Chương 460: Tiến cung lần hai..
Tô Hữu Đạo đã đến. Y không phải là nhân viên công khai của Đông Cung, ban ngày, nhất là vào thời điểm này nhất định phải đề phòng người khác nhìn trộm cho nên y cố ý ngụy trang, đóng giả thành một người bán hàng rong, đi theo tôi tớ nhà bếp Đông Cung vào từ cửa sau, y phục cũng chưa đổi đã vội vã chạy tới hành làng phía sau.
- Tiên sinh đã tới rồi, hiện giờ nên làm thế nào cho phải.
Vừa nhìn thấy Tô Hữu Đạo, Lý Thừa Càn vội ra đón. Tô Hữu Đạo sắc mặt ngưng trọng, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không thể ngờ được Lý Ngư kia lại gian xảo như vậy, mỗi kiện đồ vật giao cho Vương Siêu lại ghi chép lại một cách quá tỉ mỉ. Trần Kiệt là phụng mệnh Thái Tử làm việc, Vương Siêu là tự mình làm việc, cộng thêm một Lý Ngư, tiếp tục dùng điểm yếu để uy hiếp bịt miệng Trần Kiệt, vậy thì án này mơ hồ sẽ trở nên rõ ràng, nhưng hôm nay…
Lý Thừa Càn vộ la lên:
- Chẳng lẽ, không còn cách nào khác?
Tô Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn trời, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau nhẹ nhàng lắc đầu thở dài nói:
- Thái Tử, đại thế đã mất, chúng ta đã bị mất quyền chủ động, trong trường hợp này ngài lại sai lớn như vậy, thần càng nghĩ chỉ cảm thấy hổ thẹn không có trí của Gia Cát…
Lý Thừa Càn nghe vậy, trong đầu cảm thấy không vui, vậy thì nói làm gì, nếu ngươi là Gia Cát, vậy ta là ai? Là kẻ bất tài sao.
Lý Thừa Càn ho khan một tiếng, nói:
- Cô cũng biết tình thế hiện giờ rất khó, tuy nhiên may mắn là ta còn chuẩn bị một cách khác.
- Hả?
Tô Hữu Đạo tò mò nhìn hắn, Tô Hữu Đạo không biết hắn có cách gì.
Tô Hữu Đạo lấy ra khế ước cửa hàng giao cho Tô Hữu Đạo, nói:
- Tiên sinh nhìn xem, đây là cái gì?
Tô Hữu Đạo giật mình nói:
- Đây là khế ước cửa hàng của hai chợ Đông Tây Thị? Đây là ở đâu ra?
Lý Thừa Càn mỉm cười nói:
- Có một thương nhân lớn đất Thục muốn sống yên ổn ở Trường An, hi vọng Cô âm thầm bảo hộ nên tặng cho cô cửa hàng này. Ha ha, Tô tiên sinh xem, cô có những cửa hàng này trong tay thì chứng minh Cô không thiếu tiền, nếu Cô không thiếu tiền thì sẽ không làm cái chuyện trộm đồ vật linh đài, chẳng phải là chứng minh ta trong sạch rồi sao?
Thương nhân lớn đất Thục? Âm thầm bảo vệ?
Tô Hữu Đạo nghe vậy rất buồn bực, đầu nhập vào Thái Tử là muốn tỏa sáng trong tương lai. Một ngày Thái Tử còn chưa ngồi lên ngai vàng thì Thái Tử còn không bằng một Vương gia tùy ý tiêu sái, phòng khoáng, bởi vì làm một Thái Tử sẽ có rất nhiều người dõi theo. Vị thương nhân đất Thục này muốn sống yên ở Trường An, cho dù là một Ung Châu Trưởng Sử hay là một huyện lệnh Trường An có khi còn có tác dụng mạnh hơn Thái Tử, thương nhân khôn khéo cỡ nào, ngươi nói hắn đầu tư cho Thái Tử mưu cầu tương lai thì cũng có khả năng đấy, mưu đồ lâu dài đó, thế nhưng lúc này chỉ hi vọng Thái Tử không sao, nếu như là vì sống yên, vốn không có đạo lý tìm tới Thái Tử.
Đương nhiên, đây khả năng lớn là thương nhân muốn đầu tư tương lai, thế nhưng ai lại nói mục đích trắng trợn như vậy, cho nên mới nói là cầu Thái Tử quan tâm. Chuyện này sau khi suy xét lại Tô Hữu Đạo càng không hài lòng hơn nữa, hành động này của Thái Tử không hề thương lượng với y trước đó.
Thái Tử dần đã trưởng thành, sẽ không còn có việc là hỏi như trước, thường sẽ tự chủ trương, nếu hắn tự chủ không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng thôi, nhưng lần trước tự chủ buôn bán đồ vật linh đài gây ra đại họa như vậy, lần này lại tự chủ trương.
Lý Thừa Càn thấy y ngơ ngác không kìm nổi nói:
- Tiên sinh, ta làm như vậy không đúng à?
Tô Hữu Đao đưa tay, ngăn hắn nói, chắp tay sau lưng trầm tư đi lại trên đại điện, sau đó chậm rãi đứng lại, nói:
- Không ổn.
Lý Thừa Càn vội la lên:
- Có gì không ổn?
Tô Hữu Đạo chậm rãi nói:
- Có công khai cửa hàng này cũng không thể tiêu trừ khả nghi với Thái Tử, thậm chí còn gánh nhiều phiền toái hơn.
Lý Thừa Càn ngoan ngoãn đứng dậy khiêm tốn như hồi còn bé:
- Xin lắng tai nghe..
Tô Hữu Đạo vươn tay ra nói:
- Thứ nhất, chứng minh Thái Tử có nguồn thu từ cửa hàng, quả thực không có khả năng trộm đồ vật linh đài. Như vậy, đường đường là Thái Tử một nước lại lén mở nhiều cửa hàng, thỏa mãn tư dục. Ngài khiến bệ hạ nghĩ thế nào, ngài khiến văn võ bá quan nghĩ thế nào, sa vào hưởng lạc như vậy, lại còn tranh giành quyền lợi với dân, chỉ nước miếng của ngôn quan đã che mất Thái Tử. Hơn nữa khi đó ngài cho là Ngụy Vương sẽ ngồi yên? Đương nhiên sẽ trợ giúp, thậm chí là kéo tay áo ra trận.
Lý Thừa Càn sắc mặt khó coi nói:
- Vừa có cái thứ nhất, vậy cái thứ hai là gì?
Tô Hữu Đạo nói:
- Thứ hai, nếu chỉ là sa vào hưởng lạc thì cũng thôi đi, chỉ sợ bọn họ mượn chuyện này để nói mình, thậm chí nói Thái Tử cần nhiều tiền như vậy là có mưu đồ, khi đó thì nên như thế nào?
Lý Thừa Càn sắc mặt càng khó coi.
Tô Hữu Đạo cười khổ nói:
- Cho dù không đến bước này, nếu Thái Tử có thể mở nhiều cửa hàng để kiếm tiền, chứng tỏ là Thái Tử sa vào hưởng lạc, ham tiền tài, như vậy cái lợi khi bán linh đài đồ vật có thể bỏ qua sao? Chỉ e lúc đó không thể chứng minh sự trong sạch của Thái Tử.
Lý Thừa Càn sắc mặt xanh mét nói:
- Vậy… nên làm thế nào cho phải, hiện tại Cô bị gièm pha, làm sao tự kiềm chế?
Tô Hữu Đạo lắc đầu nói:
- Hãm sâu vũng lầy, càng giãy dụa lún sâu càng nhanh, tự kiềm chế không được.
Lý Thừa Càn sắc mặt đang phát xanh đột nhiên trắng bệch như tờ giấy:
- Chẳng lẽ khoanh tay chịu chết hay sao?
Tô Hữu Đạo trầm mặc một lúc lâu mới vẫy tay với Thái Tử, Thái Tử vội chụm đầu vào, Tô Hữu Đạo nói thầm một phen, đầu tiên là Thái Tử cả kinh, sau đó là giận giữ, sau đó lại lâm vào trầm tư, thật lâu sau đó mới do dự gật đầu, thần sắc biến hóa đến mấy lần, thật sự rất đặc sắc.
…
Trong nội cung, nhìn những tấu chương chồng chất, Lý Thế Dân khẽ thở dài, ném một tấu chương trong tay lên chồng tấu chương kia, ngả người ra nhắm hai mắt lại.
Thái giám bên cạnh thấy thế, vội vàng tới gần, rón rén tới mát xa đầu cho hắn.
Lý Thế Dân ngửa người ra, hai mắt vẫn nhẹ nhàng nhắm lại.
Lý Thừa Càn còn chưa lấy khế ước của hàng ra tự cứu mình mà đã có tấu chương dồn dập giống như sự tình mà Tô Hữu Đạo lo lắng.
Dù sao ngôn quan nghe phong thanh tấu sự, vì vậy suy đoán lung tung, chỉ là không có chứng cớ.
Lý Thế Dân hoàn toàn không ngờ, vốn chỉ định tra chút phản tặc mà cuối cùng lại trở thành gia sự, biến thành trò khôi hài tranh giành gia sản.
Nhiều tấu chương như vậy đủ để thấy có bóng dáng Lý Thái sau lưng. Dù sao hắn rất sủng ái đứa con trai này nên cũng hiểu rõ tính tình của Lý Thái, cũng biết nó hay đi lại với người nào.
Tứ lang là quan tâm quốc sự hay là mơ ước ngôi vị của Đại lang?
Trời đất chứng giám, làm một phụ thân, thật sự hắn rất yêu thương Thanh Tước, nhưng cho tới nay cũng chỉ như vậy, hắn còn chưa bao giờ nghĩ muốn bỏ quy củ lập trưởng.
Mà nay xem ra, vì hắn đặc biệt sủng ái nên Thanh Tước có ý nghĩ xằng bậy với ngôi vị hoàng đế. Chuyện này là một tầng ám ảnh trong lòng Lý Thế Dân. Môi hở răng lạnh, chuyện này đã từng phát sinh trên người mình, tuyệt đối không thể xảy ra giữa các con trai của mình nữa.
Lúc này, Lý Thế Dân bỗng hiểu được lời của phụ thân năm đó.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho con trai của mình cốt nhục tương tàn như vậy?
Lúc này bỗng có một tiểu hoàng môn lặng lẽ đi vào, nhỏ nhẹ nói:
- Thánh thượng, Thái Tử cầu kiến.
- Hả?
Lý Thế Dân mở to mắt, ngồi thẳng thân mình nói:
- Gọi nó tiến vào.
Lý Thừa Càn bước nhanh vào ngự thư phòng, giương mắt nhìn phụ thân đang ngồi ngay ngắn ở đó, quỳ xuống đất.
Lý Thế Dân kinh ngạc đứng lên, nói:
- Phụ tử gặp mặt riêng, Cao Minh đâu cần dùng đại lễ như vậy?
Lý Thừa Càn lớn tiếng khóc, hắn cũng là không còn cách nào khác, Tô Hữu Đạo nói, tuy rằng chiêu này hung hiểm, thế nhưng chuyện bán đồ vật linh đầi, tuy đã bịt kín miệng Trần Kiệt nhưng bùn đất trong đũng quần, không phải cứt cũng là phân, thật không bằng hành hiểm một phen, vì vậy chủ ý này là do Tô Hữu Đào bày mưu đặt kế.
Lý Thế Dân nhíu mày, phất tay để người hầu ra ngoài, tiến lên nâng Lý Thừa Càn dậy, không vui nói:
- Cao Minh, con là Thái Tử, lời nói hành động, cử chỉ phải kiềm chế, vạn không được…
Lý Thừa Càn khóc nói:
- Phụ thân, con không muốn làm Thái Tử nữa, phụ thân mau trục xuất ngôi vị Thái Tử, để con là một vương hầu tự do tự tại, vô ưu vô tư, con chỉ có tâm nguyện này.
Lý Thế Dân lại ngẩn ra, giận giữ nói:
- Cao Minh cớ sao nói ra lời ấy?
Lý Thừa Càn lau nước mắt nói:
- Con không giám lừa gạt phụ thân, người bán trộm đồ vật linh đài chính là con!
Lý Thế Dân chấn động nói:
- Là con?
Lý Thừa Càn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói:
- Đồn Vệ tướng quân Vương Siêu bán trộm đồ vật linh đài không có quan hệ gì với con, chỉ là sau khi qua hắn nhặt tuyển, những đồ vật đưa đến xưởng dung luyện, thật sự là do con sai Trần Kiệt đi bán trộm một ít.
Lý Thế Dân lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng quát:
- Khốn khiếp! Đường đường là Thái Tử, Thái Tử một nước, dựa vào cái gì mà làm ra chuyện này?
Lý Thừa Càn lại quỳ xuống, mặt đầy xấu hổ, đập đầu nói:
- Nhi tử sai rồi, xin phụ thân trừng phạt, chiếu cáo thiên hạ trục xuất ngôi vị Thái Tử con đi ạ.
Lý Thế Dân thở gấp trầm giọng nói:
- Nói cho ta biết, vì sao ngươi phải làm như thế?
Lý Thừa Càn mặt đầy xấu hổ nói:
- Nhi tử tham tiền, nhất thời hồ đồ… xin phụ thân trị tội.
Lý Thế Dân chỉ vào Lý Thừa Cần, giận không kiềm chế được, muốn mắng to một phen, một tiểu thái giam nơm nớp lo sợ đứng ở cửa đại điện, nhút nhát nói:
- Thánh thượng, Hoàng Thái Tử phi cầu kiến.
Lý Thế Dân ngẩn ngơ nói:
- Tuyên!
Hoàng Thái Tử phi, trưởng nữ của Tô Đạn, Tô thị là thê tử của Lý Thừa Càn, sắc phong làm Thái Tử phi hơn một năm. Bây giờ cũng chỉ có mười bảy, dung mạo đoan chính, xinh đẹp thục uyển.
Tô thị khoan thai bước vào ngự thư phòng, Lý Thế Dân vừa mắng con trai, vừa nhìn thấy Tô Thị vội nặn ra một khuôn mặt tươi cười.
Tô Thị duyên dáng phúc lễ nói:
- Con dâu bái kiến phụ thân đại nhân.
Lý Thế Dân cười nói:
- Ngồi đi ngồi đi, người nhà, không cần giữ lễ tiết.
Sau đó lại trừng mắt nhìn đứaa con đang mặt đầy nước mắt một cái, tức giận nói:
- Ngươi cũng sang ngồi đi.
Lý Thừa Càn cũng ngoan ngoãn lui sang ngồi ở bên, lén nhìn thê tử một cái, không khách khí nói:
- Nàng tới làm gì?
Lý Thế Dân cả giận nói:
- Sao lại ăn nói như vậy?
Sau đó lại xoay người nhìn con dâu, đổi lại bộ mặt ôn hòa nói:
- Con dâu vì sao tiến cung?
Tô thị chưa mở miệng, nhưng hai mắt đã đỏ lên, nàng lau nước mắt cả giận nói:
- Con dâu vì phu quân mà đến. Phụ thân đại nhân, Thái Tử cũng là cốt nhục người thân sinh ra, nhưng phụ thân đại nhân đối với chàng quá cay nghiệt. Thái Tử có tâm tính mạnh mẽ, có chút oan ức thì cố chịu đựng, không muốn mở miệng, con dâu lại không thể không nói!
Lý Thế Dân hoảng hốt, tình cảnh này sao lại giống nương tử của mình ở trước mặt Thái Thượng Hoàng nói tốt cho mình vậy?