Chương 445: Bắt được con cá nhỏ mắc lưới
Vương Siêu vừa thấy không ổn, nhanh chân bỏ chạy.
Mộ Trưởng Sử thì ngẩn ra, tuy rằng không rõ vấn đề ở chỗ nào, nhưng cũng hiểu được đã bị bại lộ thân phận, lập tức đem roi ngựa chỉ về phía trước, quát to:
- Bắt hắn lại cho ta.
Sau lưng Mộ Trưởng Sử chính là thị vệ của vương phủ lập tức đạp ngựa, chạy như bay đuổi theo.
Thiết Vô Hoàn và mấy tên Đồn vệ được điều đến cũng ngẩn ra, dù sao cũng là cấp trên, hiện giờ tuy là điều về Nguỵ vương phủ rồi, sao có thể trở mặt liền vô tình, hành động liền chậm, lúc này mới thúc ngựa đuổi theo.
Vương Siêu dùng hai chân, sao có thể nhanh hơn bốn chân, một kỵ sĩ thúc ngựa về phía trước, xông đến gần, vung roi ngựa trong tay giống như vung mã tấu, quét xuống đất một chút, ngay giữa cổ của Vương Siêu.
Cây roi này to bằng ngón út, dai vô cùng, mà ngựa lại nhanh, nếu như đây là cầm đao, lần kéo này chính là có thể đem người kéo thành hai nửa, tuy rằng chỉ là roi, nhưng vừa dùng sức kéo, lực đạo cũng mạnh kinh người.
Vương Siêu kêu một tiếng, ngã trên mặt đất, cả người không ngừng co giật, trong lúc nhất thời tinh thần đã có chút hoảng hốt.
Mấy tên kỵ sĩ xông lên trước, thuận tay từ trên lưng ngựa cởi xuống một đầu dây thừng dài trói hai tay cùng vai hắn thật chặt, kéo tới trước mặt Mộ trưởng sử.
Lâm Thanh Sam kinh ngạc không ngừng:
- Đây … Đây là có chuyện gì?
Lý Ngọa Tàm lại sợ hãi, mềm nhũn run rẩy ở trên lưng ngựa.
Mộ Trưởng Sử lau râu mép một cái, mỉm cười nói:
- Thanh Sam tiên sinh chớ kinh hoảng, ngươi phát hiện kẻ xấu bán ra quốc khí, đúng lúc tố cáo với Nguỵ vương, là một công lớn, sau chuyện này, Nguỵ vương điện hạ sẽ tiến cử ngươi với Hoàng Đế.
Mộ Trưởng Sử dứt lời, chỉ vào Lý Ngọa Tàm đang ngồi run rẩy ở trên lưng ngựa:
- Đem tên này cũng trói lại cho ta!
Lý Ngọa Tàm khẽ run rẩy, tiểu cả ra quân.
Con ngựa thấy trên lưng nóng lên, cơ thể không kìm nổi đứng thẳng dậy, hí dài một tiếng, Lý Ngọa Tàm liền từ trên lưng ngựa tuột xuống, bị ngã chổng vó, ngay lập tức đã có người xông đến. Bởi vì dây thừng trên người Vương Cáp còn một nửa, lập tức liền đem trói gã biến thành châu chấu trên sợi dây thừng. Lâm Thanh Sam nghe nói đến hai chữ quốc khí, mơ hồ có chút khái niệm: Chẳng lẽ, đồ vật này phạm vào điều kiêng kỵ? Đúng rồi! Ta thật là hồ đồ, đây là dụng cụ quan sát đo đạc hiện tượng thiên văn, dân gian nếu có người xem bói hiện tượng thiên văn, vấn đề hung cát vận nước, đó chính là tội lớn chém đầu.
Có thể trở thành đồ cổ thưởng thức?
Vừa nghĩ, Lâm Thanh Sam tức thì mồ hôi đẫm áo, vừa nghĩ tới Ngụy vương Lý Thái giải vây cho hắn, chẳng những vô tội, hơn nữa còn có công, thực cảm động đến rơi nước mắt, cam tâm nguyện trung thành, tận lực vì Lý Thái. Lý Thái đây là thu mua lòng người, ngươi muốn, công lớn đã lập, bắt một người văn sĩ đi chống đỡ thì có tác dụng gì? Người nọ là hiền tài hắn tìm tới, chỉ chớp mắt, bắt kẻ đó đưa vào đại lao chém đầu, nhân sĩ khác sẽ nghĩ như thế nào? Còn nữa, kể từ đó, ngay cả người tố cáo cũng không có, biến thành tất cả đều là tự bản thân Lý Thái phát hiện ra, vậy Hoàng đế sẽ thấy Lý Thái thế nào?
Chuyện này tất nhiên là phải xử trí, nhưng Hoàng đế lại sủng ái Lý Thái nhất, nhưng không có nghĩa là đối với con mình không có tình cảm, một khi Hoàng đế nhận định kẻ này tâm tư ác độc, vì ngôi vị Hoàng đế, không tiếc chôn giết huynh đệ, quan cảm cả đời này, hắn cũng không đùa giỡn rồi.
Xuất phát từ loại suy nghĩ này, lần công lao này, Lý Thái không muốn tham lam, hắn chỉ cần kết quả tốt.
Bà con xa của Vương Siêu lâu không thấy hắn trở về, đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một đám hung thần ác sát, đem Vương Siêu trói lại thì sợ tới mức chui trở về, đóng cửa, cài then. Đối với người này Thiết Vô Hoàn không cần phải khách khí, gã đi tới trước cửa, đẩy mạnh người về phía trước, vai đập vào cửa, chỉ nghe “oanh” một tiếng, hai cánh cửa liền bắn ra, người kia vừa cài then cửa xuống bị đẩy theo, rơi ngã vào chính điện.
Miệng đầy máu, trên dưới răng cửa rơi toàn bộ.
Mộ Trưởng Sử thấy thái độ uy mãnh kia cũng hoảng sợ, giơ ngón cái về phía Thiết Vô Hoàn, nói hai chữ:
- Quá mạnh.
…
Khí vật đồ cổ trong miếu ước chừng hai xe mới chở hết, Mộ Trưởng Sử sớm đã có chuẩn bị cho quân lính đẩy xe dừng ở phía xa, lập tức phái người dẫn bọn họ tới, đem tất cả đồ vật vận chuyển về vương phủ.
Tiểu Vương gia Lý Thái mặc triều phục, đang cầm thức ăn cho con bạch điểu giống như cú mèo ăn.
Cho con chim ăn mấy miếng, tiểu Vương gia Lý Thái đem tất cả mọi việc hôm nay ăn uống tè ị trả lời phụ thân ghi vào tờ giấy nhỏ buộc vào trên chân Bạch Cốt, sờ sờ lông chim, nói:
- Bạch Cốt tướng quân, đi đi.
Bạch Cốt giương cánh bay đi, lao vào khoảng không bên trong cung điện.
Đây chính là “Lính liên lạc” giữa Lý Thế Dân và con trai bảo bối của ông ta, có nó đi tới đi lui bay lượn, tốc độ tự nhiên mau lẹ nhất.
Vừa mới đuổi đi con chim nhỏ này, thuộc hạ liền tới bẩm báo, Mộ Trưởng Sử áp tải hai xe đồ vật đã trở lại, còn trói ba người đến. Lý Thái nghe vậy liền mừng rỡ, hôm nay hắn ăn mặc ngay ngắn, chính là định chờ điều tra rõ chân tướng, lập tức tiến cung cáo trạng. Ngay tức khắc bước ba bước thành hai, vội vàng đuổi tới ngoài điện, Mộ Trưởng Sử kêu người áp đồ vật chậm rãi đi, mình thì trước hết để cho Thiết Vô Hoàn dẫn Lý Ngọa Tàm, Vương Siêu và vị miếu chúc đến.
…
Lý Ngọa Tàm còn nguyên vẹn, miếu chúc thì miệng đầy máu, mà Vương Siêu là thảm nhất, gã bị quất trúng cổ, dần dần sinh ra hiệu quả, lúc này cổ sưng một vòng lớn, quả nhiên giống như con cóc, mà Lý Thái muốn hỏi, chủ yếu lại là gã.
Nhưng cổ của gã lại thương thế trầm trọng, gần như nói cũng không phát ra tiếng, bị người tới đe dọa, cố gắng nói ra, lại giống như lưỡi dao cứa ở cổ họng, khó chịu không nói ra được.
Tuy nhiên, không thể nói dài, vậy liền nói ngắn, Vương Siêu vẫn đem sự tình đơn giản nói một lần.
Vừa nghe lời Vương Siêu nói, tâm Lý Thái liền nguội lạnh, tên này tham ô, không ngờ cùng với Thái tử không có nửa xu quan hệ. Vụ án này không thể kéo theo Thái tử, ta đường đường là vương gia, hà cớ phải thiết lập công đường, đi xử lí loại việc vặt vãnh này?
Mộ Trưởng Sử thấy sắc mặt Lý Thái âm trầm, hiểu được tâm bệnh của hắn, liền quát hỏi:
- Có thật là ngươi không có người bày mưu tính kế, không hợp tác với ai? Hai kiện đồ vật thì cũng thôi, nhiều đồ như vậy, một mình ngươi mà trộm được ra à? Ngươi cho rằng những người khác đều mù cả sao?
Vương Siêu khàn giọng nói:
- Thái tử … phải … tập trung tiêu … hủy, mạt tướng thừa nhận, lúc… trên đường…vận.. liền … liền động... tay … chân …
Lý Thái nghe đến đó, trong lòng vừa động, vội vàng tiến lên một bước, hỏi:
- Ngươi nói là, Thái tử phân phó đem những thứ này tập trung tiêu hủy, ngươi nửa đường lén lấy? Thái tử bên kia, chính là để ngươi nhận những đồ vật này mang đi tiêu hủy?
Vương Siêu cười khổ lắc đầu:
- Mạt tướng … không … không biết, những thứ này … đem... thương khố rồi.
Hai mắt Lý Thái hơi nhíu lại, trong lòng vừa vội nhảy dựng lên:
- Đem đến thương khố rồi? Nếu không tiêu hủy tại chỗ … Chẳng lẽ …
Lý Thái đảo mắt, cười lạnh một tiếng nói:
- Vương Siêu, ngươi cũng đã biết, ngươi chính là phạm tử tội diệt tam tộc? Thời điểm này còn muốn bao che người giật dây ngươi, thật sự là chết cũng không hối cải. Một khi đã như vậy, ngươi có lời gì nói, thì đi nói với tam pháp ti đi.
Dứt lời, Lý Thái phất tay áo xoay người bỏ đi, lúc đi đánh ánh mắt cho Mộ Trưởng Sử.
Mộ Trưởng Sử hiểu ý, vội kêu đám người Thiết Vô Hoàn áp giải Vương Siêu lui xuống, mình thí đi vào đại điện.
Lý Thái nói:
- Người này thật đáng hận, đến tận lúc này hắn còn cắn chặt răng, che chở người sau lưng hắn, chẳng lẽ còn vọng tưởng còn có người cứu hắn hay sao?
Mộ Trưởng Sử suy tư một lát nói:
- Vương gia, theo thần thấy, muốn phá vụ án này, cũng không khó.
Lý Thái ánh mắt sáng ngời, vội hỏi:
- Làm cách nào, ngươi nói đi.
Mộ Trưởng Sử nói:
- Thứ nhất, nếu hắn đem rất nhiều đồ giao cho Thái tử, Thái tử có thật sự tiêu hủy hay không? Nếu Thái tử nhận đồ vật này, cũng bán sạch ra ngoài …
Lý Thái liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, như vậy chi bằng lập tức điều tra nghe ngóng, Lâm Thanh Sam kia có thể sử dụng, Đại Trùng cũng có thể dùng, để cho bọn họ lập công chuộc tội, trước tiên đi điều tra, mặt khác hỏi nhân sĩ trong giới đồ cổ.
Lý Thái càng nói càng hưng phấn, lại nói:
- Vương Siêu này cũng đáng giận. Ngươi có thể vừa đấm vừa xoa, buộc hắn khai ra người phía sau. Hừ! Ta cũng không tin, Thái tử không thoát khỏi liên quan đâu.
Mộ Trưởng Sử nói:
- Phải, nhưng không thể khiến Vương Siêu trực tiếp vu cáo Thái tử.
Lý Thái ngạc nhiên nói:
- Tại sao?
Mộ Trưởng Sử giải thích nói:
- Vương gia, trước mặt Hoàng đế, người nói được, Thái tử cũng nói được. Người nọ là Vương gia bắt tới, kết quả hắn liền khai ra Thái tử, Thái tử và Vương gia người luôn không hợp nhau, nếu hắn đến trước mặt Hoàng đế giải oan, nói là Vương gia hãm hại hắn, như vậy thanh danh của Vương gia liền không tốt.
Lý Thái suy cho cùng tuổi vẫn còn trẻ, luận tâm cơ chưa thể so với tên cáo già này, nghe vậy vội la lên:
- Vậy nên làm thế nào cho phải?
Mộ Trưởng Sử cười lạnh, nói:
- Thích hên tránh xấu, chính là lẽ thường tình. Ta có thể ám chỉ cho hắn biết, cởi tội cho hắn, tất nhiên liên quan đến Lý Ngư giám sát, mà Lý Ngư này, mặt ngoài là Cao Dương công chúa tiến cử, chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra được, là Thái tử có tâm muốn đoạt phần công lao này, chính là không tốt.
Tiếp theo nói ra, mới quanh co một chút, trước tiên giật dây Cao Dương ra mặt tiến cử hiền tài Lý Ngư, lại tự tiến cử bổ nhiệm giám sát chế tạo. Công chúa điện hạ vừa tiến cử người giám sát chế tạo, Thái tử liền thuận thế tiếp nhận chuyện này, cho nên, hai người này chính là buồn vui một thể …
Lý Thái vui vẻ nói:
- Ta hiểu, chỉ cần khiến Vương Siêu cắn chết Lý Ngư. Thái tử nơi đó chúng ta tuyệt không nói đến, điều tra nguồn gốc chuyện này, tất nhiên sẽ dời đến trên đầu Thái tử.
Mộ Trưởng Sử cười nói:
- Không tồi! Kể từ đó, Vương gia cử trọng nhược khinh, dễ dàng đạt được mục đích. Trên phố còn muốn thán phục Vương gia đối với huynh trưởng có tình có nghĩa, chỉ có điều huynh trưởng này làm việc không sạch sẽ mới lộ ra chân tướng.
Lý Thái mừng rỡ, cười ha ha nói:
- Không tệ không tệ, ta có tiên sinh, như cá gặp nước. Tiên sinh nhanh đi an bài đi.
Mộ Trưởng Sử đáp một tiếng, rời khỏi đại điện, lên tiếng hỏi nơi giam giữ Vương Siêu, liền đi mê hoặc Vương Siêu, liên quan vu cáo Lý Ngư. Chỉ có điều … Thiết Vô Hoàn đang thủ ở bên cạnh Vương Siêu, Thiết Vô Hoàn và Lý Ngư có giao tình sâu đậm, hắn thậm chí không biết hai người có quen biết.
Ngày đó chuyện Lý Ngư và Thiết Vô Hoàn tranh nhau chết thay, lan truyền khắp thiên hạ, đáng tiếc chính là tướng mạo, danh tính của hai người không lan truyền ra ngoài. Thiết Vô Hoàn vào Đồn vệ, thầm nghĩ dựa vào bản lĩnh của mình thăng chức, hành động vinh quang bậc này, lại chưa bao giờ kể ra ngoài, cho nên ngày cả Vương Siêu, cũng không biết được.