Chương 441: Ngày ba tháng ba.
Công tác tháo dỡ ở linh đài đã hoàn toàn hoàn thành, thậm chí cả móng cũng được dọn sạch sẽ.
Thời đại đang phát triển, thực lực của Đường triều đã mở rộng hơn so với Hán triều không biết bao nhiêu lần, linh đài cực kỳ hùng vĩ được thiết kế mới được mở rộng ra rất nhiều, tổng cộng vẫn là ba tầng, đại biểu cho thiên địa tam giới, cái này vẫn không thay đổi nhưng độ cao của mỗi một tầng đều gần như gấp đôi.
Mà kiến trúc còn thể hiện sự rộng rãi khí phái, cùng một thể với mặtđất, không thể đột ngột mọc lên từ mặt đất lên cao chót vót, vì vậy nên nền móng đương nhiên cần phải được mở rộng, trong trường hợp độ cao gia tăng gấp đôi thì nền móng cũng phải được mở rộng với tỉ lệ tương đồng mới có thể đảm bảo có mỹ quan hài hòa.
Tuy sân của linh đài vốn đã cực kỳ rộng lớn nhưng diện tích bốn phía xung quanh lại có vẻ hẹp, mà một khi thiên tử sử dụng linh đài để tế thiên, văn võ đại thần sẽ đi theo, sân sẽ lập tức chật chội, cho nên diện tích xung quanh phải phá hủy đi, tường viện cũng không còn, phỉa đợi linh đài mới xây xong mới xây lại tường viện.
Bao Kế Nghiệp tìm tới mấy trăm người, dựa theo quy hoạch để đào đất, nền móng chẳng những phải sâu, phải rộng rãi, mà bên trong còn phải lấp đầy vôi vữa, lại phải đầm.như thế chẳng những nền được củng cố mà không có côn trùng.
Khi Lý Thừa Càn đi tới linh đài thì thấy một cảnh tượng hết sức bận rộn.
Xưng Tâm vẫn hầu ở bên cạnh Thái Tử, Thái Tử là người cô đơn, Thái Thường Tự chỉ đưa ra một tiểu đồng nhỏ mà thôi, đương nhiên sẽ không làm khó dễ, vì vậy mặc dù Xưng Tâm vẫn còn trực thuộc ở Thái Thường Tự nhưng cũng đã xem như là người của Thái Tử.
Lý Ngư và Thái Tử đi kiểm tra hiện trường thi công, Xưng Tâm đi bên cạnh Thái Tử, Lý Ngư để ý tới cổ áo trong của Xưng Tâm có thêu ở viền, chẳng những vật liệu may mặc vô cùng tốt mà thêu cũng rất đẹp, khi gã và Thái Tử đứng ở đầu thượng phong, theo gió còn mang tới mùi thơm.
Từ mặt bên nhìn sang, Xưng Tâm dường như còn đánh phấn, môi sắc cũng trơn bóng tươi đẹp, lông mi dường như cũng được cắt tỉa, cong cong xinh đẹp quyến rũ, nếu như không có hầu tiết thì càng giống nữ tử.
Lúc này Lý Ngư lại để ý thái Thái Tử chỉ điểm bắt lấy tay của Xưng Tâm, Xưng Tâm rụt lại nhưng không giãy ra, khi hắn đi rồi thì xấu hỏ trừng mắt nhìn Thải Tử.
Lúc đầu Xưng Tâm không tình nguyện nhưng từ lúc đi theo Thái Tử, ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ vô cùng. Cộng thêm gã cũng không thể kháng cự Thái Tử được, chỉ có thể cam tâm làm một thỏ con. Sau khi quen thì cũng thích ứng loại quan hệ này, lời nói, hành động, thậm chí là tâm tính cũng đều nữ tính hóa dần.
Lý Ngư không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thấy cảnh tượng như vậy thì tóc gáy đều dựng lên.
Chuyện này… tình huống này là thế nào? Nhìn có chút quỷ dị.
- Lý Giám tạo, cô nói ngươi không nghe thấy à?
Lý Thừa Càn cười ôn nhu nhìn Xưng Tâm, lại cau mày không vui nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư bị cảnh tượng như vậy làm kinh sợ, căn bản không chú ý Thái Tử nói gì với hắn, vội hạ thấp giọng nói:
- Vâng! Chuyện này… Thần cân nhắc một chút…
Lý Thừa Càn trầm xuống nói:
- Cân nhắc? Có gì mà phải cân nhắc! Trước ngày mùng ba tháng ba ngày nhất định phải xây xong linh đài!
Lúc này Lý Ngư mới hiểu được Lý Thừa Càn đang nói gì, hắn nhanh chóng liếc nhìn sang bên cạnh một cái, chỉ thấy sắc mặt của Bao Kế Nghiệp như gặp nạn, nhìn hắn khẽ lắc đầu.
Nếu như là một viên quan khác, khi Thái Tử dặn dò xuống dưới thì lập tức đi theo, cứ lấy lòng bên trên trước rồi nói sau. Còn làm sao hoàn thành thì kẻ xui xẻo bên dưới bị gõ đầu, không làm xong thì bao nhiêu trách nhiệm cũng gõ lên đầu bọn họ.
Thế nhưng Lý Ngư không phải loại người này, việc liên quan đến kỹ thuật, so với người không biết gì chỉ huy loạn thì hắn lại càng coi trọng thái độ của nhân viên kỹ thuật.
Lý Ngư lập tức nói:
- Thải Tử, công trình linh đài vô cùng lớn, trong lúc này lại vừa qua năm mới, quan viên nghỉ, dân chúng ngừng việc, trước ngày ba tháng ba là không thể hoàn thành được.
Từ trước tới nay Lý Thừa Can cho dù là nói nửa câu cũng chưa từng bị người khác chống đối như vậy. Lý Ngư nói một câu hợp tình hợp lý… Lý Thừa Can đã sinh ra ác cảm, liếc mắt xem thường quát:
- Thời gian không đủ, vậy bỏ hết các ngày nghỉ, ngày đêm không ngừng đẩy nhanh tốc độ, nhân sự không đủ thì chiêu thêm người, thay nhau thi công! Cô không thích nghe ngươi phải trái, trước ngày ba tháng ba sau phải hoàn công!
Lý Ngư cảm thấy đây cũng là một biện pháp, lập tức dùng ánh mắt nhìn Bao Kế Nghiệp hỏi ý.
Bao Kế Nghiệp nóng vội cả gan tiến lên một bước, khép nép nói:
- Thải Tử gia, ngài có điều không biết, nơi này lớn như vậy, cho dù chiêu thêm người đến, cùng một thời gian… bọn họ cũng không chen lọt. Nếu như luân phiên, còn phải đầm, còn phải đặc, phải sưởi, phải hong khô, các loại không giống nhau, đều cần thời gian, không có cách nào khởi công, đặc biệt là nền móng, nó là căn bản, muốn đảm bảo linh đài cho dù gió, nắng, mưa tuyết thấm vào, nóng lạnh tương xâm, ngàn năm không ngã thì…
- Ngươi là cái thứ gì?
Lý Ngư thì cũng thôi đi, là một viên quan, Thái Tử không tiện động thủ, Bao Kế Nghiệp cũng tới là loạn, tính tình quái đản của Thái Tử phát tác, một cước đá ra ngoài.
Bao Kế Nghiệp kêu ôi một tiếng, lăn ra ngoài, đau đớn ôm bụng, xòng lưng như một con tôm.
- Bao tiên sinh, Bao tiên sinh?
Lý Ngư vội vàng chạy xuống, nâng Bao Kế Nghiệp lên.
Lý Ngư nghiêm nghị nói:
- Lão Bao, Thái Tử chỉ bảo, nào có thể làm trái? Ngươi nói thực tế cho ta biết, tóm lại là trước ngày mùng ba tháng ba có thể hoàn thành hay không! Cũng không nên vì độc chiếm công trình mà lừa gạt ta, Dương Đại Lương đó, ta chỉ cần một câu là được, giao tình của chúng ta rất lâu dài.
Xưng Tâm vỗ nhẹ ngực của Thái Tử, dịu dáng nói:
- Coi ngài kìa, tính tính nóng nảy như vậy, muốn mùng ba tháng ba làm cái gì, chậm một chút có gì không được?
- Ngươi biết cái gì!
Lý Thừa Càn nói nhỏ xuống:
- Ngày ba tháng ba là tiết thượng tị, là một trong tam lệnh của Đại Đường, để bách quan truy thưởng làm vui, theo thường lệ Hoàng đế sẽ thiết yến ở Khúc Giang đình, lấy ca múa mừng thái bình. Mà Khúc Giang chính là chỗ của Lý Thái!
Hóa ra lễ thượng tị ngày ba tháng ba là một trong ngày hội trọng yếu của Đai Đường, ngày này ngoại trừ tu hễ thì mọi người chủ yếu là tìm xuân dạo chơi ngoài thành, tiến hành hoạt động “đạp thanh”.
Tu hễ là nhóm người vào ngày lễ đều đi tới các bờ sông bờ ao lấy nước xuân thủy gột rửa dơ bẩn trừ bệnh tật, trừ tà trừ quái, cũng chơi đùa, du ngoạn tìm niềm vui.
Đạp thanh là nhóm người cùng nhau tới vùng ngoại ô, tìm xuân ngắm hoa, yến ẩm kết bạn, hoặc rút bầu tâm sự, ca hát, ngắm cảnh thưởng thức thiên nhiên.
Cho nên mỗi khi tới ngày ba tháng ba, người Trường An khi mặt trời bắt đầu mọc đều toàn thành sôi trào, cực kỳ náo nhiệt. Trong “Lệ nhân hành” của Đỗ Phủ viết: Tiết tháng ba trời xanh đẹp, bên nước Trường An nhiều mỹ nhân."
Mọi người ra khỏi thành đạp thanh, nơi thích nhất chính là Khúc Giang. Hoàng đế ban thưởng yến tiệc cho bách quan cũng tổ chức tại Khúc Giang. Mà trước đó không lâu Sầm Văn Bản buộc tội phủ đệ Lý Thái rất xa hoa, tiêu dùng quá lớn. Hoàng đế Lý Thế Dân rất tuyên dương lòng trung thành của Sầm Văn Bản nhưng không hề cắt giảm phí tổn của phủ Ngụy Vương.
Không chỉ thế, Lý Thế Dân còn sợ đứa con béo mập này nghe thấy việc này không vui nên giao Khúc Giang cho hắn, thành bất động sản trên danh nghĩa của Ngụy Vương. Kể từ đó, khi tới lễ thượng tị ngày ba tháng ba, Hoàng đế phải ở trên địa bàn của Ngụy Vương Lý Thái ban thưởng yến cho bách quan.
Việc này làm sao Lý Thừa Cần có thể chịu được? Cho nên hắn mới cố ý hoàn thành trước ngày ba tháng ba, linh đài kiến thành là chuyện đại sự, vừa mới kiến thành đương nhiên phải tổ chức khánh thành long trọng. Nếu hắn vận tác khéo léo, vào ngày mùng ba tháng ba để phụ hoàng đưa văn võ bá quan tới linh đài thì có thể hoàn toàn chèn ép Lý Thái.
Cho dù không thể định ngày mùng ba tháng ba tổ chức nghi lễ, trước hai ngày cũng có thể làm cho yến ở Khúc Giang mất đi màu sắc, xuất phát từ suy xét, Lý Thừa Càn đương nhiên cố ý phải hoàn công trước ngày mùng ba tháng ba.
Lý Thừa Càn hừ lạnh nói:
- Bảo vệ nó ngàn năm không đổ? Ngàn năm sau ai quản nó có sụp hay không! Cô chỉ cần ngay lập tức!
Ở dưới đất, vừa nghe Lý Ngư nói như vậy, Bao Kế Nghiệp oan ức khóc lên, một người đàn ông lại rưng rưng đôi mắt, nói với Lý Ngư:
- Lý Giám tạo, đây chính là Thái Tử gia dặn dò, nếu có biện pháp hoàn thành thì có cho lão Bao thêm một cái gan cũng không dám qua loa tắc trách, thực sự là không xong được! Nếu Lý Giám tạo không tin, có thể qua hỏi Dương Đại Lương, lúc này là mùa đông, thi công càng chậm hơn! Cố làm, sang năm nếu như trời mưa to, có khi đầu tiểu nhân phải rơi xuống vì… linh đài bị sập!
Cha mẹ nó! Thật sự có cảnh tượng như vậy, đâu chỉ đầu ngươi rơi mà đầu ta cũng không giữ được.
Lý Ngư giật mình, lập tức buông Bao Kế Nghiệp ra, rơi trên nền đất.