Chương 459: Thiên nhân giao chiến..
Tuy rằng theo hắn bàn giao, là vì linh đài bị cháy, chứng cớ đã mất, cho nên mới không nói ra sổ sách còn tồn tại. Nhưng người sang suốt sẽ nhìn ra được, nó bị hủy là một chuyện, nhưng nhân vật quan trọng của sự việc thậm chí ngay cả nói cũng không nói, tuyệt đối không thể chán nản vì nó bị hủy.
Như vậy là bởi vì sao?
Rất rõ ràng, một khi khai báo rõ ràng, Thái tử sẽ càng thêm bị động. Mà Thái tử là Thái tử chi quốc, là người thừa kế do Hoàng đế lập nên. Hắn nhận thức đại cục trọng đại như vậy, lại không có bất kỳ một tầng quan liêu nào để dựa vào. Hoàng đế sẽ càng rõ hắn làm như vậy là có nỗi khổ tâm.
Cho nên, ngày phục chức, quyết định bổ nhiệm vẫn treo ở công bộ đã ban hành rồi.
Vốn, lúc này hắn đảm nhiệm giám sát chế tạo linh đài, đây là phái đi, không phải chức danh, chức quan chân chính bổ nhiệm, hẳn phải đợi linh đài thuận lợi tuấn công, khi đó tư cách, chiến tích đều đã có, rất có thể thuận lợi thăng một cấp, bổ nhiệm thành một viên ngoại lang trong tứ bộ gồm Công bộ, Đồn Điền, Ngu Bộ, Thủy bộ thuộc Công bộ.
Mà nay, một đạo thánh chỉ, Lý Ngư trực tiếp được bổ nhiệm làm Viên Ngoại Lang công bộ trong bốn bộ thuộc Công bộ, là chức quan trên tòng lục phẩm, hơn nữa còn là Công bộ - chính bộ duy nhất trong tứ bộ.
Áo bào xanh đổi thành áo màu lục, chỉ có điều bên hông còn thiếu một cái túi, nhưng Lý Ngư vóc dáng thẳng tắp, lộ ra vẻ vô cùng tự nhiên, phóng khoáng. Bao Kế Nghiệp vộ vàng theo sát bên cạnh Lý Ngư, vừa đi vừa tính toán:
- Bây giờ là Viên Ngoại Lang rồi, công trình còn chưa hoàn thành, nếu chờ linh đài sửa chữa và xây dựng xong, vẫn không thể thăng làm Công bộ Lang Trung? Lý viên ngoại mông cũng ngồi chưa nóng, liền thăng làm Lý lang trung … Hắn mới ngoài hai mươi, chức quan này … nghiễm nhiên chính là một ngôi sao mới nổi, tốc độ thăng chức cũng thật nhanh ….
- Ôi, nếu như ta có con gái xinh đẹp như hoa, tuổi còn trẻ thì tốt quá.
- Hài, đáng tiếc, tiểu di tử của ta tướng mạo bình thường.
- Ôi, không được rồi, tiểu lang quân muốn thăng lên hàng ngũ phẩm, chỉ sợ có chút khó khăn. Hắn xuất thân không phải khoa cử, thăng chức càng cao, những điều kiện này càng là mấu chốt. Nên làm thế nào đây? Không thể thi cử, nếu bái một đại nho danh sĩ làm thầy, “dưỡng vọng” thành thế, như vậy cũng dễ dàng hơn nhiều. Chỉ là ta chưa từng quen biết vị đại nho danh sĩ nào, nhưng ta phải nhắc nhở một chút tiểu lang quân …
Bao Kế Nghiệp trung thành này vì chuẩn bị cho cái đùi mình ôm được tho hơn chắc hơn mà lo lắng hết lòng.
Một nơi khác, Đệ Ngũ cô nương đã động thủ.
- Đương kim danh sĩ, người nào?
Muốn làm quan, không nhất định phải thi cử, nếu ngươi đang có uy vọng cao trong sĩ lâm, vậy thì có cơ hội làm quan, hơn nữa vừa đảm nhiệm có thể là quan lớn, nhưng đây đều là danh sĩ có uy vọng cực cao trong sĩ lâm, hiển đạt được công nhận, “vọng” có thể dưỡng đến một bước này, gần như đều là hiền giả tóc bạc trắng.
- Ừ… Vu Chí Ninh, Lý Bách Dược, Đỗ Chính Luân, Khổng Dĩnh Đạt, Trương Huyền Tố, Phòng Huyền Linh, Ngụy Trưng, Sầm Văn Bản, …
- Những người này đều tại dã?
- Đều đã vào triều.
- Đã vào triều không thể không dùng.
- Những người này, sau khi đương kim Thánh Thượng kế vị đều là danh sĩ Quảng Trưng đương thời, đạo đức đại nho nhập sĩ, đem danh sĩ trong thiên hạ đều chiêu nạp vào trong tay, còn muốn tìm một…
- Đó là chợt có di châu, sợ cũng bởi vì hiếm lạ, chỉ sợ sẽ không đi vào khuôn hổ. Những người có học thức, tính tình vừa có chút thối lại vừa cứng đầu. Ta nghĩ …
Đệ Ngũ Lăng Nhược dáng người lả lướt, bước đi thong thả vài vòng chợt có cảm giác muốn nôn, vội vàng chạy vội tới bên cạnh chậu rửa tay, khom người xoa ngực, sau một lúc lâu buồn nôn nhưng lại không nôn ra được gì.
Vị đại trướng phòng bị tìm đến trả lời trố mắt nói:
- Cô nương đang nghĩ tới ai, mà không ngờ vừa nghĩ tới đều muốn ói vậy.
Đệ Ngũ Lăng Nhược khoát tay áo, mới vừa rồi đột nhiên trong lồng ngực thấy buồn nôn không phải vì nghĩ đến ai, bản thân đoán chừng là mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng cho nam nhân kia, cho nên nghỉ ngơi không tốt, vì thế cũng không để trong lòng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược trở lại ngồi xuống giường êm gần án kỷ, lấy miếng mứt hạnh chua chua ngọt ngọt cho vào trong miệng, đột nhiên hai mắt sáng ngờ, nói:
- Ta hỏi ngươi, có người nào còn chưa thành danh sĩ đại nho, nhưng đã rất có uy vọng, lại dễ dàng tiến gần thêm một bước nữa không?
Đại trướng phòng kia dù sao cũng xuất thân là người đọc sách, đối với cái này rõ như lòng bàn tay, vui vẻ nó:
- Như thế có rất nhiều, giống Lâm Thanh Sam, Từ Thắng Trị, Lưu Vĩ, Vương Tiểu Lỗi, Trần Bân, Vương Trung, Hiểu Phong, Lý Thọ Dân …
Đại trướng phòng nói ra rất nhiều cái tên, sau đó nói:
- Trong đó rất nhiều người được Ngụy vương chiêu nạp tiến vào văn học quán. Tuy nhiên trong đó Thắng Trị tiên sinh liền có chút đáng tiếc, hắn cùng với Thọ Dân tiên sinh luôn luôn không hợp, hai người từng lấy văn chửi nhau, Thọ Dân tiên sinh trước khi vào văn học quán thì chưa từng nhận được lời mời của Ngụy vương …
- Chính là hắn.
Đệ Ngũ Lược Lăng lông mày đen nhánh nhướng lên, hơi hơi mỉm cười, xinh đẹp dị thường:
- Hắn kéo không được thể diện và đối đầu cùng cộng sự một chủ, nhưng người ta vào văn học quán, văn danh nhất định rất cao, lại có nhiều đồng nghiệp tâng bốc, nịnh nọt, sớm muộn gì cũng đè hắn một đầu. Chúng ta dệt hoa trên gấm, không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nàng đứng lên:
- Hắn muốn ra văn tập, chúng ta giúp hắn ra văn tập. Hắn muốn làm nhã tập, chúng ta giúp hắn làm nhã tập. Dùng bạc đắp, đem hắn xếp thành đại nho, danh sĩ phong lưu. Điều kiện duy nhất, hắn phải thu Lý Ngư làm nhập thất đệ tử, hơn nữa phải tận dụng hết thảy cơ hội, tạo thế cho hắn.
Đại trướng phòng ngẩn ra, vội đáp:
- Lão hủ đã biết, lão hủ đi tìm Thắng Trị tiên sinh.
Đệ Ngũ Lăng Nhược gật gật đầu, nhìn gã đi ra ngoài, tiểu tỳ thổi chén canh gà, nàng vừa mới cầm lấy thìa trong lồng ngực lại khó chịu, buồn nôn, nàng ảo não ném đi, phân phó nói:
- Ta không thoải mái, hôm nay không đi chợ Tây nữa, sai người chuẩn bị xe, đi mời Bạch Sơn Dược vương Tôn Thập Thường đến đây.
Tiểu tỳ kia vâng một tiếng, liền an bài người đi mời Tôn Tư Mạc.
…
Lý Ngư bên này là người có phúc không cần vội, Hoàng đế kên kia trong lòng còn có ý ưu ái, tùy tay tặng hắn mũ quan Viên Ngoại Lang, Lý viên ngoại từ đạI lao đi ra, Trần Phi Dương, Hoa Lâm, Lưu lão đại, Khang Ban chủ lấy lá ngải cứu, lá trám thủy thay hắn quét xui, lúc này liền mặc vào quan phục lục phẩm, ôm lấy vị Lý viên ngoạI này chậm rãi đi linh đài nhậm chức.
Mà tiểu người hầu Bao Kế Nghiệp còn một lòng một dạ tính toán để cho hắn có thể tiến thêm một bước, như tiểu tình nhân lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, đi vào phòng ngủ trải đường cho hắn trở thành một đại nho đương thế.
Thời gian gần đây Thái tử Lý Thừa Càn này lại càng đau khổ.
Vốn là không chịu chào đón phụ thân, thân là Thái tử, nổI bật nhưng vẫn bị chính Tứ đệ mình đè nặng, hiện giờ Lý Ngư thành công thoát thân, kết quả là đem hắn ném vào nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng hắn không những không trách Lý Ngư, mà hắn còn thiếu ngườI ta một phần ân tình.
Dù sao, người ta rất nghĩa khí chưa từng lấy sổ sách ra để tự gột rửa chính mình, đẩy y vào hố. Cuối cùng y rơi vào hố, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Lý Ngư bên này thanh bạch, Vương Siêu chính là ngụy cung. Một phen đòn hiểm, không thể tránh được, Thôn thiên Cáp Vương Siêu bị độc đánh dụng hình đang rơi vào cuộc chiến thiên nhân: Là mình chết sạch sẽ hay là cắn Thái Tử một ngụm, cắn Thái Tử và cắn Lý Ngư rất khác nhau, cắn Lý Ngư có thể phân tội của gã, cắn Thái Tử gã cũng không hề được giảm tội, chẳng qua sẽ có một loại khoái cảm âm ám:
Sắp chết kéo theo một Thái tử xuống ngựa, dường như… Cũng rất có cảm giác thành tựu đấy. Mà Trần Kiệt Trần gia lệnh bên này, tuy rằng không dụng hình với ông ta, nhưng cường độ tra hỏi hiển nhiên đã tăng cường, cái loại tra tấn tinh thần này, không thua kém tra tấn tàn khốc chút nào. Trong lúc nhất thời, ông ta cũng lâm vào trận giao chiến thiên nhân, là giao ra Thái tử, bảo toàn người đứng sau, hay là khai ra Thái tử,
chặt đứt hương khói kế thừa chính mình.
Thái tử lúc này cái gì cũng không làm được rồi, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Y còn có một chiêu đòn sát thủ, chính là dùng mấy cửa hàng ở hai chợ để chứng minh mình không thiếu tiền, không cần kiêng kị thiên hạ như thế. Nhưng cái này dù sao cũng là phương pháp vạn bất đắc dĩ, đường đường là Thái tử lại làm như vậy, cho dù không có thua người, cũng là thua trận, về sau càng khiến phụ thân thêm chán ghét mình.
Thời khắc mấu chốt, Thái tử lại bất chấp mọi thứ, liên tục phân nhó người:
- Nhanh đi chợ Tây tìm Hữu Đạo tiên sinh cho ta.