Chương 462: Song hỷ lâm môn...
- Đại nương là người biết chuyện, đương nhiên là hiểu được ý vị sổ sách kia là thế nào, không chỉ liên quan tới tính mạng của tiểu lang quân mà còn liên lụy tới Thái Tử cao cao tại thượng, cho nên một khi có người biết sổ sách chưa bị thiêu hủy đương nhiên sẽ tìm mọi cách tới quý phủ tìm kiếm, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng của đại nương và chư vị phu nhân.
Phan đại nương đương nhiên không hiểu vì sao sổ sách này lại liên lụy tới Thái Tử và chư Vương, tuy nhiên nghe Đệ Ngũ Lăng Nhược nói đáng sợ như vậy, để tỏ lòng mình cũng là người hiểu biết đành phải ra dáng vẻ gật đầu liên tục.
Chỉ có điều nghe xong câu “chư vị phu nhân”, Cát Tường có chút không được tự nhiên, Tĩnh Tĩnh thì mừng thầm trong lòng, Thâm Thâm lại sinh ra oán khí, chỉ có Long Tác Tác vẫn kiêu ngạo bế đứa bé có đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn xung quanh, mồm đang mút ngón tay lên cao hơn một chút.
Thâm Thâm lúng túng nói:
- Lăng Nhược tỷ tỷ sai rồi, người ta… người ta đâu có cái phúc khi được hầu hạ tiểu lang quân.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cười cười:
- Sớm muộn mà thôi.
Thâm Thâm đỏ mặt, liếc trộm Cát Tường. Trong lòng Cát Tường tức giận, lúc trước thật sự không nên muốn cái hôn lễ chính thức long trọng, cứ thế mà kết hôn khiến hôn sự kéo dài đến nay. Ngươi nhìn bộ ngực của Tác Tác kia đi, không sợ muộn có hài tử. Thâm Thâm cũng chỉ là sớm muộn, nàng cũng không muốn biện giải.
Phan đại nương lại không để ý tới tâm tư của các nàng dâu, cảm động nói với Đệ Ngũ Lăng Nhược:
- Vì thế nên Lý Ngư để sổ sách ở chỗ con đúng không? Ai nha, con gái à, một cô nương như con phải chịu trách nhiệm lớn như vậy, đại nương thật không biết phải tạ ơn con như thế nào mới tốt.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thản nhiên cười:
- Đại nương quá khách khí, nô nô cũng từng được tiểu lang quân ưu ái, hiện giờ chỉ là có qua có lại mới toại lòng nhau mà thôi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược khôn khéo như vậy, tuy nói nàng không muốn đến Lý gia nhưng vẫn luôn duy trì mốn quan hệ tốt với Lý gia. Cho nên khi có tin Lý Ngư được phóng thích, nàng lập tức tới Lý gia báo tin, còn nhanh hơn Cẩu Đầu Nhi một khắc đồng hồ, mua cái ân huệ mà thôi.
Tĩnh Tĩnh bóc quả vỏ khô uống nước trà, đầu hơi nghiêng một cái, tiến đến cạnh Thâm Thâm, nhỏ giọng nói:
- Làm sao lấy được “đỉnh lực”, làm sao “chống đỡ”, ta thực sự không nghĩ ra.
Dù sao Thâm Thâm cũng chưa từng trải, chợt nghe còn chưa hiểu, sau khi suy xét mới tỉnh ngộ, hớp trà vừa tới miệng bị sặc ho khan không ngừng, mấy người đều kinh ngạc nhìn hai tỷ muội.
Lúc này trong viện đột nhiên truyền ra giọng nói của Lý Ngư:
- Yaaaa.. ! Dương thúc, một mình thúc ở trong viện đang do dự gì vậy?
Mọi người trong phòng lập tức vui vẻ, Lý Ngư đã trở về!
Nghe Dương Tư Tề nói:
- Hậu viện bị phá đi, đang sửa lại, thật sự rảnh rỗi sinh nhàm chán.
Lại nghe Lý Ngư nói:
- Mẹ ta đâu, Tác Tác, Cát Tường đâu?
Chúng nữ trong phòng lại có tâm tư, Phan đại nương nói:
- Con ta vẫn rất hiếu thuận, nghĩ tới ta trước tiên.
Tác Tác vui mừng nhướn mày:
- Tên vô lương tâm này, lúc này cuối cùng cũng còn chút lương tâm, nghĩ tới ta trước, không uổng công người ta vì hắn mà chịu bao ủy khuất.
Cát Tường tức giận bất bình, một lần nữa hối hận chuyện gả muộn, theo nàng nếu không phải Long Tác Tác mang thai cốt nhục của Lý Ngư trước, người mà tiểu lang quân nhớ đến đầu tiên nhất định là mình.
Tĩnh Tĩnh và Thâm Thâm là thành viên trong danh sách “đợi”, tuy nhiên hai người tâm tình tự nhiên, không có gì khác thường. Các nàng không có tâm tư như Tác Tác và Cát Tường, đương nhiên không phạm quy tắc, thấy thỏa mãn trong lòng.
Dương Tư Tề nhỏ giọng nói:
- Đúng vậy, đều tại đám nữ nhân ở bên trong nhà tranh cãi ầm ĩ, chỉ nghe một lát ta đây đã đau đầu ảo não, vẫn nên đi bộ trong viện cho thanh tĩnh một ít.
Phan thị vui vẻ nói:
- Con ta đã trở về!
Vội vàng bước ra ngoài, các chúng nữ cũng đồng thời đứng lên, đang muốn ra khỏi phòng đã thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn cười bình thản, duyên dáng ngồi ngay ngắn ở sau án, rất bình tĩnh tự nhiên…
Tổ Ngư tẩu đâu thể nào đoán được quan hệ của nàng và Lý Ngư, nguyên nhân chính là Đệ Ngũ Lăng Nhược tuyệt không muốn mất phong độ nên chân nhất thời đứng lại
- Nương!
- Ngư nhi! Đứa con trai không an phận này, thật đúng là hù chết nương.
Giọng nói thổn thức của hai mẹ con càng ngày càng gần, sắp đến cửa rồi, Đệ Ngũ Lăng Nhược bỗng nhiên che ngực, lông mày hơi nhăn, buồn nôn, gọi Thâm Thâm:
- Thâm Thâm muội tử, mau đưa táo chua cho ta!
Tác Tác, Cát Tường lập tức mở to hai mắt nhìn:
- Hình huống này là thế nào?
Án bán trộm đồ vật linh đài, Thái Tử gia lệnh Trần Kiệt, Vệ tướng quân Vương Siêu đều tự thấy tiền nổi máu tham, càn rỡ bán trộm kết án, hai đầu sỏ gây án phạt treo cổ. Thái Tử thì bị Hoàng đế hạ chỉ trách cứ, trách quản thuộc hạ không nghiêm, thân là đại giám sát lại chưa từng làm đúng trách nhiệm.
Đương nhiên, ở bên trong thì âm thầm trách cứ nghiêm khắc, lại thêm vài bài văn chương vang danh khắp thiên hạ lấy Thái Tử là gương, chặt chẽ giáo huấn, nhưng đó là chuyện sau này. Lý Thái hao tổn tâm cơ đã bại lộ mục đích của mình, nếu như nói quan hệ của hắn và Thái Tử vẫn được bọc trong một tầng cửa sổ giấy thì lúc này coi như là triệt để xé rách. Hành động giải vây cho Thái Tử vừa mới bắt đầu thì vụ án kết thúc, vì đó căn bản không thể che giấu mục đích thật sự của hắn.
Cử chỉ mất bò mới lo làm chuồng, chỉ vãn hồi được một chút ấn tượng của hắn trước mặt Hoàng đế, nhưng dù sao Lý Thế Dân chỉ yêu thương đứa con này, vẫn ít khi sinh nghi hắn, nhìn thấy Lý Thái muốn giải vây cho huynh trưởng, Lý Thế Dân quả thực rất vui, cảm giác đôi mắt già của mình còn chưa nhìn nhầm, đứa con trai này đích thật là có tấm lòng nhân hậu.
Trong chuyện này, chỉ có Lý Ngư là chẳng những không có hậu quả bất lợi gì, mà còn nổi danh trong chốn quan trường. Chỉ bằng bị bỏ tù oan, lại không vì rửa tội cho mình mà làm cho Thái Tử vào cảnh bất lợi đã khiến cho nhiều đại thần ưu ái. Mà Thái Tử Lý Thừa Càn bị phụ thân trách tội quản thuộc hạ không nghiêm, giám sát linh đài bất lực, khi tự mình tới linh đài chủ trì giám sát cũng không dám quá đáng với Lý Ngư, ít nhất trước mặt người ngoài phải giữ vẻ hiền lành, nếu không bị quan lại biết được sẽ bị áp vào “lương bạc thiếu tình cảm”.
Bên trên thì có Thái Tử đích thân tới hiện trường, giám sát linh đài có muốn không vui cũng không được, huống Lý Ngư cũng cẩn thận và tôn kính làm hết phận sự, mỗi ngày đều canh giữ ở linh đài, có đôi khi buổi tối cũng không trở về, hắn cùng hai tên tiểu hỏa Cẩu Đầu Nhi và Trần Phi Dương uống chút rượu nên ở lại Khâm Thiên Giám.
Lý Ngư tính tình lười nhác, đâu có khả năng chăm chỉ như vậy? Hắn như vậy hoàn toàn là vì “tránh nạn”.
Từ khi lão nương biết được hắn có quan hệ với Đệ Ngũ Lăng Nhược, được biết nàng đã có cốt nhục của Lý gia, lỗ tai của Lý Ngư không khắc nào được thanh nhàn.
Cốt nhục của Lý gia sao có thể lưu lạc bên ngoài?
Phan Thị mỗi ngày đều lải nhải với con, mau cưới vợ đưa cốt nhục trở về. Nhưng Lý Ngư chỉ biết, lúc trước Đệ Ngũ Lăng Nhược nói là sau khi suy nghĩ nàng xác thực không muốn gả về Lý gia, cũng không cần một danh phận.
Có lẽ diện mạo tư thủ, cử án tề mi đã từng là nguyện vọng lớn nhất của nàng, thế nhưng trên thực tế giữa hai người đã trải qua mười năm đau khổ. Sau mười năm bên cạnh hắn đã là mỹ nhân vờn quanh, mà nàng không có cách nào trách cứ phụ lòng, chỉ có thể quy kết là thiên ý trêu người
Không cần danh phận, tâm tình của nàng sẽ được thanh thản tiếp nhận tất cả như bây giờ, bằng không với tính tình của Đệ Ngũ Lăng Nhược, tất nhiên là hai người một đời một kiếp, há có thể cùng Tác Tác, Cát Tường xưng tỷ muội, cùng sống một nhà.
Hiện giờ nàng muốn thể hiện thiện ý với chúng nữ, thậm chí còn cố ý tiết lộ chuyện có bầu là muốn mọi người Lý gia thừa nhận, nhưng đây chỉ là nhu cầu tâm lý, thực sự cho nàng một danh phận, ngược lại càng khiến nàng rời xa.
Lý Ngư hiểu nàng, cho nên tuy lời của mẹ khiến lỗ tai hắn không được yên, nhưng cũng không đề cập qua với Đệ Ngũ Lăng Nhược. Hắn biết, nếu hắn yêu cầu thì Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn sẽ chấp nhận, đối với hắn Lăng Nhược không thay đổi, thế nhưng nàng cũng không sung sướng.
Lý Ngư cứ trơ ra, Phan Thị cũng không còn cách nào khác.
Công trình cải tạo của Dươn gia gần như cùng lúc với linh đài, dần dần cải tạo kiến trúc quần thể, Đệ Ngũ Lăng Nhược nhân cơ hội mời Phan Thị, Tác Tác, Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh tới quỷ phủ mình ở tạm, chỉ chừa Dương Tư Tề ở lại quy hoạch nhà mới của ông ta.
Đến lúc này, Lý Ngư càng có lý do ở lại linh đài không về, lại đến kỳ đánh giá kiểm tra quan viên hàng năm, bởi vậy Lý Ngư đạt được đánh giá tốt nhất khóa thi. Đức lấy tự vị có thể thụ quan. Đời Đường tứ thiện: một là đức nghĩa, hai là thanh thận rõ ràng, ba là công bình, bốn là cẩn thận và tôn kính.
Lý Ngư và Thiết Vô Hoàn tranh nhau chịu chết, thà chết chứ không đưa Thái Tử vào nguy cảnh, đức nghĩa vô song.
Trong án linh đài chỉ có Lý Ngư thanh lý đồ vật cẩn thận, ghi chép danh sách từng thứ rõ ràng.
Có hai thứ này, công bình có thể coi là tự nhiên có được.
Sau khi ra tù “nhiều lần qua cửa nhà mà không vào”, hiện giờ lại nghỉ lại linh đài, ngày đêm cần cù, cẩn thận và tôn kính kiểm tra đánh giá cũng không thoát được.
Bởi vậy, kỳ thi khóa này Lý Ngư nhất tứ thiện, tốt nhất kỳ thi khóa. Đời Đường kỳ thi quan lại là tam đẳng chín cấp, nhất định được thăng quan. Vì vậy Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi đã không gọi hắn là Lý viên ngoại mà gọi là Lý Lang Trung.
Nghe nói thậm chí Tể Tướng nhìn trúng vị ngôi sao mới nổi này, muốn gả nữ nhân cho nhưng sau khi nghe nói hắn đã có chính thất, lúc này mới từ bỏ.
Sau khi Lý Ngư hoàn thành thành tích kỳ thi khóa ba ngày thì linh đài cũng chính thức kiến thành, toàn bộ nghi khí thiên văn cũng đưa lên đài, bày đặt toàn bộ hoàn thành.
Thiên Tử nghe nói thì mặt rồng cực kỳ vui mừng.