Chương 463: Đại nhân vật
Xây linh đài là chuyện đại sự quốc gia.
Thiên Tử có linh dài, xem được thiên văn, Chư Hầu ti không thể không cung kính.
Đứng trên đài cao nhìn chúng sinh, thao túng trong tay hàng tỷ vận mệnh của thần dân, đây là cảm giác bậc nào?
Nguyên nhân chính là như thế, linh đài đối với sự thống trị phong kiến có ý nghĩa không tầm thường.
Cho nên linh đài xây xong, Hoàng đế cực kỳ vui mừng, lập tức tuyên bố muốn đích thân lên linh đài tế thiên, cái này giống như Khai Quang vậy.
Lúc này đã gần tháng năm Đoan Ngọ rồi.
Hoàng đế xuất hành, không thể giống với bình thường được, trước ba ngày đã phải an bài xong xuôi, lấy toàn bộ Khâm Thiên Giám làm trung tâm, bắt đầu chuẩn bị chu đáo chặt chẽ. Lần trước đã chó chuyện Hoàng đế bị hành thích, lần này công tác phòng ngự càng nghiêm mật khác thường, còn công tác vệ sinh thì càng không có gì để nói. Toàn bộ Khâm Thiên Giám đềi rực rỡ hẳn lên, Khâm Thiên Giám Giám Chính đại nhân mỗi ngày đều đi khắp nơi kiểm tra vệ sinh. Máy móc bất luận là mới hay cũ đều được lau chùi đến mức sáng lấp lánh, sừng góc cũng quét sạch sẽ không sót một tấc. Các ngưỡng cửa, cửa nhà, bảng hiệu, Giám Chính đại nhân còn bò lên bò xuống,
Lấy tay lau bụi, phàm là phát hiện một tia dấu vết lập tức vung tay lên là sẽ có người lên dọn, vung tay lau khăn, lau đến mức gần như rơi mất nước sơn.
Lý Ngư không hiểu nổi long trọng như vậy có ý nghĩa gì, hắn dùng mông cũng không tin Hoàng Đế tới Khâm Thiên Giám sẽ xoay người nhìn xem trong khe cửa có lá rụng hay không, bò lên cây thang kiểm tra mặt sau bảng hiệu có tro bụi hay không.
Tuy nhiên, Giám Chính đại nhân nói một câu, toàn bộ người của Khâm Thiên Giám quả nhiên là chạy gãy chân.
Lăn lộn giữa chốn hồng trần, ngay cả thần tiên cũng không thể không nhiễm phàm trần. Thấy Giám Chính đại nhân thận trọng như thế, Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong cũng đành phải giả vờ cùng đi tuần tra, hoặc là tự hành tuần tra, yêu cầu mọi người tiến hành “toàn dân vận động vệ sinh”. Hai người phải chịu trách nhiệm khu vực mẫu linh đài, Hoạt động trọng yếu nhất của Hoàng đế là khu vực linh đài, cho nên không chỉ hai người muốn tới mà Giám Chính đại nhân cũng muốn đến, gây áp lực tới đám người Lý Ngư, Bao Kế Nghiệp tới tình trạng kiệt sức, còn mệt hơn cả quá trình kiến tạo linh đài, Cẩu Đầu Nhi cả ngày ủ rũ, giống như bị chó hoang sắp bị chết vì phơi nắng.
Thềm đá trèo lên linh đài, từng bậc một là có người ngồi xổm, dùng vụn gỗ cùng nước lau từng bậc một, có thể soi gương được, giống như thanh ngọc vậy. Viên thiếu giám và Lý thu quan rất hài lòng, tuy nhiên Giám Chính đại nhân suy nghĩ chu đáo, thậy cảnh tượng như vậy thì lắc đầu liên tục.
- Bóng loáng quá, khi Hoàng đế dẫn văn võ bá quan tới tế thiên, mũ miện trang trọng, kéo hàng dài, nếu sơ sẩy ngã xuống, chẳng phải mất uy nghi?
Lý Ngư mệt mỏi dùng hai mắt đờ đẫn nhìn Giám Chính đại nhân, khóc ở trong tâm. Mọi người thật vất vả mới lau được bóng loáng như vậy, chẳng lẽ lại làm như cũ?
Giám Chính đại nhân vuốt chòm râu dài nói:
- Dùng cái khoan khoan ở giữa thềm đá đạo ra nhiều điểm loang lổ để có ma sát, đề phòng trượt ngã!
- Hạ quan tuân mệnh!
Lý Ngư uể oải phất tay, Cẩu Đầu Nhi liên nang cái chủy, một tay nâng lên, dẫn đầu thợ thủ công nhào tới thềm đá, đục trên thềm đá một cái hố nông.
Trần Phi Dương và Bao Kế nghiệp thì ôm viên gạch, ở bên trên bậc cao nhất linh đài làm một đường kéo xuống hình thành hai đường thẳng tắp, thợ thủ công gõ hai điểm trên thềm đá, chỉ ở trong hai tuyến này.
Giám Chính đại nhân vừa lòng gật đầu, nghênh ngang rời đi.
…….
Ba ngày sau, đến kỳ hạn Thiên Tử tới.
Quan to từ hàng ngũ phẩm trở lên, Châu Mục, thủ lĩnh di tộc, hoàng thân quốc thích cùng đi.
Thái Tử Lý Thừa Càn, Khâm Thiên Giám Giám Chính tả hữu hầu hạ.
Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong chủ trì đại lễ tế trời.
Về phần Lý Ngư…
Cấp bậc này của hắn không có tư cách ở hiện trường, nhưng lại không được rời xa những người xung quanh nên đành phải tập trung đợi ở sườn trong viện, chuẩn bị nếu có tình trạng đột biến phát sinh thì xử lý kịp thời.
Tuy nhiên, toàn bộ đại lễ tế trời cực kỳ thuận lợi, hơn nữa thời tiết hôm nay vô cùng tốt, trời trong vắt, ngàn dặm không mây, không trung xanh thẳm, thuốc lá lượn lờ bay lên, dường như thật sự là kết nối với trời, tâm tình của Lý Thế Dân càng thêm sung sướng.
Cầm hương hướng lên trời, yên lặng không nói gì, cũng không ai biết Hoàng đề đang cầu nguyện cái gì.
Vận mệnh quốc gia hưng thịnh,
Gia đình hòa thuận,
Sau khi chết…
Có lẽ có đủ cả…
Đám người Lý Ngư chờ hành lang trong viện, nói nhăng nói cuội, tuy nhiên đề tài phần lớn đều liên quan tới hành động tế thiên của Hoàng đế ngày hôm nay. Nơi Hoàng đế đang đứng chính bọn hắn tự tay đặt móng, xây từng khối lũy lên, dọn dẹp linh đài sạch sẽ, chỉ là bọn hắn chưng từng nhìn thấy Hoàng đế.
Suy đoán bộ dáng Hoàng đế, nhóm thợ thủ công mồm năm miệng mười, Lý Ngư chỉ mỉm cười không nói, dù sao hắn đã gặp qua rồi, còn nắm chân rồng, cảm giác về sự ưu việt…
- Tiểu lang quân, người làm quan lớn vậy mà, nhất định đã gặp Hoàng đế?
Cẩu Đầu Nhi nhân tiện hỏi một câu, chúng thợ thủ công lập tức nhìn về phía Lý Ngư.
Lý Ngư khẽ mỉm cười, tiếp tục không nói.
Một tiếng cười vang lên, tràn đầy hương vị mỉa mai, người người chính là giám hộ mới nhậm chức, cũng là đồn vệ.
Tuy nói Vương Siêu là người gây nghiệt, nhưng dù sao cũng là gây chuyện ở công trường linh đài, là người trong đồn vệ thì không khỏi có mối thù trong lòng, vị đồn vệ tướng lĩnh này có chút địch ý với Lý Ngư.
- Làm quan lớn như vậy? Ha ha, các ngươi là những người nhà quê chưa va chạm xã hội, một quan lục thất phẩm, ở trong kinh cũng xứng làm quan?
Vị Đồn vệ tướng lĩnh cười lạnh liên tục, Lý Ngư vẫn mỉm cười nhưng nụ cười đã có chút gượng gạo.
Hắn sao vậy, vuốt mặt phải nể mũi, không giữ thể diện cho hắn trước mặt người khác, sau này làm sao mang tiểu đệ?
Lý Ngư nhìn Bao Kế Nghiệp, nhìn Trần Phi Dương, lại nhìn Cẩu Đầu Nhi, có cảm giác muốn đánh người.
Tướng quân kia lại nói thêm:
- Hôm nay hầu hạ ngự tiền ít nhất cũng là quan ngũ phẩm! Ngũ phẩm đấy, không được coi là nhỏ? Cũng chỉ có thể đứng ở vị trí cuối, xa xa chiêm ngưỡng bóng lưng của Hoàng đế. Tiểu lang quân của các ngươi làm sao có cơ hội bái kiến Hoàng đế?
Tướng quân dương dương đắc ý nói:
- Bản tướng quân có gặp Hoàng đế vài lần, có đôi khi Hoàng đế đi từ Huyền Vũ môn vào cung, bản tướng quân may mắn trấn thủ Huyền Vũ Môn, từng nhìn thấy tư thế oai hùng của Hoàng đế, thật là long hành bổ bộ, oai phong lẫm liệt…
Người này rõ ràng là một chuyên gia tán gẫu, chỉ có điều hắn không lo tẻ ngắt, tuy nói thợ thủ công không có ai tiếp lời nhưng lính dưới tay hắn vẫn cổ động, lập tức người này một câu người kia một câu, có vậy cũng từng nhìn thấy Hoàng đế ở xa, cũng phụ họa. Có người còn vô duyên
Đánh cuộc long nhan Thiên Tử, kỳ vọng sau này có cơ duyên, tương lai già rồi nói cho con cháu nghe cũng là một vinh quang lớn lao. Lúc này đột nhiên có một thị vệ bước tới, nói với vị tướng quân kia vài câu, tướng quân kia nheo mắt nhìn Lý ngư, lười biếng nói:
- Được rồi, đại lễ tế trời đã xong, Hoàng đế sẽ bãi giá hồi cung. Hoàng đế sẽ thiết yến ở Huyền Vũ môn, mở tiệc chiêu đãi quan tam phẩm trở lên, bản tướng quân hôm nay
Nhân dịp này sẽ chạy về Huyền Vũ Môn trấn thủ.
Một binh sĩ tiếp cận nói:
- Quan to tam phẩm trở lên mới có tư cách uống rượu cùng Hoàng đế sao, những người kia thật sự là đáng tiếc.
Lúc này một người trung niên đầu đội khăn tròn, cầm một thanh phật nhọn, chập chững đi vào, khoan thai đảo qua, hỏi:
- Vị nào là giám sát linh đài Lý Ngư.
Lý Ngư vội vàng đứng dậy, phủi bụi đất trên mông, chắp nói:
- Tại hạ là Lý Ngư, không biết trung quan có gì chỉ bảo?
Thái giám mỉm cười vuốt cằm nói:
- Thất lễ, bệ hạ có khẩu dụ, Lý giám tạo vào cung, tới Huyền Vũ Môn dự tiệc.
- Làm phiền trung quan truyền dù, thần Lý Ngư phụng chiếu!
A! thể diện đã quay về.
Lý Ngư kiêu ngạo mỉm cười, vị công công hiên ngang rời đi, chúng thợ thủ công cực kỳ hâm mộ, nhìn với ánh mắt ngạc nhiên thán phục.
Đồn vệ tướng quân và vài tên thị vệ trợn mắt há mồm, phía sau Cẩu Đầu Nhi trên mặt toát ra hồng quang, dùng sức vỗ đùi:
- Ta đã nói mà, tiểu lang quân là đại nhân vật như vậy nhất định thông thiên.