Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 436 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 436: Nơi trái tim dựa vào

Khu nhà cấp cao, mỹ nhân, thoáng như tiên cảnh.

Bước vào tòa nhà lớn như vào một phường, vẫn là xe ngựa đi trước, qua khúc quanh, đến chỗ của Đệ Ngũ Lăng Nhược.

Tôi tớ như mây, nghênh đón như nghi, vào trong phòng ngồi xuống, đã có trà thơm hầu hạ.

Đệ Ngũ Lăng Nhược thay thường phục, duyên dáng ngồi xuống trò chuyện tâm tình việc hôm nay với hắn. Từ bên cạnh chỉ điểm một phen, bên trong công trình này rất nhiều chỗ dễ động tay chân vào, Lý Ngư càng như được khai sáng. Có một chuyên gia quản lý tài sản bên cạnh nhắc nhở, người ngoài nghĩ có thể lừa gạt hắn nào có thể.

Về phần phân đoạn làm sao tiết kiệm tiền, thậm chí sử dụng nghi khí linh đã đã bị dỡ bỏ, xử lý như nào đối với vật liệu không dùng đến, rồi lại sử dụng khoản tiền Công bộ như nào cho an toàn để tránh phải dùng đến khoản tài chính đó. Đệ Ngũ Lăng Nhược đều đề cập đến, nàng là chuyên gia quản lý tài sản, không chỉ có thủ đoạn giám sát được người khác, còn tránh được tham ô lãng phí.

Đệ Ngũ Lăng Nhược thấy hắn cố gắng ghi nhớ thì che miệng cười:

- Thôi, ta sẽ cho huynh mượn một trướng phòng là được, có một người làm hộ sẽ ổn thỏa hơn.

Lý Ngư do dự:

- Nhưng…ta là người giám sát mà lại lợi dụng người riêng như thế, chỉ sợ…

- Vua nào triều thần nấy, vì sao, cũng bởi vì phi như thế, không đủ để dễ sai khiến. Dân chúng nhân gian vừa nghe nói thế dường như đã cảm thấy làm thần tử bị ủy khuất, thực ra thì sao? Trên đời có mấy thánh nhân đại hiền? Con người có thất tình lục dục, thì nhất địn có tư tâm lục dục, khác nhau chỉ ở chỗ tư tâm tư dục lớn và nhỏ thôi.

Làm Hoàng đế cao cao tại thượng còn như thế, mới có thể chính lệnh thông đạt, huống chi là huynh từ trên xuống dưới vô số ràng buộc, không pải chuyện gì huynh cùng làm chủ được. Thật sự nếu bại lộ, chẳng lẽ muốn Hoàng Thái Tử chống đỡ ư, tất nhiên là huynh phải chịu tiếng xấu cho người khác rồi.

Đệ Ngũ Lăng Nhược liếc Lý Ngư, con ngươi híp lại như mèo con:

- Hay là…huynh không muốn người của ta?

Lý Ngư liếc nàng một cái, nghiêm trang nói:

- Sao có thể như vậy, người của nàng đều là ta cài cắm, nên nàng cài cắm một người hay vài người bên cạnh ta cũng chẳng sao cả.

Đệ Ngũ Lăng Nhược kinh ngạc, hai mắt mở to:

- Huynh cài cắm người bên cạnh ta? Khi nào, lúc nào? Sao ta lại không biết? Hở?

Lý Ngư nói:

- Nàng đó!

Đệ Ngũ Lăng Nhược mờ mịt:

- Ta? Ta làm sao?

Lý Ngư thản nhiên uống trà, không để ý tới nữa.

Đệ Ngũ Lăng Nhược mặt lạnh tim nóng, điểm văn nhã thì quyến rũ bên trong, điểm dung tục thì rất ấp úng. Tuy nói mười năm không tình yêu tình cảm, nhưng lăn lộn trong chốn giang hồ nhỏ chợ Tây, mưa dầm thấm đất, cũng nghe và thấy không biết bao nhiêu chuyện, xem như cũng lão luyện trên lý thuyết.

Nghiền ngẫm câu nói này của Lý Ngư, đột nhiên mặt đỏ tai hồng, nhào vào người hắn, nghiến răng nói:

- Xấu xa, trời còn chưa tối mà đã đòi rồi.

Lý Ngư cười trốn tránh:

- Nếu trời tối là có thể được ăn đúng không?

Hai người cười đùa một trận, Đệ Ngũ Lăng Nhược tóc loạn trâm rối, thở hổn hển buông Lý Ngư, má đào đỏ ửng, trông hết sức quyến rũ.

Trên thính đường, còn có bốn nữ tỳ xinh đẹp đang hầu, Đệ Ngũ Lăng Nhược không hề cố kỵ, Lý Ngư cũng nhập gia tùy tục, sớm đã quen không quan tâm đến sự hiện diện của họ. Trên thực tế thời này gia đình giàu có, vợ chồng tình cảm âu yếm thường có thị tỳ hầu hạ bên cạnh như bưng trà dâng nước…

Vốn là chuyện riêng tư không thể để người ngoài thấy, nam nhân còn đỡ, nữ nhân thì xấu hổ chết. Có điều thị tỳ trong phòng thuộc loại tồn tại đặc biệt, trong quan niệm thời này, trên một ý nghĩa nào đó cũng không coi họ là “người”.

Lý Ngư vuốt cái mũi nói:

- Ta chỉ băn khoăn, thợ thi công thủ công làm việc toàn bộ dựa vào Dương thúc giới thiệu. Mà tài chính nội chính lại toàn bộ dựa vào nàng, có vẻ như…ta rất vô dụng.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:

- Ngốc quá, chẳng lẽ muốn tìm người để làm việc đều phải tự huynh đi tìm hay sao? Cách cục như này, lại có nhiều xưởng, sao làm được việc lớn chứ? Huynh cần gì, bên cạnh huynh có rất nhiều người thành thục ở phương diện này, đúng lúc cung cấp cho huynh người và mọi thứ, vậy là bản lĩnh của huynh rồi. Huynh hiểu rõ, người bên ngoài không làm được, đây không phải là bản lĩnh của huynh thì là của ai? Của huynh của ta còn cần phải phân định rõ ràng như vậy hay sao.

Lý Ngư cầm bàn tay thon mềm của nàng, nói:

- Tại ta cả. Thực ra khi tìm Dương thúc hỗ trợ ta cũng không có nhiều băn khoăn như này. Chỉ có đối với nàng…thì lại khác.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn hắn hồi lâu, nhẹ nhàng dán vào ngực hắn, dịu dàng nói:

- Ta biết, là đàn ông, gánh trách nhiệm so với nữ giới nhiều hơn, rồi bao gồm cả vinh dự, tôn nghiêm…rồi những bình luận của người ngoài đối với mình…Nhưng huynh đối với ta vĩnh viễn không cần suy xét nhiều như vậy...

Nàng nhìn Lý Ngư đầy thâm tình, nhẹ nhàng nói:

- Ta mãi mãi là Tiểu Lăng Nhược bị mù trong binh hoảng mã loạn kia, cần huynh bảo vệ, cần huynh bên canh, ta mới cảm thấy kiên định, an toàn. Huynh chính là ánh sáng trong bóng tối của ta, là duy nhất của ta…

Anh là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của em, là thần duy nhất của em, em chỉ yêu một mình anh. Anh là ngôi sao của em. Anh là chúa tể mà ta sùng bái…

Không biết làm tại sao, trong đầu Lý Ngư chợt hiện lên bài hát này, lại nghĩ đến Đệ Ngũ Lăng Nhược ống tay áo bồng bềnh, sương hoàn tóc mây, cầm trong tay cái Microphone, vừa hát vừa nhảy… Lý Ngư vội vã gạt đi tưởng tượng làm người ta nổi da gà này.

Đệ Ngũ Lăng Nhược hoàn toàn không ngờ, những thổ lộ chân thành của mình lại bị một ca khúc này phá hỏng, nằm trong ngực của Lý Ngư, nghĩ đến đủ thứ, mà phu quân đang ở trước mắt, từ nay về sau ở bên nhau mãi mãi, khiến trong lòng nàng thấy vô cùng ngọt ngào.

Hôm sau, khi Lý Ngư tới Khâm Thiên Giám, thần thái rạng rỡ.

Đệ Ngũ Lăng Nhược rất hiểu cách làm thể nào bảo dưỡng nam nhân của nàng, trên mặt ẩm thực hết sức cẩn thận, chắc là đã hỏi dược thiện danh gia rồi, hương vị thức ăn rất ngon, dinh dưỡng rất tốt. Hôm qua đã qua kỳ thụ thai, nên hai người chỉ tâm tình âu yếm, khi thức dậy, Lý Ngư cảm thấy tinh lực tràn đầy, xoay lưng khớp xương kêu răng rắc, hết sức thoải mái.

Bao Kế Nghiệp Bao tiên sinh đến sớm hơn bất kỳ ai, gã đứng ở trước cửa Khâm Thiên Giám, chiếc bụng to ưỡn ra, mặt cười rất tươi, thấy ai tiến vào nha môn là quan thì cúi đầu, là nhân viên thì chắp tay chào, cư xử hết sức nghiêm trang.

Xe của Lý Ngư vừa đến, Bao Kế Nghiệp giống như cao thủ trên võ đài lập tức bước tới rất lưu loát, vai không lắc, bào bất động, hai chân di chuyển dưới ống tay áo bào rộng, tựa như đang trượt, xe vừa dừng thì tay của gã đã đưa ra ngoài, làm cái tay vịn rồi.

- Lý Giám tạo, ngài chậm thôi, chậm thôi…

Lý Ngư ưỡn sống lưng, nhảy xuống, không cho gã đỡ, cười nhìn gã:

- Ngươi tới sớm nhỉ.

Bao Kế Nghiệp cúi đầu khom lưng nói:

- Nên thế ạ. Nên thế ạ.

Gã nhìn thoáng qua trên xe, nói:

- Dương Đại Lương không đi cùng ạ.

Lý Ngư nói:

- Dương Đại Lương là người không tích việc, ngày hôm qua đã hàn huyên với Lý thu quan một chút, rồi đã làm việc cả đêm. Sáng nay ông ấy còn đang ngủ, ta không gọi ông ấy. Dù sao việc xây dựng vẫn đang tiến hành, chúng ta đi sắp xếp trước một vài việc của linh đài là được.

- Dạ dạ dạ, toàn bộ nghe theo ngài ạ.

Bao Kế Nghiệp vừa nói, vừa đi, trong lòng tính toán:

- Lý Ngư này rõ ràng nắm trong tay chợ Tây. Đệ Ngũ Lăng Nhược là một trong hai đại thần tài của chợ Tây, Kiều Đại Lương đã chết, hai đại thần tài chỉ còn một, tất cả đều thuộc cô ta. Mà cô ta là nữ nhân của Lý Giám tạo, về tiền, người ta không hề thiếu. Ta phải thăm dò hắn, xem hắn muốn cái gì mới được. Tốt nhất là theo hắn làm việc ở công bộ, dốc sức làm việc, như vậy sẽ kiếm được chút tiền.

- Hơn nữa, dỡ linh đài còn phải bàn bạc ư? Lý Ngư này không phải người bình thường, môn đạo bên trong, xem ra hắn biết không ít, ở trước mặt người như thế, mình cũng không thể giở thói khôn vặt được. Muốn ôm bắp đùi của người ta, phải khiến người ta cảm thấy mình là người có thể tin tưởng, có tin mới có thể được sử dụng. Năng nhặt chặt bị, chuyện này không nên gấp gáp, mình phải quy củ một ít.

Lý Ngư không biết mình hôm qua từ chỗ Đệ Ngũ Lăng Nhược hiểu được vài thứ, tiện miệng nói một câu đã bị người từ trong đó phân tích ra kỹ càng như thế.

Hai người tới Khâm Thiên Giám, vào Thiêm Áp phòng của Viên Thiên Cương chờ một lúc lâu mới thấy Viên Thiên Cương khoan thai đến.

Nom thấy Lý Ngư đã tới rồi, Viên Thiên Cương tỏ vẻ rất hài lòng, lập tức cũng gọi Lý Thuần Phong đến, cùng thương lượng, thấy bản vẽ chưa xong, thì hồ hởi bàn về vấn đề hủy đi trước, rồi để bọn họ tự xử lý.

Lý Ngư liền dẫn Bao Kế Nghiệp đi linh đài.

Linh đài này rất khổng lồ, sử dụng vật liệu xây dựng cũng không chỉ là đất thạch. Bởi vì liên quan đến thiên văn, kết cấu bên trong rất phức tạp, nhìn như một tòa đài tử, nhưng bên trong lại là kết cấu trung không, có chư bàn nghi khí.

Lý Ngư được chỉ điểm một chút, hắn cũng biết phải giấu dốt, nói chỉ nói một nửa, đỡ phải khiến người khác nhìn ra. Bao Kế Nghiệp nghe thấy cảm thấy Lý Giám tạo quả nhiên là người lành nghề, nên y cũng rất thành thật, không dám có tính toán nhỏ nhặt gì.

Tuy nhiên nghe Lý Ngư muốn đem một vài loại dụng cụ nhỏ như đồng sắt nấu chảy để bổ sung làm nguyên liệu dụng cụ mới, Bao Kế Nghiệp không kìm nén được cẩn thận đề nghị:

- Cách thức của Lý Giám tạo rất thỏa đáng ạ. Tiểu nhân chỉ có một ý tưởng mạo muội đề xuất với ngài, nếu tiểu nhân có suy nghĩ không đúng, mong ngài chớ trách…

Lý Ngư nói:

- Bao tiên sinh cứ thẳng thắn nói ra, không cần băn khoăn.

Bao Kế Nghiệp ho khan một tiếng, cười khan nói:

- Vâng! Là như thế này! Kỳ thật đối với Khâm Thiên Giám, dân gian phần nhiều đều coi là vùng đất thần thánh, cho là chư quan sử Khâm Thiên Giám ta đều là tinh tú trên trời hạ phàm, cho nên biết việc của trời. Mà chư bàn nghi khí này cũng đều thành pháp khí thần thánh, cho nên…

Lý Ngư nháy mắt mấy cái:

- Ý ngươi là…

Bao Kế Nghiệp nói:

- Đem những pháp khí đã bị gỉ nát này đưa đến dân gian, có rất nhiều đại phú hào sẵn lòng bỏ ra vạn kim để mua đó ạ. Còn nếu chỉ để dùng luyện bổ sung làm nguyên liệu chế tạo ngũ kim, thì không khỏi…rất đáng tiếc ạ.

Lý Ngư suýt thốt ra câu “Tốt”, nhưng lời đến bên miệng trong lòng khẽ động lập tức nuốt trở vào.

Niên đại này, khác với niên đại của mình rất nhiều. Ít nhất ở niên đại của mình, không có ai coi Cục thiên văn đài khí tượng là nơi thần thánh cả. Phương diện này có gì kiêng kỵ hay không cũng khó mà nói, tốt nhất là tìm người lành nghề hỏi một chút mới được.

Cho nên, Lý Ngư không lộ biểu cảm, thản nhiên gật đầu:

- Ta biết rồi, chuyện này ta sẽ nghĩ kỹ thêm. Ngươi cứ thăm dò mọi nơi một chút, xác định dụng cụ nhân số, thời gian …cần thiết dỡ bỏ linh đài, sau đó nói lại cho ta biết.

Bao Kế Nghiệp vâng dạ, sau đó đi thăm dò linh đài.

Lúc này, Thái tử Lý Thừa Càn bãi giá đến Khâm Thiên Giám.

Chuyện này đối với vấn đề chính trị của y có ý nghĩa rất trọng đại, cho nên Thái Tử cũng cực kỳ để ý.

Mà ở trên xa giá của Thái tử, vốn nên chỉ có Thái Tử ngồi trong đó, nhưng giờ phút này bên cạnh y lại có thêm một người khác.

Người này lông mi cong vút đôi mắt trong sáng, làn da trắng nõn, miệng anh đào nhỏ, mũi tròn thẳng, xinh đẹp tuyệt trần hơn cả nữ nhân, chính là Thái Thường Tự nhạc đồng Xưng Tâm.

Xưng Tâm mặt ửng hồng, môi sắc trơn bóng, cánh môi hơi sưng, nếu không nhìn kỹ, sợ không ai nhìn ra được, giống như là bị người khác hôn quá mạnh mà bị sưng lên.

Bình Luận (0)
Comment