Chương 426: Nàng rời đi
Đương nhiên, sáng sớm hôm sau Lý Thế Dân vẫn biết mọi việc.
Hôm qua y và phụ thân rốt cục cũng xoá tan hiềm khích lâu nay, cho nên khi nghe tin tức này, Lý Thế Dân cũng không tức giận.
Thân là Hoàng đế, nhất là Hoàng đế khai quốc, không thể so với lúc giang sơn ổn định thái bình. Ý đồ lật đổ chính quyền, lão thần tiền triều ý đồ ám sát Hoàng đế, kỳ thật ở mỗi triều mỗi đời đều xảy ra.
Những chuyện này, phần lớn dân gian không biết được, nhưng Lý Thế Dân đối với chuyện này biết rất tường tận. Chẳng qua là khi hắn tiếp nhận Liễu Đồn Vệ và Thiên Ngưu Vệ tiến hành canh gác càng thêm nghiêm mật chu đáo, thần sắc không có chút nào lộ ra khác thường.
Hôm nay, hắn phải cùng Thái thượng hoàng đi săn thú, chuyện này vô cùng quan trọng, nhất là sau khi quan hệ giữa hai cha con đã dịu đi, có ý nghĩa rất quan trọng.
Cho nên, bộ dáng Lý Thế Dân dường như không có việc gì, sáng sớm đến thỉnh an phụ thân, cùng phụ thân dùng bữa sáng, vui vẻ trò chuyện. Đối với chuyện xảy ra đêm qua, hắn còn chủ động nhắc tới, đương nhiên là nhắc tới dã thú. Lý Uyên đã nhiều năm chưa từng giục ngựa giương cung ngược lại gợi lên hứng thú, khẩn cấp muốn đi Thiếu Lăng Nguyên rong ruổi một phen.
Sau bữa sáng, Lý Ngư phải đi doanh trại của Cao Dương Công chúa. Nơi dừng nghỉ ngơi của Cổ xuý Thự cách nơi nghỉ ngơi của Công chúa không xa. Đến trước trướng của Cao Dương Công chúa, vừa lúc thấy nàng từ trong trướng bước ra, một thân kỵ trang, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đã mơ hồ toát ra được chút phong vị nữ nhân, đường cong yểu điệu, vòng eo thướt tha.
Nhìn thấy Lý Ngư, Cao Dương Công chúa bỗng dưng mở to hai mắt, chỉ vào Lý Ngư, bật cười rất to.
Tiểu cô nương cười rộ lên không thèm che giấu, cũng không chú ý đến việc cười phải giấu răng, Cao Dương Công chúa ôm bụng cười lớn, cười đến gần như muốn ngã:
- Ngươi trông rất buồn cười, ha ha ha..., ôi, không được, ta cười đến đau cả bụng, ngươi đây là cái dạng gì vậy.
Lý Ngư phẫn nộ liếc mắt, thừa dịp Cao Dương không chú ý, trừng mắt nhìn Dương Thiên Diệp phía sau nàng một cái.
Dương Thiên Diệp vẻ mặt vô tội, dường như căn bản không phát hiện.
Lý Ngư nhẹ nhàng sờ sờ mũi, nơi đó dán một khối thuốc cao, cắt thành hình thang, dán chính giữa mũi, thoạt nhìn không khác thằng hề trên sân khấu là mấy.
Lý Ngư nói:
- Buổi tối hôm qua, không biết là sói hay hồ ly, lẩn vào hành cung, bị ta bắt gặp, nên chịu một chút tổn thương.
Cao Dương không hài lòng:
- Bị thương nghiêm trọng không? Mặt mày có bị hốc hác không? Mặt trầy xước như này, cẩn thận không thể ăn nói với vợ.
Lý Ngư ho khan một tiếng, nói:
- Nam nhân mà, quan trọng là nội hàm, bề ngoài là phù du, thực ra cũng chẳng có gì. Ồ, đúng rồi, vừa rồi lúc tới đây, có một vị công công trong cung nhờ ta tiện đường nói giúp một câu, mời vị cô nương này...
Lý Ngư chỉ tay về phía Dương Thiên Diệp, hơi mỉm cười, nhưng mà trên mũi hắn đang dán thuốc cao, cười lên không khỏi khiến cho người khác mắc cười:
- Mời vị cô nương này trở về.
Lý Ngư hắng giọng bổ sung:
- Hôm qua, Hoàng đế gặp chuyện ở khu vực săn bắn, hành cung cần phải tăng cường đề phòng, mọi người đều phải trở về ti của mình, để quản lý.
Lý Ngư vừa nói như vậy, Cao Dương cũng không tiện giữ người, đành phải nói với Dương Thiên Diệp:
- Ngươi trở về đi, sau này xin phụ hoàng cho người đến đây.
- Tạ ơn điện hạ!
Dương Thiên Diệp đáp một tiếng, buộc lòng phải rời khỏi Cao Dương. Nàng trà trộn vào trong đám người bên cạnh Cao Dương Công chúa, mới có khả năng tiếp cận Hoàng đế, nếu như rời khỏi, trừ phi nhanh chóng thoát khỏi hành dinh, nếu không thực tế nàng không thuộc ti nào, rất dễ dàng bại lộ, đây là Lý Ngư đang buộc nàng rời đi.
Cho nên lúc Dương Thiên Diệp đi ra ngoài, hung hăng trừng mắt Lý Ngư, đầy oán hận.
Lý Ngư mỉm cười, thời điểm nàng thoáng đi ngang qua, hạ giọng nói:
- Đến trướng của ta chờ ta!
Đợi Dương Thiên Diệp rời khỏi, Lý Ngư cùng Cao Dương nói vài câu, Cao Dương đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Ai nha" một tiếng nói:
- Nguy rồi, ta chưa hỏi tên của nàng ta, sau này lại như thế nào xin phụ hoàng người đây. Lý Ngư, ngươi biết nữ quan kia không?
Lý Ngư ngẩn ra, mới phản ứng tới, ý nàng nói là Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Công chúa nói đùa, cô nương trong cung, làm sao ta có thể quen biết. Lát nữa nếu gặp lại vị cô nương kia, ta thay điện hạ hỏi một chút đi.
Lý Ngư lại cùng Cao Dương Công chúa đối đáp vài câu, Cao Dương Công chúa liền muốn cưỡi ngựa đi tìm phụ hoàng, hỏi Lý Ngư. Lý Ngư mặt mày đau khổ nói:
- Ta bị thương, khẽ vấp liền đau, đã xin La chủ bộ nghỉ ngơi, hôm nay không thể bồi Hoàng đế săn bắn.
Cao Dương phất tay an ủi:
- Được rồi, ngươi đừng tự dát vàng lên mặt nữa. Ngươi là kẻ dù không có bệnh, cũng không đủ tư cách bồi phụ hoàng ta săn bắn, ngươi chỉ là kẻ đánh chiêng thôi.
Mấy thị nữ sau lưng Cao Dương Công chúa bật cười khanh khách. Một đao này của Tiểu công chúa, có vẻ hơi độc rồi.
Thực ra Lý Ngư vẫn chưa xin nghỉ với La chủ bộ. Sau khi rời khỏi chỗ Cao Dương Công chúa, Lý Ngư liền vội trở lại chỗ của mình, đến trước lều nhỏ của mình, xốc cửa lều lên thì thấy Dương Thiên Diệp căn bản không ở đây, Lý Ngư khẽ cau mày:
- Chẳng lẽ nàng ta đã đi rồi?
Nếu Dương Thiên Diệp đã không ở đây, Lý Ngư bèn đi tìm La chủ bộ.
La chủ bộ sớm đã bắt đầu, lúc này đang tập hợp các thành viên của Cổ xuý Thự để chuẩn bị cho bước đầu tiên Hoàng đế đến địa điểm dự định. Lý Ngư chỉ vào mũi mình và xin La chủ bộ cho nghỉ, Lý Ngư sắp rời đi rồi hơn nữa còn là thăng chức, đương nhiên La chủ bộ không làm khó hắn.
Đối với hình tượng như thằng hề gây cười của hắn, La chủ bộ cũng không mảy may lộ ra bộ dáng buồn cười, ông ta còn thật thân thiết hỏi thăm vết thương, lại rất thấu tình đạt lý nói:
- Lý cổ xuy không cần quan tâm, ngươi ở lại trong trướng nghỉ ngơi cho tốt, bên này giao cho bản quan là được rồi.
Lý Ngư liên tục nói cảm tạ, để tỏ ra vết thương rất nặng, bước chân cũng không dám đi nhanh, chậm rãi đi từng bước một đến lều vải của mình.
Vén màn trướng lên, Lý Ngư liền giật mình kêu một tiếng, lập tức tác động đến vết thương ở mũi, đau đến mức kêu thành tiếng, phải đưa tay ôm cái mũi.
Dương Thiên Diệp đang đứng ở trước mặt hắn, một người đi vào trong một người đi ra ngoài, chóp mũi người suýt thì đụng vào nhau.
Dương Thiên Diệp đứng đó động cũng không động, một đôi mắt to bốc hỏa hung hăng trừng Lý Ngư.
Lý Ngư vội vàng liếc nhìn hai bên, nghiêng người đi qua bên cạnh nàng tiến vào trong trướng.
Lý Ngư nói:
- Sao cô lại tới đây?
Dương Thiên Diệp lạnh băng băng nói:
- Không phải ngươi kêu ta tới à?
Lý Ngư nói:
- Nhưng vừa rồi ta không thấy cô.
Dương Thiên Diệp hừ một tiếng, không nói gì.
Lý Ngư đảo mắt, hơi cười rộ lên:
- Ta hiểu rồi, vừa rồi cô muốn chạy đi nhưng lại phát hiện muốn rời khởi hành cung cũng không dễ dàng, cho nên mới chịu trở về, phải không.
Trên mặt Dương Thiên Diệp nhanh chóng hiện lên một chút đỏ ửng, thẹn quá thành giận nói:
- Nếu không phải ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ngày hôm qua ta đã...
- Chỉ có một khả năng, cơ hội thành công chỉ có ba phần, nhưng một khi cô động thủ, cái chết là mười phần mười!
- Vậy ta đây hẳn là phải cảm ơn ngươi rồi?
- Không cần, ta cũng chỉ làm những chuyện ta nên làm. Dù sao, nếu Hoàng đế gặp chuyện, dù chỉ là bị thương, là một trong những người ở đây, ta nhất định cũng bị liên luỵ.
Cùng với những lời này, một bộ áo choàng nam, bên trên còn có một chiếc lệnh bài, được đặt trước mặt Dương Thiên Diệp.
- Thay đi! Không cần che dấu tướng mạo nữ nhân của cô, mừng là hai sở cổ xuý đều có nhạc sư và vũ kỹ, còn có thói quen nữ giả nam trang, nữ nhân thực sự và những người ăn mặc như nữ nhân, cũng không có rất kỳ lạ. Nơi này là hành cung, thiết lập bên cạnh Thiếu Nguyên Lăng, chỉ có bên ngoài hành cung có cảnh giới. Cô chỉ cần nói nhạc khí bị hỏng, cần quay lại sở để lấy, thì có thể đi ra ngoài.
Dương Thiên Diệp nhận áo bào, Lý Ngư cười cười với nàng, bước ra khỏi lều, đợi ở bên ngoài.
Dương Thiên Diệp vừa mặc áo bào, đeo lệnh bài lên, vừa lạnh lùng nói:
- Ngươi phá hỏng chuyện lớn của ta, tuy là cứu ta nhưng cũng đừng nghĩ tới việc ta nhận ân tình của ngươi.
Lý Ngư ở ngoài lều vải nói:
- Vốn không cần cô mang ơn, ta chỉ làm chuyện ta muốn làm. Ai, ta đi đến chỗ Cao Dương Công chúa đưa tin cô phải rời khỏi. Nếu sau này bị truy ra, phát hiện là giả chỉ sợ sẽ cho rằng ta chính là đồng mưu của thích khách, nhất định là phải chết rồi.
Trong lều trầm mặc, Dương Thiên Diệp không muốn cùng hắn đấu võ mồm.
Lý Ngư lại nói:
- Bây giờ lấy bào phục Thái Thường Tự và lệnh bài để cô rời khỏi đây, nếu có kẻ khôn khéo phát hiện ra khác thường, tiến hành truy hỏi, ta cũng nhất định là phải chết.
Trong lều chỉ có âm thanh mặc quần áo phát ra, Dương Thiên Diệp vẫn không trả lời.
Lý Ngư nói:
- Ta liều mạo hiểm cứu cô như vậy, kỳ thật cô cũng không cần cảm thấy áy náy, cũng không cần mang ơn ta, dù sao, đây là do tự ta muốn làm, cùng cô một chút quan hệ cũng không có.
Cửa lều bỗng nhiên được kéo ra, Dương Thiên Diệp mặc một thân nam bào, đứng trước cửa lều, toát ra vài phần tư thế oai hùng mạnh mẽ. Nàng trừng mắt Lý Ngư, lạnh lùng nói:
- Ít nói những lời đáng thương như vậy với ta! Nếu đổi lại người khác cản trở nghiệp lớn phục quốc của ta như vậy, ta sớm đã làm thịt hắn!
Dương Thiên Diệp kéo thắt lưng dưới áo choàng da, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, lúc đi qua Lý Ngư, đến khoé mắt cũng không thèm liếc hắn một cái. Nhưng theo bước chân đi ra ngoài của nàng, khi nàng và Lý Ngư lướt qua vai nhau, sau khi tránh được tầm mắt của hắn, bả vai lại lén lút sụp xuống, đôi lông mày nhướng lên cũng cụp xuống.
Xin lỗi, ta có trách nhiệm của ta. Ân tình của ngươi, ta chỉ có thể báo đáp ở kiếp sau rồi. Kiếp này, chỉ hy vọng ta và ngươi từ biệt, từ nay về sau không hẹn gặp lại!