Chương 417: Cúc cung tận tụy
Cạch cạch cạch!”
Tiếng gõ vách chắn vang lên, chỉ chốc lát rồi dừng, bên trong truyền ra một âm thanh dễ nghe:
- Vào đi.
Lý Ngư đi vào, liền hơi sững sờ, lần trước vừa tới, nhưng lần này gian phòng của Đệ Ngũ Lăng Nhược...
Một tràng ghế dài, một chiếc ghế dựa, đều là chế tạo từ gỗ quý hiếm, tuy không có nạm vàng khảm ngọc, chỉ có điều nước sơn bên trên, xa mà không hoa, sắc điều ấm áp.
Lý Ngư thấy, Đệ Ngũ Lăng Nhược ngồi ở kỷ án đằng sau, trên bàn xếp chồng mấy quyển văn cao thấp, sắp xếp chỉnh tề, ở màn che bên tay phải của Đệ Ngũ Lăng Nhược có những cành cây mây lấy làm khung, lợi dụng hình dạng cành cây vặn vẹo làm thành giàn trồng hoa.
Trên giàn hoa có đặt một chậu hoa, Lý Ngư không biết đó là loại hoa gì, hoa dường như rủ xuống bên nhánh cây mây, những bông hoa ba cánh màu đỏ sắc, tươi đẹp như những đốm lửa nhỏ.
Toàn bộ gian phòng mang một sắc điều ấm áp nhưng cũng trang nhã, như một bức tranh phong cảnh bầu trời trong xanh điểm chút đốm lửa đỏ sắc, làm cho cả gian phòng như bừng sức sống.
Nhưng mà, hoa kia sao có thể lấn át sắc đẹp của chủ, đôi mắt quyến rũ, chỉ một cái nhíu mày, hay một nụ cười giai nhân cũng tỏa ra muôn phần mê hoặc, lại vừa thanh lịch tuyệt tục, mộc mạc tao nhã như đóa bách hợp, chỉ cần có Đệ Ngũ Lăng Nhược ở đó, hoa đẹp đến mấy cũng biến thành nền. Nơi mắt người nhìn đầu tiền sẽ là hoa, nhưng ánh mắt mê luyến nhất định sẽ nhìn nàng. Mà liếc mắt nhìn hoa một chút, mới càng thấy được so với hoa, nàng còn kiều diễm hơn.
Phòng này, bất kể là gia cụ hay cách bài trí đều đã sửa qua.
Bởi vì mọi thứ nhìn rất vừa mắt, đến nỗi Lý Ngư còn chẳng cảm thấy gian phòng này đã thay đổi những gì, chỉ cảm nhận được gian phòng có sức sống đến lạ, hiển nhiên chuyện này liên quan đến tâm tình của Đệ Ngũ Lăng Nhược có vẻ đã biến hóa tốt hơn. Vốn dĩ tâm tình nàng thâm sâu như giếng cổ vậy, có lẽ thanh xuân rạng rỡ nên tâm tình hẳn cũng dễ lộ hơn.
Trong phòng ngoại trừ Đệ Ngũ Lăng Nhược thì chẳng còn ai khác, Lý Ngư đi vào, Đệ Ngũ Lăng Nhược liền hạ bút, mỉm cười rất tự nhiên với hắn. Dĩ nhiên nàng đã qua vũ lộ quán khái, vừa có nết kiều mỵ, lại mang vẻ thanh tao, loại khí huyết này khiến cho mỗi tốc da thịt trên người nàng đều mang vẻ mê người, như thủy chi nhuận, như ngọc chi hoa.
Lý Ngư đi tới, ngồi xuống chỗ bàn bên cạnh này, sờ nhẹ má hồng của nàng, cười nói:
- Thông minh, viện cớ này tìm ta thật tốt, nhờ cái này ta đến thành Tây tìm nàng cũng rất hợp tình hợp lý.
- Vậy ngươi thường tới nha, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm nha.
Đệ Ngũ Nhược Lăng giãn cái lưng mỏi của mình, ngả người như chú mèo nhỏ dựa vào ngực Lý Ngư, ngồi ngay ngắn trên chân của hắn, uốn éo thân mình tìm một chỗ dựa thích hợp, vươn ngón tay dài nhỏ trắng nõn của mình lấy một chùm nho xanh, đưa đến bên miệng Lý Ngư.
Lý Ngư ăn quả nho nàng đưa, nhìn nàng một thân thường phục nằm dựa vào trong lồng ngực của hắn, hơi hơi mở lồng ngực, nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy núi non ẩn hiện, trầm mê như tuyết sắc khiến người ta hoa mắt.
Đầu ngón tay của Lý Ngư liền dò xét đi vào, chạm đến da dẻ mềm mại, trắng mịn, thơm mát hấp dẫn lòng người. Nhất thời gương mặt Đệ Ngũ Lăng Nhược ửng đỏ, ánh mắt long lanh, tỏa ra khí chất mê hồn.
Trâm loan cài ngang tóc, hương thơm từ tóc nàng phảng phất.
Lý Ngư hơi cúi đầu là có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng từ tóc nàng.
Trước kia Lý Ngư chưa từng ngửi được mùi hương này từ cơ thể nàng, đây giống như hương thơm nữ tính, trải qua thử thách tình yêu, nàng đã thay da đổi thit, trở nên thanh tú lại thành thục.
- Sao hôm nay lại rảnh tới đây vậy?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhẹ nhành híp mắt, dường như chú mèo con được người vuốt vẻ, giãn nhẹ thân thể, để mặc hắn vuốt mình, thân mật hỏi.
Lý Ngư nói:
- Hôm nay làm xong việc trong cung sớm, liền tranh thủ chút rảnh rỗi, đến thăm nàng.
- Buổi tối ở lại chỗ ta được không?
Đệ Ngũ Lăng Nhược đặt chùm nho vào đĩa, vươn người mềm mại, thích thú ôm cổ hắn.
- Chuyện này không được!
Lý Ngư có chút áy náy:
- Tác Tác chỉ vừa mới đến nhà, ngày hôm qua đã về muộn rồi, cũng không thể không để ý nàng ấy.
- Ừ!
Đáy mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược có chút thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cắn cắn môi, cầm lấy bàn tay của hắn mà đưa nhẹ lên ngực mình. Sau đó, khép ánh mắt nhẹ nhàng mà lay động, bàn tay mảnh mai liền nhẹ nhàng mò vào trong áo hắn, cảm nhận thân thể Lý Ngư căng thẳng, lực đạo trên tay bất giác tăng thêm một phần.
- Hôm nay sao lại trở nên quyến rũ như vậy?
Lý Ngư vui đùa, thanh âm có chút trầm trọng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thân mật nói:
- Hôm nay là ngày thích hợp để ta thụ thai.
Lý Ngư ngẩn ngơ:
- Không cần gấp vậy chứ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược trừng mắt nhìn hắn, tay cũng siết nhẹ, khiến cho lưng Lý Ngư cứng đờ:
- Người ta cũng đã hai mươi lăm rồi nha.
- Liêu Đông tiểu phụ niên thập ngũ, quán đạn tỳ bà giải ca vũ.
Đây chính là bài thơ của Đường nhân Lý Kỳ. Năm mười lăm, chẳng nhẽ Đệ Ngũ Lăng Nhược đã hai mươi lăm xuân xanh nay lại cảm thấy thanh xuân trôi qua nhanh sao?
- Ta mặc kệ, buổi tối ta không cấm ngươi về nhà. Nhưng trong năm ngày này, mỗi ngày ngươi đều phải đến bồi ta.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa nói vừa ngồi dậy.
Ngực bị Lý Ngư giữ lấy, đôi thỏ ngọc trắng nõn theo cử động của nàng ma sát tạo thoải mái. Nàng cắn môi dưới, đôi mắt quyến rũ nhìn Lý Ngư, nhẹ tay khẽ cởi dây lụa bên hông…
Lý Ngư giật mình nói:
- Ở đây? Ngay bây giờ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không trả lời hắn, chỉ nhẹ nhàng đẩy khiến hắn nằm ngửa trên giường.
- Được! Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, chết mới dừng!
- Vớ vẩn, ai nói muốn ngươi chết, ngươi còn phải chờ ta sinh!
Đệ Ngũ Lăng Nhược hờn dỗi lườm hắn, rất nhanh đã ngồi lên người hắn, dùng eo nhỏ mềm mại đong đưa.
Đợi cho nàng hơi thở gấp gáp, người đã thấm mồ hôi, Lý Ngư mới ngửa lên, nhất thời đảo khách thành chủ, lật ngược thân thể của nàng, đè lên eo nhỏ, quỳ sát xuống giường, nâng mông đẫy đà trắng mịn của nàng lên…
Lúc Lý Ngư xuống lầu, chân có chút mềm nhũn, vậy nên khi xuống lầu, tốc độ liền nhanh hơn, bước chân cũng nặng nề hơn.
Một tiểu nhị đang quét rác ngẩng đầu nhìn qua, nói:
- Lý thị trưởng hôm nay rất vui mừng a.
Tiểu nhị đang lau bàn nói:
- Vui mừng cái rắm, đó là bởi vì Đệ Ngũ Lăng Nhược không lấy tiền lãi, còn cho hắn mượn một số tiền lớn mà không định ngày trả, đương nhiên Lý thị trưởng rất cao hứng rồi.
Vì không phải giờ cơm trong tiệm, vô cùng yên lặng nên những gì hai người kia nói Lý Ngư đều nghe cả, trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ:
- Mượn tiền cái rắm, rõ ràng là ta cho Lăng Nhược mượn ba trăm triệu. Hơn nữa còn đến liên tiếp năm ngày, mỗi ngày ba trăm triệu, còn không có tiền lãi…
Có một ngày vui vẻ là cảm giác gì?
Năm ngày sau đó, Lý Ngư rốt cuộc đã hiểu được cái gì gọi là không có ruộng phá hư, chỉ có trâu cày mệt.
Trong năm ngày qua, Lý Ngư chỉ hy vọng “khối đất màu mỡ” kia có thể nhanh nhanh mọc rễ, nảy mầm, đâm chồi nảy lộc. Lăng Nhược như bị dồn nén tình cảm mười năm, có vẻ là nhịn rất lâu, nay lại được phóng thích, cảm nhận tình cảm mãnh liệt như lửa. Nếu mỗi tháng đều như vậy… Có lẽ hiện tại Lý Ngư thanh tâm quả dục có thể so với cao tăng đại đức!
- Rốt cuộc ngày mai cũng có thể nghỉ ngơi chút rồi…
Bước nhanh ra ngoài, Lý Ngư vừa quay trở về Cổ Xuy thự vừa thầm nghĩ mừng, sau đó đã nhìn thấy La Tỷ La Chủ Bộ đi tới chỗ hắn:
- Lý Cổ xuy, ngày mai bệ hạ muốn đi xuống Thiếu Lăng Nguyên săn thú, toàn thể nhân viên ở Cổ xuy thự cũng đều đi cùng. Sáng sớm ngày mai, tập hợp lúc canh năm, đi đến Thiếu Lăng Nguyên trước, nhanh đi an bài xong xuôi, chớ có chậm trễ.
Lý Ngư ngẩn ngơ:
- Ngày mai?
- Đúng vậy, chính là ngày mai, mau đi chuẩn bị đi!
- Rõ!
Khóe miệng Lý Ngư co giật một chút:
- Hạ quan nhất định cúc cung tận tụy, có chết mới dừng!