Chương 435: Bí mật nhỏ
Vương Siêu tướng quân tỏ vẻ không hài lòng, trách cứ Lý Ngư xong lại quay sang Thiết Vô Hoàn:
- Ta phiền nhất lúc trả tiền, một đám huynh đệ cứ do dự, khiến cho Lý Giám tạo phải trả tiền. Nhưng thôi, thời gian còn dài, lần tới ta nhất định sẽ mời lại.
Thiết Vô Hoàn là người Liêu Đông ngay thẳng, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy người nào như thế, nên không hiểu môn đạo trong đó, bởi vậy thấy băn khoăn vội giải thích hộ Lý Ngư:
- Vị huynh đệ của ta tính tình khẳng khái hào phóng, mọi người chỉ cần uống vui vẻ là được, Vương Tướng quân chớ để trong lòng.
- Không nên không nên, lần sau nhất định ta mời!
Vương Tướng quân bước thấp bước cao bám vào tay Thiết Vô Hoàn, mắt lờ đờ nhìn lại, nói:
- Ấy, tiểu nhị, gói lại cho ta.
Y ợ một cái, mùi rượu xộc nồng nặc:
- Đồ ăn thừa này chớ để lãng phí, để ta mang về cho Đại Hoàng nhà ta.
Thiết Vô Hoàn khi ở Liêu Đông từng nuôi chó, sau đó trong cuộc chiến diệt tộc, con chó kia vì bảo vệ hắn mà đã bị kẻ địch giết. Nay nghe Vương Tướng quân cũng nuôi chó, còn yêu quý như thế thì càng thấy hòa hợp.
Dương Tư Tề và Lý Ngư đi ở phía sau, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, đều lộ vẻ bất đắc dĩ.
Dương Tư Tề ít nói là bởi tính cách, ngón trò tham lam thích ăn uống chùa này của Vương Siêu Đại tướng quân này ông ta dĩ nhiên nhìn ra.
Cầm túi đồ ăn mà tiểu nhị đưa, Thiết Vô Hoàn đỡ Vương Tướng quân xuống lầu, Lý Ngư bèn chào từ biệt Thiết Vô Hoàn và Vương Siêu, nhìn hai người đi xa rồi, hắn và Dương Tư Tề cũng về nhà.
Lý Ngư nói:
- Dương thúc, hiện tại ta muốn thuê một vài thợ thủ công, Dương thúc quản lý sự vụ xây dựng ở chợ Tây, hẳn trong tay có một vài người giỏi, tính cách tốt, lại trung thực, có thể giới thiệu cho ta không.
Dương Tư Tề phấn chấn:
- Được. Ta ở chợ Tây hơn mười năm, nhưng cũng không biết mấy người, tuy nhiên giới thiệu cho ngươi một vài người đáng tin thì không vấn đề gì. Như người này…người này…cũng được đấy.
Dương Tư Tề vỗ vỗ trán, nhăn mày vắt óc nghĩ một lúc không ra, cuối cùng từ bỏ, nói:
- Đi nào, ngươi đi cùng ta đến chợ Tây một chuyến.
Dương Tư Tề dẫn Lý Ngư trở về chợ Tây, đi lên Đông Ly Hạ, vào gian phòng của mình, gọi lão bộc trước nay vẫn bưng trà dâng nước cho ông đến, nói với ông ta:
- Ngươi đi gọi cái người mà vẫn làm việc cho ta ấy, dáng người béo lùn, mặt tròn, mi cong, lúc cười giống như phật Di Lặc đến cho ta, mà hắn tên gì ấy nhỉ?
Lão bộc nháy mắt mấy cái, nói:
- A Lang đang nói đến Bao Kế Nghiệp Bao lão gia ạ?
Dương Tư Tề mừng rỡ:
- Đúng đúng đúng, y họ Bao, đúng vậy. Tên họ Bao đó đang ở đâu nhỉ.
Lão bộc ngẩn ra, nói:
- Y đang ở đâu lão nô cũng không biết ạ. A lang muốn tìm y ạ, y là người của thủ hạ A Lang, gọi đến, hẳn sẽ tìm được y ngay ạ.
Dương Tư Tề như trút được gánh nặng, nói:
- Vậy tìm y đến, ta có chuyện tìm y.
Dương Tư Tề cho lão bộc đi, quay sang cười nói với Lý Ngư:
- Ngươi đừng gấp, lát nữa sẽ tìm được y ngay.
Khóe miệng của Lý Ngư co giật vài cái, đi theo ông ta nhiều năm, bản lĩnh của không tệ, vậy mà Dương lão gia thậm chí ngay cả tên cũng không nhớ, cũng không biết người ta ở đâu, vậy thì khoản xã giao đúng là khó rồi…
Ông ta như thế, vậy thì người của ông ta rốt cuộc có đáng tin cậy không?
Dương Tư Tề cũng không hiểu đạo đãi khách, cùng Lý Ngư ngồi ở ghế, cứ rầu rĩ mãi, sau đó tập trung xử lý đống công văn chuyển tới để trên bàn, hoàn toàn quên mất Lý Ngư.
Lý Ngư nhàm chán, nhìn khắp nơi, cũng không biết đợi bao lâu, đang sắp mất kiên nhẫn dự tính đi ra ngoài dạo một chút thì lão bộc dẫn theo một người đàn ông béo lùn mặc áo cổ tròn đi vào.
Người nọ vừa thấy Lý Ngư đứng trong phòng thì mỉm cười chào hắn, sau đó bước tới trước án, ân cần nói:
- Dương Đại Lương, ngài gọi tiểu nhân đến, có gì chỉ bảo? Dương Đại Lương? Dương Đại …
Dương Tư Tề ngẩng đầu, hai mắt không có tiêu cự nhìn người đàn ông đang tươi cười đứng trước mặt, ánh mắt rốt cuộc rõ ràng, “ồ” một tiếng, dùng bút chỉ vào Lý Ngư:
- Không phải ta tìm ngươi, là hắn tìm ngươi.
Dương Tư Tề dừng một chút, nói tiếp:
- Vị này chính là...
Vị chủ thầu kia liếc nhìn Lý Ngư một cái, lộ ra vẻ kính sợ, khiêm tốn nói:
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết, vị này chính là Lý thị trưởng chợ Tây chúng ta. Lý thị trưởng không biết tiểu nhân, nhưng tiểu nhân biết Lý thị trưởng ngài đấy ạ.
Dương Tư Tề lại thở phào, vui vẻ nói:
- Các ngươi biết nhau là tốt. Vậy các ngươi trò chuyện đi.
Dương Tư Tề chấm mực, lại tiếp tục vẽ vẽ.
Lý Ngư vẫy tay với người đàn ông mặt tươi cười kia, bảo y ngồi xuống đối diện, ho khan một tiếng nói:
- Túc hạ chính là Bao Kế Nghiệp Bao tiên sinh à, giờ ta không còn làm việc ở chợ Tây nữa.
Bao Kế Nghiệp cười nói:
- Tiểu nhân biết, Lý thị trưởng vinh dự làm việc ở Cổ Xuy Thự, chúc mừng...
Lý Ngư nói:
- Giờ ta cũng không làm việc ở Cổ Xuy Thự nữa.
Bao Kế Nghiệp ngẩn ra, dù y khéo léo nhưng lúc này cũng không biết nên nói gì.
Lý Ngư không ở Cổ Xuy Thự nữa, vậy hắn là lên thăng hay giáng đây? Thăng…khả năng không lớn. Đây chính là quan trường, cũng không nghe nói đến một nha môn còn chưa ngồi nóng mông đã lập tức được thăng chức, dù trên có người giúp đỡ cũng không thể lộ liễu như vậy được chứ.
Còn nói giáng, vậy càng không biết nói gì, chẳng lẽ nói “bớt đau buồn đi” à?
Bao Kế Nghiệp ngậm miệng, chăm chú nhìn Lý Ngư, chờ hắn nói tiếp.
Lý Ngư nói:
- Ta vừa nhận được ân điển Hoàng đế điều đi công bộ, tạm thời nhậm chức Khâm Thiên Giám giám sát việc xây dựng linh đài.
Bao Kế Nghiệp mở to hai mát, hào quang sáng lấp lánh, khuôn mặt vốn tươi cười giờ còn tươi hơn cả Phật Di Lặc:
- Chúc mừng! Chúc mừng! Lý Giám tạo liên tiếp thăng chức, từng bước sinh liên, tiền đồ như gấm, thật đáng mừng!
Y thẳng lưng lên, gót chân đỡ đòn, hai tay chắp lại, chẳng khác con mèo chiêu tài.
Công bộ!
So ra thì công bộ chẳng phải là nơi mà một chủ thầu luôn thèm nhỏ dãi đó sao.
Hơn nữa người này hiện tại trên tay còn có hạng mục kiến tạo linh đài, nếu như có thể giành được công trình lớn của quốc gia này, không chỉ có lợi nhuận nhiều, mà còn chứng minh được thực lực mình mình, sau này sức cạnh tranh trên thị trường cũng mạnh hơn.
Và quan trọng hơn nữa là một khi tạo quan hệ với vị công bộ này, hợp tác được lâu dài thì tương lai của mình…
Nhất định phải bám lấy hắn!
Nhất định phải bám lấy hắn!
Bỏ qua cơ hội này, ta vĩnh viễn sẽ không thể vươn lên được.
Lý Ngư bị ánh mắt sáng quắc của y làm cho giật mình, vội ho một tiếng nói:
- Bao tiên sinh?
- Không không không, Lý Giám tạo chớ xưng hô như thế. Ngài cứ gọi tôi là lão Bao là được rồi, thế thân thiết hơn.
Bao Kế Nghiệp tươi cười:
- Lý Giám tạo vinh thăng là việc mừng, chọn ngày không bằng đúng ngày, Bao mỗ làm chủ, mời ngài uống hai chén.
Lý Ngư vội vàng xua tay:
- Đa tạ ý tốt, hôm nay đã uống rồi, Lý mỗ không giỏi uống rượu, hôm nay không uống nữa.
Đã uống rồi? Hay là có người xuống tay trước rồi hả? Là lão Trình hay là lão Đỗ, là lão Trịnh hay là lão Phác? Những người này đều có cái mũi thính hơn chó, khứu giác không ngờ linh mẫn như thế.
Bao Kế Nghiệp thầm cảm giác nguy cơ trùng trùng, vừa âm thầm tính toán, vừa kính cẩn nói:
- Vâng, vậy ngày khác Bao mỗ mời Lý Giám tạo ạ.
Lý Ngư nói:
- Hôm nay tìm ngươi là vì Dương Đại Lương đề cử, nói ngươi làm việc kiên định nghiêm cẩn. Ta đang phụ trách giám sát chế tạo linh đài, muốn thương lượng với ngươi một chút, không biết ngươi có bằng lòng phối hợp với ta kiến tạo linh đài hay không?
- Thương lượng? Có gì phải thương lượng! Lý Giám tạo uy danh hiển hách, tiểu nhân đã sớm như sấm bên tai rồi. Có thể đi theo Lý Giám tạo làm việc, đó là vinh hạnh lớn lao của tiểu nhân. Dù máu chảy đầu rơi, sẽ không tiếc!
Bao Kế Nghiệp sắp khóc đến nơi rồi, niềm vui đến bất ngờ, chỉ hận không thể đẩy án ra nhào tới ôm chân Lý Ngư.
Tuy nói Dương Tư Tề làm việc không quá tin cậy, khả năng dùng người càng đơn giản, nhưng lần này đề cử Bao Kế Nghiệp cho Lý Ngư, thật đúng là tìm đúng người.
Thứ nhất, Dương Tư Tề không thích giao tiếp với người khác, nhưng làm việc thì ông ta rất cẩn thận tỉ mỉ. Thủ hạ của ông ta có mười mấy chủ thầu, làm việc thế nào, ông ta phải kiểm nghiệm. Trong đó có ba bốn người có thanh danh, có bản lĩnh, Bao Kế Nghiệp này là một trong số đó.
Trong ba bốn người này, Bao Kế Nghiệp lại là người có cục diện nhỏ nhất, kinh doanh ít nhất, lợi nhuận ít nhất lăn lộn cũng không quá xuất sắc. Người như thế ở trước mặt Dương Tư Tề mới đặc biệt kính cẩn, để lại ấn tượng tốt cho Dương Tư Tề, cho nên mới trổ hết tài năng trong ba bốn người này.
Còn đối với Bao Kế Nghiệp mà nói, đây chính là cơ hội tuyệt hảo khiến y một bước lên trời. Linh đài chỉ có một, giao cho Lý Ngư tức là cả đời phú quý, nhà y đời đời làm một chuyến kinh doanh này điều đó cũng có nghĩa là, con cháu đời đời y cũng bởi kỳ ngộ duy nhất này mà thay đổi.
Lý Ngư thấy y vô cùng kích động, e sợ y cũng là nhân vật tham lam như Vương Siêu, còn chưa tham gia đã muốn kiếm trác trong đó, liền ho khan một tiếng, nghiêm túc nói:
- Lão Bao, ta cho ngươi cơ hội này, có vài câu thật lòng vẫn nên nói trước với ngươi.
Bao Kế Nghiệp vội nghiêm trang, nói:
- Mời Lý Giám tạo nói.
Lý Ngư nói:
- Tiền, nhất định cho ngươi kiếm. Hoàng đế không để binh đói, sẽ không khiến ngươi làm không công đâu. Nhưng ngươi kiếm tiền phải có chừng mực. Linh đài này là Hoàng Thái Tử điện hạ đích thân giám sát, không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không thể chậm trễ, phải xây dựng vừa nhanh vừa tốt.
Hoàng Thái Tử đích thân làm Đại giám tạo?
Bao Kế Nghiệp hạnh phúc đến suýt ngất, đây là phần mộ tổ tiên của Bao gia nhà y bao năm hương khói tại Hoạt Hỏa Sơn Tự nên mới được như thế.
Bao Kế Nghiệp giọng run run:
- Lý Giám tạo đồng ý đem cơ hội như vậy cho tiểu nhân, tiểu nhân cảm kích không thể nói nên lời. Tiểu nhân tình nguyện xây dựng linh đài không tham một xu cũng đảm bảo xây dựng nó vừa nhanh vừa tốt. Nếu làm trái trời tru đất diệt, chết không có chỗ chôn, chết vĩnh không siêu sinh!
Lý Ngư hoảng sợ, có cần thề độc đến như vậy hay không, mà nhìn y có vẻ rất chân thành không giống như nói dối, không kiếm trác cũng chịu, chẳng lẽ xây dựng linh đài này tạo nên hiệu ứng quảng cáo lớn như vậy hay sao?
Hắn chưa từng nghĩ tới, hiệu ứng quảng cáo là có, nhưng đây chỉ là một phương diện, thứ người ta coi trọng hơn chính là linh đài khi hoàn công, hắn ở công bộ sẽ trở thành một người mà quan lại quyền quý muốn tạo quan hệ. Nhất là hắn còn trẻ, nếu Bao Kế Nghiệp này có được mối quan hệ với hắn, vậy thì sẽ được hưởng phúc bao nhiêu.
Bao Kế Nghiệp hiện tại đang lo được lo mất, vô cùng hạnh phúc, nếu như thành công, y thật sự sống không nổi nữa. Chuyện này chỉ sợ giấu diếm không được, những người khác nếu nghe tin sẽ lập tức hành động, rượu sắc tài vận, lấy lòng Lý Giám tạo, người ta muốn thay đổi người khác tiếp nhận công trình này, vậy chẳng phải mất hết hay sao?
Trước khi ván đã đóng thuyền, ta phải tiếp cận hắn, việc này tuyệt đối không để mất được.
Bao Kế Nghiệp nghĩ đến đây, lập tức nói:
- Tình hình nhạy cảm, kính xin Lý Giám tạo căn dặn xuống, khế ước của chúng ta không biết lúc nào ký tên ạ, điều khoản như nào, Lý Giám tạo ngài cứ quyết định, tiểu nhân không ý kiến.
Lý Ngư cười nói:
- Không vội, chuyện này ngày mai nói sau. Ngày mai ngươi đến Khâm Thiên Giám tìm ta, ta sẽ đi nghị sự với Viên Thiếu giám.
Nói xong, hắn đứng lên, nói với Dương Tư Tề:
- Dương thúc, chúng ta nên về chưa?
Dương Tư Tề nhô đầu ra khỏi đống giấy tờ, khua tay:
- Ta còn nhiều việc phải xử lý, bản vẽ kiến tạo linh đài, ta phải phác thảo thiết kế thô ra trước, mấy thứ mà hôm nay trao đổi với Lý Thu quan ta vẫn còn nhớ. Ngươi đi trước đi.
Lý Ngư biết ông ta đang bận, không biết lúc nào mới xong, có khi còn ngủ tại đây cũng nên, vì thế đành nói:
- Vậy thì ta về trước, Dương thúc đừng làm quá muộn.
- Được được được.
Dương Tư Tề đáp, cũng không ngẩng đầu lên.
Bao Kế Nghiệp bước một bước dài ra tận cửa, nhấc cửa nhỏ lên, hạ thấp ngươi xuống ra hiệu mời Lý Ngư đi ra ngoài trước. Nhưng trong lòng nghĩ: “Dương thúc? Xem ra quan hệ giữa Lý Giám tạo và Dương Đại Lương không giống bình thường, đáng tiếc Dương Đại Lương rượu sắc tài vận, mọi thứ không dính... nhưng vẫn phải nịnh bợ. Lý Giám tạo còn trẻ như vậy, tất mọi ham muốn vẫn có, cũng cần bắt đúng bệnh hốt thuốc.
Lý Ngư gật đầu cảm ơn Bao Kế Nghiệp, đi ra xỏ giày vào, Bao Kế Nghiệp khẩn trương cùng đi ra, giày cũng không đi cẩn thận, đã vội nghiêng người nói:
- Thời gian còn sớm, không bằng lão Bao mời Lý Giám tạo đi phường Bình Khang. Nghe nói Thích Tiểu Liên cô nương sau khi hoàn lương thì lại một vị Liễu Thất Thất cô nương nổi lên ở Giáng Chân Lầu, diễm tuyệt vô tục, so sánh với tiểu Liên cô nương cũng không thua kém đâu.
Cô nương đứng đầu Giang Châu Lầu với gia nghiệp của Bao Kế Nghiệp cả đời cũng không thể trả nổi, nhưng bởi chuyện xây dựng linh đài dù chi một vạn kim y cũng nhất nhất định phải làm.
Nữ sắc?
Lý Ngư cười, nói:
- Hôm nay đi lại cả ngày, lại xã giao một hồi, thật sự rất mệt rồi. Giờ lại đến ngõ Yên Hoa, một nơi tin đồn thất thiệt nhiều nhất, ta rất không thích.
Bao Kế Nghiệp trong lòng căng thẳng, nom hắn còn trẻ, nghĩ dùng “sắc” là một vũ khí sắc bén nhất, không thể ngờ lại “xuất sư bất lợi”. Lý Giám tạo không thích nữ tử phong trần, vậy thì hẳn thích con gái nhà lành rồi? À, thế cũng được, nếu như có cửa để bám, còn sợ con cá lớn này chạy hay sao?
Đáng tiếc con gái mình đã gả đi rồi, hơn nữa hình thức….
Ấy, sáu vị tỷ tỷ của mình sinh được gần hai mươi đứa cháu gái, đứa nào cũng thanh tú xinh đẹp, lúc nào dẫn cho Lý Giám tạo gặp mặt. Dù là làm một phu nhân nho nhỏ cũng được, người ta là quan, ta ta cũng coi như trèo cao rồi. Về phần tài, khẩu vị của Lý Giám tạo mình vẫn còn chưa rõ, có ý tưởng phân phối gì cũng chưa rõ ràng, nên mình không thể sốt ruột đề xuất ra được.
Bao Kế Nghiệp suy nghĩ, cùng Lý Ngư ra khỏi "Đông Ly Hạ", trước cửa chính có đỗ một chiếc xe thanh du, mui xe gấm vóc, vô cùng xa hoa.
Một tiểu tỳ áo xanh khá thanh tú đứng bên xe, vừa thấy Lý Ngư đi ra, lập tức hướng về hắn cười duyên dáng, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh:
- Tiểu lang quân, mời lên xe.
Lý Ngư vừa thấy, đúng là tiểu nha hoàn mà Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa mới chiêu đến hầu hạ không lâu. Trước kia Đệ Ngũ Lăng Nhược vì thù hận thâm tỏa, đóng kín tình cảm bên người ngoại trừ tám nữ kim cương không giống nữ nhân, giờ đã thay đổi rồi, bên mình cũng đã có một vài thị nữ trẻ tuổi xinh xắn.
- Hoá ra Lăng Nhược biết ta đến đây.
Lý Ngư nghĩ, gật gật đầu với Bao Kế Nghiệp, nói:
- Ngày mai gặp ở Khâm Thiên Giám.
Hắn trèo lên xe, tiểu thị nữ vén góc rèm, chỉ lộ ra một đường để hắn đi vào. Bao Kế Nghiệp ở phía sau không thấy được gì. Lý Ngư còn chưa đi vào, rèm xe đã rũ xuống, đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng đặc biệt thuộc về Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Bao Kế Nghiệp vừa thấy xe kia, từ hình thức của xe biết là của nữ tử chuyên dụng, còi báo động trong lòng lập tức báo động mãnh liệt: Chết thật, mình còn chưa tìm được đứa cháu nhà ngoại thích hợp, ai đã hạ thủ rồi?
Lý Ngư vừa lên chiếc xe lập tức khởi hành, Bao Kế Nghiệp làm sao yên tâm được, vội vàng gọi người dắt con lừa của mình tới, lặng lẽ đuổi ở phía sau, chiếc xe xa hoa phía trước đi dạo mấy khúc mấy đường vòng, lách lách, sau đó bất ngờ đi vào một tòa trang viên tường trắng ngói xanh đen rộng lớn.
Cửa lớn sơn đỏ mở ra, người sai vặt hạ cánh cửa, chiếc xe chạy vào, cánh cửa chính lập tức đóng lại.
Bao Kế Nghiệp nhảy xuống con lừa, nhìn hai bên một chút, lòng tràn đầy bồn chồn, nơi này nhìn rất quen thuộc, giống như một nơi chính mình đã xựng thì phải, là nhà của ai vậy? Bên cạnh cửa không hề có tấm biển nào.
Bao Kế Nghiệp lui ra phía sau vài bước, nhìn kỹ một chút, nhắm mắt ngẫm nghĩ, bỗng kinh sợ cả người toát mồ hôi lạnh, không dám nói hai câu nhảy lên con lừa, đẩy con lừa chạy đi.
- Khó trách người ta nói Lý Ngư là Thái thượng chợ Tây, Dương Đại Lương là thúc của hắn, Đệ Ngũ Đại Lương là nữ nhân của hắn, bà nội nó đây chẳng phải là Thái Thượng còn gì nữa. Có lẽ hai vị cô nương Lương Thần, Mỹ Cảnh cũng có quan hệ mập mờ với hắn. Thôi thôi, đi mau đi mau, loại bí mật nhỏ này vẫn nên không biết thì tốt hơn.