Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 425 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 425: Cả đêm không ngủ

Buổi tối, rất nhiều người vẫn còn chưa ngủ.

Thái thượng hoàng Lý Uyên chưa ngủ, bên cạnh ông ta là một tiểu phi tử vừa mới nạp, năm nay mới mười sáu đang ngủ rất say sưa. Ông ta khẽ vuốt ve làn da mềm mượt như sa tanh của thiếu nữ, trong lòng xúc động.

Cảm xúc con người hay thay đổi, có đôi khi chỉ cần một cơ hội, mấy năm qua Lý Thế Dân luôn cung phụng săn đón, sớm tối đều đến thỉnh an, có yến tiệc đều mời, vắt hết óc để khiến ông được vui, kỳ thật trong lòng ông ta đã dần dần nguội lạnh, tận cho tới hôm nay...

Từng làm con trai phẫn uất, căm giận, hiện giờ lại trở thành tù nhân của con trai. Để khiến ông ta vui vẻ ra sức làm thơ nhảy múa cho ông, ngẫm lại cũng nên bỏ qua. Quá khứ dù sao đã qua, Thế Dân cũng là cốt nhục của ông ta, chẳng lẽ muốn đem oán hận đó vào quan tài ư?

- Kiến Thành, Nguyên Cát...

Lý Uyên khẽ thở dài, ôm chặt thân thể thanh xuân đang cuộn tròn như mèo con vào trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Giờ này khắc này, Lý Thế Dân cũng chưa ngủ.

Trước trướng vẫn có ánh đèn nhỏ, xuyên qua tấm màn, Lý Thế Dân nhắm mắt lại, nhưng lăn qua lăn lại không ngủ được.

Rốt cục, Trưởng Tôn Hoàng hậu bật cười, cầm tay y.

- Bệ hạ hôm nay rất vui..

Lý Thế Dân mở mắt ra, thê tử đang mỉm cười nhìn y.

Y khẽ gật đầu một cái, nói:

- Ừ, phụ thân rốt cục buông khúc mắc rồi, nàng không hiểu đâu, mấy năm qua, lòng ta vẫn nặng trĩu, tận hôm nay mới buông xuống được.

Lý Thế Dân thân là Hoàng đế, phi tần vô số, trong đó còn có Tiêu Hậu triều Tùy và các sủng phi xinh đẹp của Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát đều được y nạp vào trong cung, rất sủng ái. Nhưng loại sủng ái này chỉ nằm ở sắc dục, chỉ có Trưởng Tôn Vô Cấu, chỉ có vị Hoàng hậu này mới là đối tượng khiến y có thể tâm sự nỗi lòng.

- Chung quy cũng là cha con…

Trưởng Tôn Hoàng hậu an ủi khẽ vuốt bàn tay của y:

- Người không cần suy nghĩ nhiều như vậy, những năm gần đây, người thân là nhân quân, thức khuya dậy sớm cai quản đất nước, mới khiến cho Đại Đường phát triển không ngừng. Người là một vị hoàng đế tốt, thiên hạ và đời sau, đều sẽ đánh giá công bằng.

Trưởng Tôn Hoàng hậu vươn bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của y, dịu dàng nói:

- Phu quân của ta, chính là thiên cổ nhất đế, mau ngủ đi, hôm nay đã bận rộn một ngày rồi, ngày mai còn phải cùng phụ thân săn bắn đấy.

Lý Thế Dân gật gật đầu, cầm tay thon mềm của thê tử, thở một tiếng thật dài, tựa như muốn nhổ ra cục đờm đã đè trong ngực nhiều năm.

Lúc này, trong trướng Ngụy vương Lý Thái, cũng là ngọn đèn chưa tắt.

Tên béo Lý Thái ăn mặc chỉnh tề, đi qua đi lại trong phòng. Hắn còn trẻ, bản lĩnh, công phu vẫn chưa dưỡng thành, nét mặt có vẻ vội vàng xao động.

- Tiên sinh, thật không nghĩ tới, Thái Tử lại có thủ đoạn như vậy! Linh Đài, đó chính là nơi nhìn Thiên Ý! Không đơn giản là một toà Trường đài. Thiên tử tiếp nhận Thiên ý, thực thiện Thiên ý. Linh đài chính là nơi kết nối giữa trời và Thiên tử, giao do Thái Tử đốc thúc xây dựng, đây không phải là muốn nói cho khắp thiên hạ biết Thái Tử chính là người kế vị sao?

Lý Thái cực kỳ gấp gáp, cũng khó trách hắn sốt ruột, người ta là Thái Tử, Tiên Thiên có ưu thế hơn so với hắn, hơn nữa tuy hắn được phụ thân sủng ái hơn, nhưng các đại thần lại không hoan nghênh hắn.

Thái tử người ta có những phụ thần nào? Hán Vương Lý Nguyên Xương, đại tướng Hầu Quân Tập, Lý An Nghiễm, Đỗ Hà (con trai của Tể tướng Đỗ Như Hối), Triệu Lễ (con trai của Công chúa Trường Quảng), những tâm phúc này, đều là trưởng tử của những đại thần trong triều, mà ngay cả y cũng chính là Thái Tử.

Còn Lý Thái hắn thì sao? Chỉ có một người thầy được Hoàng đế cho phép, Lễ Bộ Thượng thư Vương Khuê, một cấp sự Trung Lưu Kịp. Lại... cũng không có người bên cạnh, Bình Tố Lý và Phòng Di Ái, Ngô vương Lý Khác, Tiết Vạn Triệt, Sài lệnh là đám người tương đối thân cận, nhưng bây giờ vẫn đang đàm phán chưa được coi là tâm phúc.

Đúng rồi, còn có một vị hoàng thúc, Kinh Vương Lý Nguyên Cảnh, vị này Ngũ Thông Thần chuyển thế bình thường là một Vương sắc, lần này sau khi hồi kinh đột nhiên liền vòng vo tính toán, biến thành vị Vương Phật. Hàng ngày qua lại không phải phương sĩ thì là phiên tăng, ngồi thiền luyện đan, cũng coi như là biên soạn văn học, cho nên hiện tại hai người qua lại tương đối thân thiết.

Nhưng giờ phút này, người có thể cùng thảo luận truyện trọng yếu, lại chỉ có một mình Vương Thượng thư, ngay cả Lưu Kịp, cũng bởi vì chức quan thấp kém, không thể cùng bàn nghị sự.

Vương Thượng thư gật đầu nói:

- Điện hạ, Thái Tử vốn là người kế vị của đất nước, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Quần thần muốn có lợi, cung phụng săn đón Thái Tử, cũng là chuyện đương nhiên. Điện hạ không nên nóng nảy, hiện tại xem ra, chuyện Hoàng đế đồng ý cho phép điện hạ xây dựng Văn học quán, mời chào anh tài thiên hạ, đã khiến Thái Tử cảm giác bất an rồi, điều này cho thấy, cho dù hắn là Thái tử điện hạ danh chính ngôn thuận, cũng không dám lơ là.

Lý Thái nghe xong, thần sắc hơi trì hoãn, nhưng vẫn là chán nản nói:

- Nhưng chuyện xây dựng tu sửa Linh đài, không phải đã rơi vào tay hắn à? Ai, phụ thân mới chỉ trì hoãn cho ta một toà dinh thự, Sầm Văn Bản liền dâng tấu buộc tội ta kéo dài việc xây dựng phủ đệ, hao tài tốn của, tiền của ta đều hao phí hết vào Văn học quán rồi! Thật sự là gian nan.

Vương Thượng thư cười nói:

- Nhưng dù sao Hoàng đế cũng không để ý đến việc này, mặc dù khen hắn tận tâm tận lực với triều đình, nhưng sau đó lại đem ba mươi khoảnh đất thu hồi trong vườn Phù Dung ban cho điện hạ người. Điện hạ còn nhớ không, Phòng Huyền Linh, đám người Ngụy Trưng không cung kính với điện hạ liền bị Hoàng đế nổi giận gọi vào trong cung.

Mặt Lý Thái giãn ra nói:

- Phụ thân thực thương ta!

Vương Thượng thư nói:

- Có thế chứ. Hoàng đế vẫn đang độ tuổi xuân, chỉ cần điện hạ luôn thân thuộc với vua thì còn nhiều thời gian, cần gì gấp mấy thứ này?

Lý Thái chậm rãi gật đầu.

Vương Thượng thư lại nói:

- Thái Tử là Thái tử của một nước, ai mà không biết? Hiện giờ hắn tranh được phái đi xây dựng tu sửa Linh đài, chính là muốn tỏ rõ một lần nữa với thiên hạ, hắn là Thái Tử!

Vương Thượng thư thản nhiên cười, nói với Lý Thái:

- Mà điện hạ người thì không, xây xong Văn học quán, là điện hạ có thể lôi kéo anh tài khắp thiên hạ, hơn nữa còn tự phong chức quan. Đây là cây ngô đồng tốt, đưa tới Phượng Hoàng vàng, qua một thời gian, cứ thế một bên tăng một bên giảm, ha hả...

Lý Thái vừa nghe liền sáng tỏ thông suốt, nói:

- Đúng vậy! Tiên sinh nói rất đúng! Vậy bổn vương liền không để ý tới hắn, hắn xây dưng Linh đài của hắn, ta xây dựng Hoằng Văn quán của ta, hừ hừ! Hắn xây dựng Linh đài xong sẽ về Đông cung của hắn, mà ta, thì có thể chiêu mộ hiền tài khắp thiên hạ, xây dựng thành công.

Vương Thượng thư khen ngợi gật đầu:

- Điện hạ nghĩ như vậy là được rồi. Nếu thế, thần sẽ không quấy rầy nữa, sáng sớm ngày mai điện hạ còn phải cùng Thái thượng hoàng và Hoàng thượng...

Hắn vừa mới nói tới đây, ngoài trướng vải liền vang lên tiếng kèn thê lương:

- Ô ~~~~~

Vương Thượng thư là văn thần, không hiểu ý nghĩa của tiếng kèn này, ngẩn ra, nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Lý Thái chuộng văn mà không thượng võ, thỉnh thoảng cũng ra khỏi thành đi chơi thanh minh, săn bắn nhưng chủ yếu là ngồi dưới chiếu, uống rượu làm thơ, làm chuyện văn nhã lịch sự, cho nên cũng không rõ. Hai người đang thương lượng chuyện đại sự, không khỏi chột dạ, lúc này thay đổi sắc mặt, nhấc màn trướng lên xông ra ngoài.

Lúc này, bởi vì tiếng kèn phát ra nên chẳng những tướng sĩ tuần tra ban đêm hành động mà những chiến binh chờ sẵn bên ngoài cũng thức dậy, người hiểu rõ ý nghĩa của tiếng kèn cũng đều vội vàng rút kiếm, xông ra ngoài trướng.

- Ô ~~ ô ô ~~~

Lý Ngư giơ kèn, đứng ở trướng, miệng thổi ra tiếng kèn vang dội.

Mấy ngày nay ở Cổ xuý ti, dưới sự huấn luyện cấp tốc, âm nhạc luật lý gì đó tuy chưa học được nhưng một chút kiến thức nhạc khí phổ thông đơn giản, cũng có thể mân mê phát ra.

Hắn lại là người luyện võ, hơi thở dài, thổi kèn lệnh cũng rất ra dáng.

Một vài binh sĩ mặc giáp bước chân leng keng tụ tập lại, vội vàng chạy đến trước mặt Lý Ngư, nâng cao cây đuốc chiếu sáng, trong đó có một mười có thân hình võ sĩ cao lớn giật nảy người, vội vàng xông về phía trước hai bước, kêu lên:

- Tiểu lang quân, ngươi sao vậy?

Chỉ thấy Lý Ngư máu mũi chảy dài, nhìn rất đáng sợ.

Lý Ngư thấy mọi người đều bị hắn gọi đến, lúc này mới thu kèn, lấy tay vừa lau vết máu trên mặt vừa nói:

- Có hai mãnh thú. Trời tối ta cũng không rõ là cái gì, hiện tại không biết chúng chạy đi đâu rồi!

Tướng lính bên cạnh sinh nghi, nâng cao cây đuốc chiếu sáng, hồ nghi nói:

- Mãnh thú? Vì sao trên mũi ngươi lại bị thương...

Lý Ngư vội vàng tới gần hai bước, hạ giọng nói:

- Tướng quân hồ đồ, bệ hạ thích nói toạc ra là có thích khách à?

Vị kia tướng quân "A" một tiếng, nói:

- Là vậy?

Lý Ngư nói:

- Thực không dám dấu diếm, vừa rồi có hai người mặc y phục đen, nam tử thân hình cao lớn tiền vào doanh trại. Tại hạ đang muốn đi ngoài, vừa vặn đụng phải, bị một người đánh một quyền vào mặt, may mà ta tỉnh táo, vừa lăn vừa bò trốn về trướng, cầm kèn lên thổi. Hai thích khách kia thấy không ổn, đã ẩn vào bóng đêm chạy thoát.

Thiết Vô Hoàn nghe thấy rõ ràng, nói với vị tướng quân kia:

- Vương Tướng quân, chúng ta lập tức tìm toàn bộ doanh trướng, đối với bên ngoài chỉ nói là dã thú lẻn vào, nếu có thích khách, cũng không còn chỗ ẩn thân, không cần kinh động quá lớn quấy rầy Hoàng đế nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai, sẽ đem tình hình cụ thể tỉ mỉ bẩm lên.

Tướng quân kia vừa nghe liền mừng rỡ, vốn dĩ đêm nay y phụ trách canh gác, bất kể là có thích khách hay là dã thú lẻn vào, đều là y không làm tròn bổn phận. Nhưng xử lý thích đáng như thế, cho dù là lúc này bị trừng phạt, cấp trên thấy y biết tuỳ cơ giải quyết, có lẽ không bao lâu nữa còn có thể thăng chức.

Chỉ có điều, muốn làm như vậy, Lý Ngư phải nhường công mới được.

Y theo bản năng nhìn về phía Lý Ngư, Lý Ngư hiểu ý, gật đầu nói:

- Kế này của Tướng quân rất hay!

Tướng quân kia nhất thời tâm tình rộng mở, vỗ vai Lý Ngư thật mạnh:

- Ngươi biết Vô Hoàn? Được, ngày khác kêu Vô Hoàn hẹn ngươi, cùng nhau uống rượu! Mỗ Tả Dực Trung Lang Tướng Vương Siêu, ngươi người bạn này, Vương mỗ kết giao!

Vương Siêu nói xong, xoay người rời đi, rút đao ra khỏi vỏ, hét to nói:

- Có mãnh thú lẩn vào hành dinh, tăng mạnh đề phòng, tìm kiếm xung quanh!

Thiết Vô Hoàn vội vàng giải thích với Lý Ngư:

- Chuyện còn lại giao cho chúng ta, tiểu lang quân mau trở lại trong trướng băng bó vết thương đi.

Lý Ngư thấy bọn họ đánh cây đuốc vội vàng đi xa, lúc này mới bưng kín cái mũi:

- Cô nàng kia thật sự là trở mặt vô tình, không ngờ nàng ta lại đánh thật!

Lúc này, dĩ nhiên Dương Thiên Diệp đã trở lại bên cạnh Cao Dương Công chúa, giống như không có chuyện gì đứng ở sau lưng nàng, nhìn những cây đuốc nhảy nhót xung quanh trong doanh. Dương Thiên Diệp nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, trong lòng cũng không rõ là tức giận hay là buồn cười.

Tên khốn khiếp kia, không ngờ không né không tránh. Dương Thiên Diệp biết bản lĩnh của hắn, nghĩ rằng nhất định hắn sẽ tránh đi, kết quả hắn đứng nghiêm đó, lúc muốn thu tay đã không kịp, cũng chỉ kịp thu lại vài phần sức lực, kết quả là kém chút nữa thì đánh lệch mũi hắn.

Nhưng hành động kế tiếp của tên khốn kia, gần như vô lại rồi.

Trong trướng kia có một đống nhạc khí, không ngờ hắn lại rút ra một cái kèn, vẻ mặt đầy máu uy hiếp nàng:

- Có bản lĩnh cô giết ta đi, cô không động thủ, ta sẽ thổi!

Dương Thiên Diệp mờ mịt nói:

- Ngươi thổi kèn sừng làm gì?

Lý Ngư nói:

- Kèn vừa vang lên, mọi người sẽ đến, thân phận của cô sẽ bại lộ, chết không có chỗ chôn. Nghe lời khuyên của ta, lập tức trở về, trốn tránh đêm nay, ngày mai tìm cơ hội sớm rời đi.

- Tên khốn khiếp! Ngươi...

- Ta đếm đến mười, sẽ thổi! Mười, chín, tám, bảy...

Chẳng lẽ lại thật sự giết hắn? Không nói đến giờ phút này trong tay nàng không có binh khí, cho dù có, làm sao lấy oán trả ơn? Cho dù lấy oán trả ơn, Dương Thiên Diệp cũng không tin tên nhóc tinh quái này lại cam tâm nhận lấy cái chết. Rơi vào đường cùng, chỉ đành thả người lao đi.

Giờ phút này, toàn bộ hành dinh nơi chốn đều có ánh lửa, qua đêm nay, ngày mai bên cạnh Hoàng đế tất nhiên sẽ càng đề phòng nghiêm ngặt hơn, ta còn có cơ hội xuống tay sao?

Nghĩ đến đây Dương Thiên Diệp, bất đắc dĩ thở dài, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đầy sao, chợt thấy trong trời đêm đột nhiên vụt qua một vì sao băng, Dương Thiên Diệp khẩn trương ước nguyện:

- Thời điểm ta lại ám sát Hoàng đế, ông trời phù hộ ta ngàn vạn lần cách xa tên sao chổi chết bầm kia...

Nàng còn chưa cầu nguyện xong, ngôi sao băng kia đã tự nhiên phóng khoáng vụt đi mất.

Bình Luận (0)
Comment