Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 457 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 457: Như hổ như hồ..

- Đừng lải nhải nữa, nói mau, Lý Ngư để con tìm nữ nhân kia làm gì?

Phan Kiều Kiều rống lên truy vấn đến cùng.

Long Tác Tác nghe xong rất ấm ức, con của mẹ để lại câu dặn dò, cũng bởi vì nói cho ta biết rồi nói cho các người biết, các ngươi nổi máu ghen sao đổ hết lên ta rồi, nữ nhân kia họ gì tên gì quan hệ như thế nào đều không quan trọng? Tuy nhiên, giáp mặt mẹ chồng, Tác Tác dù có dũng cảm cũng không dám tranh luận, đành phải nói:

- Lang quân nói, hắn để lại một kiện đồ vật bên cạnh nữ nhân kia, rất có thể sẽ bảo vệ tính mạng của hắn. Nhưng nhất định phải đợi cho hắn cùng đường, không thể sống được, mới có thể bảo nữ nhân kia lấy đồ ra, còn lấy sớm quá, nếu không … mạng sẽ không giữ được.

Phan Kiều Kiều mừng rỡ:

- Vật gì vậy, chẳng lẽ là kim bài miễn tử?

Mấy người đều đồng thời nhìn về phía mẹ chồng, rất tức giận nói:

- Con trai mẹ cha hắn là công huân khai quốc Đại Đường sao? Nếu không ở đâu ra kim bài miễn tử, mẹ coi đó là đậu tương xào sao, tiền mua nổi à?

Phan Kiều Kiều cảm giác rất tốt đẹp, chưa phát hiện ánh mắt khác thường của các nữ nhân, khẩn cấp nói:

- Hiện nay chẳng phải là đường cùng rồi ư, con dâu tốt của ta, nữ nhân kia ở đâu, nhanh chóng tìm nàng đi.

Long Tác Tác cườiI khổ nói:

- Mẹ à, con đi được hay sao? Cả nhà chúng ta đều có quan hệ với lang quân, quan phủ sớm đã thông qua phường chính những người hàng xóm hiểu rõ ràng, đừng xem hiện giờ chúng ta đang ở nhà không có việc gì, muốn đi ra ngoài ư, nhất định sẽ bị ngăn cản lại đấy.

Phan Kiều Kiều vội vàng la lên:

- Vậy phải làm sao bây giờ? Nguy rồi, nguy rồi, ta bảo Dương lão đầu giúp vậy?

Long Tác Tác nói:

- Dương thúc thật ra không ra khỏi cửa, bộ dạng của ông ấy cả ngày giống như mất hồn, để ông ấy làm việc ta còn lo lắng hơn.

Nói đến đây, Long Tác Tác nhìn phía Thâm Thâm:

- Hiện giờ, có thể bỏ qua quan hệ rõ ràng, ra cửa phủ, chỉ có Thâm Thâm thôi.

Thâm Thâm kinh ngạc nói:

- Ta?

Phan Kiều Kiều lập tức nhào đến bên cạnh Thâm Thâm, bắt lấy cánh tay của nàng nói:

- Con gái, Lý Ngư nhà ta đối đãi với con cũng không tệ, ngươi nhất định phải giúp nó. Bằng không Lý Ngư nhà chúng ta …nó…nó…nó…

Phan Kiều Kiều rớm nước mắt, Thâm Thâm vội nói:

- Đại nương, người đừng thương tâm, ta không nói không giúp, ta sẽ phải đi ạ.

Thâm Thâm khẩn trương quay người chuẩn bị đi ra ngoài, Long Tác Tác tức giận nói:

- Đứng lại, ta còn chưa nói là ai mà ngươi đã đi rồi, ngươi chạy đi đâu để tìm?

Thâm Thâm vội vàng đứng lại, nhìn Long Tác Tác. Long Tác Tác nói:

- Người nọ tên là Đệ Ngũ Lăng Nhược, vốn là người chưởng quản ghi chép sổ sách tài chính chợ Tây, nhà rất có tiền. Nàng ta rất xinh đẹp, ở…

Long Tác Tác Tác nói vài câu ngắn gọn, mấy phụ nhân bao gồm cả Phan Kiều Kiều ở trong lòng nhất tề kết luận, nhất định Lý Ngư ở bên ngoài có một tiểu yêu tinh.

Long Tác Tác giới thiệu một đống tư liệu vô dụng có, hữu dụng có, mới nói:

- Ngươi đi, nói là vì Lý Ngư đến, xin Ngũ cô nương lấy ra cuốn sổ sách, sau đó …

Long Tác Tác đi tới, bên tai Thâm thâm xì xào một lúc, mấy phụ nhân khác đều vểnh tai lên nghe, nhưng không nghe được gì. Chỉ có điều, lúc này họ cũng không dám hỏi, dù sao chuyện liên quan đến sống chết của Lý Ngư, càng cẩn thận càng tốt.

Thâm Thâm chăm chú nghe, liên tục gật đầu, đợi Long Tác Tác giao phó xong, Thâm Thâm lập tức đi ra cửa, quả nhiên liền gặp Bộ Ngu Hầu canh giữ bên ngoài ngăn lại, Thâm Thâm nhô cao ngực, cả giận nói:

- Đình Uý lão gia chỉ nói các ngươi phải coi trừng người nhà Lý Ngư, nhưng có nói hạn chế khách ở trọ Dương phủ không? Ta cùng Lý Ngư có quan hệ à? Có quan hệ hay sao? Ngươi đi tìm hiểu đi, ta là nữ nhân của Lý Ngư à? Ngươi đi huyện Trường An điều tra một chút đi, Dương gia có văn tự bán mình của ta không?

Thâm Thâm ưỡn cao ngực, nói một câu tiến về phía trước một bước, bộ khoái kia có chút chống đỡ không được rồi. Bộ khoái khác dựa ở cánh của lười biếng nói:

- Thôi đi lão Lục, được rồi, đừng làm khó người ta. Nàng ta đi ra ngoài dạo hay đi đâu, cũng không phải chuyện chúng ta có thể quản. Tài sản của Lý gia không phải đã kiểm kê phong hòm rồi hay sao, ra ra vào vào sợ cái gì?

Bộ khoái kia nói xong, lại nghiêng mắt nhìn Thâm Thâm một cái:

- Cô nương cũng đừng hùng hổ họa người ta như vậy, quả thật là tra không ra quan hệ giữa ngươi và Lý Ngư, tuy nhiên, quan tự hai cái miệng, thật sự chọc giận chúng ta, muốn nói các ngươi có quan hệ, cuối cùng chứng cớ không có, muốn gây sức ép các ngươi cũng không khó đâu. Đi nhanh đi.

Thâm Thâm vừa nghe thế, dáng vẻ kiêu căng biến mất, khẩn trương cười nịnh nói:

- Vị quan sai đại thúc này thật hiểu lí lẽ. Hai vị quan sai đại thúc đều là người tâm địa tốt, đã không làm khó tiểu nữ, vậy không cần lo lắng tiểu nữ biết làm mấy chuyện gì đó. Người ta không danh không phận ở nhờ trong này, không phải là vì có cơm ăn sao, hiện giờ tiểu lang Quân Lý gia tự thân khó bảo toàn, người ta cũng muốn xuất môn ra ngoài tìm hiểu, xem có thể gửi thân ở nơi nào.

Thâm Thâm nói tới đây, nước mắt lưng tròng khóc thút thít.

- Đươc rồi, được rồi, ngươi đi nhanh đi. Án tử Lý gia này thông lên trời, lấy kinh nghiệm phá án nhiều năm của đại thúc ta, thấy hậu quả rất nghiêm trọng, kết cục rất thê thảm... Ngươi khuê nữ còn ít tuổi, lại xinh đẹp, thật đúng là đừng cố chấp, sâu chết oan do cây đổ, đi nhanh đi.

- Tạ ơn đại thúc, nhưng người ta … Bây gờ còn chưa tìm được chỗ đứng, nếu hôm nay ra ngoài không tìm được chỗ dựa, cũng không muốn quay về ăn cơm tối.

Thâm Thâm nói câu này mềm mại không có cốt khí, liền nhân cơ hội đi ra cửa.

Thâm Thâm theo địa chỉ Long Tác Tác nói một đường tìm kiếm, xuyên qua hai phường, quả nhiên tìm được trạch viện rất lớn của Ngũ Lăng Nhược. Thâm Thâm nhìn hai bên một chút không có ai theo dõi, vội vàng bước lên trước, đi lên thềm đá, nắm vòng trên cửa gõ cửa.

Người sai vặt mở cửa, nghe rõ ý đồ người đến, liền để cho nàng vào nhà, rồi đóng cửa lại.

Đình viện này rất sâu, Thâm Thâm đi theo người sai vặt một đường đi, đi gần nửa canh giờ, mới đến một hoa trạch.

Trong khách sảnh tao nhã xa hoa, nhìn khí phái đại gia, Thâm Thâm liền gạt bỏ hô hấp, chỉ sợ hít thở hơi lớn sẽ làm ô nhiễm những đồ vật trang trí đắt tiền.

Nàng đứng ở bên cạnh bác cổ chờ, bên cạnh là một bồn cá bằng gỗ thanh đào rất to, trong bồn có núi giả nước trong, đáy nước có rong bèo tinh mịn xanh biếc, quả nhiên là lục ý dạt dào.

- Đang nhìn cái gì thế?

Thâm Thâm cúi đầu nhìn đám rong bèo tinh mịn như châm kim, và nguồn nước xanh tươi, thanh lệ, đột nhiên một thanh âm vang lên.

Thâm Thâm ngẩng đầu nhìn lên, lập tức có cảm giác cả căn phòng đều như sáng lên.

Thật đẹp. Không chỉ là đẹp, nhất là cái loại quyến rũ phong tình lại có chút thành thục này, mi cong cong, hoa phục bồng bềnh, khe rãnh trước ngực, búi tóc hơi nghiêng, ý nhị không nói ra được khiến cho nhóc con ngây ngô nàng tự biết xấu hổ.

- Ta … ta xem hoa trong chậu, rong và nước rất đẹp … nếu thả mấy con cá to thì tốt hơn.

- Ồ. Ngươi nói con cá à, vốn dĩ có, nhưng thật ra cây cỏ kia, sau khi gặp hạn vì để cho con cá càng thêm nhàn nhã tự tại. Nhưng con cá kia luôn ăn cỏ, làm cho người ta rất để ý, cho nên bị ta ném đi rồi.

- À?

Thâm Thâm đại não hơi chậm, nhất thời không hiểu rõ logic trong chuyện này. Trồng cây rong là để cho cá sống tốt hơn, nhưng khi cá ăn cây rong thì lại ném con cá đi, để lại cây cỏ … Sao cứ có cảm giác sai sai ở đây.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nhẹ nhàng ngồi xuống trước án kỷ nhìn nàng:

- Ngươi là người trong nhà Lý Ngư?

Thâm Thâm giật mình kinh hãi:

- Sao cô nương lại biết? Ta vừa mới đến, dường như chỉ nói có chuyện quan trọng muốn gặp cô nương, vẫn chưa nói người nơi nào tới.

Đệ Ngũ Lăng Nhược bĩu môi, nói:

- Bình thường tuấn tú, thì chính là hái hoa tặc, hái hoa mà không giấu hoa, mới bằng lòng cho ngươi đi rêu rao rồi.

- A. Vị cô nương xinh đẹp như tiên tử này hình như đang khen ta xinh đẹp.

Thâm Thâm lòng tin tăng nhiều, khẩn trương đứng thẳng người, cố gắng hếch sự “tự tin” của nàng.

Đệ Ngũ Lăng Nhược tự rót một ly trà, thản nhiên nói:

- Ngươi là Cát Tường hay là Tác Tác?

Thâm Thâm lại ngẩn ra:

- Hóa ra cô nương biết bên Cát Tường tỷ, Tác Tác tỷ.

Đệ Ngũ Lăng Nhược kinh ngạc nói:

- Ngươi không phải họ, vậy ngươi là …

- Tên ta là Thâm Thâm.

Đệ Ngũ Lăng Nhược tức giận nói:

- Nhà các ngươi không phải còn có một tên Thiển Thiển à?

- Không có Thiển Thiển, chỉ có Tĩnh Tĩnh.

Đệ Ngũ Lăng Nhược yên lặng một lúc lâu, mới thở dài, hàm ý nói:

- Thôi đi, ta chẳng thèm tức giận với hắn. Ngươi tới, là vì thứ đồ mà hắn giao cho ta à?

- Đúng thế, ta đến là mời cô nương lấy ra bản sổ sách của tiểu lang quân.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nhăn mày:

- Sổ sách … Ngươi tính giao ra như thế nào? Cầm đến Đại Lý Tự kêu oan à? Nói vậy, nếu người ta hỏi một câu, vì sao lúc trước ngươi không lấy ra, ngươi giải thích thế nào?

Thâm Thâm lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết. Tiểu lang quân nói với Tác Tác tỷ tỷ, chuyện này cô nương ngươi có cách giải quyết.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:

- Nhưng biện pháp của ta, cần phải có một người thích hợp đi làm.hắn tên … tên là cái gì nhỉ?

Thâm Thâm nói:

- Cẩu Đầu Nhi. Tiểu lang quân từng nói, người này tên là Cẩu Đầu Nhi.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn chằm chằm Thâm Thâm:

- Làm sao tìm hắn?

Thâm Thâm nói:

- Chợ Tây có một một cổ sư, tên là Trần Phi Dương. Tiêu lang quân nói, chỉ cần cô nương tìm được Trần Phi Dương, là có thể tìm được Cẩu Đầu Nhi.

Ngũ Lăng Nhược nhíu mày, hẳn là đúng rồi, nàng cũng không cần cố ý đi thăm dò thân phận của Thâm Thâm, nếu như nàng ta đến được đây, muốn lấy sổ sách, còn nói ra được kế hoạch tìm Cẩu Đầu Nhi, mà người liên lạc chính là Trần Phi Dương, vậy nhất định sẽ không sai.

Cho nên, Đệ Ngũ Lăng Nhược rốt cục buông xuống một tia đề phòng cuối cùng, nàng hướng về phía cửa nhẹ nhàng giương một tay lên, một thị vệ rất nhanh liền rời đi. Nàng mỉm cười với Thâm Thâm:

- Thâm Thâm muội tử, ngồi đi, ta phái người cưỡi ngựa đi tìm Trần Phi Dương, rất nhanh hắn sẽ tới.

- Ăn chút trái cây nhé.

- Cảm ơn Lăng Nhược tỷ tỷ.

- Uống trà đi.

- Cảm ơn Lăng Nhược tỷ tỷ.

- Hà …Ngươi có một cái vòng tay. Trước đây ta cũng có một chiếc vòng tay như vậy, giống nhau như đúc. Hoa văn bên trên đều giống nhau, sau lại không cẩn thận làm mất, ta đau lòng đủ một tháng đấy. Thâm Thâm muội tử, ta có yêu cầu hơi quá đáng, ngươi đem nó đổi cho ta đi.

- Hơ.

- Ta dùng hai bộ kim vòng tay, một bộ vòng bích ngọc, một bộ vòng tay đá mắt mèo để đổi, có được không?

- Cảm ơn Lăng Nhược tỷ tỷ.

Kỳ thật, giấu sổ sách trong tay Đệ Ngũ Lăng Nhược, mọi chuyện còn lại Ngũ Lăng Nhược có thể tự mình xử lý ổn thỏa. Những chuyện Tác Tác và Cát Tường có thể nghe được, chẳng lẽ Đệ Ngũ Lăng Nhược không nghe được. Chẳng qua thời điểm cùng sinh cùng tử là dễ dàng thiết lập giao tình, Lý Ngư nhân tiện lợi dụng điểm này, cô gắng tạo sự hài hòa cho gia đình thôi.

Lý Ngư có thể ôm cây đợi thỏ, chơi một công đôi việc, chẳng lẽ so với hắn Đệ Ngũ Lăng Nhược kém ư?

Lúc này Trần Phi Dương còn chưa tới, Cẩu Đầu Nhi cũng không biết ở nơi nào, Thâm Thâm cô nương khờ khạo ngây ngô đã đem tổ tông mười tám đòi một đám nữ nhân ở Dương gia đại viện nói ra hết, Đệ Ngũ Lăng Nhược dĩ nhiên là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng rồi.

Bình Luận (0)
Comment