Chương 429: Song Hoàng phụ tử
- Viên Thiên Cương!
Tác Tác giật giật con mắt, suy nghĩ, đột nhiên "A" một tiếng, nói:
- Ta nhớ ra rồi! Người này ta biết, Cát Tường đã từng nói với ta, người này ở Trường An vô cùng nổi danh, nghe nói hắn thật sự là trích tiên hạ phàm, có thể nhìn trộm Thiên ý!
Cát Tường từng nói với nàng? Lý Ngư nghe xong trong lòng không khỏi mừng thầm, xem ra hai người này chung đụng vẫn rất tốt. Cát Tường có thể nói với nàng về Viên Thiên Cương, hẳn là nhắc tới trong lúc nói chuyện phiếm, hai người này có thể ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, quan hệ này cũng phải quá bất hoà.
Đương nhiên, sở dĩ có hiệu quả này, cũng bởi vì Tác Tác và Cát Tường trong xương đều là nữ tử lương thiện, nói cách khác, Lý Ngư dùng nhiều tâm tư cũng uổng phí, khiến cho các nàng quá mức gần gũi, ngược lại sẽ lợn lành chữa thành lợn què, làm cho các nàng càng đấu càng hăng.
Lý Ngư nói:
- Đúng vậy, đúng là vị Viên đại nhân này, từ ngày mai ta sẽ không làm việc ở Cổ xuy Thự, triều đình điều ta đi tu sửa linh đài. Kỳ thật về xây dựng, ta một chữ cũng không biết, cần phải mượn lực của Dương tiên sinh, đến lúc đó, liền nhờ Viên tiên sinh nói về việc này.
Tác Tác vừa nghe, cũng mừng rỡ, nàng xuất thân từ gia đình làm ăn, lập tức liền ý thức được lợi ích trong chuyện này, vui sướng nói:
- Tốt, lang quân chàng đây là thay đổi cái công việc béo bở, nếu chàng phụ trách xây dựng, có thể nắm chặt chẽ việc xây dựng trong tay, việc này rất béo bở đấy.
Lý Ngư bắt đầu còn có ý định mặc kệ chủ ý của chưởng quầy, nghĩ đem Dương Tư Tề đến để lừa dối cho ông chủ cho qua chuyện, chính mình thì thong dong bên ngoài, hết sức chuyên chú làm "Tạo Hội đồng nhân dân nghiệp", được nghe lời ấy không khỏi ngẩn ra, nói:
- Việc này rất có lời?
Nếu ở thời đại sau, Lý Ngư cũng biết công việc xây dựng, bất động sản kiếm được rất nhiều tiền, nhưng này chủ yếu là kiếm tiền dựa trên việc buôn bán đất và nhà cửa, quá trình xây dựng này kiếm được bao nhiêu, ở thời đại này, hắn lại không thể nắm rõ.
Long Tác Tác nói:
- Đó là hiển nhiên, nhà chúng ta tu sửa lần này, chi phí bỏ ra lớn như vậy, lợi nhuận bên trong nhiều hay ít nghĩ cũng biết. Chàng phải biết rằng, đây đều là người Dương tiên sinh tìm đến, những người đó đều phải dựa vào Dương tiên sinh, đó chính là một mức giá hợp lý.
Lý Ngư vừa nghe hai mắt lập tức sáng lên, nói thật, trước kia hắn xem những tiểu thuyết xuyên việt, những người ở hiện đại chỉ là người mọi mặt đều bình thường, một khi trở lại cổ đại, dường như được thay da đổi thịt, trải qua lễ rửa tội, một đám chẳng những thiên văn địa lý không gì không biết mà mỗi người còn trở thành thánh nhân lo cho nước cho dân, hắn cũng luôn cho là thế.
Nhưng chờ hắn thật sự có một phen trải qua, mới phát hiện giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hắn có bao nhiêu bản lĩnh, vẫn là có bấy nhiêu bản lĩnh, trước đây hắn có tính tình gì, vẫn là tính tình đó, không bởi vì vậy mà biến thành một đại thánh nhân.
Hoặc là bởi vì những kiến thức và giá trị quan của đời sau, sẽ tạo ra sự khác biệt giữa bản thân hắn và người của thời đại này, nhưng không bao giờ có chuyện biến hoá bản chất. Lấy hắn mà nói, đã dung nhập thế giới này, hắn cũng chỉ muốn một nghề nghiệp ổn định, lương cao và một gia đình hạnh phúc viên mãn.
Nhất là Đại Đường đang trong thời kỳ hưng thịnh, cũng không cần hắn đi chỉ điểm giang sơn, hắn chỉ cần làm tốt công việc của chính mình là được. Mà nữ nhân của hắn lại vô cùng tốt, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thì miễn bàn, Cát Tường vốn xuất thân nghèo khổ cũng có thể tuỳ tiện, nhưng Tác Tác thì sao? Nhất là Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Cho dù là khi hắn ở thời đại kia, thu nhập của người đàn ông thấp hơn người phụ nữ của hắn cũng là một áp lực tâm lý nặng nề, phải chịu nhiều áp lực và những lời chỉ trích của xã hội. Huống chi là thời đại này, hắn nằm mộng cũng muốn bằng năng lực của chính mình đem chống đỡ cái gia đình này, vậy hắn là trụ cột gia đình mới có thể thẳng lưng được.
Nghe Long Tác Tác nói, Lý Ngư cũng lập tức ý thức được cơ hội trong chuyện này, không chỉ như La chủ bộ phân tích đây là một con đường làm quan tốt, mà còn là một cơ hội kinh doanh tuyệt.
Lý Ngư lập tức nói:
- Ta hiểu rồi, ta phải đi tìm Dương tiên sinh.
Lý Ngư vừa nói tới đây, chợt phát hiện tiểu tử ngủ gật trong lòng Tác Tác đã tỉnh.
Nó đang vừa ra sức thổi bong bóng vừa dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn Lý Ngư, giống như đang nghe bọn hắn nói chuyện.
Lý Ngư không kìm nổi cười nói:
- Nè! Con cũng đang nghe hả, mau lớn lên, cho cha ngươi đi làm khoán được không?
Đôi mắt to tròn của đứa bé nhìn hắn, vẻ mặt ngây ngô.
Lý Ngư làm mặt quỷ với nó, nói:
- Kiếm nhiều tiền, kiếm thật nhiều tiền, sau đó cho con cưới thật nhiều thật nhiều vợ xinh đẹp, sau đó sinh cho ta và nương của con thật nhiều thật nhiều cháu trai, cháu gái đáng yêu.
Tiểu gia hoả nhếch môi, một dòng nước miếng trong suốt chảy xuống cằm..
Lý Ngư phì cười, nhẹ nhàng lau nước miếng trên cằm đứa con, nói
– Ồ! Coi con này, cũng có chút tiền đồ, vừa nghe nói kiếm nhiều tiền liền vui vẻ, thật là một cái tiểu tham tiền.
Long Tác Tác lườm hắn một cái nói:
- Rõ ràng giống cha nó, là một tiểu quỷ háo sắc!
Lý Ngư ngẩn ra, khẩn trương nói:
- Không thể nào? Làm sao có thể, con ta ngày thường đáng yêu như thế, chẳng lẽ tương lai sẽ bị một nữ nhân hống hách nào đó cứng rắn đẩy ngã, cưỡng ép đoạt lấy thân thể của nó? Hơn nữa khả năng không chỉ có một? Ôi trời ơi....
Lý Ngư còn chưa nói xong, Long Tác Tác đã đỏ bừng cả khuôn mặt vươn tay ra, ngón cái ngón trỏ tạo thành hình cái kìm, đánh úp về phía dưới xương sườn Lý Ngư. Nàng vừa mới thấy vử mặt nghiêm túc của Lý Ngư, còn tưởng rằng Lý Ngư nghĩ tới điều gì chuyện quan trọng, không thể tưởng được đúng là trêu chọc nàng. Tuy rằng Long đại tiểu thư luôn luôn tự nhiên hào phóng, cũng có chút ngượng ngùng khó chịu.
Lý Ngư cũng nhanh tay lẹ mắt, ha ha một tiếng, nhảy ra xa một chút, hướng ra phía ngoài chuồn mất.
Lý Tiểu Ngư lại lần nữa mở to hai mắt, rất kinh ngạc nhìn người đang nhanh nhẹn chạy trốn như khỉ kia, không hiểu được vì sao hắn và những người khác sóng yên biển lặng ở cùng một chỗ. Tuy nhiên, rõ ràng động tác linh hoạt quyến rũ như thế lại rất phù hợp với sự thèm ăn của tiểu gia hoả.
Hắn liếm miệng, tay chân khua khoắng muốn ngồi dậy...
- Vì triều đình xây dựng cải tạo linh đài?
Dương Tư Tề vừa nghe, sắc mặt liền có chút khó coi, lắc đầu liên tục.
Kỳ thật dưới sự không ngừng tác hợp của Cát Tường và Long Tác tác, Dương Tư Tề đã có dao động.
Phan đại nương mặc dù đã có cháu trai, nghe giống như già rồi, nhưng ở niên đại này tuổi thành thân phần lớn là thấp, cho nên Phan đại nương tuổi thật cũng không lớn. Hơn nữa bà căn bản tốt, trước đó bà béo một chút, nhưng một đường bôn ba vào kinh, người cũng đã gầy nhiều, sau khi cuộc sống sung túc được an dưỡng tốt, dáng người, khí sắc đều có cải thiện, lại bắt đầu trở nên không chỉ là thuỳ mị thướt tha, rõ ràng chính là một phụ nhân dung mạo quyến rũ.
Dương Tư Tề và bà sớm chiều ở chung, biết rõ bà tuy nói năng chua ngoa nhưng nội tâm lại như đậu hũ. Cuộc sống này không thể tự gánh vác chăm sóc gia đình, đối với Phan đại nương là vô cùng khó chịu, một khi ông và Phan đại nương kết hợp. Vậy Lý Ngư cũng chính là con của ông rồi, cho nên đối với Lý Ngư, ông cũng thân thiết rất nhiều.
Nhưng Lý Ngư nhắc tới yêu cầu này, ông vẫn là sắc mặt khó khăn, lắc đầu liên tục.
Lý Ngư bám riết không tha mà năn nỉ nửa ngày, Dương Tư Tề mới nói:
- Thực không dám dấu diếm, ta thích nghiên cứu những thứ mới lạ, cho nên luôn luôn bị những người trong nghề coi là ngoại tộc, bị xa lánh, cho nên chỉ nhận việc tại dân gian, ít có tiếp xúc quan phủ.
Dương Tư Tề mấp máy miệng, lại nói:
- Mấy năm trước bị người ta giật giây, cũng là nhất thời thấy cái mình thích là thèm, giúp đỡ thái thượng hoàng thiết kế một tấm có thể bảo vệ giường khi gặp chuyện, đã có người công kích thoá mạ, nói ta lấy những kỳ kỹ xảo quyệt hòng nịnh hót, thủ đoạn thăng tiến.
Dương Tư Tề cau mày, buồn rầu nói:
- Con người ta, gặp khó khăn nhất là vấn đề giao tiếp quan hệ với người khác, việc này thật sự là vô cùng phiền não. Cho nên, phàm là liên quan triều đình, ta liền muốn tránh xa, tránh cho Diêm... cũng tránh phải đấu đá tranh giành với những người trong nghề.
Lý Ngư nghe đến đó mới hiểu được, nghe hắn bật thốt lên một chữ Diêm, đoán chừng chính là người kiến tạo được triều đình cực kỳ coi trọng đại gia Diêm Lập Bản. Không thể tưởng được ở thời đại này, trong cái vòng tròn kiến tạo kỹ thuật này cũng chia phe phái tranh giành. Đương nhiên, cái bọn họ tranh giành không phải là quyền, cũng không phải tiền, mà là một loại quan niệm kiến tạo, nhưng đối với những người trong ngành này thì tuyệt không cho phép khiêu khích quyền uy học thuật.
Sau khi suy tư một lúc lâu Lý Ngư dò hỏi:
- Dương tiên sinh không muốn gây tranh chấp với các bậc thầy xây dựng? Nếu lần này tiên sinh chủ trì thiết kế, tiến tạo linh đài, nhưng lại không thể treo tên tuổi của tiên sinh lưu danh cho đời sau, tiếng thơm ngàn năm...
Dương Tư Tề nhẹ nhàng thở ra, khoát tay nói:
- Cái gì mà tiếng thơm ngàn năm, sau trăm tuổi, ta đã ta đã hoá thành một nắm đất mục rồi, lưu danh thì như thế nào? Không lưu danh thì như thế nào? Có liên quan gì đến ta?
Lý Ngư nhếch lên ngón tay cái nói:
- Tiên sinh hiểu rõ cổ kim, đức hạnh quang minh, thật là khiến người khác khâm phục.
Dương Tư Tề nghe lời khen của hắn, ngược lại ngượng ngùng, có chút xấu hổ mà khoát tay.
Lý Ngư khụ một tiếng, thật cẩn thận nói:
- Nếu ta có thể đảm bảo để tiên sinh đứng phía sau màn chủ trì kiến tạo linh đài, buông tay buông chân không chịu trói buộc. Mà tại hạ ra mặt ở phía trước chủ trì, ứng phó những chuyện vụn vặt, tiên sinh... Có thể giúp ta chuyện này không?
Lý Ngư nói xong, trong lòng lo sợ không ngừng.
Đây là chuyện gì? Đây là ăn cắp vô sỉ nhất, đoạt công ti tiện nhất!
Linh đài, nếu là ở đời sau, bất quá chỉ là một nơi quan trắc hiện tượng thiên văn, không quan trọng gì. Nhưng ở thời đại này, đây chính là một công trình chân chính lưu danh thiên cổ! Linh đài bây giờ, được mở rộng từ đời nhà Hán, xây dựng linh đài mới còn không biết được bao nhiêu thế hệ sử dụng, cái tên đằng sau nó...
Quan trọng nhất là, mặc dù Dương Tư Tề không cần quan tâm cái tên phía sau, nhưng kỹ thuật tòa nhà tâm huyết của mình bị người khác mạo danh ăn cắp, vì nó vốn ở đó. Cho nên Lý Ngư vừa hỏi vừa nơm nớp lo sợ, sợ vị này nhất thời giận tím mặt, mắng hắn máu chó phun đầy đầu.
Ai ngờ, Dương Tư Tề sau khi nghe thì hai mắt sáng ngời, hưng phấn mà nói:
- Thật vậy ư? Ngươi thật có thể để cho ta chỉ phụ trách thiết kế, kiến tạo, không đi xã giao, không đi va chạm với những thị phi kia?
Thái độ này... Dường như..., Lý Ngư thử gật gật đầu:
- Ta... Đương nhiên có thể, nhất định có thể!
Dương Tư Tề nhẹ nhàng thở ra, vui sướng nhưng nói:
- Nếu như vậy thì không thành vấn đề, nếu như ngươi để cho ta ra mặt cùng những người đó giao tiếp, ta đây liền nhất định không đi.
Lý Ngư cảm động, nội tâm vui sướng lan tràn đầy mặt, này... Này thật sự là so với cha ruột còn thân hơn! Kế phụ đại nhân này, ta đã nhận định!