Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 431 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 431: Thuận theo tự nhiên

Thấy Lý Ngư, Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đều ngớ ra.

Lý Ngư chỉ vào hai vị đại sư, lúng ta lúng túng nói:

- Hai vị…hai vị đang…

Lý Thuần Phong nhìn nhìn xiên thịt nướng đang bốc khói thơm, lau miệng, cười khà khà:

- Ha hả, ta cùng với sư huynh không phải là đạo nhân xuất gia, uống rượu ăn thịt có vấn dề à?

Lý Ngư nhướng nhướng mày:

- Nhưng…nhưng giờ chẳng phải đang ở công sở làm việc ạ?

Viên Thiên Cương không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn, lau mặt sạch sẽ, khôi phục lại dáng vẻ tiên phong đạo cốt điềm đạm nói:

- Chúng ta là người hướng đạo, tự do tự tại, không gì trói buộc, hết thảy tùy tâm dẫn tính, thời gian, công việc gì chứ, ngu hủ!

Lý Ngư cảm giác đầu óc mình lùng bùng, ý của hai vị cao nhân này là…họ không có lông chim dài, cho nên không phải cầm loại, quy củ cầm loại họ không cần tuân thủ. Họ biết bay, cho nên họ cũng là cầm loại, cầm loại có chỗ tốt gì, cũng không thể thiếu họ. Hẳn là ý này rồi.

Lý Ngư lại nhìn đỉnh Tần được dùng làm dụng cụ nướng thịt, còn có bình Hán và sứ Tấn, tuy rằng không phải của mình nhưng cũng thấy đau lòng.

Lý Thuần Phong cười rất thoải mái tự nhiên, hất cái đầu bạc một cách phóng khoáng, nói:

- Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là đồ vật mà thôi, không lấy nó ra dùng, giá trị nó ở đâu? Người thế tục coi là đồ cổ, ngửi chính là mùi tiền. Tiểu hữu ngươi là loại người nào thế, chắc cũng có kiến giải như họ?

Viên Thiên Cương điềm đạm nói:

- Những đồ vật này, đều là lấy ở tĩnh thất tầng hai, vốn là đặt ở đó, xưa nay chẳng có ai biết chẳng ai để tâm. Hai chúng ta lấy ra dùng, có gì không thể. Vật là đồ ngoài thân, chỉ có vậy thôi.

Hai người nói thế, Lý Ngư liền có chút xấu hổ. Cao nhân quả nhiên là cao nhân, so với cảnh giới của người ta, cuộc sống hằng ngày của mình đúng là quả dung tục tầm thường rồi.

Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong nói xong, liền đứng lên. Chỉ là Lý Thuần Phong khi ngồi khoanh chân ống tay áo đặt trên đùi, khi gã đứng lên, tay áo rộng thùng thình kia rũ xuống, vạt áo rơi vào trên lò lửa.

- Ối ối, ối, áo của ta…

Lý Thuần Phong luống cuống vội vàng giật áo choàng ra, giơ tay áo lên đau lòng nói:

- Hỏng rồi hỏng rồi.

Viên Thiên Cương khiển trách:

- Ngu xuẩn! Lúc nào cũng hậu đậu, không cẩn thận chút nào. Một cẩm bào hơn mười sáu xâu tiền đã bị ngươi làm hỏng rồi đấy.

Lý Thuần Phong không phục:

- Tại sao lại hỏng, may vá lại là được mà. Vết cháy không lớn, tìm một châm nương khéo léo may lại là được.

Viên Thiên Cương giận dữ:

- Mời châm nương chẳng lẽ không dùng tiền à? Ăn bất tận, mặc bất tận, không nghĩ đến những người có cảnh khốn cùng. Ngươi không biết tiết kiệm, cũng không nên thiếu tiền thì hỏi mượn ta. Tiền lần trước ngươi mượn còn chưa trả ta đâu đấy.

Dương Tư Tề há to miệng, không biết nói gì.

Lý Ngư sờ sờ cái mũi, nói:

- Khụ! Gia mẫu rất khéo về may vá, lúc trước từng làm châm nương ở phủ đô đốc Lợi Châu. Nếu Lý thu quan không chê thì cứ đưa áo choàng cho ta, ta nhờ gia mẫu vá lại cho ngài, không cần phải tìm châm nương tốn tiền vô ích.

Lý Thuần Phong mừng rỡ:

- Thật sao? Vậy tốt quá. Lát ta đổi áo choàng, việc vá lại nhờ hết vào ngươi.

Viên Thiên Cương nghe thế thì lập tức bình tâm tĩnh khí, trước tiên đẩy xiên thịt qua một bên tránh bị lửa than nướng cháy, sau đó mỉm cười vòng qua nghi khí, dáng vẻ đầy tiên khí nói:

- Lý tiểu lang quân thấy hai sư huynh đệ ta tranh cãi ầm ĩ, có phải rất kinh ngạc không?

Lý Ngư vội đáp:

- Không ạ không ạ. Xưa nay tới hai vị đại sư, tại hạ đều ngưỡng mộ kính sợ không ngừng. Hiện giờ càng hiểu được tính tình của hai vị đại hiền ôn hòa thân thiết, cảm thấy thân thiết hơn nhiều.

Viên Thiên Cương cười ha hả, nói với Lý Ngư:

- Có thế chứ. Nhân sinh, tựa như đạp thanh. Con đường ngươi đang đi, đầy nhiệt tình và phấn chấn, bầu trời cũng trong sạch hơn, cứ đi cứ đi, sẽ cảm thấy cũng không hơn như thế, cũng không hơn như thế. Thực ra không phải phong cảnh thay đổi, trời vẫn vậy, cảnh vẫn vậy, chỉ là tâm cảnh trong ngươi đã thay đổi. Bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung (Không quên nguyện ban đầu, mới có thể vẹn toàn trước sau). Các ngươi có hiểu được cái gì gọi là bản ngã, tự bản thân sẽ vượt qua ta không?

Lý Ngư và Dương Tư Tề lắc đầu.

Viên Thiên Cương nói:

- Vấn đề này quá sâu sắc, huyền bí, có thời gian chúng ta sẽ cùng nghiên cứu thảo luận với nhau. Tiểu lang quân, ta và ngươi đã lâu chưa gặp, nay gặp ở đây, có chuyện gì à?

Lý Ngư bị y làm cho đầu óc mù mờ, giờ nghe y hỏi mới nhớ ra, vội lấy lại bình tĩnh, nói:

- ! Là như thế này, linh đài tổn hại nghiêm trọng, Hoàng đế hạ chỉ xây dựng lại. Công trình này do tại hạ phụ trách, nghe nói hai vị đại sư phụ trách linh đài, không biết hai ngài đã có ý tưởng xây dựng gì không ạ, cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ thiết kế theo ý hai vị, sau đó giao cho hai vị xem qua.

Viên Thiên Cương vui vẻ nói:

- Linh đài giao cho ngươi phụ trách kiến tạo à? Ha ha, hay lắm, hay lắm! Vốn Viên mỗ còn lo lắng sẽ nhiều hỗn loạn, nếu do ngươi phụ trách kiến tạo, vậy thì không thể tốt hơn rồi.

Lý Ngư mẫn cảm lập tức hỏi:

- Chứa nhiều hỗn loạn? Ý tiên sinh là…

- Ái chà, còn có thể là gì nữa…

Lý Thuần Phong phủi áo choàng lách đi qua:

- Ta và sư huynh tuổi còn trẻ, mà một người làm Thu quan, một làm Thiếu giám, một Ngũ phẩm, một Tứ phẩm. Trong Khâm Thiên Giám này không biết có bao nhiêu quan viên đau khổ chịu đựng cả đời mà chưa thể leo lên vị trí này, sao có thể thuận mắt với huynh đệ chúng ta được?

- Thuần Phong, chớ nói xằng nói bậy!

Viên Thiên Cương trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong, quay qua nói với Lý Ngư:

- Ngươi chớ nghe hắn nói bậy, sở học hai chúng ta có chỗ khác biệt với các đồng nghiệp Khâm Thiên Giám, ý kiến khó tránh khỏi có bất đồng. Ngươi xem trên đài này, các bàn nghi khí đều là các bậc tiền bối chế tạo, nhằm quan trắc thiên tượng.

Hai sư huynh đệ ta mới nghiên cứu chế tạo ra thiên nghi lã khí, là Hồn nghi và Hồn tượng bảo tịnh. Ngươi nhìn bên kia kìa, nó đó, chính là Hồn nghi đồng xanh triều Tấn, do Lục Hợp Nghi và Tứ du nghi tạo thành, là một Hồn nghi hoàn đồng hai tầng. Chúng ta suy xét có thể gia tăng làm Tam cực nghi, tu sửa từ hai tầng hai ba tầng, gọi là Hồn thiên hoàng đạo nghi…

Y nói nửa ngày, nom vẻ mặt mờ mịt của Lý Ngư thì bật cười, nói:

- Không sao, đến lúc đó, ta sẽ vẽ ra mỗi một khối một bản, ngươi giao cho công bộ, họ tự sẽ hiểu cần đúc như nào. Tóm lại, các đồng nghiệp và hai chúng ta ý kiến không hợp, coi hai chúng ta là người ngoài, khó tránh sắp xếp không chu toàn.

Lý Ngư thầm nghĩ: Chỉ sợ ngươi nói chỉ là biểu tượng, cái mà sư đệ ngươi nói mới là sự thật. Nói đến, vẫn là tranh giành lợi ích, hai ngươi còn trẻ mà thăng tiến nhanh như thế, những người kia thấy tiền đồ bị các ngươi cản mất không hận mới lạ. Có người phấn đấu cả đời cũng không thăng tiến bằng các ngươi chẳng phải rất ghen tị hay sao.

Dương Tư Tề vừa nghe Viên Thiên Cương nói như vậy, nhớ tới cảnh ngộ của mình, lập tức cảm thấy đồng cảm, lập tức ưỡn ngực nói:

- Hai vị đại sư không cần phải lo lắng, hai vị có năng lực mà người bình thường không có, đó là bản lĩnh của hai vị. Linh đài mới này, Dương mỗ nhất định kiến tạo mỹ quan đại khí, có thể phát huy tác dụng quan trắc thiên tượng.

Lý Thuần Phong nói:

- Vị này là...

Đã biết là Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong phụ trách, Lý Ngư sẽ không giấu dốt trước mặt họ.

Hắn vội giới thiệu:

- Vị này họ Dương, tên Tư Tề, là một vị kỳ tài kiến tạo bất thế. Hai vị là thiên tượng đại sư, Dương tiên sinh cũng là kiến tạo đại sư, ta tin tưởng ba ngài phối hợp, linh đài mới sẽ được kiến tạo thuận lợi, hơn nữa so với linh đài cũ sẽ càng phát huy tác dụng lớn hơn.

Viên Thiên Cương nheo mắt nhìn hắn:

- Chuyện kiến tạo này không phải do ngươi phụ trách hay sao?

Lý Ngư mặt cũng không đỏ, hùng hồn nói:

- Đúng thế, cho nên nhu cầu về kim khí và vật liệu xây dựng, đất gạch đá mộc, rồi chiêu mộ thợ rèn thợ mộc thợ đá thợ xây, qua lại với công bộ, Hộ bộ, Khâm Thiên Giám…rồi Chi ti, Ti Thương bộ, Thái phủ tự, Ti Nông tự…đều do tôi phụ trách.

Viên Thiên Cương mỉm cười, gật đầu:

- Quả nhiên vất vả, ha hả. Kỳ thật, nhu cầu kiến tạo linh đài, còn có bản vẽ Hồn thiên hoàng đạo nghi của tân lăng, hai chúng ta dĩ nhiên chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng bởi nghĩ các đồng nghiệp sẽ phản đối, cũng không biết người nào phụ trách kiến tạo, có ý kiến bất đồng gì hay không, vốn tính toán sẽ thỏa hiệp một chút. Nay biết là tiểu lang quân ngươi, vậy thì đúng là thiên theo người nguyện rồi. Đi đi đi, ta dẫn các ngươi đi.

Lý Thuần Phong quay đầu lại nhìn:

- Mấy miếng thịt nướng này…

Viên Thiên Cương ho khan một tiếng nói:

- Tắt bếp đi. Thịt thì cho vào hầm băng tránh bị hỏng.

Hoá ra phía dưới cùng linh đài còn có một tầng ngầm rất sâu, bên trong có một gian hầm băng rất lớn, có nhiều khối băng ở đó, nghe cách nói của hai người kia, mùa hè khi trong cung cần băng để dùng thì thường lấy ở chỗ này.

Thu dọn xong, hai người dẫn Lý Ngư và Dương Tư Tề trở lại Thiêm áp phòng của mình. Quả nhiên họ đã vẽ ra bản vẽ đúc đầy đủ về Hồn thiên hoàng đạo nghi, và phác thảo sơ bộ hình dạng của công năng đại khái của linh đài.

Dương Tư Tề là một quái nhân, vừa thấy tuyến lộ đồ tung hoành ngang dọc kia hai mắt lập tức tỏa sáng, mở bản vẽ ra nghiên cứu tỉ mỉ, phàm là chỗ nào không hiểu thì hỏi luôn. Ông muốn hiểu rõ, dù đây chỉ là bản vẽ kiến tạo linh đài.

Lý Ngư uống trà, hàn huyên với Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong một hồi, nom Dương Tư Tề còn đứng ở trước bàn, chỉ trỏ, suy tư rồi liên tiếp gật đầu, bèn ái ngại tỏ vẻ với Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong rồi qua đó cùng xem, hỏi:

- Dương thúc, có gì khó xử không ạ?

Dương Tư Tề lắc lắc đầu nói:

- Không chỗ nào khó, mà là rất thú vị. Ta xưa nay chủ yếu kiến tạo chùa, đạo quan, nhà cao cửa rộng, cao lầu…có rất nhiều chỗ tinh xảo. Nhưng loại công trình kiến tạo như linh đài này thì ta rất ít khi tiếp xúc, khu công dụng của nó và các nơi khác đều khác nhau, khu công năng này nằm ở đỉnh, từ bên ngoài cho ta rất nhiều gợi ý. Ngươi xem nơi này...

Dương Tư Tề cũng không quan tâm Lý Ngư nghe hiểu hay không, phấn chấn giải thích.

Lý Ngư vừa đi, Lý Thuần Phong ngồi thưởng trà lén lút lấy mấy đồng tiền ra khẽ vẩy ra bàn, trên bàn trải tấm vải nhung, nên thanh âm không lớn.

Viên Thiên Cương nheo mắt liếc một cái, thong thả uống trà, không nhìn kết quả bói toán của Lý Thuần Phong.

Lý Thuần Phong tự nói:

- Kỳ lạ kỳ lạ. Xem tướng mạo đoán không ra, bói cũng bói không ra, tướng mệnh người này quả nhiên khó lường.

Viên Thiên Cương bĩu môi nói:

- Ta đã nói với ngươi rồi mà không tin. Ta đã đốt bốn miếng mai rùa rồi, nhưng không nhìn ra gì cả.

Lý Thuần Phong lẩm bẩm:

- Bói toán không ra, chỉ có ba khả năng. Một là, đạo hạnh của hắn còn cao hơn chúng ta, nhưng tiểu tử này... hẳn là không có khả năng đâu. Loại thứ hai, là thiên đạo sở dụng, hưng diệt thế đạo không phải thiên ma, chính là thiên tử, ta thấy hắn cũng không giống. Còn có một loại là biến số thiên cơ, là ngoài thiên đạo…

Viên Thiên Cương nói:

- Sự hiếu kỳ của ngươi quá nặng, cho nên mới khiến cho tóc mình bạc trắng. Nghe sư huynh này, đứng cố tìm kiếm sự biến hóa của người này nữa, nếu không trời phạt đấy.

Lý Thuần Phong không phục, nói:

- Trời cho người này xuất hiện, dầu gì cũng phải có ý gì trong đó. Nếu thật sự có dự báo trọng đại…

Viên Thiên Cương nói:

- Thiên đạo nếu linh, không thể ngẫu nhiên dạo chơi nhân gian hay sao? Hơn nữa, chỉ dựa vào đạo hạnh mèo cào của ta và ngươi, thiên đạo nếu thật sự có điều muốn làm, ta và ngươi có thể đoán ra được hay sao? Sư đệ, chớ cưỡng ép mình nữa, để đạo pháp hướng tự nhiên đi!

Bình Luận (0)
Comment