Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 467 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 467: Thành gia lập nghiệp.

Cha, người xem, đây là “Tuyết Lung đường” của Long gia chúng ta đó.

Long lão gia tử nhìn cửa hàng to và rộng do bốn nhà sát nhập, bảng hiệu rộng gấp đôi người khác, liên tục gật đầu kiểu Long Ngạo Thiên! Tuy nói trong mắt người Trường An, ông chỉ là một tài chủ nhỏ ở Tây Bắc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự khí phách ngạo nghễ của ông ta, Long gia phải có phí phách như vậy.

- Chị dâu, chào chị!

- Chào Long tẩu!

- Kêu Ngư tẩu!

- Đến tột cùng là Long tẩu hay là Ngư tẩu?

- Bổn gia họ Long, nhà chồng tên Ngư, Long cũng được mà Ngư cũng được, cũng không được coi là sai, so đo cái gì, chẳng lẽ lại gọi là Long Ngư tẩu?

- Ngậm cái miệng thối của các ngươi lại!

Lưu lão đại cung kính chào Long Tác Tác, thấy vài tiểu đệ ở phía sau mồm năm miệng mười, nói lung tung, cũng do không hiểu rõ thân phận của Long lão gia tử, bằng không cũng không dám làm càn như vậy.

Lưu lão đại quát mấy tên tiểu đệ không được đành dẫn bọn họ đi tuần phố.

- Ngư tẩu nghe giống như bán canh vậy, vẫn là Long tẩu dễ nghe hơn.

- Ngư nhảy long môn nha, gọi Long tẩu cũng bao gồm là Ngư tẩu.

- Cá, nhảy, long, môn! Văn tự Trung Quốc ta thật sự là bát đại tinh thâm, ha ha ha…

- Giả tú tài, tinh thâm chỗ nào… nói nhanh một chút xem.

- Không có gì, không có gì.

- Cái rắm! Ta vừa nghe ngươi nói vừa buồn cười, nhất định là có gì vui.

Đám thủ hạ quản lý đô thị dưới tay Lưu lão đại cười hi hi ha ha đi qua.

Long Tác Tác xám xít, giải thích với Long lão gia tử:

- Người đó là Lưu lão đại, là một kẻ thô lỗ, thủ hạ cũng là du côn lưu manh, nói chuyện không không nể nang gì cả.

Long lão gia tử mất hứng nói:

- Tại sao con lại biết những nhân vật như vậy?

Long Tác Tác nói:

- Tiểu Ngư vốn là làm Thị trưởng Tây thị Thự, đây là thủ hạ cũ của huynh ấy. Cha có điều không biết, thống trị phường thị, dậy dỗ gian thương, đây là những người tài giỏi đắc lực nhất.

Long lão gia tử khinh thường nói:

- Thô tục không chịu nổi.

Long Tác Tác nghe xong, cảm thấy tối mặt mày thay cho Lý Ngư.

Khi nói chuyện, Hoa Lâm và Trần Phi Dương đi tới, liếc mắt nhìn thấy Long Tác Tác, Hoa Lâm vội vàng kéo áo dài, bước nhanh về phía trước, quay đầu lạy một cái, nói:

- Ai nha! Hoa Lâm mắt kém không nhìn thấy chị dâu, chị dâu đại lượng, thứ tội thứ tội!

Trần Phi Dương luôn tự xưng là người làm công tác văn hóa, cũng vội thi lễ::

- Đệ Phi Dương, bái kiến chị dâu! Huynh trưởng vẫn mạnh chứ! Tiểu chất mạnh chứ?

Long Tác Tác chợt cảm thấy vinh quang, thấy hai người lễ phép như vậy, vừa rồi trước mặt đám lưu lão đại kia đều ngại giới thiệu phụ thân, Long Tác Tác vui mừng nói:

- Đều tốt, đều tốt! Cha! Vị này là Hoa Lâm huynh đệ, vị này là Trần Phi Dương, Trần huynh đệ, cũng đều là nhân vật đắc lực ở Tây thị thự ạ.

- Chao ôi, là Tôn lão đại nhân sao?

Hoa Lâm vội phẩy quần áo, cúi đầu lạy một cái nói:

- Tiểu chất Hoa Lâm, bái kiến Long lão trượng.

Trần Phi Dương cũng vội thi lễ:

- Sớm nghe nói lão trượng ít ngày nữa sẽ tới Kinh, chưa đến nhà thăm hỏi, có tội, có tội!

Hoa Lâm nói:

- Nghe huynh trưởng nói, lão trượng kinh doanh ở Tây Bắc vẫn luôn phát đạt chứ ạ?

Hai người trước mặt này rất lễ phép khiến cho Long lão thái gia thật sự bối rối, cũng theo bản năng hạ thấp người đáp lễ, học được của người khác vài ba câu nói:

- Nhờ được che chở, cũng sống qua ngày! Hai vị hiền chất là quan viên ở Tây thị thự à? Tuổi trẻ tài cao nha!

Hoa Lâm chắp tay thở dài nói:

- Không dám, không dám, tiểu chất chỉ là một tiểu thuế lại ở chợ Tây mà thôi.

Long lão đại vội đáp lễ nói:

- Khiếm tốn rồi! Khiêm tốn rồi!

Trần Phi Dương ôm quyền nói:

- Không dám nhận, Lão đại nhân quá khen, tiểu chất chẳng qua chỉ là một tiểu cổ sư ở chợ Tây mà thôi!

Long lão hán vò đầu bứt tai nói:

- Chúc mừng! Chúc mừng!

Hoa Lâm nói:

- Hai tiểu chất còn có công vụ trong người, ngày khác sẽ đến nhà thăm hỏi, quấy rầy rồi!

Long lão hán vội hạ thấp người đáp lễ nói:

- Hoan nghênh đến!

Trần Phi Dương ôm quyền nói:

- Vãn bối đi trước, cáo từ!

Long lão trượng vội ôm quyền nói:

- Đi thong thả, đi thong thả!

Hai bên ngươi xoay người ta cũng hạ thấp người đáp lễ, thật vất vả mới tiễn bước hai người làm công tác văn hóa đi, Long Ngạo Thiên đầu đầy mồ hôi, trong lòng vẫn sợ hãi nói:

- Vẫn là mấy người thô tục vừa rồi mới khiến người khác thoải mái hơn!

Chưa nói xong thì có Lục Hi Chiết dẫn vài hán tử nện bước mạnh mẽ đi tới, từ xa đã thấy Long Tác Tác, cất giọng bắt chuyện:

- Lý gia đại tẩu, đã lâu đã không gặp, vẫn mạnh chứ, khi nào lệnh lang quân trên trăm tuổi, lúc chọn đồ vật đoán tương lai…

Người khác nói lớn giọng:

- Không tốt rồi, tiểu lang quân lại gặp chuyện không may á!

Tra tấn Long lão gia tử hết hồn, Long lão gia tử sợ hãi không ngừng, ông vội nói với Long Tác Tác:

- Ta đi vào trong điếm trước.

Long lão gia tử bước đi như bay, mãi đến khi Lục Hi Chiết và Long Tác Tác hàn huyên xong, cáo từ, bước vào trong điếm, mới buồn cười nói:

- Đây cũng là người của Tây thị thự à?

Long Tác Tác nói:

- Không phải ạ, người này là một trong Thập Lục Hành dưới trướng song nữ vương chợ Tây, quyền cao chức trọng, vốn là một thị vệ của Ngư lang đó ạ.

Long lão gia vẻ mặt biến đổi nói:

- Tiểu tử Lý Ngư ở chợ Tây có thế lực lớn như vậy ư?

Long Tác Tác khó chịu nói:

- Đâu chỉ như vậy! Dương Đại Lương chính là kế phụ hắn, Đệ Ngũ Đại Lương là tri kỷ của hắn. Hai nữ vương Lương Thần và Mỹ Cảnh đều có quan hệ rất tốt với hắn!

Long lão gia tử nhất thời tức giận nói:

- Nha đầu kia, vốn định khen con có khả năng, sao lại ngu xuẩn như vậy!

Long Tác Tác bất mãn nói:

- Làm sao có thể trách con! Hắn vốn làm ở chợ Tây, sớm chiều ở chung những người đó, con có gì trong tay? May là lúc này đi tới công bộ, nơi đó không có nữ nhân…

Long lão gia tử căn bản không nghe nàng nói gì, kiên quyết nói:

- Thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy, chỉ mở một “Tuyết Lung đường”, quả thực là không biết gì! Cha quyết định, dời tới Trường An, ở chợ Tây, chúng ta mở mấy cửa hàng, mua nhà bố trí cửa hàng. Con gái à, mấy ngày nay chú ý xung quanh một chút, sớm thôn tính mấy cửa hàng kia, cha đi Bá Thượng.

Long Tác Tác trố mắt nói:

- Cha đi Bá Thượng làm gì, chỗ đó cũng mở cửa tiệm được à?

- Nha đầu kia, thật đúng là đàn bà chữa ngốc ba năm!

Long lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt mắng:

- Mở cửa tiệm là vì kiếm tiền, nhưng chỉ là một thương nhân, nếu đứng trên địa vị của Long gia, thì nhất định phải có, còn phải là đất lớn mới có thể trở thành quan một phương, môn đăng hộ đối với Lý gia, phu nhân như con có địa vị vững vàng thì cha phải là một địa chủ! Nhất định phải làm địa chủ!

Trải qua việc có tiền lại không có địa vị xã hội, địa chủ còn phải nịnh bợ Mã Ấp Châu, khiến cho Long lão gia tử bị kích thích không nhỏ, chấp niệm làm một đại chủ thân hào đã là mục tiêu lớn lao của ông ta.

Khi hai cha con đang thương lượng việc kinh doanh phát tài thì Lý Ngư và Cát Tường cũng đang thương lượng chuẩn bị cho hôn lễ ngày càng đến gần.

Lý Ngư tựa vào giường, Cát Tường thích gối lên ngực hắn, sau giờ ngọ nên ánh nắng chiếu vào cửa sổ, ấm áp bao trùm thân thể của họ. Ngoài cửa sổ là một lùm hoa tươi, ong bướm xoay quanh lộ ra bầu không khí lười biếng.

Vì Lý Ngư vừa mới chấm dứt việc xây dựng linh đài nên được nghỉ phép ba ngày, vừa lúc chuẩn bị việc hôn lễ.

Hai người tính toán một hồi, sự việc cần quyết định không còn nhiều nên mặc sức tưởng tượng về tương lai xa xôi.

Cát Tường nói:

- Dương thúc đã trở về, tuy nhiên hai ngày này vẫn trốn tránh đại nương, thực nhìn không ra, ông đã lớn tuổi như vậy mà còn ngượng ngùng.

Lý Ngư nói:

- Nếu không phải Dương thúc ngại ngùng thì đâu phải qua 30 rồi mà còn chưa từng hôn phối chứ? Tuy nhiên bọn tiểu bối chúng ta bên người cũng khiến ông không được tự nhiên.

Cát Tường quay đầu nhìn về phía Lý Ngư, ánh mắt tỏa sáng nói:

- Lang quân là muốn…

Lý Ngư nói:

- Mẫu thân ngậm đắng nuôi ta lớn lên, vốn nên hầu hạ dưới gối để tận hiếu. Nhưng gia đình ta hơi đặc biệt, ngày sau Dương Thúc cũng sẽ có hậu, chúng ta ở đây cho dù Dương thúc không nói gì, chung quy có chút không tiện.

Cát Tường vui vẻ nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta nhiều người như vậy ở đây, Dương thúc có hậu cũng không nói gì nhưng cũng không tránh khỏi mọi người chỉ trích lang quân, nói huynh mưu đồ tài sản, sinh ra nhiều lời đồn không hay. Hiện tại lang quân thân trong quan trường, thanh danh không thể không chú ý.

Lý Ngư không kìm nổi cười nói:

- Điều này ta không quan tâm, chỉ là không muốn nếu sau này có một đệ muội hay huynh đệ, lại khiến mẫu thân khó xử. Chúng ta tự mua một tòa nha, đó là một điều sớm muộn, muội cảm thấy chỗ nào tốt?

Cát Tường hào hứng nói:

- Đầu tiên đương nhiên là tứ phường Thái Bình, Thiện Hòa, Hưng Đạo, và Vụ Bản rồi, ngay phía trước Hoàng Thành, huynh là quan vào triều cũng thuận tiện, chỗ ấy giá đất cũng đắt nhất, tương lai còn để lại cho hậu nhân cũng là một phần gia sản.

Lý Ngư bật cười nói:

- Muội nghĩ xa quá, con cháu tự có phúc của con cháu, muội tính toán thay nó, chưa chắc đã tốt cho nó.

Cát Tường là người thời đại này, tư tưởng rất khác với Lý Ngư, không khỏi sẵng giọng nói:

- Đời đời như vậy, mỗi một người ngoài trừ là rạng rỡ tổ tông còn không phải vì hậu nhân sao, sao có thể chỉ lo hưởng thụ cho mình mặc kệ hậu nhân sống chết chứ?

Lý Ngư sâu kín nói:

- Nói như vậy, ta nên đi U Châu, mua một lúc mấy con phố, chờ thêm một ngàn bốn trăm năm, Lý gia chúng ta có thể phát đạt rồi.

- Nói nghiêm túc mà huynh nói đi đâu vậy, U Châu kia là vùng đất lạnh giá, ai đi chỗ đó mà mua đất.

Cát Tường hờn dỗi véo Lý Ngư một cái nói:

- Mấy chỗ kia ta nói không được à?

Lý Ngư lắc đầu:

- Thứ nhất, quá đắt, nhà chúng ta lực mỏng, mua không nổi. Thứ hai, nơi đó là nơi của quan lại quyền quý, muội đảm bảo hậu nhân Lý gia chúng ta là đại quan à, nếu không thể xuất sĩ, trà trộn vào đó thì sớm muộn cũng không bảo đảm.

Cát Tường ngẫm lại nói:

- Vậy hai phường bên cạnh hai chợ Đông Tây thì thế nào, chỗ ấy giá đất cũng đắt.

Lý Ngư nói:

- Phía trước là phủ của Chử đại tướng quân, trong ngày xuất hành khó khăn đã gây sức ép chết người, ta không muốn ở đó.

Cát Tường lườm hắn một cái nói:

- Huynh nói như vậy, rõ ràng là sớm có chủ ý, còn hỏi ta, vậy huynh nói đi?

Lý Ngư nói:

- Nơi đó đương nhiên cũng không khác lắm, vẫn phải dọc theo hai bên đường Chu Tước là thích hợp nhất. Tuy nhiên không cần quá gần Hoàng Thành. Muội xem, phường Lan Lăng thế nào, cách Diên Khang phường cũng không xa, thăm mẫu thân và cũng tiện, lại ở bên cạnh đường cái Chu Tước.

Cát Tường suy nghĩ gật đầu nói:

- Không tồi! Chỗ ấy ta đã đi qua, quả thật không tệ.

Lý Ngư nói:

- Được, ta sẽ bớt thời gian tới chỗ đó xem một cái, hiện giờ ta làm việc ở công bộ, mua tòa nhà… trả giá thành tiền là được, có thể tiết kiệm được một khoản, có thể mua một tòa nhà lớn hơn.

Cát Tương hơi nheo mắt, nghiến răng nói:

- Huynh nói lớn, lớn để làm gì?

Lý Ngư kinh ngạc nói:

- Muội không thích lớn hay sao?

Cát Tường tức giận nói:

- Ta đương nhiên thích lớn, nhưng cho dù huynh mua tòa nhà lớn, nhà chúng ta đã đủ náo nhiệt rồi, không cho huynh tiếp tục…

Nang vừa nói xong, lý Ngư đã thò tay xuống dưới eo tìm kiếm, cười nói:

- Muội thích lớn là tốt rồi, lớn như vậy, còn không vừa lòng?

- Huynh xấu xa, bây giờ là ban ngày đấy!

Cát Tường vừa xấu hổ vừa tức giận, hung hăng cấu Lý Ngư, bỏ người chạy tới trong viện.

Dưới cây hoa đào, Phan Kiều Kiều và Dương Tư Tề giống như hai con thỏ con bé nhỏ bị kinh hãi, vèo một cái nhảy ra ngoài.

Dương Tư Tề lúng túng nói:

- Ta không thấy cái cưa của ta đâu, ta đi tìm xem.

Phan Kiều Kiều nhìn lên hoa đào, ngượng ngùng nói:

- Ta đang muốn đi mua ít thức ăn, Cát Tường, hôm nay muốn ăn gì.

Cát Tường đỏ mặt:

- Đại nương, như thế nào cũng được ạ!

Bình Luận (0)
Comment