Chương 446: Ngẩn ngơ
Dẫn người trông coi ba người này đúng là Thiết Vô Hoàn, tuy nhiên Thiết Vô Hoàn không canh giữ ngoài cửa phòng giam Vương Siêu, dù sao đã từng là cấp dưới, mới tách ra vài ngày, vẫn có chút tình cảm.
Canh giữ ở trước cửa phòng giam Vương Siêu vốn là thị vệ của vương phủ, hiện giờ cũng là thuộc hạ Thiết Vô Hoàn sử dụng.
Mộ Trưởng Sử phân phó bọn họ mở cửa, chỉ thấy Vương Siêu nằm nghiêng trên giường, sắc mặt vàng vọt, giãy giụa muốn đứng lên, lại sợ động tới vết thương trên cổ, thật cẩn thận, hết sức thống khổ.
Mộ Trưởng Sử cũng không nói chuyện, chỉ cười dài nhìn hắn, Vương Siêu mới từ trên giường đứng dậy, thấy hắn cười đến hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, bất giác liền quỳ xuống. Động tác này, cổ lại một trận đau đớn.
Vương Siêu cố nén đau đớn, cầu khẩn nói:
- Tiên sinh tha mạng, tiên sinh tha mạng!
Mộ Trưởng Sử suy nghĩ cười mỉm nói:
- Mộ mỗ thẹn là Trưởng sử Ngụy vương phủ, cũng là người nghe lệnh làm việc thôi, nào có quyền định tội ngươi, hoặc xá tội của ngươi.
Mộ Trưởng Sử ngồi xuống trước mặt Vương Siêu, nhìn chằm chằm y không chớp mắt một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói:
- Trộm đồ vật linh đài, đến cuối cùng là có dụng ý gì? Rốt cuộc có những người nào tham gia? Còn không thành thật khai ra?
Vương Siêu cố hết sức nói:
- Tiểu nhân, đã nói rồi. Chính là ta, còn có mấy tên binh lính, dựa theo phân phó của ta, giúp ta chuyển những đồ đó, bọn họ cũng không dám nói gì, ta thưởng bọn họ một chút tiền thưởng …
Mộ Trưởng Sử chán ghét khoát tay:
- Vài tên vô danh tiểu tốt, có tác dụng gì. Nếu ngươi cứ cố chấp, không chịu khai ra …, vậy bản Trưởng Sử cũng không giúp được ngươi rồi, ngươi nhất định phải chết, cả nhà người cũng chết chắc rồi.
Vương Siêu cả kinh linh hồn nhỏ bé cũng muốn bay, tuy nhiên Mộ Trưởng Sử nhấn mạnh vài chỗ, Vương Siêu thoáng cũng phát hiện ra.
Bởi vì cùng loại mánh khóe, kỳ thật y cũng từng chơi đùa. Đã từng có tên tiểu tốt mùa đông canh giữ ở Huyền Vũ môn cư nhiên lại tự ý đốt lửa sưởi ấm, hơn nữa còn vô ý gây ra hỏa hoạn nhỏ, đúng lúc y và phó tướng của mình không qua lại, liền khéo léo bố trí một phen, đem trách nhiệm đẩy hết cho người đó.
Cuối cùng tên tiểu tốt và phó tướng quân kia đều bị đuổi khỏi Đồn vệ, bố trí vào một chi quân đội Nam Nha, phó tướng kia còn bị giáng chức. Tên tiểu tốt kia thì thảm rồi, ở Đồn vệ thì không ai dám đắc tội với hắn, để giảm nhẹ hành vi phạm tội, không thể không vu oan cho phó tướng kia, sau khi bị đuổi ra Đồn vệ lúc nào cũng bị phó tướng kia hành hạ, khổ không thể tả.
Loại mánh khóe này, cũng không phải chỉ có ở đại nhân vật, khác biệt duy nhất, chính là đối tượng muốn liên lụy, địa vị chênh lệch quá lớn mà thôi. Hiện giờ giống như chuyện xưa diễn lại, chỉ là mình biến thành tên tiểu tốt đáng thương kia, Ngụy vương điện hạ muốn đối phó ai? Ta hiện giờ đao đã ở trên cổ, có thể cự tuyệt sao?
Đương nhiên không thể.
Lúc Mộ Trưởng Sử kín đáo nói ra mục đích của hắn, Vương Siêu biết rõ thời điểm cắn Lý Ngư cũng chính là cắn Thái tử, y lại phát hiện, mình căn bản không có lựa chọn nào khác, nếu muốn mạng sống, chỉ có thể dựa theo an bài của Mộ Trưởng Sử, tự biến mình thành tôm cá nhãi nhép, lúc này mới có một đường sinh cơ.
Tựa như Mộ Trưởng Sử không để ý tới những binh lính bình thường nhận mệnh cho y, giúp y di chuyển những đồ vật tâm linh về nhà, một khi thần tiên đánh nhau, rất có khả năng y sẽ được người bên trên buông tha. Nhưng đây chỉ là một loại khả năng, lớn hơn nữa có thể là, y vào thời điểm thần tiên đánh nhau, lấy ra pháp bảo, lúc mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình, nhanh chóng bị nghiền thành đống cặn bã.
Nhưng mà, y cảm nhận được tâm tình tên tiểu tốt lúc trước bị y bức bách kia: Không có lựa chọn nào khác.
Vương Siêu quyết định chắc chắc, đành phải đồng ý.
- Tốt lắm! Ngươi chẳng qua chỉ là Đồn vệ tướng quân tép riu, chuyện này nếu ngươi biến thành bị ép buộc, triều đình như thế nào lại làm khó ngươi. Ha ha, quân chức Đồn vệ đương nhiên là không còn, tuy nhiên ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi trung thành vì Ngụy vương điện hạ làm việc, ngươi luôn luôn có nơi để đi.
Vương Siêu trải qua một phen động viên, vẫn không nâng nổi tinh thần, buồn bã ỉu xìu nói:
- Vậy hết thảy do Trưởng Sử chỉ bảo. Chỉ có điều …
Vương Siêu cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên:
- Nguy rồi! Lý Ngư kia, mỗi khi cũng ta giao nhận một kiện đồ vật, đều có ghi lại kỹ càng, cái này..
Mộ Trưởng Sử cũng cả kinh:
- Một chút vật cũ mang đi tiêu hủy không ngờ lại ghi vào sổ sách kỹ càng như vậy ư?
Mộ Trưởng Sử nghĩ lại, cười nói:
- Không sao. Hắn nói là được à? Ha ha, ngươi chỉ cần một mực phủ nhận, chẳng phải là được hay sao?
Trong miệng Vương Siêu giống như là ngậm phải một quả mướp đắng, nhếch miệng, chậm rãi nói:
- Mỗi cái thứ, một món, ta đều vẽ đấy.
Lần này, Mộ Trưởng Sử cũng ngây dại, ngơ ngác một lúc lâu, đột nhiên hỏi:
- Bản sổ sách kia, ở trên tay Lý Ngư?
Vương Siêu suy nghĩ một chút, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, vội hỏi:
- Không! Bản sổ sách kia, đặt ở phòng thu chi rồi, Ta nhớ rõ ràng, lúc ghi lại món đồ vật cuối cùng kia, đã đem sổ sách đưa cho trướng phòng công trường giữ, trướng phòng kia thuận tay đã để trong tủ khóa vào rồi.
Mộ Trưởng Sử sắc mặt trầm xuống:
- Phòng thu chi này bên cạnh công tường linh đài à?
Vương Siêu nói:
- Đúng vậy.
Mộ Trưởng Sử khoanh tay đi tới đi lui vài vòng trong phòng, đột nhiên dừng lại, lấy giấy bút, ngay tại dưới đèn viết đầy ba tờ giấy, nói với Vương Siêu:
- Ghi lại nhận tội trạng.
Vương Siêu nói:
- Đây là cái gì?
Mộ Trưởng Sử nói:
- Đây là thư nhận tội của ngươi, nếu ngươi không thể làm theo bản Trưởng Sử phân phó, tất cả tội nghiệt đều do ngươi gánh vác, đến lúc đó, đây sẽ là bùa đòi mạng của ngươi.
Vương Siêu lòng tràn đầy chua xót, lại không dám không nghe theo, đành phải ký lên từng tờ một.
Mộ trưởng Sử cất kỹ thư nhận tội, dừng một chút, nói với Vương Siêu:
- Binh quý thần tốc, hiện tại ta để ngươi đi ra ngoài, ngươi làm như không phát sinh chuyện gì cả, như cũ trở về linh đài làm chức quan nhỏ, âm thầm động thủ, đốt phòng thu chi cho ta. Chỉ cần sổ sách giao nhận kia không còn tồn tại …
Vương Siêu hai mắt sáng ngời, liên tục đồng ý.
Mộ Trưởng Sử cũng là làm đại sự rất ngoan độc, quyết định thật nhanh, lập tức liền dẫn theo Vương Siêu đi ra, tuyên bố đã hiểu lầm Vương tướng quân, sai người đưa y ra ngoài. Về phần đến tột cùng đã xảy ra chuyện hiểu lầm gì, hắn cũng không cần phải giải thích với những quân tốt đó.
Chỉ có Thiết Vô Hoàn thấy một màn như vậy, khó tránh khỏi tò mò.
Kế tiếp, Mộ Trưởng Sử liền đi vào phòng giam giữ Lý Ngọa Tàm, Thiết Vô Hoàn lại đúng lúc đang trông coi phòng này, Thiết Vô Hoàn lại quá cẩn thận, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xảy ra trong phòng …
‘
…
- Ngươi có thể giả trang thành quả phụ được không?
La Bá Đạo đột ngột nói một câu, khiến cho Dương Thiên Diệp giả nam cũng ngẩn ra.
Hột Can Thừa Cơ tức giận trợn mắt nhìn La Bá Đạo, nói:
- Qủa phụ còn giả trang như thế nào? Chẳng lẽ lại xem mặt, ngươi có biết nàng ta đã có chồng? Ngươi có bản lãnh kia sao? Chỉ cần đổi một thân trang phục, búi tóc, trang sức cũng đổi thành giống như phụ nữ đã có chồng, không phải liền biến thành à?
Dương Thiên Diệp lông mày khẽ nhăn lại, không vui nói:
- Hai người các ngươi, rốt cuộc đang nói cái gì?
La Bá Đạo trợn mắt nói:
- Chúng ta đang nói cái gì, chúng ta không phải đang vì ngươi nghĩ biện pháp đó sao?
Hột Can Thừa Cơ đưa tay ngăn cản La Bá Đạo nói tiếp, cười nói với Dương Thiên Diệp:
- Chúng ta đã vì ngươi mà đầu nhập Thái tử, chỉ có điều mọi thứ phải từ từ tới, không thể nóng vội. Lập tức đã nói toạc ra thân phận của ngươi, chỉ sợ hai chúng ta cũng khó giữ được tính mạng, chứ đừng nói chi là ngươi rồi. Ý của chúng ta là, trước hết để cho Thái Tử và ngươi có chút quan hệ dây dưa không rõ, lại uy hiếp Ngụy vương Lý Thái, buộc hắn đi vào khuôn khổ.
Dương Thiên Diệp lộ ra vài phần khen ngợi, gật đầu nói:
- Tuy ngươi là một kẻ vũ phu, rốt cuộc cũng từng là người dẫn binh, hiểu chút binh pháp, biện pháp này không tệ.
La Bá Đạo nghe nàng khích lệ, nhất thời dương dương tự đắc:
- Cho nên, chúng ta bố trí cho ngươi một thân phận, ngay cả tiền cũng có, có rất nhiều tiền, là một quả phụ ngoại trừ tiền thì vẫn là tiền.
Dương Thiên Diệp ngẩn ra, Hột Can Thừa Cơ vội ho khan một tiếng nó:
- Một thiếu nữ thân gia hàng tỉ, khó tránh khỏi làm cho người ta nghi ngờ. Ta nghĩ đến thời Tần triều, có một Thanh quả phụ, kế thừa tài sản của trượng phu, giàu ngang một nước, cho nên liền muốn bắt chước một chút, nói như vậy đã thông.
La Bá Đạo vội cướp lời nói:
- Hơn nữa, Thanh quả phụ giúp đỡ Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng thắng. Đó là một điềm tốt, Thái tử vừa nghĩ Tần Thủy Hoàng, sẽ coi trọng ngươi rồi.
Tuy La Bá Đạo nói năng hỗn loạn không rõ, nhưng lại nói được rõ mục đích đấy.
Dương Thiên Diệp suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cũng có thể.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Vậy ngươi có nói được giọng Ba Thục không? Cũng không cần nói nhiều, ngươi nói chút khẩu âm của vùng Ba Thục, lại càng dễ lừa dối.
Dương Thiên Diệp gật đầu nói:
- Ta đã từng ở Ba Thục, sơ sơ bắt chước khẩu âm vẫn có thể.
La Bá Đạo vui sướng nói:
- Chúng ta quyết định như vậy! Đúng rồi, chúng ta cũng không nói với Thái tử, là ngươi buôn bán cái gì, vì sao rất có tiền, cũng không nói tên họ của ngươi, những thứ này ngươi trước hết nghĩ tốt, để tránh làm lộ ở trước mặt Thái tử.
Dương Thiên Diệp suy nghĩ, nói:
- Đan sa, dược liệu, cũng đều là đại phú vật. Ta cứ nói là ta buôn bán những thứ này là được rồi.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Những thứ này chúng ta không hiểu, ngươi nói vậy là được rồi, không để lộ ra dấu vết là tốt rồi. Vậy ngươi lấy họ gì?
Dương Thiên Diệp nói:
- Đã xuất giá, đương nhiên là xưng phu nhân, kèm họ phu quân. Mẫu thân của ta họ Đường, liền lấy họ mẹ làm họ phu quân đi, gọi là Đường phu nhân.
La Bá Đạo tán thưởng nói:
- Đất Thục Đường Môn, Đường phu nhân. Tốt. Vậy là ổn rồi.