Chương 44: Mẹ quý bởi con
Con đúng là ngu ngốc. Đô đốc lão gia mời con nhập Mạc là điều hết sức vinh hạnh, một khi nhập Mạc, phụ tá Võ Đại đô đốc, con sẽ được ăn sung mặc sướng, sao con lại không đồng ý!
Vừa rời khỏi Phủ đô đốc, Phan thị đã ngay tức thì mắng con sa sả. Bà đang tức giận thực sự, đây là cơ hội tốt, là phần mộ tổ tiên Lý gia linh thiêng nên con cháu Lý gia mới có một người có thành đạt như thế, được gia nhập vào Mạc phủ Đô đốc Lợi Châu, là niềm vinh quang vô hạn. Nhưng cậu con trai của bà lại không biết giành lấy cứ khăng khăng từ chối, chẳng quan tâm hắn là thần tiên sống gì, trong mắt người mẹ thì đó vẫn là đứa con bé bỏng của bà. Kết quả là cả một chặng đường Phan thị cứ mắng sa sả liên hồi, mắng xong lại xỉa tay vào trán Lý Ngư, làm cho hắn đầu óc choáng váng.
- Mẹ à, không phải con không chịu đồng ý, mà là sư phụ từng nói cần phải dốc lòng tu hành thì thuật pháp mới có hiệu quả. Một khi con làm quan, cả ngày bận việc rồi thì thuật pháp này sẽ không linh nữa.
Lý Ngư hết cách, đành phải lấy “sư phụ” Tô Hữu Đạo ra để giải thích.
- Sao lại mất linh được? Nếu không làm quan thì không thể đại phú đại quý, vậy học bản lĩnh này có tác dụng gì? Sư phụ con nhất định là sợ con chưa chín chắn, sợ con sa vào hưởng lạc mới không chịu hết lòng dạy con.
Phan thị tức giận dạy dỗ con trai, đúng lúc Quách Nộ ở đối diện đi tới.
- Lý Ngư, sao sáng sớm đã ra ngoài rồi thế, hại ta lúc tối còn phải đến một lần. A, Phan Nương Tử!
Lúc này Quách Nộ mới nhìn thấy Lý Ngư đi về cùng mẫu thân thì ôm quyền hành lễ với bà.
Kỳ lạ là, sát khí trên người Quách Nộ chỉ có nam giới mới cảm thụ mãnh liệt, ngược lại nữ giới sẽ không cảm thấy vẻ hung ác dữ tợn của y, cùng lắm chỉ thấy y là người ít nói thôi. Đại khái là bởi vì nam giới có tính công kích lớn, cho nên đối với đối với con người y cũng có cảm giác mãnh liệt.
Phan thị dù biết Quách Nộ là đao phủ nhưng không hề sợ y, nói luôn:
- Quách sư phụ, ông tìm con tôi làm gì?
Quách Nộ nhếch cơ mặt đã xơ cứng, nở nụ cười thân thiện với bà:
- Đang định nói cho Phan Nương Tử biết, tôi có một biểu muội bà con xa cũng là thanh mai trúc mã với lệnh lang. Tôi thấy lệnh lang không còn nhỏ, nên thành gia lập thất rồi cho nên muốn vun vén cho hai đứa nó.
Phan thị nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Biểu muội bà con xa của ông là thanh mai trúc mã với con tôi ư? Ấy, chẳng lẽ là Phi Phi?
Quách Nộ vui vẻ nói:
- Đúng rồi đúng rồi, chính là con bé đó, bà còn có ấn tượng à?
Phan thị lộ vẻ không ưa, nói thẳng:
- Tôi nhớ không lầm thì con bé Phi Phi đó đã gả hai lần cho người Hồi rồi.
Quách Nộ có vẻ xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói:
- Một lần thôi…Lần kia không tính.
Phan thị nói to:
- Vì sao lại không tính? Đã gả nó đi rồi, tuy chỉ gả ba ngày nhưng cũng là vợ người ta rồi. Tóm lại là đã gả rồi.
Quách Nộ lúng túng nói:
- Nói bé hộ đi, Phan Nương Tử nói nhỏ hộ với.
Lý Ngư mở to hai mắt, nhìn Quách Nộ, từng gả cho hai người Hồ rồi ư? Lần trước Quách sư phụ không hề nói như vậy.
Phan thị nói:
- Người chồng thứ hai còn trả lại cô ta một trai một gái đúng không? Con ta sao có thể cưới một người như vậy được, cô ta đã gả đi hai lần rồi, còn có hai đứa con nữa.
Bà liếc nhìn Lý Ngư, hất cằm lên, nói với Quách Nộ:
- Ngươi cũng biết bản lĩnh của Ngư nhi nhà ta rồi, rất nhiều tiền đồ đó.
Quách Nộ chả hiểu gì?
- Cái gì cơ?
Phan thị vô cùng hãnh diện, nói:
- Đại đô đốc Lợi Châu Võ lão gia đã chính miệng khen nó đấy, ngươi biết không?
Quách Nộ càng không hiểu:
- Cái gì?
Phan thị mặt tỏa sáng, nói:
- Đô đốc Đại lão gia còn muốn mời Ngư nhi nhà ta tiến vào Mạc phủ làm quan đó, nhưng con trai ta nói phủ Đô đốc miếu nhỏ, nên không đồng ý. Chuyện này ngươi biết không?
Quách Nộ vẫn chả hiểu gì?
- Cái gì cơ?
Phan thị khinh thị liếc nhìn y, nói:
- Cho dù là hoa cúc khuê nữ cũng phải do con trai ta lựa chọn. Nhìn hình thức con ta đi, nhìn vóc dáng nó, xuất thân, gia thế, nhân phẩm, thanh danh, tính tình, trang phục…của nó có cái gì mà không vừa mắt cơ chứ. Hôn nhân đại sự, có thể loa qua quyết định được hay sao?
Quách Nộ chả hiểu gì nhìn Phan Nương Tử đang rất kiêu ngạo, lại nhìn Lý Ngư, thế đạo này một tù phạm có thể kiêu ngạo được thế ư?
Lý Ngư vội đánh mắt với y, sợ y nổi tính xấu đem chuyện mình vẫn là tử tù nói cho mẹ biết.
Quách Nộ lúng túng nuốt nước miếng. Phan thị khoe khoang đủ rồi lúc này mới tỏ phóng khoáng khoát tay với Quách Nộ:
- Bỏ đi, tóm lại là ngươi không có ý tốt, ta không tính toán với ngươi nữa. Chuyện đám hỏi này đừng nhắc lại nữa, Ngư nhi nhà ta muốn cưới vợ thì chỉ cần mở miệng thôi sẽ có nhiều cô nương xếp hàng từ đầu ngõ đến cuối ngõ đấy, ngươi có tin không?
Phan thị nói xong kéo con trai đắc ý rẽ vào trong ngõ nhỏ, bỏ lại Quách Nộ Nhân đồ đang ngớ ra ở đó.
Phan thị vừa kéo con trai vào ngõ lại tiếp tục mắng mỏ, đến khi đẩy cửa viện, nhìn khách trọ Dư thị đang ngồi may vá ở trong viện thì bà mới im tiếng, bỏ tay con xuống kích động đi đến:
- Dư gia nương tử đang may vá à?
Dư thị cười chào hỏi, đáp:
- Thêu thùa may vá gì đâu, Phan Nương tử về rồi à.
- Ừ.
Phan thị ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ghế, phấn khởi nói với Dư thị:
- Dư nương tử, hẳn ngươi không biết đâu, Ngư nhi con trai ta chẳng phải từng giết người bị áp giải đến Trường An đó sao? Trên đường đi, nó gặp kỳ ngộ, được một vị sư phụ thần thông nhận làm đồ đệ, học được thần thông. Hôm nay…
Lý Ngư cười gượng lắc đầu, lập tức trở về phòng ở. Mẹ hắn coi hắn là niềm vinh quang, hắn thì ngượng vì sự thổi phồng của mẹ hắn.
Hắn vào phòng, vào khoảnh khắc đóng cửa phòng thì nhìn thấy một bà lão đi qua bức tường thấp, Phan thị nhìn thấy lập tức đứng lên gọi:
- Này, Phùng bà bà, bà định ra ngoài à, nào, vào trong viện ngồi chút đã, tôi nói bà nghe, Ngư nhi con trai tôi…
Lý Ngư thấy mẹ mình gần như lao ra viện kéo Phùng bà bà kia vào viện, ấn ngồi xuống ghế, tiếp tục khoe khoang con trai mình thì lắc đầu, khẽ khàng đóng cửa phòng lại.
- Đã thất bại rồi?
Hột Can Thừa Cơ ngồi xếp bằng trong thư phòng, hai tay đặt trên đầu gối, mặc áo gấm lụa, khí thế tựa như một con hắc ưng đang kiếm ăn.
Lý Hoành Kiệt ảo não đứng ở đối diện, nói:
- Vâng! Sau núi Võ gia có một thiếu niên nuôi ong không ngờ lại có bản lĩnh rất giỏi, kết quả…Tuy nhiên kỳ lạ là, dường như Võ gia sớm đã có chuẩn bị, chẳng lẽ chúng ta đã để lọt phong thanh?
Hột Can Thừa Cơ hơi híp hai mắt, càng giống con diều hâu ngắm con mồi:
- Là vận số Nhị nha đầu Võ gia chưa hết! - Gã vân vê râu quai nón, hừ nói: - Dương Thiên Diệp đã giao hẹn cùng ta phân chia đánh vào Võ phủ. Ta là địa đầu xà, nếu còn bị một ngoại nhân như nàng ta khinh thường vậy chẳng phải rất mất mặt hay sao. Xem ra, ta đành phải tự ra tay rồi.
Hột Can Thừa Cơ đảo mắt, vẫy vẫy tay với Lý Hoành Kiệt. Lý Hoành Kiệt vội cúi xuống kề sát tai lại, Hột Can Thừa Cơ thì thầm vài câu, Lý Hoành Kiệt liên tục gật đầu.