Chương 447: Cái kia thì cái kia
Mộ Trưởng Sử ở trong phòng giam giữ Lý Ngọa Tàm, trọng thi cố kỹ, vừa đấm vừa xoa một phen, Lý Ngọa Tàm liền đáp ứng, lợi dụng quan hệ giao thiệp trong giới đồ cổ của y, Mộ Trưởng Sử tìm kiếm những người mua bán khác có liên quan tới tin tức khí vật linh đài.
Mộ Trưởng Sử đương nhiên sẽ không tiết lộ ý nghĩ muốn đối phó với Thái tử cho Lý Ngọa Tàm biết, dù sao chuyện y làm khác với Vương Siêu. Vương Siêu kia không hiểu rõ một chút, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sai lầm. Bên này thì không nhất định như thế, chỉ cần y bí mật dò la ra được ai bán cổ khí linh đài, có chứng cứ như thế, tự nhiên có thể dẫn tới trên người Thái tử.
Cho nên Thiết Vô Hoàn đứng bên ngoài, tuy nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, kỳ thật cũng không nghe thấy lời nói quan trọng hơn. Nhưng cũng bởi vì không nghe thấy những lời quan trọng, … Thiết Vô Hoàn ngược lại lo lắng.
Có chuyện gì?
Nếu Mộ Trưởng Sử trực tiếp nhắc đến Thái tử, Thiết Vô Hoàn giác ngộ chính trị, nói không chừng chỉ cười cười rồi trở về đi ngủ, căn bản không để ý tới rồi.ngươi muốn tìm Thái tử, là chuyện hoàng thất các ngươi, chả liên quan gì đến Lý Ngư tiểu lang quân nhà ta.
Vừa lúc bởi vì Mộ Trưởng Sử không nhắc đến Thái tử, Thiết Vô Hoàn cho là, hắn chính là muốn phá vụ án này, vì Lý Thái lập công. Mà Lý Ngư giám sát chế tạo linh đài, tuy nói hắn không phải giám hộ, xảy ra trộm cắp gì gì đó không phải trách nhiệm của hắn, nhưng làm mất đồ nật linh đài, ít nhiều hắn vẫn có chút liên quan đấy.
Thiết Vô Hoàn vừa nghĩ như thế, cảm thấy phải nhắc nhở Lý Ngư một chút. Hơn nữa gã còn lo lắng Lý Ngư cũng không biết tầm quan trọng của đồ vật linh đài, đầu cơ trục lợi đồ vật linh đài, Lý Ngư cũng có một phần.
Cho nên, sau bữa tối Thiết Vô Hoàn nói muốn đi tản bộ trong viện, đi lại mấy vòng, thấy không có người chú ý, bèn tung người ra bên ngoài tường viện, từ ngõ nhỏ đi ra ngoài đường cái.
Ngụy vương phủ này vô cùng lớn, gã đi ra ngoài một lúc người bên ngoài không thấy được gã, cũng sẽ không khả nghi. Mà cách Ngụy vương phủ một con đường, qua đường cái chính là cửa sau trạch viện của Dương Tư Tề.
Thiết Vô Hoàn biết Dương gia không còn nhiều nô bộc, hậu viện rất vắng, chỉ sợ gõ cửa cũng không ai nghe thấy, trực tiếp nhảy qua tường. Đương nhiên, qua đầu tường, thì phải thoải mái đi bộ, nếu không một khi bị người ta nhìn thấy sẽ coi là kẻ trộm, Dương gia ngoại trừ thợ mộc Dương Tư Tề cả ngày đều ở trong phòng ra thì buổi tối Lý Ngư thỉnh thoảng cũng không có nhà, tất cả đều là nữ quyến, sẽ hù dọa người ta, thật sự không hay.
Thiết Vô Hoàn dọc theo trạch viện trống trải mà đi nhanh về phía trước, đi xuyên qua tòa nhà đang tu sửa, thì thấy Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đứng ở bên hồ.
Xà Cốt Tĩnh và Thập Bát Thâm ngồi trên tảng đá cạnh hồ nước, xé một cái bánh bao không nhân, vứt cho cá ăn.
Xà Cốt Tĩnh đang oán trách tỷ tỷ:
- Thật là, người ta đã từng cùng lang quân nhiều lần nha, đến bây giờ bụng vẫn chẳng có động tĩnh gì, thực là nôn nóng muốn chết.
Thâm Thâm nói:
- Nhanh chóng thì có cái gì tốt, xuân đến, lang quân cùng Cát Tường muội tử thành thân rồi, trước tiên cứ chờ họ có con đã rồi hẵng đến phiên muội chẳng phải tốt hơn không? Thứ xuất nha, tốt nhất đừng lớn hơn con trai trưởng, rất xấu hổ.
Tĩnh Tĩnh nói:
- Tỷ nghĩ đến lâu dài, còn muội lo lắng, nếu muội không sinh được thì phải làm sao bây giờ.
Thâm Thâm dí tay vào đầu nàng:
- Lúc này thời gian mới có mấy ngày, muội làm như trồn trọt nói sống thì sống ấy. Nếu thật sự là trồng trọt, cứ tùy tiện cũng không tốt, hạt giống cũng không nảy mầm đâu. Chớ suy nghĩ lung tung, muội gấp, gấp cái đầu của muội ấy, tốt xấu gì danh phận của muội đã được định, ta đến bây giờ trông mong cũng không có được cơ hội đâu.
Tĩnh Tĩnh đảo mắt, nhỏ giọng nói:
- Nếu không, lần tới thời điểm phu quân thương hại ta, ta an bài tỷ lén lút đi vào nhé? Ta che ánh mắt hắn, đổi cho tỷ tới, đến lúc đó …
Thâm Thâm xấu hổ đến dỏ bừng mặt, đẩy nàng một chút nói:
- Muội nói linh tinh gì đấy, người ta chưa có gan làm chuyện như vậy, không thể để lang quân coi thường được.
Thâm Thâm nói tới đây, ngừng lại, cắn cắn môi, nho nhỏ hỏi:
- Như vậy thật có thể sao? Lang quân đồng ý để ngươi che mắt hắn rồi hoan ái? Sao lại còn có cách thức cổ quái như vậy, các ngươi … Các ngươi bình thường đều thân thiết như vậy à?
- Khụ! Hai vị cô nương xin chào.
Thiết Vô Hoàn nhìn hai vị cô nương, từ xa liền chào hỏi, tránh cho đến gần bất ngờ lên tiếng, sẽ làm cho người ta sợ. Thế nhưng hai vị cô nương kia không biết người nói là ai, Thiết Vô Hoàn tự cho là rất quân tử, nhưng vừa mở miệng đã lớn giọng, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh sợ tới mức khẽ run rẩy, suýt nữa thì ngã xuống nước.
`
Trong tay Thâm Thâm còn thừa nửa chiếc bánh bao không nhân, thình lình rơi vào trong nước, dưới trời chiều tạo nên từng vòng kim sắc gợn sóng.
…
Trong phòng Cát Tường, Lý Ngư dựa vào chăn, Cát Tường vui mừng cầm một tờ danh sách đi ra, đang nói cho hắn các sắp xếp cần thiết khi thành thân.
Loại chuyện này, vốn là Lý Ngư tự mình lo liệu, nhưng hắn quá bận không thể lo nổi rồi, dù sao Cát Tường cũng đã sớm vào ở trong nhà, lại không có người nhà mẹ đẻ, tất cả chuyện nhà mình, Lý Ngư chỉ phụ trách chi tiền, những thứ khác đều mặc kệ, chỉ cần Cát Tường vui vẻ là tốt rồi, tránh cho nàng ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm.
- Được, đều được. Chỉ cần muội vui là tốt rồi, ta sẽ làm náo nhiệt, long trọng.
Lý Ngư nói xong, thuận tay xé tờ giấy, ném qua một bên, đem Cát Tường hương hương mềm mại ôm vào trong lòng, vuốt hai má của nàng:
- Coi muội này, bận rộn đến gầy đi.
Cát Tường nhướng mi cười nói:
- Không phải bận đâu, muội cũng không có việc gì làm, chỉ có điều gần đây cố ý ăn ít đi, lúc thành thân mặc vào giá y càng đẹp mắt.
- Ôi dào, giảm thì có cái gì tốt chứ, vốn dĩ muội mặt như trăng rằm, vẻ mặt phúc hậu, không phải rất tốt, hiện tại cằm cũng hơi nhọn rồi.
- Nào có, muội còn ngại mập đây này.
Kỳ thật người Đường chịu ảnh hưởng phong Hồ, lấy khỏe mạnh đẫy đà làm đẹp, đương nhiên, đẫy đà thì là như Marilyne Monroe, cũng không phải mập mạp như hậu nhân nghĩ. Nhưng dù sao Cát Tường cũng là cô nương chưa lấy chồng, còn chưa tới mức đẫy đà như vậy, nhưng tự nàng đã bắt đầu chú ý.
Cát Tường nói xong, cười khanh khách, vừa đảo mắt thấy hắn có chút mệt mỏi, không khỏi đau lòng:
- Cả ngày ở trên công trường, mệt chết đúng không? Huynh ngồi xuống, ta bóp vai cho huynh.
Lý Ngư ôm nàng không buông tay, nói:
- Nào có mệt mỏi gì, dù sao chỉ có chỉ đạo, cũng không làm gì cả.
Hắn nói xong, hai tay trên thân thể Cát Tường di chuyển dần xuống dưới, Cát Tường liền thở gấp, trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ.
- Hay là, đêm nay ta ngủ ở đây, chúng ta … làm cái kia trước nhé, để muội thấy xem ta có mệt mỏi hay không.
Lý Ngư cắn lỗ tai của Cát Tường nói.
Cát Tường choáng váng, lấy hết dũng khí nói:
- Cái kia thì cái kia, người ta còn sợ huynh sao?
Lý Ngư vốn nói giỡn, vừa nghe nàng nói vậy, không khỏi cười nói:
- A? Muội không sợ à? Không phải luôn nói muốn đợi đến sau khi thành thân hay sao?
Cát Tường hổn hển nói:
- Ta … Ta xem con của Tác Tác từng ngày lớn lên, thật sự là đáng yêu.
Lý Ngư cười nói:
- Ha ha. Chỉ muốn có tiểu bảo bảo của chính mình, muội coi ta là cái gì. Nên đánh.
Ly Ngư đem thân mình kiều mềm của Cát Tường ôm ngang trong ngực, tay vỗ vào mông nàng, cảm nhận được mông tròn vểnh lên.
Một cái đánh cũng không nặng, nhưng có mùi vị tán tỉnh.
Cát Tường cắn môi, choáng váng nghiêng mắt nhìn hắn, bên môi là vài lọn tóc xòa xuống, đôi mắt quyến rũ như tơ, khiến Lý Ngư thấy mà tim đập thình thịch.
Phong tình kia quá quyến rũ mà …
Lý Ngư thật sự muốn “xử lý” nàng ngay lập tức.
Đúng lúc này, Thâm Thâm bên ngoài hô to:
- Tiểu lang quân, tiểu lang quân? A, nơi này không có. Tiểu lang quân …
`
Lý Ngư tức giận nói:
- Ta ở đây.
Dứt lời hắn nói với Cát Tường:
- Nha đầu này, cả ngày hấp tấp, còn chọn thời điểm quan trọng quấy rối nữa.
Cát Tường cười khanh khách, vội vàng từ trên gối hắn đứng lên, đi mở cửa.
Lý Ngư lười biếng theo sát ở phía sau, cửa nhỏ mở ra, hắn liền xông ra bên ngoài nói:
- Cô nàng này không yên thân chút nào, có chuyện gì à?
Cát Tường kéo hắn, sẵng giọng:
- Nói năng gì đấy, Thiết đại ca đang ở đây.
Lý Ngư mới vừa rồi bị Cát Tường chặn lại tầm mắt, lúc này mới nhìn rõ Thiết Vô Hoàn cũng đang ở đây, hắn không khỏi tò mò:
- Thiết đại ca, đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?
Thiết Vô Hoàn nói:
- Ta mới vừa nghe nói một chuyện quan trọng, cảm thấy nên nói cho ngươi biết, cho nên liền bớt chút thời gian chạy ra ngoài một chuyến.
Trong lòng Lý Ngư vừa động, nhất thời thu lòng hươu dạ vượn, nói với Thiết Vô Hoàn:
- Đi, chúng ta đi thư phòng nói chuyện.
Lôi kéo Thiết Vô Hoàn, vội vàng hướng thư phòng đi đến.