Chương 464: Văn võ tranh luận.
Huyền Vũ Môn
Quan to tam phẩm trở lên, Châu Mục, Thủ lĩnh di tộc tại Kinh đều tới. Hiệt Lợi Khả Hãn đương nhiên cũng tới, sở dĩ Lý Ngư có thể đi dự tiệc là do công chúa Cao Dương có lương tâm.
Thái Tử và Ngụy Vương dùng linh đài làm chiến trường, đại chiến một hồi lưỡng bại câu thương, mặt mày xám thành tro, còn có người nào nhớ đến hắn. Thế nhưng Cao Dương công chúa thấy người ta cực khổ quá, lúc khổ cực thì phải chịu mà lúc vinh quanh thì không được hưởng thụ đến nửa điểm, một chút ưu đãi cũng không được… Đương nhiên, linh đài chưa xây xong Lý Ngư đã được thăng quan thành một viên ngoại lang, hiện giờ linh đài đã kiến thành, luận công tự thưởng, kỳ thi khóa lại hoàn thành tốt nhất, đương nhiên thăng lên một cấp, trở thành quan ngũ phẩm. Từ thất phẩm lục phẩm lên ngũ phẩm xem như qua ba ngọn núi, thất phẩm là một ngọn núi khác ngũ phẩm đó.
Đến tam phẩm lại là một ngọn núi cao. Mà nhất phẩm nhị phẩm lại là một bầu trời, đại bộ phận quan viên sẽ không cân nhắc, đó chính là vinh quang. Lý Ngư là dựa vào làm chủ chợ Tây thuận lợi trở thành công chức, mấu chốt là một tử tù trở về, huynh đệ tranh nhau chịu chết, vì giữ thể diện cho Hoàng đế là thuận lợi tiến vào danh sách quan viên, bây giờ lại là người xây dựng linh đài, bị một đại vòng xoáy thuận lợi lên cấp quan viên bậc trung đỉnh cao.
Như vậy con đường làm quan đại cát đại lợi, quả thực là hiếm có trên đời, rõ ràng là một ngôi sao mới chói mắt, tuy nhiên làm quan như vậy trong mắt công chúa điện hạ vẫn chưa đủ, không là gì, cho nên nàng thật sự cảm thấy, lão Lý gia bị thiệt thòi.
Cao Dương ở bên cạnh Hoàng đế nói một câu, lúc này Lý Thế Dân mới tỉnh ngộ, hoàn thành linh đài chính là một đại công thần, vậy mà lại bị gạt sang một bên, cho nên thưởng cho hắn có tư cách dự tiệc. Thế nhưng tại sảnh này, quan viên như hắn thật sự chưa đủ để nhìn, cho nên chỉ có thể ở vị trí cuối.
Yến hội được bài trí trong thành lâu Huyền Vũ Môn, sau đó gạt ra theo hình chim nhạn, sắp xếp ở bên trong thành lầu như vậy nhưng vẫn thành một thành lũy dày đặc. Lý Ngư ở ghế hạng bét, đối diện chính là quan tam phẩm mặc áo bào tím, cho nên một chút cũng không cảm thấy khó coi.
Bởi vì ở vị trí cuối, mà thân cư” chiến lược yếu địa”, vì vậy toàn bộ quan viên leo lên Huyền Vũ Môn đều đi qua trước mặt hắn, hắn đều nhìn thấy được.
Phía sau có tiếng “hừ” một cái, quay đầu nhìn lại là Ngụy Vương Lý Thái Thanh Tước điện hạ.
Phía sau có một luồng gió nhẹ thổi qua, bước nhân tán loạn, quay đầu nhìn lại là Thái Tử Lý Thừa Càn Cao Minh điện hạ. Lý Ngư cúi đầu xuống suy nghĩ một chút xem gia đình mình và gia đình đế vương có gì khác biệt, cái mông bị đá nhẹ một cước, quay đầu lại lần nước thì một làn hương thơm quất vào mặt, thấy Cao Dương tiểu công chúa cùng một con chim tước nhỏ, đi cùng hai vị công chúa điện hạ khoan thai mà đi.
Động tác chân của nàng quá nhanh, váy lại xõa tung bay, người bên ngoài căn bản chưa từng nhìn thấy động tác khiếm nhã. Lý Ngư thở một hơi, thầm nghĩ: “Kỳ thực gia đình đế vương cũng chỉ là có địa vị cao thượng, chứ cũng không có gì khác với người bình thường chúng ta. Nếu như bọn họ không mang theo danh hiệu tôn sùng như thế, đổi xưng hô thành Lý gia đại lang, lý gia tứ lang, Lý gia tiểu muội, những hành động này kỳ thực cũng rất hợp với lẽ thường”.
Lý Ngư đang suy tư một cách sâu sắc huyền bí về vấn đề triết học này thì bả vai bỗng nhiên bị người vỗ một chưởng, chưởng này lực rất mạnh, gần như khiến hắn sửng sốt. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt rất lớn nói:
- Ha ha ha! Lý tiên sinh. Lão Chử ta đây không nhìn lầm người, ngươi quả nhiên có bản lĩnh lớn, mới có mấy ngày không ngờ ngươi đã ngồi trên linh đài dự tiệc rồi, nhìn ngươi ra dáng lắm, còn nhiều chuyện như vậy, ha ha…
Lý Ngư cả kinh nói:
- Chử đại tướng quân? Hóa ra là ông!
Lý Ngư vội vàng đứng dậy chào, Chử Long Tướng tiếc nuối nói:
- Gia mẫu qua đời, lão Chử vì giữ đạo hiếu, có đại tang rời chức, kết quả bỏ mất đại hiền như ngươi…!
- Hừ!
Bên cạnh có tiếng mỉa mai, hai người cùng quay đầu, nhìn thấy quốc cữu Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên từ bên cạnh đi qua.
Trong lúc Chử Long Tướng giữ đạo hiếu, không để ý chuyện bên ngoài, huống chi cho dù ông ta nghe nói chuyện Lý Ngư, tiêu điểm là chuyện xưa Uất Trì Cung và Trưởng Tôn Vô Kỵ thì cũng không ai nhắc đến tên của Lý Ngư, cho nên không biết hai người hiềm khích.
Chử Long Tướng cười với Lý Ngư nói:
- Đây là đương triều tể tướng Trưởng Tôn Vô Kỳ, văn nhân đó, chua vô cùng, nghe ta khen ngươi là đại hiền, cái này không cần để ý tới ông ta.
Dứt lời, Chử Long Tướng nhìn hai bên, cười nói:
- Ngươi cứ ngồi đây à? Tường cao hơn chỗ ngươi ngồi, ngoài không thấy vũ nhạc, trong không thấy thiên tử, ở đây không ổn lắm.
Lý Ngư nói:
- Nhân giả lạc sơn, trí giả lạc thủy, ta chỉ xem bắp đùi, nơi này hoàn toàn tốt.
Chử Long Tướng nhếch ngón tay cái lên khen:
- Thơ hay!
Người thời Đường có tật xấu gì? Lý Ngư sờ cái mũi, ngượng ngùng nói:
- Học sinh… A không, hạ quan chỉ nói không phải thơ!
- Thơ hay!
Chử Long Tướng tự cho là đúng gật đầu:
- Không ngờ tiên sinh có nghiên cứu về thơ. Tuy lão Chử không hiểu, vì sao ngồi ở đây lại tiện xem đại khán
Lý Ngư nhìn hai hàng án hình cánh nhạn trải nệm đỏ. Lúc này thành lâu HuyềnVũ Môn là nghiêng, thành lâu là cao nhất, tường thành ở chân tường là thấp nhất, như vậy rất tiện để bài tiết nước mưa.
Lý Ngư nói:
- Trong chốc lát sẽ có ca vũ nhảy múa, nhất là nhảy đến hồ xoáy, làn váy bay lên, ta ngồi ở đây vừa ngiêng mắt đã nhìn thấy cảnh dưới váy.
Chử Long Tướng càng đưa ngón tay cái lên nói:
- Quả nhiên danh sĩ phong lưu!
Mặc dù Chử Long Tướng không háo sắc, tuy nhiên giữ đạo hiếu lâu không dính tới nữ sắc, khó tránh khỏi “yên tĩnh cực suy động”, lúc này nhíu lông mày, vuốt chòm râu nghĩ:” Có nên đổi vị trí với vị quan tam phẩm rảnh rỗi kia…”. Thiên Tử thiết yến, lại còn vì khánh thành linh đài, vả lại tân tăng tiền triều không có dụng cụ hoàng đạo, đây là đại công đức, cũng chắc khác nào một lần yến hội. Yến hội long trọng như thế, cung nữ cũng chỉ chén trù đan xen tiểu đạo, trước tiên phải có vũ nhạc lớn.
Bởi vì trên tường thành lâu là chỗ cao, chân tường là chỗ thấp, Hoàng đế và cần thần và đám quyền quý sau khi ngồi mấy án, có thể nhìn dưới quảng thành vũ nhạc không sót cái gì, Lý Ngư ngồi dưới chân tường mới phát hiện hắn không nhìn thấy gì.
Tuy nhiên, nhìn vài vị quan tam phẩm bao gồm cả vài vị quan cạnh mfinh không toan tính giá trị con người đứng lên dựa vào tường để xem, Lý Ngư cũng cho là phải đứng lên theo.
Lúc này dưới thành biểu diễn chính là " thất đức vũ ", cũng chính là 《 tần vương phá trận lạc 》tiếng tăm lừng lẫy, lúc này đã thay đổi tên, tuy nhiên biểu hiện vẫn là sự tích Lý Thế Dân đảm nhiệm Tần vương khi chinh chiến thiên hạ, lập nên hiển hách. Kế tiếp còn muốn biểu diễn " cửu công vũ ".
Phụ trách biểu diễn chính là Thái Thường Tự. Đám người Lý Ngư đang ở đầu tường nhìn say xưa ngon lành thì Thái Thường Tự Khanh một trong Cửu Khanh thấy long nhan thiên tử cực kỳ vui mừng, vội tới chắp tay cười nói:
- Bệ hạ, đây là Thái THường Tự biên vũ lại một lần nữa, vẫn không thể hoàn mĩ như công tích vĩ đại của bệ hạ.
Thần cho rằng, diễn vở bệ hạ bắt được Lưu Vũ Chu, Tiết Nhân Quả, Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung, không biết ý bệ hạ thế nào?
Lời vừa nói ra, công đường lập tức rơi vào yên tĩnh, rất nhiều người nhìn vào Lý Thế Dân, thần sắc phức tạp.
Lý Thế Dân không vui, trầm giọng nói:
- Bọn họ đều là anh hùng hào kiệt, cũng từng lưu uy danh hiển hách, công của trẫm có rất nhiều đều bên dưới họ. Nếu như Trẫm bố trí họ vào vũ nhạc, để cho bọn họ khuất nhục, chẳng phải người sống và người chết đều khó chịu nổi sao?
Thái Thường Tự Khanh Bùi Thiên Duệ nịnh nọt, mặt đỏ tía tai, nói phải. Ngụy Trưng thấy thế lập tức rời khỏi đám đông, cao giọng nói:
- Bệ hạ thánh minh, thần cho rằng, vũ nhạc chiến công có thể cấm thì cấm, có thể dừng thì dừng. Không chỉ như vậy, Đại Đường ta quốc lực hưng thịnh, nên cắt giảm võ bị, là thời điểm hưng thịnh văn giáo, như vậy mới có thể duy trì lâu dài.
- Khiến cho dân chúng trong thiên hạ được hưởng thánh đức của bệ hạ.
Thái Tử Lý Thừa Càn vốn luôn sùng bái vũ lực, nhưng nhìn thấy Ngụy Trưng can gián, rõ ràng người này can gián phụ hoàng nhất định sẽ tiếp thu, lúc trước vì chuyện linh đài nên hắn không nguy hiểm, tuy nhiên trong lòng vẫn luôn lo sợ, lúc này muốn lên tiếng phụ họa, được phụ hoàng chấp nhận trước mặt văn võ đại thần có thể gây dựng lại uy phong của Thái Tử.
Vì vậy hắn lập tức lên tiếng, chắp tay phụ họa nói:
- Phụ hoàng, lời nói của Ngụy Trung thừa rất đúng, Đại Đường ta đang thịnh, tứ hải phục tùng, nên nghỉ binh qua, hưng văn hóa giáo dục, muôn đời thái bình!
Ngụy Vương Lý Thái mở văn học quán, bốn phía chiêu binh mãi mã, ra cờ hiệu hưng văn hóa giáo dục. Vậy nhưng không ngờ Thái Tử lại hưng văn hóa giáo dục, Lý Thái chỉ có thể làm trá lại, Lý Thái lập tức rời tiệc nói:
- Phụ hoàng, nhi thần rất thích văn học, thu thập sách vạn cuốn, thế nhưng nếu nói đến bỏ võ, hưng văn hóa giáo dục thì nhi thần không đồng ý.
- Đương kim thế gian, đương nhiên phụ hoàng anh minh, mà tứ hải phục tùng, thế nhưng võ quả quyết không thể lơi lỏng. Sống yên ổn nên đề phòng những ngày an nguy, như vậy mới ổn định và hòa bình lâu dài.
Thái Tử và Ngụy Vương đã tỏ thái độ, các đại thần có khuynh hướng Thái Tử hoặc Ngụy Vương lập tức ý thức được hai vị Hoàng tử đang tranh giành, lập tức cũng tỏ thái độ. Văn Thần và võ thần đương nhiên cũng hi vọng phía mình có thể được coi trọng nhiều hơn, lúc này cũng gia nhập “chiến đoàn”.
Trong khoảng thời gian ngắn, Huyền Vũ Môn bay đầy nước miếng, quan văn và võ tướng tranh chấp tới đỏ mặt tía tai, không thể tách rời. Lý Ngư đang tựa tường xem bắp đùi, không hề hay biết náo nhiệt bên trong thành lầu Huyền Vũ Môn, thế nhưng sau khi màn biểu diễn kết thúc, vũ giả lui ra, tiếng nhạc lắng xuống thì cũng nghe rõ tiếng cãi vã trong thành lầu
Lý Ngư thầm nghĩ: “Sao lại thế này, uống rượu xem vũ êm đẹp không tốt sao, sao lại cãi nhau”.
Nơi nào có Lý Ngư luôn là nơi nhiều chuyện, ngay cả hắn cũng cảm thấy hơi tà dị, nghĩ là nên bớt thời giờ tới miếu thờ cúng. Lúc này tiếng cãi vã trong thành lâu Huyền Vũ Môn có khuynh hướng thành đám Thái Tử và Ngụy Vương cãi vã, hắn chỉ là một tiểu quan sợ phong vũ, lúc này nên trốn tránh thì hơn.
Lý Ngư gật đầu với đại thần ngồi bên cạnh một cái, khiêm nhường nói:
- Thất lễ, hạ quan đi tiểu tiện một chút.
Lý Ngư cũng không quản người ta có để ý tới hắn không, đứng dậy đi ngay, vừa đứng dậy đã dẫn tới sự chú ý của Lý Thế Dân.
Hiện trường quan viên đều là quan tam phẩm trở lên, hoặc là hoàng thân quốc thích, ngoài ra có các Châu Mục, thủ lĩnh quy thuận triều đình, chỉ có Lý Ngư là mang màu áo lục, thật có thể nói là “trong muôn hoa có một chút lục”, thật sự là rất chói mắt.
Hắn vừa đứng lên, Lý Thế Dân liếc mắt đã nhìn thấy, đang bị các quan viên làm cho đau đầu, Lý Thế Dân ho khan một cái chỉ về phía Lý Ngư nói:
- Ha ha, cả triều văn võ bá quan ai giữ ý nấy, tựa hồ cũng có đạo lý. Chuyện này… ngươi thấy thế nào?
Cả triều văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, nhìn theo ngón tay chỉ của Hoàng đế, gần trăm ánh mắt đồng loạt nhìn trên người Lý Ngư.
Lý Ngư đang muốn học cá đù vàng, xuống dưới thành lầu, bị Hoàng đế chỉ tay, nhất thời định thần lại, một tay kéo áo, nâng cao đùi phải, cứng họng nói:
- À? A! Tiểu thần cho rằng… vũ này rất hay! hay lắm! Rất hay ạ!