Chương 440: Lần theo dấu vết
Lý Thái cố gắng bình tĩnh lại, sờ vào hồn tượng quan thiên một chút, mỉm cười nói:
- Không sợ Lâm tiên sinh chê cười, vật bảo bối này tiểu vương đúng là chưa từng nhìn thấy bao giờ. Vậy…ý tiên sinh là đã thông qua môi giới đồ cổ mua được à?
Lâm Vũ Phong nói:
- Đúng vậy, nếu Vương gia có ý thần có thể giới thiệu giúp Vương Gia.
Lý Thái vội khoát tay nói:
- Không thể, những người làm ăn bằng cách đầu cơ tích trữ để kiếm lời rất tiểu nhân. Một khi hắn biết bổn vương muốn mua thì khác nào giá cả đưa lên trời?
Lâm Vũ Phong nói:
- A! Vẫn là Vương Gia nghĩ chu đáo. Như vậy…
Lý Thái khẽ mỉm cười, nói:
- Ta phái một người đi, ngươi nói là bằng hữu của ngươi, sau khi mua được nói sau.
Lâm Vũ Phong liên tục gật đầu nói:
- Kế này của Vương Gia rất hay, thần theo sự sắp đặt của Vương Gia.
Lý Thái mỉm cười nói:
- Được! Lát nữa bổn vương phái người tới, chuyện còn lại nhờ vào tiên sinh.
Lý Thái đi thẳng ra ngoài, vòng ra Văn học quán, trở về thư phòng trong vương phủ của mình.
Lý Thái suy nghĩ một lát rồi gọi Trưởng Sử vương phủ Mộ Tư Mộ tiên sinh.
Mộ tiên sinh có dáng người cao to, tướng mạo nhã nhặn, đoan chính lịch sự.
Hắn đi tới trước mặt Lý Thái, chắp tay nói:
- Vương gia gọi thần tới không biết có gì chỉ bảo?
Lý Thái ngoắc tay, gọi hắn tới gần, cúi đầu nói thầm.
Mộ Tư giật mình kinh hãi nói:
- Lại có việc này ư? Những người này cũng thật lớn mật, bọn họ dám bán trộm quốc khí, có dụng cụ đồ vật này có thể hiểu được hiện tượng thiên văn học, ngông cuồng dự đoán thiên ý chẳng phải là muốn gây ra đại sự?
Lý Thái nghiêm sắc mặt nói:
- Bổn vương đang lo lắng chuyện như vậy phát sinh, như vậy chính là quốc tặc không thể bỏ qua. Bổn vương muốn ngươi giả trang thành người mua, từ người môi giới hỏi ra được người chân chính ra hàng, một lưới bắt hết!
Một Tư suy nghĩ rồi nhướn mày:
- Thần không thể chối từ! Thần đi tìm vài người đắc lực đi tìm Lâm tiên sinh.
Lý Thái nói:
- Được! Bổn Vương chờ tin tốt của Mộ tiên sinh. Khụ, tiên sinh khoan hẵng đi.
Mộ Tư quay lại nói:
- Vương Gia còn có gì chỉ bảo?
Lý Thái chỉ hai má nói:
- Trên má có vết son, trước tiên hãy lau đi.
Khuôn mặt già của Mộ Tư đỏ lên, vội lấy tay áo dùng sức xoa xoa hai má.
Lý Thái nhìn rồi gật dầu nói:
- Được rồi!
Lúc này Mộ Tư mới thả lỏng rời đi.
Hiện tại thì quý phủ của Ngụy Vương có được Hoàng đế ban tặng một ít cung nữ, ngoài ra còn có một ít tỳ nữ do chính Vương phủ mua về, Lý Thái mới chỉ có mười mấy tuổi lại chưa cưới vợ, cũng không nạp thiếp, tình đậu chưa mở. Đông người như vậy chỉ tiện nghi cho Mộ Trưởng Sử, hôm nay túc đào, ngày mai miên lý, phong lưu tiêu dao.
Lúc này Lý Thái còn chưa hiểu gì về nữ sắc, lại đi theo những văn nhân học được phong lưu lãng tử nên không để ý chuyện ông ta vụng trộm, lại nói lúc đầu là Lý Thái để cho ông ta qua lại với nữ hầu, có một chủ tử như vậy, Mộ Tư không gì cá gặp nước.
Mộ tiên sinh ra khỏi thư phòng, nhìn xung quanh tìm kiếm liền thấy Thiết Vô Hoàn.
Thiết Vô Hoàn vừa mới tới làm thị vệ ở Ngụy Vương phủ, thân mình to cao, cao hơn người bình thường những nửa cái đầu, thật sự là quá mức bắt mắt.
Mộ tiên sinh nhìn lên, Đại Hán bực này, mình đi làm việc này thật ra là có tính nguy hiểm nhất định khó bảo toàn đối phương sẽ không chó cùng rứt giậu, dẫn theo một tráng sĩ như vậy mới có cảm giác an toàn, liền ngoắc ngón tay với Thiết Vô Hoàn.
Thiết Vô Hoàn kinh ngạc, đi đến bên Mộ tiên sinh ôm quyền nói:
- Trưởng Sử có gì chỉ bảo?
Một Tư nói:
- Ngươi đi đổi thường phục, tìm vài người cường tráng có thể đánh đấm, sau đó toàn bộ đổi thường phục, ta muốn bọn ngươi đi theo ta làm một chuyện.
Thiết Vô Hoàn đang sợ không có việc gì làm.rảnh rỗi là hai tay lại khó chịu, vừa nghe phải đánh nhau thì lập tức vui mừng nhướng mày nói:
- Ty chức tuân mệnh!
Thiết Vô Hoàn có tính cách cởi mở, ở trong quân đã nạp không ít huynh đệ, vội đi tìm vài người cường tráng dũng mãnh tới, đều thay đổi thành thường phục hàng ngày, kích động tới gặp Mộ Tư, Mộ Trưởng Sử vội dẫn bọn họ tới Văn học quán.
Vừa bước vào đoạn đường này, Thiết Vô Hoàn kinh ngạc nói:
- Trưởng Sử kết ân oán với ai, hay là với người trong Văn học quán? Có vẻ Ngụy Vương điện hạ rất coi trọng văn nhân, nếu thật sự đả thương bọn họ, chỉ sợ không ổn…
Thiết Vô Hoàn nghĩ người luyện võ đi ức hiếp văn nhân cũng không vẻ vang gì. Nguyên nhân là ở thời đại này người luyện võ và văn nhân chỉ khác nhau về nghề nghiệp, kỹ năng chứ không phải được phân chia rõ ràng. Văn nhân cũng có thể xách bút ngàn lời nói, nhân vật đề thương tung hoành ngang dọc.
Một đám người đi tới thư phòng của Lâm tiên sinh, đám văn sĩ thưởng thức bảo vật đã giải tán hơn phân nửa. Lâm Thanh Sam đang cùng bạn tốt ngồi uống trà tán gẫu, nhìn thấy Trưởng Sử vương phủ dẫn người tới, vội đứng dậy thi lễ:
- Mộ trưởng sử, thất kính thất kính.
Mộ Tư cười nói:
- Thanh Sam tiên sinh không cần khách sao, ta phụng mệnh Vương gia tới. Tiên Sinh gặp người môi giới ở đâu, chúng ta lập tức đi tìm hắn?
Thanh Sam tiên sinh kinh ngạc nói:
- Sao gấp như vậy?
Mộ tư nói:
- Ôi chao! Vật hiếm quý thế gian chứ đâu phải rau cải trắng trên đường tùy ý có thể thấy được. Muộn một khắc không chừng bảo vật mà Vương gia vừa ý lại rơi vào trong tay người khác, cho nên còn muốn nhờ tiên sinh vất vả đưa chúng ta đi.
Lâm Thanh Sam cười nói:
- Mộ Trưởng Sử nói rất có lý!
Rồi Lâm Thanh Sam lập tức cáo từ vài vị văn sĩ, sau khi mọi người rời khỏi đây. Lâm Thanh Sam khóa của phòng, rồi sánh vai cùng Mộ Trưởng Sử đi ra ngoài.
Mộ Trưởng Sử cười nói:
- Lâm tiên sinh chỉ cần nói Mộ mỗ là bằng hữu chi giao, gia cảnh giàu có, cũng rất thích cất trữ đồ cổ. Những thứ khác không cần phải nói nữa.
Thanh Sam nói:
- Ha ha, Mộ Trưởng Sử không cần nhiều lời, Lâm Mỗ đương nhiên hiểu được.
Người môi giới mà Lâm Thanh Sam mặc ở tại thân nhân phường, nhà cửa cũng không lớn lắm nhưng thoạt nhìn rất tao nhã lịch sự.
Lâm Thanh Sam vừa vào trong ngõ thì đúng lúc gặp một nữ đầu bếp cầm cái rổ đi vào, Lâm Thanh Sam cười nói:
- Đi mua đồ ăn hả, Lý Đại Trùng có nhà không?
Đầu bếp nữ nhận ra Lâm Thanh Sam vội thi lễ nói:
- Hóa ra là Lâm tiên sinh, a lang nhà ta ở nhà.
Lâm Thanh Sam cười giơ tay lên nói:
- Được rồi, ngươi mau đi đi.
Đầu bếp nữ đi khỏi, Mộ Tư vuốt râu nói:
- Ha ha, người này đâu cơ kiếm tợi chủ yếu là đồ cổ trân khí, nhưng lại có cái tên rất thô lỗ, thật là thú vị.
Lâm Thanh Sam vừa đi vừa cười nói:
- Mộ Trưởng Sử có điều không biết, Lý Đại Trùng vốn có tên giống với Thái tổ Hoàng đế. Khi hắn sinh ra thì còn chư có Đại Đường ta, không biết làm sao nên phải sửa lại tên, cái tên rất nhã nhặn gọi là Lý Ngọa Tàm. Tuy nhiên mọi người quen gọi hắn là Lý Đại Trùng.
Hóa ra Lý Đại Trùng vốn tên là Lý Hổ. Đại Đường lập quốc, sau khi Lý Uyên xưng đế, truy tổ phụ của mình là Lý Hổ làm Cảnh Hoàng đế, miếu hiệu thái tổ. Tên này của hắn là kiêng kị, lão Hổ đổi tên, người trong nhà gọi là Lý Ngọa Tàm, chỉ có điều mọi người quen gọi tên cũ của hắn là Lý Đại Trùng.
Lâm Thanh Sam vừa giải thích vừa dẫn Mộ Trưởng Sử đi vào Lý gia, gọi mở cửa đi vào, Lý Ngọa Tàm nghe hỏi vội ra đón, còn dẫn theo một nho sĩ nhã nhặn, sau khi hiểu được vội đưa hai người tới thư phòng ngồi.
Lâm Thanh Sam cười nói:
- Vị này là Mộ lão huynh, là bằng hữu của Lâm mỗ, gia cảnh giàu có, phú giáp một phương. Bình sinh thích thu thập đồ vật trân quý, khi ta cho hắn xem thiên cầu hắn rất hâm mộ nên muốn tìm người xách vài món.
Mộ Trưởng Sử cười ha ha nói:
- Thanh Sam tiên sinh đừng dát vàng lên mặt ta. Ta khác với Thanh Sam tiên sinh, Thanh Sam tiên sinh ưu thích thu thập đồ hiếm quý, bí thất tự thưởng. Ta cũng là người làm ăn. Thích mua bán dị vật hiếm quý…
Lý Ngọa Tàm vốn đang cười nhưng vừa nghe nói vậy lập tức im bặt.
Mộ Trưởng Sử cười nói:
- Lý huynh chớ hoảng sợ, Mộ mỗ khác với Lý huynh. Lý huynh làm ăn kinh doanh ơ Trường An. Mộ mỗ kinh doanh ở hải ngoại. Những đồ vật hiếm lạ bán cho những người không hiểu biết thì có thể bán được giá rất tốt. Lý huynh làm trong này, tiền lời càng không ít, hơn nữa càng nhanh và an toàn hơn.
Lý Ngọa Tàm lúc dầu hơn có phản cảm, nghe nói hắn kinh doanh ở hải ngoại, là hai đường buôn lậu khác nhau, không có xung đột với mình thì trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Hàng của bọn hắn thực ra đều đến từ Thôn Thiên Cáp Vương Siêu Vương tướng quân, Vương Siêu có bốn người môi giới tới mua hàng, cạnh tranh nhau, hắn phải cạnh tranh nên lợi nhuận rất có hạn. Nếu quả thật có người mua nhiều, nguyện ý bảo toàn, như vậy…
Nghĩ đến đây, Lý Ngọa Tàm cười ha hả, mặt mày hớn hở nói:
- Kinh doanh thì phải kiếm lời, đó mới là hòa hợp êm thấm, khòa khí đương nhiên phát tài. Chỉ có điều tuy Mộ lão huynh là do Thanh Sam tiên sinh sở tiến, nhân phẩm nhất định đáng tin, nhưng quy định như vậy ta cũng không thể phá lệ, ngươi nói có đúng hay không?
Mộ Tư cười nói:
- Không sai! Nên tuân thủ quy củ, vậy ý của Lý huynh là?
Lý Ngọa Tàm vươn một ngón tay nói:
- Khoản mua bán của Thanh Sam tiên sinh ta kiếm lời con số này. Ta cũng không dám cam đoan trong tay chủ kia còn có đồ vật tinh mỹ như vậy. Đương nhiên nói không chừng lại càng thêm đắt giá, cái này phải nghe theo thiên mệnh rồi. Tóm lại, Mộ lão huynh lấy của ta lấy một kiện hàng, ta đều lấy bằng tám phần khoản của Thanh Sam tiên sinh, ngươi đồng ý không?
Tuy Mộ Tư tỉnh táo nhưng không hiểu con số của hắn là một trăm quan, một ngàn quán hay là mười ngàn quán, dù sao cũng không phải thật sự đi mua bán, cho dù là thật sự mua thì Vương gia vì ngôi vị Hoàng đế thì dù táng gia bại sản cũng bỏ ra được, cho nên cũng sợ đêm dài lắm mộng.
Mộ Tư liền sang sảng nói:
- Ta là người làm kinh doanh hải ngoại, ra vào đều tính bằng vạn kim, cũng không kém nhiều lắm. Lý huynh là người sảng khoái, Mộ mỗ cũng sảng khoái một chút, chúng ta quyết định như vậy đi. Tuy nhiên, thuyền hàng của ta ngày mốt phải rời khỏi Trường An, chuyện này người phải sắp xếp nhanh chóng một chút.
Lý Ngọa Tàm giật mình kinh hãi, thất kinh nói:
- Nhanh vậy ư? Chỉ còn hai ngày thời gian. Mộ lão huynh, việc buôn bán không thể làm như vậy, còn phải đi hỏi ý kiến trả giá nữa, đâu thể thông thuận như vậy.
Mộ Tư làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không muốn như vậy, đây không phải là do ta nhìn thấy bảo bối của Thạch Sam tiên sinh hay sao? Bằng không, ta cũng không nghĩ tới còn có đồ vật vận chuyển ra hải ngoại.
Lý Ngọa Tàm nhíu mày, cúi đầu trầm tư.
Lâm Thanh Sam âm thầm tán thưởng:
- Trưởng Sử vương phủ chẳng những quyết đoán, hơn nữa còn có tâm cơ. Bức bách một chút thì Lý Đại Trùng không thể gò bó đòi hỏi chỗ tốt rồi.
Lý Ngọa Tàm trầm ngâm một lúc lâu nói:
- Mộ huynh ngày mốt đi, chỉ còn một ngày mai, chỉ e là không thương lượng được kế quả gì. Không được, hôm nay ta phỉa chủ kia thương lượng một phen. Ta phải đi tìm hắn, Mộ huynh và Thanh Sam tiên sinh cứ ở trong đây phẩm trà, đợi ta trở về, thế nào?
Mộ Tư vội hỏi:
- Được, chỉ có điều khiến cho Lý huynh phải vất vả rồi.
Lý Ngọa Tàm nguôi giân nói:
- Không sao, nêu vậy, hai vị ở đây nghỉ chân nha, ta phải đi tìm chủ kia.
Lý Ngọa Tàm an bài người trong nhà hầu hạ hai người uống tà, mình vội vàng đi ra, dắt con lừa ra cửa, bước lên lưng lừa vội vã tới Khâm Thiên Giám.