cũng không có một tiểu mỹ nhân xinh đẹp thanh đạm như cúc đứng ở đó, thúc ngựa đi tiếp, đối diện, dưới ánh mặt trời, bảng hiệu chữ vàng “Đông Ly Hạ” tỏa sáng rạng rỡ.
Tiến vào “Đông Ly Hạ”, Lý Ngư lập tức được bọn tiểu nhị ân cần mời lên lầu. Những người này đúng là có mắt nhìn, hiển nhiên biết rằng tuy hiện tại Lý Ngư không còn là người của chợ Tây, nhưng lại có địa vị và ảnh hưởng còn lớn hơn trước kia. Đương nhiên, chẳng qua đây chỉ là tạm thời, nếu Lý Ngư không bồi dưỡng tâm phúc của riêng mình ở chợ Tây, một thời gian sau, có khi hắn sẽ biến thành một “khách quý” đúng nghĩa, tuyệt nhiên không thể có ảnh hưởng với chợ Tây giống như trước.
Lý Ngư đi vào chợ Tây, vốn là muốn gặp Đệ Ngũ Lăng Nhược. Tuy nhiên, chuyện giữa hắn và Đệ Ngũ Lăng Nhược, ngoại trừ Bát Đại Kim Cương bên cạnh Đệ Ngũ Lăng Nhược thì không một ai biết, nếu tùy tiện đi vào sẽ khiến cho người khác nảy sinh nghi ngờ, cho nên trước hết hắn lên trên lầu, gặp Lương Thần, Mỹ Cảnh.
Lương Thần, Mỹ Cảnh cũng chẳng khác trước kia là bao, bất kể là dáng vẻ hay quần áo, nếu nói có gì thay đổi thì hẳn là việc bố trí gian phòng thôi.
Lúc trước, một nơi xa xỉ rộng rãi như Thường Kiếm Nam cũng chỉ để xử lý công chuyện, nên sau khi đôi tiểu tỷ muội này đến đã mua thêm rất nhiều đồ trang trí nhỏ, đi mua thêm đồ vật và bài trí vật dụng theo sở thích của hai người, cho nên, vừa mới đi vào hắn đã cảm nhận được sự lịch sự tao nhã, ấm áp và hòa hợp, cũng đoán được chủ nhân nơi này là thiếu nữ.
- Đến, ngồi đi!
Lương Thần, Mỹ Cảnh thấy Lý Ngư thì rất vui mừng, vội vàng mời hắn ngồi xuống, sai người pha trà.
Trên bàn, có một bình Ngọc Tịnh trắng cắm hoa tươi rực rỡ.
Nệm dưới chân cũng là vải thêu hoa, vải dệt sắc phấn hồng, lộ rõ khí chất của chủ nhân nơi này.
Trên bàn, có một mâm trái cây, đối với mấy nha đầu này, hẳn không thể nào có hứng thú với trà. Lý Ngư chú ý tới, trong mâm có một quả lê đã bị người ta gặm một nửa, theo như vết cắn kia thì hẳn người ăn nó có răng nanh rất đều đặn. Trong mâm còn có hai cây dưa chuột, đầu năm nay, dưa chuột cũng đã trở thành hoa quả ăn.
Mỹ Cảnh thử một ngụm Tiểu Bạch Nha, cười mỉm nói:
- Ngươi thật thanh nhàn, quấy chợ Tây đến long trời lở đất, sau đó ngươi liền phủi mông rời đi, tứ lương bát trụ thập lục hành, thay đổi cơ cấu quá nửa, cũng làm ta cùng tỷ tỷ mệt muốn chết.
Lý Ngư khinh thường mà nhìn lại, định thốt ra lời “Rõ ràng là do cha ngươi làm”, nhưng nghĩ đến nếu nói ra lúc này, hai tỷ muội họ khó tránh khỏi thương tâm, nên lời đến bên miệng, vội vàng nuốt lại.
Mỹ Cảnh và Lương Thần là tỷ muội song sinh, tuy nhiên Lương Thần là tỷ tỷ, tính tình có chút trầm ổn hơn so với Mỹ Cảnh. Hai vị cô nương đều mặc quần áo sắc màu giống nhau, nếu như không phải phân tích vẻ mặt cử chỉ, liếc mắt nhìn qua, Lý Ngư cũng không phân rõ ai với ai.
Lương Thần mỉm cười nói với Lý Ngư:
- Hiện giờ, ngươi ở Cổ Xuy Thự có tốt không?
Lý Ngư lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta không hiểu nhạc lý, Hoàng thượng ban ân, có thể vừa rồi dưới nha môn không có vị trí thích hợp cho ta, các quan lớn trong triều đình lại thích đón ý hùa theo ý của hoàng thượng, nên đề nghị điều ta tới Cổ Xuy Thự. Nhạc khí ở đó cực kỳ nhiều, ta lại là người đứng đầu ở đó, ôi, thật sự là như lâm vực sâu, từng bước cẩn trọng, khổ không thể tả…
Lương Thần, Mỹ Cảnh che miệng cười.
Lương Thần nói:
- Nhìn ngươi trông tội nghiệp đấy. Nếu không thì ngươi từ quan đi, đỡ cho có người nói ngươi không đảm nhiệm đủ trách nhiệm, bãi quan là xong, đỡ mất mặt.
Lý Ngư giang tay nói:
- Hiện tại tốt xấu gì ra cũng là một quan, nói ra cũng oai phết đấy, nhưng nếu ta từ quan, thì ta đi làm gì?
Mỹ Cảnh cười hì hì nói:
- Vậy tốt xấu gì ngươi cũng từng là người của chợ Tây ra, hẳn là ngươi không thể chết đói chứ. Ngày đó ta còn nói chuyện với tỷ tỷ, chừng hai năm nữa, nếu không tìm thấy người thích hợp sẽ nhờ ngươi tới ngay…
Mỹ Cảnh còn chưa nói xong, vừa vặn đúng lúc Lương Thần giơ bàn tay trắng nõn cầm lấy quả dưa chuột xanh ngắt mà nhét vào miệng Mỹ Cảnh, khiến Mỹ Cảnh bị nghẹn mà trợn mắt nhìn.
Mỹ Cảnh rút quả dưa chuột ra, ho khan vài tiếng, trừng Lương Thần nói:
- Ha, tỷ muốn đâm chết muội à, dùng lực mạnh như vậy, đâm vào cổ họng muội rồi.
Lý Ngư cười nói:
- Ngốc! Nếu là Thâm Thâm thì... ha ha....
Lý Ngư cười nhạo nàng một câu, quay sang không hiểu hỏi Lương Thần:
- Cần tôi giúp việc gì khẩn cấp sao?
Lương Thần cười ưu nhã, kiêu ngạo nói:
- Ta cùng muội muội đều là nữ tử, xuất đầu lộ diện không tốt lắm. Chuyện kết giao mạng lưới quan hệ vốn là của Vương Hằng Cửu Vương Đại Lương, sau khi hắn chết chẳng có ai thế thân. Ta cùng muội muội nghĩ có lẽ ngươi thích hợp ở phương diện này nhất.
Lương Thần vừa nói vừa dùng chân dẫm vào chân Mỹ Cảnh một cái.
Tuy người bình thường ngón chân sẽ không linh hoạt lắm, nhưng ngón chân Lương Thần lại rất linh hoạt, lúc mà dùng chân dẫm vào, lực đạo cũng yếu hơn dùng tay nhiều.
Mỹ Cảnh suýt nữa kêu đau, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lương Thần liếc mình, thì chỉ cong miệng lên, không nói thêm gì nữa.
Lúc các cô gái ở chung một chỗ, thực ra phong ngôn phong ngữ còn đáng sợ hơn nam nhân. Mà đôi tỷ muội song sinh này mỗi tối đều ngủ cùng nhau, giống như sen Tịnh Đế, vậy thì có gì chưa từng nói qua chứ?
Như theo lời căn dặn của phụ thân, thậm chí không tìm được nam nhân thích hợp nào để gả đi, thì cứ tìm một nam nhân làm trai lơ, hai tỷ muội cùng “dùng” chung, nuôi dưỡng ở thuê phòng, chỉ phụ trách việc giúp các nàng có con mà nối dõi tông đường, chuyện này hai tỷ muội cũng đã bàn qua, Lý Ngư cũng chính là mục tiêu chính mà bọn họ hướng đến.
Loại chuyện đáng cười nhạo này, hai tỷ muội họ sao có thể tự mình nói ra, giảng cho Lý Ngư hiểu, đừng xem vẻ mặt bình tĩnh của Lương Thần, muội muội vừa mới nói ra một câu thôi cũng đã dọa nàng hoảng sợ, đổ mồ hôi lạnh.
Lý Ngư giật mình, cười nói:
- Thì ra là thế, người có thể xử lý loại chuyện này, cũng là có tài ăn nói, bằng không người này phải có chỉ số EQ cực cao mới ổn.
Lương Thần kinh ngạc nói:
- Chỉ số EQ? Là cái gì vậy?
Lý Ngư giật mình, thời này vẫn chưa có cái từ này, hắn vừa muốn giải thích một chút thì tiếng gõ cửa vang lên, Lương Thần, Mỹ Cảnh vốn đang ngồi lười biếng nghe giải thích, vừa nghe tiếng gõ cửa lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, trở nên thanh tú, bộ dạng vừa rồi chỉ như áo giác, giờ đã trở nên cực kì trang trọng.
- Vào đi!
Lương Thần thản nhiên hô một tiếng, vách chắn cửa nhỏ kéo ra, một tiểu tỳ áo xanh khoan thai đi vào, duyên dái hạ bái Lương Thần, Mỹ Cảnh, nói:
- Hai bị cô nương, Đệ Ngũ Đại Lương nghe nói Lý Ngư lang quân đã tới, mời y qua đó nghiên cứu chuyện mượn tiền xây dựng tòa nhà.
Lý Ngư giật mình, thầm nghĩ trong lòng:
- Xem, đây mới là EQ cao. Yêu tinh kia biết mình tới gặp nàng lại không tiện đi gặp trực tiếp nên mới làm thế, còn nghĩ ra được lý do rất đường hoàng cho mình nữa.
Lý Ngư cướp lời nói:
- Đã biết, ta lập tức tới.
Mỹ Cảnh tò mò:
- Mượn tiền xây nhà, ngươi muốn mượn tiền Đệ Ngũ tỷ tỷ để xây chỗ ở sao?
Đệ Ngũ Lăng Nhược kinh doanh chợ Tây, chính là “Tiền sinh tiền”, trọng yếu nhất chính là khoản tiền cho vay, Mỹ Cảnh lập tức đoán được mấu chốt trong đó.
Lương Thần có chút thẹn thùng đứng lên:
- Ngươi đối với chợ Tây rất có công lao, hơn nữa ngươi có đại ân với tỷ muội ta, nếu ngươi muốn xây một tòa nhà lớn, chúng ta không thể cho ngươi vay tiền, chẳng phải tỷ muội chúng ta sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng đó ư. Mà ta thấy, ngươi không cần vay tiền nữa, ngươi thiếu bao nhiêu, chúng ta cho ngươi.
- Sao làm vậy được!
Vẻ mặt Lý Ngư nghiêm túc, đầy nghiêm nghị:
- Lý Ngư ta vốn là một nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, thành gia lập nghiệp há lại để cho hai vị cô nương viện trợ tiền tài hay sao? Hai vị cô nương sợ bị người ta chỉ trích sau lưng, Lý Ngư ta chẳng nhẽ không sợ bị người ta nhạo báng?
- Ờ... Chuyện này...
Lý Ngư vừa nói vừa chuyển:
- Không bằng như vậy, hai vị cô nương gửi cho Đệ Ngũ Đại Lương một mảnh tin, bảo nàng ta chỉnh lại chút lãi, cũng đừng đặt ngày cố định trả để ta còn dư dả chút tiền, khi nào tình hình kinh tế căng thẳng liền thư thả hơn, vậy cũng giúp ta một đại ân rồi.
Kinh nghiệm sống của Lương Thần cũng chưa nhiều, sợ lòng tự trọng của nam nhân bị tổn thương, nghe hắn nói như vậy, nghĩ ngợi, rồi vội vàng làm theo lời hắn, lấy một mảnh giấy ghi như lời hắn nói, đóng dấu của mình, làm khô rồi đưa cho hắn, nói:
- Ngươi cầm thứ này đi gặp Đệ Ngũ Lăng Nhược, nàng ta sẽ đối đãi rộng rãi với ngươi.
- Lương Thần, Mỹ Cảnh, thực sự đa tạ các ngươi.
Vẻ mặt Lý Ngư biết ơn, nhưng trong lòng âm thầm đắc ý:
- Cái này không biết có tính là phụng chỉ tán gái không nữa? Ngay dưới mắt các nàng mà trộm hương cắp ngọc, không biết có phải các nàng bật đèn xanh cho ta không, ha ha ha...