Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 430 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 430: Chân nhân

Sáng sớm hôm sau, Lý Ngư và Dương Tư Tề cùng ngồi xe tới Khâm Thiên Giám.

Dương Tư Tề không chú ý ăn mặc để tiện chế đạo đồ nên cũng không đổi quần áo cứ thế mà đi, nhìn chẳng khác gì một ông chủ thầu.

Hai người ngồi trên xe, bánh xe lộc cộc, xóc nảy, góc vạt áo dính một chút mảnh vụn gỗ dăm.

Lý Ngư nhìn thấy bèn phủi nó xuống, cười cười:

- Hằng ngày tiên sinh đam mê nghiên cứu chế tạo, trong cuộc sống quá tùy ý. Nếu không phải biết thân phận của ngài, ai mà biết ngài là bậc thầy đương thế có thể sáng tạo nên của tài nguyên cực lớn.

Dương Tư Tề lâu không giao tiếp, từ lúc một nhà Lý Ngư vào Dương phủ ở, việc giao tiếp hơn nhiều chút, nhưng vẫn rất khó khăn. Dù Lý Ngư là vãn bối, câu khen này cũng làm ông ta ngại ngùng, nói:

- Không có đâu…hà hà…

Lý Ngư nói:

- Tối qua tiên sinh dạy ta vài thứ, nhưng ta dù sao cũng là người thường, trong thời gian ngắn khó mà hiểu hết, sợ không ứng phó được. Đến lúc đó nếu ta có điểm nào không rõ, thì…

Dương Tư Tề mỉm cười:

- Ta hiểu! Ngươi không cần lo lắng. Ngươi không cần bởi vì muốn cầu cạnh ta thì gọi ta là tiên sinh, cứ gọi là Dương thúc cho thân thiết là được.

Lý Ngư nói:

- Không phải vì ta có việc mới tỏ vẻ cung kính như thế đâu. Thực ra là trước đó…Dương thúc là người tốt, chưa từng coi cả nhà ta là người ngoài, gọi một tiếng tiên sinh, là sự tôn kính thật lòng.

Dương Tư Tề nói:

- Vậy cứ gọi Dương thúc đi.

Ông ta ngẫm nghĩ một chút, lại gãi gãi đầu, nói:

- Ầy…ta ít giao tiếp với người ngoài, lúc nói chuyện thật sự không biết nên nói gì, cho nên dễ gây khó xử đôi bên. Nhưng nếu nói đến kiến tạo thì ta nói được nhiều đấy, nên ngươi yên tâm, khi nào thì nên tiếp lời, cần nói gì, ta đều hiểu.

Lý Ngư nghĩ cũng đúng. Vị đại gia kiến tạo này thể nghiên cứu nhiều thứ đồ chơi cổ quái, chỉ số thông minh sẽ kém đến sao. Chỉ là ông ta quá si mê với kiến tạo, là một người chuyên nghiệp, không có ai cùng đồng hành nên mới thế. Vừa nghĩ đến đó, trong lòng hắn thoải mái hơn nhiều.

Xe hai người đến gần Khâm Thiên Giám thì thấy quán bán dù bên đường.

Có một số người có bản lĩnh đặc biệt, đều toát lên vẻ đặc biệt. Tô Hữu Đạo ngày ngày ra quán dù, chế tạo dù, cũng làm nghề kinh doanh bán dù, khiến người ta không hiểu vì sao ông ta lại có ham mê kỳ lạ như thế.

Xe Lý Ngư vừa đến, thấy có một vị khách đang đứng ở trước quán dù nói chuyện với Tô Hữu Đạo, lập tức bảo phu xe dừng xe, nhảy xuống xe. Lý Ngư đợi vị khách kia hài lòng chọn được một chiếc dù đi rồi mới bước đến.

Tô Hữu Đạo thấy hắn, đứng dậy chắp tay chào hỏi hắn:

- Tiểu lang quân, xin chào.

- Tô tiên sinh, xin chào. Nghe nói khi tôi rời khỏi không lâu thì tiên sinh cũng rời khỏi Chử phủ. Thật ra chỗ Chử Chử Đại tướng quân đã qua kỳ giữ đạo hiếu, ít ngày nữa sẽ tái xuất, nếu tiếp tục phụ tá cho ông ta, hẳn sẽ có tiền đồ. Tiên sinh...

Tô Hữu Đạo cười nói:

- Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình. Tô mỗ bán dù, sống tự do tự tại, rất thoải mái. Kiếp phụ tá, lúc nào cũng phải cẩn thận, không phải tính cách của Tô mỗ. Đành phải phụ ý tốt của tiểu lang quân rồi.

Lý Ngư lắc đầu:

- Không dám, chỉ tiếc cho Chử Đại tướng quân mất đi một vị lương tá thôi ạ.

Tô Hữu Đạo mỉm cười:

- Tiểu lang quân quá khen, Tô mỗ chỉ biết chút chữ nghĩa, còn muốn làm phụ tá cho Chử Đại tướng quân cần người ra mưu họa sách, xử lý công văn, đó mới là thực lực. Nếu ở lâu Chử phủ, không khỏi sẽ làm lỡ đại sự của Chử tướng quân. Mà hôm nay sao Tiểu lang quân lại rảnh tới đây vậy?

Lý Ngư nghe thế dù da mặt dày nhưng vẫn đỏ mặt lên.

Lúc này hắn mới nhớ ra, lúc trước tùy tiện lừa dối vài câu với Đại tướng quân Chử Long Tướng, làm hại lão Chử coi hắn là nhân tài giống như "Ngọa Long" "Phượng Sồ", tôn sùng là thượng khách. Ngại là sở học của hắn là lấy của văn nhân đương thời, chứ thật sự là gà mờ trong gà mờ, căn bản chẳng làm nên trò trống gì, nên đành phải mời Tô Hữu Đạo làm trợ thủ, kì thực là thay mặt hắn làm hết các công tác nên làm của Lý sư gia hắn.

Hiện tại thì sao, hắn làm quan, nhưng vẫn là quan tính chuyên nghiệp rất mạnh. Một người thường không hề có kiến thức phổ thông lại trở thành quan viên chủ trì xây dựng công trình trọng đại linh đài như thế, kết quả vẫn phải tìm người nhờ vả.

Hai chuyện không khác biệt, con người có mặt cây có da, nói không nên lời chẳng phải mất mặt?

Lý Ngư đành phải cười ngượng ngập:

- Ồ, có chút việc nhỏ, muốn đi Khâm Thiên Giám một chuyến. Tiên sinh đang bận, đợi ta rảnh gặp tiên sinh sau.

Lý Ngư chắp chắp tay, từ biệt Tô Hữu Đạo lên xe, tiếp tục đi vào Khâm Thiên Giám. Tô Hữu Đạo mỉm cười nhìn xe hắn đi xa, cười một tiếng:

- Vốn cho là hắn rời khỏi đi Cổ Xuy Thự, từ nay về sau đứt duyên phận, ai ngờ, hắn lại là quan viên phụ trách xây dựng cải tạo linh đài, trực tiếp móc nối với Thái tử, xem ra sau này còn có cơ hội giao tiếp dài dài.

Khoảng thời gian Lý Ngư ở chợ Tây, đám người Lục Hi Chiết phụng mệnh ẩn núp ở bên cạnh Lý Ngư, đối với bản lãnh lớn nhỏ, nền tảng sâu cạn của Lý Ngư Hữu Đạo sao có thể không biết. Ông ta cũng biết rõ văn tài của Lý Ngư hữu hạn, về phần tài kiến tạo càng dốt đặc cán mai.

Nhưng ở thời đại này, học vấn chuyên nghiệp cũng không phải là trọng yếu nhất, ở trình độ lớn hơn, vẫn bị khinh thị đấy. Biết làm người so với biết làm việc quan trọng hơn, cho nên Tô Hữu Đạo không bởi vì điều đó mà coi thường hắn, chẳng qua Lý Ngư đối với ông ta mà nói tầm quan trọng đã không còn như trước nữa.

Trước đó ông ta xem trọng Lý Ngư, là vì chợ Tây dưới sự quản lý của Thường Kiếm Nam tài khố chen vào không lọt, nước tạt không vào, mà Lý Thừa Càn bởi thân phận Thái Tử quả thực giống như là đèn pha chiếu đỉnh, có động tác nhỏ gì đều bị người ta thấy rất rõ ràng, rất khó cầm giữ tài nguyên.

Lúc này Lý Thừa Càn đang ở vị trí Thái tử chưa ổn, cần giải quyết nhiều vấn đề cần thiết, mà Lý Ngư có thể giúp đỡ ông ta cạy mở được khe hở trai ngọc chợ Tây này. Hiện giờ, Tô Hữu Đạo đã đạt được mục đích, Lý Ngư cũng nhảy ra chợ Tây trà trộn vào quan trường rồi, trong phương diện này, tác dụng của hắn đã trở nên hữu hạn rồi.

Tô Hữu Đạo dù muốn mời chào quan viên, cũng không tới phiên Lý Ngư. Lý Ngư có thăng lên ba cấp, cũng vẫn không đủ tư cách lọt vào mắt ông ta. Hiện tại đối với Lý Ngư, Tô Hữu Đạo chỉ mang thân phận của người đứng ngoài quan sát, tò mò xem chừng. Dù sao, cũng từng có qua lại, không hơn không kém.

Lý Ngư và Dương Tư Tề tới Khâm Thiên Giám, nói mục đích của mình đến, chủ sự tiếp đãi vung tay lên, nói:

- Ta biết rồi, chuyện này, là do Viên Thiếu giám Lý thu quan phụ trách, bọn họ đang ở Ti thiên đài, ngươi tự đi tìm đi.

Lý Ngư ngẩn ra, nói:

- Đang giữa ban ngày, Viên Thiếu giám và Lý thu quan lên Ti thiên đài làm gì?

Vị chủ sự kia không kiên nhẫn nói:

- Ban ngày không thể xem à, chẳng lẽ còn không thể vọng mây? Ngươi tự đi tìm bọn họ là được, nói nhảm gì nhiều.

Mấy vị tiểu lại khác cùng Thiêm áp phòng liếc mắt nhìn hai người, không nói gì.

Dương Tư Tề nhíu nhíu mày, thì thầm với Lý Ngư:

- Vị Khâm Thiên Giám chủ sự này tính khí nóng quá.

Lý Ngư cười cười, nghĩ thầm: Xem ra, Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong ở Khâm Thiên Giám cũng không được tốt lắm, không giống như tưởng tượng của chúng ta.

Hắn nói với Dương Tư Tề:

- Đi, chúng ta đi Ti Thiên Đài.

Hai người ra khỏi Thiêm áp phòng, hỏi sai dịch trong viện, đi theo chỉ dẫn mới thấy một đài cao ba tầng kháng đất. Hai đi vào viện lạc to lớn, thấy một đài bằng đất ba tầng, nền đất ước chừng một sân bóng lớn, mỗi một mặt đều là hình thang.

Giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai là một tầng bình đài cực kỳ rộng lớn, bên trên loáng thoáng lộ ra một ít hình dạng nghi khí, lại đi lên trên, là tầng bình đài cao nhất, từ bên cạnh không nhìn được trên đó xếp đặt cái gì, chỉ nhìn thấy bên cạnh bàn đất mọc đầy cỏ dại, vươn từ mép tường đất lên, còn có một cây nhỏ cong cong.

Do chỗ đứng của Lý Ngư và Dương Tư Tề nhìn không được, bậc thang đi lên cực kỳ rộng, nhưng bậc thang đã bị tàn phá, rất gồ ghề, có nơi còn có những lỗ thủng lớn. Tuy rằng đã cũ nát, nhưng linh đài cổ xưa này vẫn toát lên khí tức trang nghiêm.

Dương Tư Tề muốn xây dựng là những công trình kiến trúc có đại khí hùng hồn như này, ánh mắt của ông nhìn chung quanh, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc. Lý Ngư dường như cũng cảm thấy một không khí thần thánh cổ xưa, lưng tự dưng đứng thẳng lên.

Hai người đi lên từng bậc, tới tầng thứ hai, có cửa thông ra hai bên, nhưng hai người vẫn đi lên, tổng cộng ba mươi sáu bậc thang, đi thẳng lên thiên đài tầng cao nhất.

Đây là một bình đài rộng lớn như sân bóng, bình đài cũng rất cũ nát, cỏ dại mọc đầy. Nhưng trên bình đài, còn xây dựng một vài bình đài nhỏ, trên bình đài đặt một vài công cụ thiên quan rất cổ. Cái bệ đúc hoàng đạo đồng nghi, thiết hồn nghi, có thủy máng chữ thập. Hồn thiên tượng ba màu đỏ đen trắng phân biệt với hồn thiên nghi, địa động nghi, lậu hồ, nhật quỹ...

Những vật này đều rỉ sét, có rêu xanh, cũng không biết những nghi khí này đã qua bao nhiêu thời rồi, mang đầy dấu vết năm tháng.

Dương Tư Tề đưa mắt nhìn quanh, bùi ngùi thở dài:

- Thật là hùng vĩ. Nếu có thể tự tay xây dựng lại một tòa kiến trúc to lớn lưu lại hậu thế, sống cũng không uổng kiếp này.

Lý Ngư nhìn nhìn, đột nhiên thấy Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong.

Hai người đang ngồi xếp bằng ở trên một tòa nghi khí khác, tòa nghi khí đó chính là một thiết khí vòng tròn hai ba tầng ngoài, cực kỳ công nghệ. Bởi vì hai người ngồi trên mỗi một tòa nghi khí, không nói không tiếng động, nên rất dễ bị người ta không để ý. Tuy nhiên nghi khí này là nghi khí hình châu có khung là mấy ống sắt tròn, ở giữa có khe hở lớn, không hoàn toàn che lấp bóng dáng hai người.

Lý Ngư vui vẻ nói:

- Viên Thiếu giám và Lý thu quan ở bên đó, Dương thúc, chúng ta qua đó đi.

Dương Tư Tề đồng ý, hai người đi thẳng đến đó.

Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong ngồi đối diện, đầu hơi hơi rủ xuống, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú.

Lý Ngư nghĩ hai người đang tọa thổ nạp, tu tập công pháp, cho nên chưa dám lên tiếng chào. Đợi đến gần, mới phát hiện giữa hai người đó là một cái bàn cờ, hai người đang tập trung đánh cờ. Bên cạnh còn đặt một lò sưởi, khó lươn lờ.

Nơi đây cực cao, hai người ngồi trên đài cao nhất, bối cảnh bên cạnh chính là vòm trời trong suốt xanh thẳm không thấy một tia tạp chất, hai người vạt áo bồng bềnh, khó lượn lờ, rất có lại cảm giác lăng phong quy khứ.

Lý Ngư không khỏi cười thở dài:

- Nhìn người ta đi, đây mới là thế ngoại cao nhân.

Dương Tư Tề thấy Viên Thiên Cương vuốt râu mỉm cười, còn cầm lên một ly trà ưu nhã nhấp uống một hớp, chỉ vào bàn cờ, nói vài câu gì đó với Lý Thuần Phong tiên khí bồng bềnh, cũng khen:

- Dương mỗ tự hỏi đã không hỏi thế vụ nhưng so sánh với hai vị đại hiền này thật sự là xấu hổ.

Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong rất chuyên chú, vẫn chưa phát hiện hai người tới. Hai người cũng rất phong độ quân tử không nói to, chỉ đến gần, đi lên bậc thang.

Hở?

Sát bên thiên tượng nghi kia, dùng thanh sắt treo con thỏ đã lột da, ngoại trừ má cá lớn, còn có một con bồ câu, một chân chó to mọng, bên cạnh còn đặt hai thanh đao sắc bén.

Bàn cờ...

Đây không phải là bàn cờ, đó là một cái đỉnh!

Một đỉnh cổ nhỏ hình chữ nhật bằng đồng, còn có văn tự tự thể khắc trên đó, hẳn là Tần triều đấy, trong đỉnh có than đang cháy, mấy cái xiên thịt đặt ở trên, đang nướng khói bốc lên.

Nào phải trầm hương gì, đó là khói nướng thịt!

Bên cạnh đỉnh cổ còn đặt mấy bình rượu.

Hai người kia ngồi khoanh chân, giữa hai chân họ, có đặt một đĩa sứ hoa sen triều Tần trơn bóng như ngọc, thanh nhã trong suốt, trong đĩa là thịt đã nướng chín.

Lý Ngư và Dương Tư Tề vừa bước lên đài lập tức bị Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong phát hiện, hai người đồng thời nghiêng đầu lại, lộ ra mặt mày quần áo dính đầy dầu mỡ, thật là một bữa tiệc Thao thiết lớn nha!

Lý Ngư mở to mắt, suýt nữa thì trượt chân ngã từ trên đài xuống:

- Hai người này, rõ ràng là dùng đồ cổ để xiên thịt nướng ăn mà!

Bình Luận (0)
Comment