Chương 456: Lang quân có dặn dò.
Có đôi khi, gió trên biển cũng không lớn, sóng trên mặt biển cũng khong lớn nhưng mạch nước ngầm bên dưới lại có lực lượng khổng lồ, cho dù là thuyền kiên cố nhất cũng có thể bị lực lượng vô hình kia xé nát, hoặc là kéo nó vào trong đá ngầm, dùng năng lượng của đá ngầm và nước mãnh liệt kia để phá hủy nó thành nhiều mảnh.
Lúc này Đại Lý Tự chính là đá ngầm, lực lượng hệ Thái Tử, hệ Ngụy Vương, Hoàng đế lại uy áp, cộng thêm các lực lượng chính trị nhiều ít tham dự vào, lập tức trở thành các làn sóng biển đan xen mãnh liệt.
Mà Lý Ngư, Vương Siêu, Lý Ngọa Tàm, Trần Kiệt, Bao Kế Nghiệp chính là cái thuyền, cái đang đợi bọn họ dường như chỉ có thể là bị đánh vỡ, bị ăn mòn, hoặc là hoàn toàn tan biến trên biển rộng, dấu vết từng tồn tại hoàn toàn biến mất. Bản thân thuyền không hề có cảm giác, nó bị xé nát một cách bi thảm, chỉ có người quan sát những hành khách trên chiếc thuyền là cảm thụ được. Cũng giống như vậy, giờ khắc này “thuyền hỏng này” đám người Lý Ngư, Vương Siêu mỗi ngày đều là điệp khúc thẩm vấn, giam giữ, rồi lại thẩm vấn giam giữ.
Ngoài những lần đó ra bọn họ hoàn toàn không biết được bên ngoài thẩm vấn và giam giữ đang xảy ra chuyện gì, tuy những chuyện kia hoàn toàn ảnh hưởng tới vận mệnh của bọn họ.
Người chân chính cảm thụ được lực lượng của nó, các lực lượng tả hữu không ngừng, không ngừng rơi vào sự lựa chọn khó xử, người đó chính là Đại Lý Tự khanh Chu Hồng cùng những người nhà của đám người Lý Ngư.
Chu Đình Uý tựa như đồng hồ quả lắc, Hoàng đế thì chỉ thị cho ông ta, Thái Tử hệ và Ngụy Vương hệ thì hai bên thúc đẩy ông ta, bên sức mạnh nào cũng to lớn, ông ta đung đưa càng nhiều.
Hôm nay thẩm vấn khả năng là dần đi theo hướng bất lợi cho Thái Tử, mà ngày mai lại hướng về tẩy trắng Thái Tử, lại phát triển theo hướng bất lợi cho Ngụy Vương.
Chu Đình Uý cố gắng giữ cho lý trí của mình giống như lực hút của trái đất, Chu Đình Uý muốn từ trong đấu tranh này thu được lợi ích dục vọng, giống như đồng hồ quả lắc tăng cả về giá cả và chất lượng, thúc đẩy càng nhanh, đung đưa càng khó khăn, nhưng một khi đung đưa sẽ đưa ra được sức mạnh lớn hơn. Qúa trình thẩm vấn dài dòng và vô vị, thế nhưng bởi vì Thái Tử đang ở thế yếu nên hắn vẫn thủ thế, cho dù gây ảnh hưởng cũng chỉ là ảnh hưởng kết cục thẩm vấn, để tránh khỏi ảnh hưởng tới hắn mà không phải ngăn cản thẩm vấn, vì vậy không thể tránh né bất lợi theo hướng mà hắn phát triển.
Cho tới nay Lý Ngư vẫn phủ định tội danh của hắn, Vương Siêu thì khai là hắn đồng mưu. Vốn là Trần Kiệt gây bất lợi nhất với Thái Tử thì lại một mình gánh vác toàn bộ, chặt đứt quan hệ với Thái Tử, cho nên đột phá đại án này nằm trên người của Lý Ngư, hắn có thể cắn Thái Tử là tốt nhất.
Nếu hắn không chịu vu cáo Thái Tử, chỉ cần hắn nhận tội cũng đã gián tiếp xác nhận tội của Thái Tử. Ở bên trong quá trình này, Lý Ngư được hưởng một dạng ưu đãi cũng là bởi vì một khi hắn nhận tội thì cực kỳ gây bất lợi cho Thái Tử, cho nên thẩm vấn cực kỳ văn minh, không hề sử dụng bất cứ một cực hình gì, nếu làm như vậy, một khi Thái Tử “tổn thương mà không chết” hoặc là Hoàng đế hồi tâm chuyển ý muốn giữ lại Thái Tử thì Chu Đình Úy sẽ xui xẻo.
Cho nên ông ta nhất định làm không một kẽ hở nào. Có điều bất lợi chính là, từ trước tới này có tội suy luận. Đã có người khai ra ngươi rồi mà ngươi không cách nào chứng minh ngươi vô tội thì là ngươi có tội. Vương Siêu và Trần Kiệt trộm đồ vật ra khỏi linh đài, Lý Ngư lại không cách nào chứng minh được mình không ở trong đó nên hắn chính là có tội.
Quá trình có tội này cũng không phải là hình thành trong khoảnh khắc, được hình thành dước tác động của nhiều ngoại lực, từng bước được hình thành kết luận, như vậy mới tránh cho trong quá trình hình thành bị rơi vào thế phản đối kịch liệt.
Tuy rằng nguyên nhân là như vậy, cái xu thế này đã hình thành mà nó cũng không tránh khỏi bị tiết lộ ra ngoài. Sắp tới lại như mưa xối xả, giữa bầu trời là mây đen dày đặc.
Thái Tử đã biết chuyện này, lúc này y vô cùng cảm động, hai vị La Bá Đạo thật sự chính là phúc tướng của y. Kết cục thẩm phán một khi quyết định thì y không thể cãi lại được, nhưng hiện tại y còn một chiêu cuối cùng.
Y đưa ra cửa hàng ở chợ Đông Tây để chứng minh y có tiền! Y là Thái Tử đương triều, trừ phi là điên nếu không tuyệt đối sẽ không đi buôn bán đồ vật linh đài. Kết quả thế nào, y không biết, bởi vì quyết định cuối cùng phụ thuộc vào thiên tử.
Ai cũng không xác đinh, phụ hoàng sẽ tiếp nhận cái này tuy là không liên quan gì nhưng vẫn rất suy luận rất hợp lý, vẫn biết thời biết thế mà kéo y xuống ngựa rồi đưa đứa con mũm mĩm mà phụ hoàng sủng ái kia lên ngựa.
Tin tức này cũng bị Phan đại nương, Long Tác Tác và đám người Cát Tường biết được. Dù sao, dùng ít tiền tới Đại Lý Tự hỏi thăm tiểu quan một số tin tức công khai cũng không khó, mà một số xu thế rõ ràng rất dễ đoán được.
- Con của ta, mạng con sao mà khổ vậy!
Phan đại nương rơi nước mắt đầy mặt, đứa con này thật sự không thể bớt lo, hắn mười tám tuổi báo thù cho phụ thân, giết một võ tướng, phán quyết tử tội. May mắn nhờ hoàng đế lão gia khai ân nên được đặc xá, kết quả lại đối đầu với Thái Thú Lợi Châu, suýt nữa bị giết. Thật vất vả mới chạy trốn tới Lũng Tây, nghe nói ở đó lại kết oán với một đại mã phỉ.
Chuyện ở chợ Tây, ngay từ đầu Phan đại nương không biết gì, cho đến khi chuyện ở chợ Tây lắng xuống thì bà mới nghe nói tới, trong quá trình này Lý Ngư gặp hung hiểm biết bao. Từ đầu tới cuối, hắn chính là một quân cờ của Thường Kiếm Nam, Vương Hằng Cửu.
Thế nhưng đến cuối cùng mấy vị đại nhân đánh cờ đều chết hết, con cờ là hắn lại còn sống, còn nhảy ra khỏi bàn cờ chợ Tây trở thành một quan ở Cổ Xuy Ti. Vốn tưởng rằng khổ tận cam lai, lúc này lại dính vào bên trong vòng tranh đấu của Thái Tử cùng Ngụy Vương.
- Được rồi, mẹ đừng khóc nữa, hắn còn chưa chết đâu!
Long Tác Tác không dám nói với Phan đại nương như vậy, nhưng lại tức giận lau nước mắt rống một câu. Nàng nhìn Phan đại nương lã chã nước mắt, lại nhìn Tĩnh Tĩnh hoa lê như mưa, lại nhìn Thâm Thâm, lộ ra một chút ý thưởng thức.
- Gia đình, không phải chỉ một mình nam nhân chống đỡ. Bình thường nữ nhân chúng ta có thể mềm giống mây, nhưng khi nam nhân của mình sắp chết, còn không đứng ra, đẩy lên, đi làm chuyện thực tế mà ngồi ở đây lau nước mắt thì có tác dụng chó gì, cái này là tình cảm sâu nặng hả?
Phan đại nương và Cát Tường sắc mặt đều khó coi, đây là mắng Tĩnh Tĩnh sao, đây rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe mà. Long Tác Tác kéo Phan đại nương nói:
- Con nghe Lang quân nói qua, hắn mười tuổi đã trưởng thành, phụ thân bị loạn quân giết, a nương làm thế nào? Nhà chỉ có bốn bức tường, khi đó lang quân đang tuổi trưởng thành chỉ có thể ăn, mẹ cực khổ, trong ngoài một mình nuôi gia đình, cái gì làm được đều làm để nuôi lang quân lớn lên, chỉ dựa vào nước mắt hữu dụng sao?
Có thể làm toàn bộ chuyện của nam nhân để nuôi lang quân lớn lên, chỉ dựa vào nước mắt hữu dụng sao?
Phan đại nương sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, sắc mặt Cát Tường càng khó coi. Long Tác Tác lại kéo tay Cát Tường nói:
- Cát Tường muội muội cũng không dễ dàng, các người cũng biết rồi, thuở nhỏ không có mẹ, lại không được kế mẫu yêu thương, từ nhỏ đã vất vả làm thợ khéo để kiếm tiền tiêu cho cả nhà. Sau lại theo lang quân, lang quân đắc tội Thái Thú, phải chạy tới trên núi, sinh tử không biết.
Cát Tường muội tử mang theo mẹ ngàn dặm xa xôi vào Trường An, lại tới quý phủ Hiệt Lợi Khả Hãn làm vũ nương, kiếm tiền phụng dưỡng mẹ già, làm như thế còn tốt hơn cả lang quân. Những năm kia lang quân tập võ một lòng báo thù, cho lo lắng tận hiếu được bao nhiêu chứ.
Vừa nói như vậy, sắc mặt Cát Tường cũng dễ nhìn hơn rất nhiều. Thâm Thâm nhìn sang Tĩnh Tĩnh, sắc mặt Tĩnh Tĩnh không thay đổi. Phan đại nương, cho dù Long Tác Tác có mạnh mẽ thế nào cũng không dám ngỗ nghịch, đó là bất hiếu, vừa mới không kiên nhất rống lên, nàng đã vộ vỗ về, sao lại thành như vậy? Còn Cát Tường, ở lâu cùng nhau đương nhiên nàng hiểu được, lang quân và Cát Tường là tình cảm cùng chung hoạn nạn, là nữ nhân đầu tiên đi vào lòng của hắn, cho nên cần phải vỗ về là điều tất nhiên.
Cho nên đành phải lấy nàng để nói chuyện. Ai bảo mệnh của nàng chính là một người đáng thương.
Long Tác Tác nói tới đây, thở dài nói:
- Lúc này chưa chắc là không có đường sống, mọi người đừng quá thương tâm, tiểu lang quân đã từng nói với con một câu, lúc này nhớ ra, dường như hắn đã sớm biết có chuyện lớn, bằng không sẽ không nói như vậy…
- Con ta nói cái gì?
Phan đai nương và Cát Tường sắc mặt lại khó coi, có gì muốn nói… mà phải nói cho nàng mà không nói cho chúng ta biết.
Dấm chua, không biết thế nào, chua là chua, thật sự không có đạo lý nào cả.
Long Tác Tác ho một tiếng nói:
- Lang quân nói, gần đây tinh thần không yên, sợ là xảy ra đại sự, nếu có một ngày ta xảy ra tai ương tao ngục, huyết quang tai ương, nàng nhớ kỹ, khi đến thời điểm ta hữu tử vô sinh thì hãy đi tìm một người.
Cát Tường xa xăm nói:
- Lang quân làm rất đúng, ngươi có cốt nhục của lang quân, lang quân xảy ra chuyện không ngờ, Lý gia không thể chặt đứt hương hỏa như vậy, ngươi nên chạy đi mới đúng.
Long Tác Tác liếc nàng một cái, tiếp tục nói:
- Lang quân nói, mẹ ta là chí thân, nếu ta có chuyện, mẹ nhất định sẽ bị coi chừng, không ra được ngoài đâu. Mặc dù Cát Tường còn chưa chính thức cưới về nhưng thiệp ta đã phát ra ngoài, mọi người đều biết nàng ấy là nương tử của ta, đến lúc đó tất nhiên cũng không được xuất nhập,
Nếu nói chuyện này cho hai người đó biết thì chỉ khiến mọi người thêm lo lắng, thực vô tất yếu. Càng nghĩ ta cũng chỉ nói cho một mình nàng.
Long Tác Tác vừa nói như vậy, Phan đại nương và Cát Tường bình tĩnh hòa nhã hơn, trong lòng Tĩnh Tĩnh lại có dấm chua:
- Ai! Nói cho cùng chỉ có Tác Tác và Cát Tường mới được lang quân cho là thê tử của mình. Mặc dù ta thắm thiết với hắn, chung quy chỉ là sủng vật ấm áp trên giường…
Thâm Thâm lại càng suy sụp:
- Hiện giờ xem ra trong số mọi người chỉ có ta là người ngoài. Chỉ sợ khi tiểu lang quân chết, trong lòng chưa hẳn đã nhớ tới.
Long Tác Tác lại mắng trong lòng: “Người sắp chết, còn so đo nhiều như vậy, như vậy còn sống có mệt lắm không? Ta chỉ muốn thông báo nhắc nhở của lang quân một chút mà thôi, nhưng bây giờ phải nói nhiều điều vô nghĩa cho các người nghe, lão nương mệt mỏi quá”.
Tuy nhiên, nói như vậy là trước đó Lý Ngư có dặn dò qua, là hắn biết, dựa vào tính tình của Tác Tác, chính nàng sẽ không thể chiếu cố tình cảm của người khác, cũng lợi dụng nguy cơ lần này tiến thêm một bước để kéo gần mối quan hệ của nàng và Phan thị, Cát Tường, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh. Nàng nói:
- Lang quân còn nói, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh là cùng ta vào sinh ra tử, cùng nhau làm đại sự, đủ tín nhiệm. Chỉ có điều hai nha đầu này hồn nhiên rực rỡ, trong đầu không thể chứa được chuyện này, nếu hai người bọn họ mà biết thì cả gia đình đều đã biết rồi, vẫn là khiến cho cả nhà lo lắng. Cho nên chỉ gọi ta dặn kỹ, thực nếu xảy ra chuyện gì, hãy nói cho các ngươi biết.
Vừa nghe như vậy, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng mặt mày hớn hở, nhìn bộ dạng như vậy có thể thấy được Lý Ngư an bài như thế là có dự kiến trước.
Thâm Thâm bị Long Tác Tác nói như mở cờ trong bụng, vui mừng hỏi:
- Long tỷ tỷ, tiểu lang quân dặn gì? Tìm người nào…
Long Tác Tác co giật khóe miệng, chậm rãi nói:
- Tìm một nữ nhân!
Mọi người ngẩn ra, nhìn về phía Long Tác Tác.
Long Tác Tác cắn chặt răng:
- Hắn chưa nói hắn và nữ nhân kia quan hệ thế nào! Nhưng theo lời tên háo sắc khốn kiếp ki nói, nữ nhân kia xác định chắc chắn là nữ nhân của hắn.