Chương 434: Yến không vui
- Cửa tiệm này có tên Tam Vị Chân Hỏa, đồ ăn rất ngon có tiếng, chắc chắn Lý huỵnh đệ chưa từng ăn ở đó bao giờ, hôm nay có thể thử rồi.
Vương Siêu nói xong, dĩ nhiên dẫn và Thiết Vô Hoàn, Dương Tư Tề tới đó, trên cửa có tấm biển đề bốn chữ “Tam Vị Chân Hỏa” rất to, rất đặc biệt.
Bốn người vào tiệm cơm, lựa chọn một căn phòng nhã nhặn. Vương Siêu có vẻ như quen thuộc nơi này, cũng không nhìn thực đơn mà lập tức gọi món ăn luôn.
Lát sau năm món trứng gà rán, vịt xào lăn, thỏ xào, cua rang, sò xào được mang lên, tuy nhìn không có gì khác biệt với món ăn thôn quên, nhưng tất cả các món đều có một đặc điểm: Xào.
Món ăn rau xào có được ghi chép ở thời kỳ Nam Bắc triều, về phần cụ thể xuất hiện ở niên đại sớm hơn nào thì không thấy ghi rõ. Lúc đó nó vẫn chưa được thịnh hành, mà cơ bản vẫn chỉ là luộc, nướng, bởi giới hạn ở hai nguyên nhân.
Một là nồi, lúc ấy rất có sản xuất ra được nồi sắt mỏng, mỏng dễ bị hỏng, dầy quá truyền nhiệt bị chậm. Mặt khác là thiếu dầu thực vật chiên xào, chủ yếu dùng mỡ động vật, dầu thực vật cũng có nhưng quá ít và hiếm, hơn nữa chỉ có dầu vừng, chủ yếu là dầu đậu nành, cây cải dầu thì dùng làm đồ ăn.
Bởi vậy, rau xào không phổ biến, nhưng tiệm này lại rất đặc biệt, bất kể phí tổn đều kinh doanh món rau xào.
Tốc độ rau xào được mang lên rất nhanh, Vương Siêu nhiệt tình mời, Dương Tư Tề và Thiết Vô Hoàn cầm đũa nhấm nháp, liên tục tán thưởng, Lý Ngư chỉ ăn một miếng rồi thôi.
Có lẽ mọi người đã quen mới hương vị của rau luộc cho nên mùi vị của rau xào rất khác biệt, cho nên Dương Tư Tề, Thiết Vô Hoàn đều rất hứng thú, nhưng với Lý Ngư mà nói, thì đó là món rất thường, mùi vị còn không bằng món rau luộc mà hắn thích.
Rau xào lúc này vẫn đang ở giai đoạn ban đầu, quá trình dùng nguyên liệu, độ nóng, các loại thức ăn phù hợp…cũng chưa thành hình, chưa phải giai đoạn hoàn mỹ nhất, điều này đối với Lý Ngư từng hưởng các món xào mà nói thì cảm thấy mỹ vị như nào?
Tuy nhiên, nếu Vương Siêu tướng quân mời khách, dầu gì cũng không nên chê bai, cho nên Lý Ngư mỉm cười gật đầu, dù không khen ngợi nhưng cũng rất ra dáng đang thưởng thức mỹ vị, chỉ là hơi chút kiêu ngạo không nói ra miệng mà thôi.
Lúc này, cách gian phòng bọn hắn đang ngồi không xa, trong một gian phòng khác có hai người đang ngồi đối diện. Khác với những khách ăn khác, trên bàn của hai người rất nhiều thức ăn, nhưng cả hai không hề động đũa, nhưng trong mắt lại lóe lên tia hàn quang, tựa như muốn đem đem đối phương thành thịt cá để chặt chém.
Qua hồi lâu, Hột Can Thừa Cơ sống lưng cứng ngắc chậm rãi thả lỏng, vẻ mặt hung hãn cũng trầm tĩnh lại, trở nên mệt mỏi và bất đắc dĩ:
- Thiên Diệp điện hạ, chuyện cũ đã rồi, ngươi không thể bỏ qua cho tại hạ hay sao?
"Nam tử" ngồi đối diện mặc trang phục trắng, mi hồng răng trắng, như thể khuynh đảo vô số thiếu nữ ngậm xuân chính là Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp dường như sớm biết gã không dám động thủ, lúc này thấy gã chịu thua thì mỉm cười, cũng buông lỏng toàn thân, ung dung cầm chén rượu, nói:
- Hột Can Thừa Cơ, ngươi đi theo Lý Hiếu Thường thường ở Lợi Châu mưu phản, cũng không phải là ta Dương Thiên Diệp giật giây. Lý Hiếu Thường binh bại đã chết, ngươi lĩnh tàn binh tụ hợp, cũng không phải Dương Thiên Diệp sai khiến đúng không. Ngươi vốn là phản loạn triều đình, khâm phạm của Đại Đường, có quan hệ gì với bản cô nương?
Hột Can Thừa Cơ không để ý tới sự châm biếm của nàng, nén giận nói:
- Đó đều là chuyện trước kia, còn giờ…
Dương Thiên Diệp cắt đứt lời của gã:
- Hiện giờ ngươi che giấu thân phận chân thật, che giấu ngươi từng phạm phải tội lớn, âm thầm bên cạnh Thái tư, mơ ước một ngày Thái Tử đăng cơ, ngươi cũng có công theo rồng, thăng chức rất nhanh. Nhưng, cũng không phải Thái Tử miễn xá thân phận khâm phạm của ngươi, mà là nhưng gì ngươi che giấu, một khi Thái Tử biết được, kết quả như thế nào?
Hột Can Thừa Cơ sắc mặt khó coi:
- Điện hạ muốn tố giác ta?
Dương Thiên Diệp bình thản nói:
- Nếu như ngươi cùng ta hợp tác, ta chẳng những sẽ không tố giác ngươi, ngược lại sẽ giúp ngươi lấy được công tích lớn hơn nữa, ngày sau đâu chỉ được thăng chức nhanh, phong vương phong hầu cũng không phải là không được đấy.
Hột Can Thừa Cơ trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Thiên Diệp điện hạ, ta vào Đông cung, mới hiểu được Đại Đường hôm nay hùng mạnh cỡ nào, ngươi muốn phục quốc, là điều không thể.
- Ta không mưu đồ phục quốc nữa rồi.
Dương Thiên Diệp lộ vẻ sầu não, thở dài:
- Giờ ta chỉ có một mong muốn, cha ta bởi vì chúng hạ thần phản bội mà chết! Đoạt xã tắc giang sơn của cha ta chính là Lý gia, vậy thì Lý gia cũng phải có một đế vương đền mạng cho cha ta.
Dương Thiên Diệp nhìn chằm chằm Hột Can Thừa Cơ:
- Một mạng đổi một mạng! Ta chỉ cầu báo thù, không cầu phục quốc!
Hột Can Thừa Cơ lạnh lùng thốt:
- Ngươi muốn cho ta phối hợp ngươi ám sát Hoàng đế?
Dương Thiên Diệp nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hoàng đế chết ở dưới kiếm ta, có ý nghĩa gì chứ?
Hột Can Thừa Cơ nghi ngờ nhíu nhíu mày:
- Vậy ý ngươi là gì?
Dương Thiên Diệp cười khẽ, nói:
- Chuyện này trước tiên cứ gác qua một bên đã, nói về ngươi trước đi. Ngươi trợ giúp Thái tử, chính là mong một ngày kia Thái Tử đăng cơ, ngươi có thể công thành danh toại. Nhưng Thái Tử nhất định sẽ trở thành Hoàng đế hay sao? Ngụy vương Lý Thái được Hoàng đế ân sủng, từ trước tới giờ không để hắn đi phiên quốc, còn cho hắn kiến văn học quán trong Ngụy vương phủ, cho phép hắn tự chiêu hiền tài, việc này, ngươi có biết chứ?
Hột Can Thừa Cơ mặt âm trời nói:
- Vậy thì sao?
Dương Thiên Diệp nói:
- Hành động này cùng với năm đó Lý Uyên cho phép Lý Thế Dân mở nha xây phủ, tự lập Thiên Sách phủ, chiêu nạp hiền tài, có gì khác biệt?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Vậy thì khác biệt rất lớn. Thiên Sách phủ văn thần võ tướng, tụ tập dưới một mái nhà. Mà văn học quán, chỉ điều chiêu nạp một ít văn sĩ mà thôi.
Dương Thiên Diệp nói:
- Lúc trước thiên hạ chưa định, không vũ lực không được thiên hạ. Mà hiện giờ Lý Đường đã tọa ra giang sơn, Lý Thế Dân cũng sẽ không hy vọng con hắn dựa vào chinh chiến để chọn người đủ tư cách trở thành Thái tử. Giành chính quyền dựa vào vũ lực, nắm chính quyền dựa vào cái gì? Ngươi sẽ không cho là Lý Thái chỉ biết chiêu những người này ngâm thơ làm phú với hắn à?
Hột Can Thừa Cơ nghĩ đến Thái Tử nghe nói Hoàng đế cho phép Ngụy vương Lý Thái kiến văn học quán thì phẫn nộ, nện tẩm điện thì không khỏi trầm tư.
Dương Thiên Diệp nói:
- Hột Can Thừa Cơ, ngươi không phải kẻ nhát gan, lúc trước thời điểm còn ở trong núi dẫn mấy ngàn tàn binh vẫn rất phóng đãng không kềm chế, toàn bộ thiên hạ ngươi đều không để vào mắt, hiện giờ tại sao phải băn khoăn? Không phải ngươi nhát gan, là bởi vì ngươi cảm thấy thứ ngươi theo đuổi đã không cần dùng đao của ngươi để cướp lấy nữa!
Nàng hơi nghiêng thân mình, nhìn Hột Can Thừa Cơ:
- Nhưng sự thật cũng không phải như vậy. Ngươi từng muốn đi theo Lý Hiếu Thường đoạt thiên hạ, sau lại muốn theo ta đoạt thiên hạ, hiện tại lại đi theo Thái tử Lý Thừa Càn. Lý Thừa Càn muốn bảo vệ ngôi vị Thái tử của y, cũng cần dựa vào vũ lực!
- Mà ngươi, không thể ngồi chờ Thái Tử đăng cơ, đợi tới đợi lui, rất có thể sẽ làm mất đi cơ hội tốt nhất của ngươi. Anh hùng tạo thời thế, ngươi hẳn càng nên chủ động, ta có thể phối hợp ngươi. Ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi, cuối cùng, ngươi phù trợ Thái Tử đăng cơ, mà ta đại thù được báo, ai cũng hoàn thành tâm nguyện, chẳng phải rất hoàn mỹ hay sao?
Hột Can Thừa Cơ vẫn do dự.
Dương Thiên Diệp nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu, từ tốn nói:
- Ta biết Thái Tử thiếu tiền, cũng biết Thái Tử đang tích tiền khắp nơi, hợp tác với ta, điểm này, ta có thể giúp hắn!
Hột Can Thừa Cơ khẽ thay đổi thần sắc.
Dương Thiên Diệp nói tiếp:
- Sự việc đương nhiên do Thái Tử chủ đạo, Thái Tử không tiện ra làm việc, ta có thể giúp hắn làm. Chúng ta đều có nhu cầu, ta nghĩ, đối với Thái Tử mà nói, trợ thủ hùng mạnh như vậy, hắn chắc sẽ không cự tuyệt đâu.
Hột Can Thừa Cơ cắn chặt răng, chậm rãi nói:
- Ngươi cho ta một ít thời gian. Ta sẽ nghĩ cách nói với Thái Tử việc này, mà không để hắn hoài nghi thân phận của ta.
Dương Thiên Diệp cười khẽ, chế nhạo:
- Xem ra, giờ ngươi công khai thân phận, cũng không thể đảm bảo Thái Tử sẽ bao che ngươi. Tuy nhiên, nếu ngươi thành công, ngươi, ta cùng Thái Tử sẽ có một bí mật chung, khi đó dù ngươi nói ra thân phận thật, Thái Tử cũng nhất định sẽ giữ cho ngươi. Ngươi xem, điều này đối với ngươi cũng là một chuyện tốt nha.
Hột Can Thừa Cơ hừ lạnh một tiếng, những lời này đúng là nói trúng lòng gã, nhưng gã tuyệt đối không thừa nhận trước mặt Dương Thiên Diệp.
Gã nói:
- Để ta về thương lượng với La Bá Đạo nghĩ cách góp lời với Thái tử. Tuy nhiên, ta cũng không thể đảm bảo, Thái Tử nhất định sẽ đồng ý.
Dương Thiên Diệp lãnh đạm nói:
- Nếu ngươi tự đem mình trở thành người truyền lời, vậy chuyện này khẳng định là không thành công rồi.
Hột Can Thừa Cơ ngẩn ra:
- Ngươi nói vậy là sao?
Dương Thiên Diệp nhìn thẳng gã:
- Chuyện này, không chỉ là chuyện của ta, cũng là chuyện của ngươi, chuyện của Lý Thừa Càn. Chỉ có chúng ta cùng coi nó là chuyện của mình, mới có thể buộc thành một sợi dây thừng được.
Nàng rót cho Hột Can Thừa Cơ một chén rượu, nói:
- Làm thế nào mới khiến cho Thái Tử cảm thấy nguy cơ trùng trùng, địa vị Thái Tử khó giữ được, việc này so với làm người bên cạnh hắn dễ hơn người đi làm hay sao? Nếu các ngươi nghĩ biện pháp khiến Thái Tử cảm thấy hắn sắp mất đi hết thảy, sau đó lại góp lời, ngươi nói hắn xem hắn có giống như một kẻ bị rơi xuống nước ôm chặt cây gỗ cứu mạng không?
Hột Can Thừa Cơ thở dài, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Ta đi đây.
Dương Thiên Diệp nói:
- Không uống thêm vài chén nữa à?
Hột Can Thừa Cơ không đáp lại, đứng lên đi ra cửa, bỗng đứng lại quay đầu:
- Thiên Diệp điện hạ, ngươi biết không, lúc trước ngươi đến Lợi Châu đi tìm ta, ta từng có ý niệm giúp ngươi tạo phản xong, sau đó cưới ngươi làm vợ.
Dương Thiên Diệp ngẩn ra, hỏi ngược lại:
- Có ý gì? Là ngươi muốn ta gả cho ngươi, mới bằng lòng làm chuyện này à?
Hột Can Thừa Cơ lắc lắc đầu:
- May mắn lúc ở Lợi Châu không thành công, ý muốn này không trở thành sự thật. Nếu ta thật sự cưới ngươi, cuộc sống sẽ rất khổ sở. Một nữ nhân như ngươi, thật sự rất mệt tâm…
Vách ngăn mở ra, Hột Can Thừa Cơ đạp giày, nghênh ngang rời đi.
Dương Thiên Diệp kinh ngạc sau một lúc lâu, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lẩm bẩm:
- Ta…ta là nữ nhân khiến người là mệt tâm ư? Có phải sự thực hay không?
- Mệt mỏi quá…
Lý Ngư thay đổi tư thế ngồi, vịn vào thành ghế. Rượu này uống không tệ, thức ăn cũng tàm tạm, mọi người trò chuyện cũng chẳng có chủ đề gì mới mẻ, mà ngay cả Vương Siêu tướng quân tửu lượng giỏi lúc này cũng đang ủ rũ vì rượu, không còn vẻ hăng say trò chuyện như trước nữa.
Nhưng y lại không có ý đứng lên trả tiền. Lý Ngư ngồi đến đau nhức cả thắt lưng, chứ đừng nói chi Dương Tư Tề và Thiết Vô Hoàn không giỏi xã giao.
Cuối cùng Lý Ngư không kìm nén được nữa, nếu nói mọi người uống nhiệt tình, hôm nay dừng ở đây thì có vẻ không quá lịch sự. Nhưng ta chủ động trả tiền, thể hiện tiệc rượu nên kết thúc rồi, thể diện của Vương Siêu tướng quân cũng không bị khó coi.
Nghĩ đến đây, Lý Ngư gọi với ra ngoài:
- Tiểu nhị, tính tiền!
Vương Siêu tướng quân đang lôi kéo Thiết Vô Hoàn kể chuyện khi vào quân ngũ y bị một vị Quy Đức chấp kích trưởng gây khó dễ như nào, sau nịnh bợ một vị Nhân dũng Giáo úy, chèn ép lại đối phương ra sao nên khi Lý Ngư nói tính tiền, y căn bản “không nghe thấy”.
Lý Ngư thầm thở phào nhẹ nhõm, té ra không phải Vương Tướng quân đang say rượu mà là không muốn trả tiền. Vừa rồi Thiết Vô Hoàn nói Vương Siêu tướng quân có một tên hiệu gọi là gì, ồ, cóc nuốt trời, hóa ra không phải nói y tham ăn, mà là chuyên ăn chùa uống chùa.
Bà nội nó chứ, sao ngươi không nói sớm, chuyện tiền có thể giải quyết mọi việc, xem sống lưng của ta cứng hết rồi đây này…
Ôi, cũng trách Lăng Nhược gần đây vì “tạo người” mà đòi hỏi nhiều.