Chương 465: Đại hồng bào.
Lý Thế Dân như cười như không nhìn Lý Ngư nói:
- Là võ tốt, hay là văn tốt?
Giờ khắc này, chính là Thái Tử và Ngụy Vương, thậm chí là ý kiến của văn võ đại thần đều là chủ quan, cũng không phân tích vào trọng điểm của triều đình trong tương lai. Dưới tình hình này, mỗi người lên tiếng tựa hồ cũng không trọng yếu như vậy.
Bọn họ dường như đứng hai bên cán cân, không ngừng thêm cân nặng cho đàm phán, người bên này thêm một khối, bên kia lại thêm một khối, càng thêm càng nhiều, nhưng bởi vì Thiên Tử cao cao tại thượng chưa tỏ thái độ, nên phương nào cũng khó có thể áp đảo phương còn lại.
Lúc này Thiên Tử lai hỏi một tiểu quan áo lục, hắn biến thành một khối pháp mã cuối cùng cho cuộc đàm phán, có thể đánh vỡ mấu chốt cân bằng.
Hắn sẽ nói như thế nào?
Thái Tử nhìn hắn, sắc mặt rất tốt, bất kể nói thế nào, hắn cũng được tính là người của mình, trước đó không lâu lại bị Ngụy Vương Lý Thái bắt vào đại lao, thiếu chút nữa hại chết hắn, bất kể thế nào hắn cũng không đứng bên Lý Thái đâu.
Lý Thái cũng sinh ra ý mừng, Lý Ngư bị bỏ tù, Thái Tử khoanh tay đứng nhìn, còn muốn kéo hắn lên đỉnh nồi, giao tình tuyệt đối là không tốt, tuy nhiên quan hệ của Lý Ngư và Uất Trì Cung, Chử Long Tướng cũng không tệ, hẳn có thể sẽ đứng ở bên võ?
Lý Ngư một tay kéo bào, đùi phải nâng cao, tư thế gà đứng một chân tại Huyền Vũ môn
- À.. Bệ hạ nói là Võ công…
Lý Ngư nói xong, ánh mắt đảo cực nhanh, Uất Trì Cung và Chử Long Tướng đang đứng song song, giống như hai khối than đen, nhất tề gật đầu với hắn.
Lý Ngư bừng tỉnh đại ngộ, làm nửa này, trọng văn hay là trọng võ xiếc nhàm chán, từ cổ chí kim, cái chuôi này đều không yên bình.
Lý Ngư định buông chân xuống, trả lời Thiên Tử, chợt trong lòng vừa động, vẫn đứng một chân nói với Thiên Tử:
- Cổ ngữ có nói “bình không bất chấp mọi thứ hiểm, an không quên nguy”. Văn có thể trị nước, võ có thể giữ nước, đây là hai phương diện vốn không thể thiếu trong tồn vong của quốc gia. Thời điểm quốc gia thái bình, thành tựu về văn hóa giáo dục sẽ được trọng dụng, nhưng nếu không để ý tới võ bị, phồn vinh cũng giống như một bong bóng, đâm là sẽ rách. Khi quốc gia chiến loạn nguy nan, võ công được trọng dụng, nhưng nếu không để ý tới văn hóa giáo dục, quân nhu cấp dưỡng không thể nào lấy được, chỉ dựa vào vũ lực, làm sao kéo dài? Hai cái đều không thể thiếu, vì sao phải phân cao thấp?
Lý Ngư vừa nói tới đây, dường như không đứng vững, vội thu chân đứng lại, thân mình lung lay một chút, vái chào Lý Thế Dân nói:
- Tiểu thần ngu muội, nhưng tiểu thần thật sự nghĩ mãi không rõ, người nếu như què một chân, chẳng lẽ đi nhanh hơn hai cái đùi hay sao ạ?
Lý Thế Dân cười to, nhìn hai bên tả hữu nói:
- Các ngươi nhìn đi, các ngươi nhìn đi, đạo lý đơn giản như vậy, quan to nhỏ trong cuộc nhìn không rõ. Trọng văn hay là trọng võ, hiện tại còn phải tranh cãi nữa hay sao?
Chúng văn võ nhất tề cúi đầu thi lễ, Lý Thế Dân vuốt râu cười, dương tay nói:
- Bỏ đi, về chỗ đi, cùng Trẫm thưởng thức “Cửu công vũ” nào.
Các đại thần đều về chỗ, dưới đài nhạc sĩ ca vũ Thái Thường Tự đã được chỉ thị, cổ nhạc trỗi lên, cửu công vũ chính thức triển khai.
Lý Thừa Càn kéo một chân không được thuận tiện, trở về chỗ ngồi của mình, mỗi bước đi đều giống như có người đang ngó chân của hắn, trong lòng rất khó chịu.
Lý Ngư chỉ thuận miệng lấy một tỷ dụ, vừa lúc còn lợi dụng tư thế gà một chân của mình, chỉ là ý tưởng, nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Lý Thừa Càn trùng hợp có một chân không tiện, hắn không phải là người có lòng dạ rộng lượng, khó tránh khỏi ghi hận trong lòng.
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, người khôn khéo cũng không chịu nổi mẫn cảm yếu ớt, giao tiếp với người lòng dạ hẹp hòi, thậm chí là không giao tiếp với hắn, ngươi chỉ thuận miệng nói một câu, hắn sẽ tự “tìm đúng chỗ”, Lý Ngư cũng không biết vì thế mà khiến cho Lý Thừ Càn ghét cay ghét đắng.
Sau yến tiệc ở Huyền Vũ Môn, Lý Ngư lại lấy được vinh quang của Thiên Tử, hơn nữa lại hoàn thành kỳ thi khóa tốt nhất, có công kiến thành linh đài, thuận lợi tấn thăng thành công bộ lang trung.
Lúc này có thể nói đường làm quan rất rộng mở, hôn lễ của hắn và Cát Tường cũng sắp được cử hành.
Cùng thời điểm này, cha vợ Long Ngạo Thiên mới từ Lũng Hữu tới chậm.
Lão gia tử phải rời đi một chuyến cũng không dễ dàng, từ khi La Bá Đạo rời khỏi Lũng Hữu, thế lực cân bằng Tứ đại khấu ở Lũng Hữu bị đánh phá, vì một lần nữa xác định lại địa bàn, phạm vi thế lực, đứng hàng thứ tự, các đại khấu lại đánh nhanh túi bụi, toàn bộ Lũng Tây trở nên thối nát.
Long gia trại dựa vào buôn bán mà sinh tồn, lại không thể chặt đứt liên hệ với bên ngoài, đệ nhất đả thủ Lưu Tiếu Tiếu đã bị đuổi đi, Long lão gia tử cần sắp xếp ổn thỏa cho Long gia trại nên mới tới muộn, lúc này chạy tới Trường An.
Long lão gia tử đọc thư biết được con gái có bầu, vả lại khi tìm được Lý Ngư, Lý Ngư vẫn là người quản lý Tây Thị Thự, là một tiểu quan lại không được xếp hạng trên phố, khi ông chạy tới Trường An thì Lý Ngư đã biến thành môt quan ngũ phẩm hiển hách, quan giai còn cao hơn mục thủ địa phương của Mã Ấp Châu.
- Công… công bộ lang trung? Quan ngũ phẩm?
Long lão gia tử nắm chặt roi, nâng cao lên không trung, vốn định bất chấp có tiếp nhận hiện thực hay không đều cho Lý Ngư một roi trước, giáo huấn vì đã dụ dỗ con gái của ông, chưa bái đường đã có thai, không ngờ chạy tới địa chỉ trong thư, vừa lúc gặp phải Lý Ngư.
Ông sải bước tiến lên, rõ ràng nhìn thấy ra dáng lắm, không ngờ mặc đại hồng bào, bên hông còn đeo túi cá bạc.
Cách ăn mặc này, Long lão gia tử từng nhìn thấy.
Long lão gia tử từng gặp Thứ sử đại nhân một lần. Vị đại nhân kia mặc bộ trang phục như thế này, lúc đó Long lão gia tử còn xen lẫn trong trung gian danh túc, một mực cung kính, trong đoàn lục bào, thanh bào vây quanh đại nhân hồng bào đi qua trước mặt bọn họ.
Cái quan uy kia, người còn chưa tới, đã xướng danh lên, mọi người đều dồn dập tới quỳ lạy, kết quả Long lão gia tử ngay cả mặt mũi Thứ Sử đại nhân còn chưa nhìn thấy rõ đã phải khom lưng thi lễ, nhìn thấy người mặc đại hồng bào bên hông lắc cái túi bạc. Bởi vì Long lão gia tử dựa vào sự hào hiệp phóng khoáng của ông mà trà trộn thành công vào đội ngũ danh tiếng của Mã Ấp Châu. Long gia trại ở ngoài thành Mã Ấp Châu, Long lão gia tử lại là kinh thương, vì thế thế lực tuy lớn nhưng địa vị lại rất thấp, xa không bằng người có danh tiếng trong giới trí thức, hoặc là địa chủ nắm giữ thổ địa.
Những người đó, mới là bô lão địa phương, giới tri thức, vì vậy Long gia trại uy phong lẫm lẫm, làm vua xứ người mù tới đó sẽ là thân không tới được người. Vậy mà bây giờ, cô gia của Long lão gia tử lão lại mặc đại hồng bào?
- Tiểu tử thối, các ngươi yêu nhau, chỉ cần nói cho lão phu là được, đâu cần trộm đạo như thế, chẳng lẽ lão phu có thể dùng gậy đánh uyên ương sao?
Roi của Long lão gia tử nhẹ nhàng dừng ở trên vai Lý Ngư, quét qua mềm nhũn, phủi tro bụi trên đại hồng bào cho hắn.
- Nếu không phải muốn nhìn mặt cháu ngoại, ta đương nhiên sẽ không dễ tha cho các ngươi. Bảo bối ngoại tôn của ta đâu rồi, còn không bế ra cho lão phu nhìn một cái?