Chương 43: Lừa gạt đến nghiện
Võ Sĩ Hoạch rốt cuộc đã từng dẫn binh nên vừa thấy nguy cơ được giải trừ ngay lập tức đưa Hoa Cô và Lý Ngư vào trong viện, phủ binh Chiết Xung sớm được điều động tới mai phục lân cận lập tức lao tới, tìm tòi khắp trong núi đề phòng có thích khác khác mai phục, trong phủ Đô đốc cũng gia tăng canh phòng.
Trong sảnh tiếp khách, Võ Sĩ Hoạch cười chân thành mời Lý Ngư ngồi xuống. Tuy hiện giờ Lý Ngư vẫn là con trai của vú già trong phủ, nhưng cao nhân thông hiểu thuật thiên nhân bực này ông ta không dám tiếp đãi chậm trễ chút nào.
- Lang quân học cứu thiên hạ, biết được quá khứ tương lai, bản Đốc thật sự khâm phục, khâm phục!
Hai bên cùng ngồi xuống, Võ Sĩ Hoạch giơ ngón cái lên khen Lý Ngư không dứt miệng, sau đó chuyển ánh mắt qua Phan thị đang bất an ngồi phía xa, khách sáo nói:
- Phan Nương Tử, bà có một cậu con trai quá giỏi, xin chúc mừng, chúc mừng.
Phan thị cũng đang ngây ra không biết con mình học được bản lĩnh thần thông như vậy từ khi nào, nhưng chỉ cần con có tiền đồ, người làm mẹ như bà vui không gì bằng rồi, lập tức vui mừng nói:
- Đô đốc lão gia quá khen rồi, ngài nói con trẻ có tiền đồ…vậy…vậy nó nhất định là người có tiền đồ rồi.
Võ Sĩ Hoạch cười to sảng khoái:
- Phan Nương Tử đúng là người thú vị, rất hài hước.
Phan thị cũng không biết câu nói của mình thú vị ở điểm nào, chỉ biết cười theo, nhìn con mình, trong lòng ngọt ngào như ăn mật, vui đến mức sống mũi cay cay, nước mắt như muốn rơi xuống. Bà một chữ bẻ đôi cũng không biết sao hiểu được nhiều đạo lý to lớn gì, dù sao hiện tại ngay cả con mình cũng được đại Đô đốc khen ngợi, vậy con mình chắc chắn là người có tài rồi, Đô đốc lão gia có tầm mắt, còn có thể nhìn lầm hay sao?
Phan thị cũng không cần phải hiểu nhiều đạo lý đao to búa lớn làm gì, suy nghĩ đơn giản này đã đủ nội tâm của bà vui như hoa nở. Huống chi trong lòng người mẹ, con trai của bà vốn ưu tú hơn tất cả mọi người trên đời này.
Lúc này, Hoa Cô thay xong quần áo, sôi nổi chạy vào, vừa vào đã giòn giòn giã giã kêu lên:
- Cha, Lý Ngư ca ca!
Cô bé chạy tới, nhưng lại không đến bên cha mình mà đến bên cạnh Lý Ngư, rất tự nhiên kéo cánh tay hắn vô cùng thân thiết. Đi đằng sau là Dương thị ung dung quyến rũ, Đại tiểu thư Võ Thuận cùng Tam nha đầu Tú Cô được vú em bế cùng nhau đi vào. Phan thị xưa nay chỉ được từ xa nhìn phu nhân và Đại tiểu thư, giờ đột nhiên ở trong cùng một căn phòng thì lúng ta lúng túng đứng lên.
Lý Ngư bắt gặp mẫu thân đứng lên thì cũng đứng lên theo, mọi người lại khách khách sáo sáo một hồi mới ngồi xuống. Đúng lúc, Lý Bá Hạo bước vào đại sảnh.
Mới vừa rồi đưa hai tên thích khách về phủ, hai huynh đệ lập tức xoa tay đòi thẩm vấn luôn. Hai thích khách này vốn là sơn tặc, Hột Can Thừa Cơ sau khi binh bại trốn vào núi đã thành sơn tặc thôn tính sơn trại của họ, sau đó họ trở thành thủ hạ của Hột Can Thừa Cơ. Hột Can Thừa Cơ chỉ bảo Lý Hoành Kiệt chọn hai huynh đệ thủ đoạn gọn gàng, hơn nữa không thuộc dòng chính, biết việc ít, thậm chí không biết tướng mạo và tình hình cụ thể của vị Đại đương gia là gã như thế nào, nên lời khai của hai tên thích khách dĩ nhiên cũng không có giá trị gì mấy, chỉ biết là chịu sự sai bảo của Hột Can Thừa Cơ đi giết người của Võ gia để trút hận.
Lý Bá Hạo đi tới bên cạnh Võ Sĩ Hoạch, cúi đầu thì thầm vài câu. Sắc mặt Võ Sĩ Hoạch trầm xuống, lạnh lùng thốt:
- Hột Can Thừa Cơ, hừ!
Hoa Cô con ngươi lóe sáng, hỏi:
- Cha, là đại sơn tặc kia chọc đến Võ gia chúng ta à?
Võ Sĩ Hoạch trầm trầm nói:
- Đúng vậy! Lý Hiếu Thường tuy không phải chết trong tay ta, nhưng Hột Can Thừa Cơ còn đường để trốn, bị ép phải lên núi làm tặc cũng là do phụ thân. Tên chó chết đó vô cùng căm hận Võ gia ta, sau này các con ra vào phải hết sức cẩn thận, nhất định phải có thị vệ đi cùng biết chưa.
Hoa Cô thè lưỡi, không dám nói gì nữa.
Võ Sĩ Hoạch nhìn sang Lý Ngư, vẻ âm trầm lập tức liền hóa thành gió xuân ấm áp:
- Ây, Lý gia tiểu lang quân, cậu có bản lĩnh như thế, để mai một trong nhân gian thật là đáng tiếc. Bản đốc có lòng mời cậu nhập Mạc phủ ta làm việc, không biết ý cậu thế nào?
Võ Sĩ Hoạch tuy không phải tiết độ một phương nhưng thân là Đại đô đốc một phương, dĩ nhiên cũng có Mạc phủ của mình. Mà bất kể người học văn hay là người học võ đều rất thích nhập Mạc, bởi vì đó là nơi bổ sung mạnh mẽ nhân viên quan phủ, vào Mạc phủ cũng xem như là làm quan rồi, nhưng lại không gò bó nghiêm khắc như nhân viên chính thức của triều đình.
Phan thị vừa nghe Đại đô đốc muốn mời con mình nhập Mạc thì hết sức mừng rỡ, vẻ mừng rỡ đó thể hiện rõ ra ngoài, suýt chút nữa thì lên tiếng đồng ý thay con trai. Không ngờ Lý Ngư lại không hề có biểu hiện vui mừng nào, ngược lại còn trầm ngâm.
Võ Sĩ Hoạch mời hắn nhập Mạc, chẳng qua là nhìn trúng bản lĩnh bấm tay bói toán của hắn, nhưng hắn sao biết thuật bói toán chứ, dù hắn không ngại, nhưng muốn làm một thần tiên sống liệu sự như thần thì phải không nề hà việc phải lặp đi lặp lại "sự thật đảo ngược" hết lần này đến lần khác. Mà chuyện "biết trước tương lai" chẳng qua cũng chỉ là chuyện trước một ngày thôi.
Một đại tướng biên cương một phương không biết có bao nhiêu quân quốc đại sự cần phụ tá tham mưu bày kế, mà việc này cần phải có ánh mắt nhạy bén, có thể nhìn xa trông rộng tình thế biến hóa đến vài năm thậm chí mười mấy năm mới được, loại thần tiên sống như hắn một khi nhập Mạc chỉ sợ không làm được gì.
Còn nữa, việc Hoàng đế xá tử tù được kéo dài một năm chỉ sợ không giấu được bao lâu thì sẽ lan truyền đến đây, đến lúc đó thân phận tử tù bại lộ, hắn dù có bản lĩnh sao Võ Sĩ Hoạch dám mời một tử tù phụ tá chứ? Huống chi, một khi bị buộc ở Mạc Phủ thì hắn làm thế nào mà chạy thoát khỏi tấm lưới pháp luật?
Nhân quả trước sau lợi hại được mất được định đoạt chỉ bởi một ý niệm, tâm tư Lý Ngư bình ổn lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt an nhàn, điềm đạm nói với Võ Sĩ Hoạch:
- Không dối gạt Đô đốc, chỉ vì thân mẫu ở nhà nên tôi mới cáo biệt sư môn về quê, phụng dưỡng mẹ già. Nhưng tôi chưa bao giờ quên lời dạy bảo của sư phụ, thảm đỏ mười trượng, thế giới đại thiên khó không phải là rèn luyện ý chí ta, mà rửa tu hành ta. Một khi tiến vào Mạc rồi, tục sự quấn thấn, chỉ sợ tiểu tử sẽ mất đi phương hướng của mình. Một ống cơm, một muôi uống, dù trong ngõ hẹp nhưng vui vẻ mới là chí hướng của tôi.
Võ Sĩ Hoạch nghe vậy lập tức kính nể hẳn lên, nhìn người ta đây mới là phong thái cao nhân nha!
Lý Bá Hạo luôn có thái độ thù địch với thuật sĩ một lần nữa khi nhìn Lý Ngư ánh mắt đã khác biệt rất lớn. Thế ngoại cao nhân không màng danh lợi như thế, so sánh ra mình với ca ca mình quả thật là tục không ngửi được.
Tiểu nha đầu Hoa Cô, thậm chí cả tỷ tỷ Võ Thuận kia tư mạo luyến lệ đều dùng ánh mắt vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ sùng bái nhìn Lý Ngư, trong lòng Lý Ngư tức thì lâng lâng, người ta giả bộ 100%, mình chỉ giả bộ 99% mà đã được sùng bái bậc này rồi, ha ha…