Chương 468: Trai thanh gái lịch.
Mỗi một ngày, trong thành Trường An có nhiều nam nữ kết lương duyên.
Nạp vào, sinh ra, thành thân, diễn tấu sáo và trống, trai thanh gái lịch, khiến cho người không liên quan gì đến nhìn thấy cũng cảm thấy vui mừng.
Lý gia chuẩn bị mở hôn sự, gần tới ngày hôn kỳ, Cát Tường rất vui mừng, các cô gái khác thì tâm tư khác nhau. Nhất là Tác Tác, con cũng đã sinh rồi, lại thiếu một hôn lễ long trọng, cảm giác có chút không cam lòng.
Nàng nói tâm sự trong lòng với Long lão thái gia, lại được Long lão thái gia răn dạy.
Long lão thái gia ôm bảo bối ngoại tôn của ông vào trong ngực, râu bị tiểu ngoại tôn tóm nghịch làm lung tung lộn xộn nhưng mặt mày vẫn hớn hở, nhưng khi ngẩng đầu nhìn con gái lại với thái độ hung dữ.
Long Tác Tác phát hiện từ khi sinh ra đứa nhỏ này, địa vị của mình trong lòng phụ thân không phải giảm thẳng tắp, không phải từ vị trí đệ nhất giảm xuống thứ hai mà là xuống hàng không có địa vị, trong lòng cha cũng chỉ còn cái tiểu tử nung ních thịt kia mà thôi.
- Ý nghĩ hồ đồ! Tổ chức hôn lễ quan trọng như vậy hay sao? Chẳng qua chỉ là cho người ngoài xem chơi! Hiện giờ con đã có con, lại đi mặc áo tân nương, khiến cho người ta chê cười, không duyên không cớ mất thể diện, nào phải cái gì vinh quang?
Tiểu Ngư nhi nhăn lông mày lại, miệng nhỏ mở ra, hai mắt mở to, rất uy nghiêm nhìn ngoại tổ phụ, một đường nước tiểu tựa như nước suối vòng cung hướng về phía Long Ngạo Thiên. Long lão thái gia hơi nhếch đầu, mặc cho nước tiểu rơi trên vai, tiếp tục dạy bảo con gái:
- Lý Ngư thương con mới không làm hôn lễ này, trong lòng hắn cảm thấy thiếu nợ con cái gì, còn sợ sau này không đối xử tốt với con à? Nếu như hắn không thương con, thì có tổ chức hôn lễ cũng để làm gì? Long gia ta ở chỗ này không người thân, lại không thu lễ.
- Ơ, tiểu kê kê của tiểu bảo bối thật đáng yêu, quá đáng yêu, ha ha ha…
Long lão thái gia vừa mặt mày hớn hở, ngẩng đầu lên lại là thái độ hung dữ nói:
- Hiện tại con đã sinh trưởng tử cho Lý gia, lo lắng cái gì nữa? Chờ lão tử đưa gia nghiệp tới Trường An, làm địa chủ ở đây, còn sợ con không được làm chính thất à?
Long Tác Tác được tra thông não, cũng hoàn toàn từ bỏ ý định xuất giá.
Tranh chấp nho nhỏ cuả Lý gia nếu so sánh với hoàng cung thì thật sự không thấm vào đâu.
Từ ngày được Dương Thiên Diệp nhắc nhở, cộng thêm tự mình phân tích phán đoán, Lý Thừa Càn càng nghĩ càng thấy ý nghĩ của mình chính xác. Quốc gia vừa lập, việc chính là hưng văn hóa giáo dục. Mà Lý Thái luôn gánh hoàng văn đại kỳ, hắn nghĩ nếu noi theo thì mất mặt. Nhưng hôm nay thì khác, trước ngự tiền, Lý Thái rõ ràng ủng hộ võ tướng, đương nhiên trong lòng của hắn vẫn có khuynh hướng về văn hóa giáo dục, nói như vậy chỉ để lấy lòng võ tướng,
Dù sao phủ Ngụy Vương mở ra Hoằng Văn quán cũng là chiêu anh sĩ thiên hạ.
Nhưng khách quan mà nói, lại cho mình một cơ hội hay chính là một cái cớ.
Lúc này bản Thái Tử ủng hộ về văn hóa giáo dục, các ngươi không có lời nào để nói? Hơn nữa còn hợp ý với phụ hoàng.
Mấy ngày sau, dưới sự chỉ bảo của vài vị giáo sư Lý Thừa Càn có thể viết được phương lược tam thiên trị quốc, Thiên thứ nhất luận về tác dụng thiết lập hình ngục. Đây chính là loại giáo hóa, nội dung thành tựu về văn hóa giáo dục, thiết lập quy tắc vì quốc gia.
Lý Thế Dân xem xong phê vài chữ:
- Trước luận hình ngục làm trọng, rất hiểu tầm quan trọng của kinh bang!
Tuy rằng bắt đầu từ đời Hán, Nho gia đã độc bá học thuật, tư tưởng nho gia xâm nhập vào toàn bộ các mặt của xã hội, nhưng pháp trị chưa từng bị xem nhẹ, là người óc thể ngồi trên ghế này đương nhiên hiểu được pháp trọng yếu.
Được phụ hoàng nhận xét, Lý Thừa Càn mừng rỡ, đã bao lâu chưa được phụ hoàng biểu dương rồi? Lý Thừa Càn hăng máu, lập tức mời lão sư Khổng Dĩnh Đạt soạn “hiếu kinh dương cú”, lại mời đại nho Nhan Sư Cổ chú Ban Cố “Hán thư”, bản thảo này lại thượng biểu lần hai, Lý Thế Dân cũng rất thưởng thức, đưa hai bản thư này vào bí các, cũng ban cho Nhan Sư Cổ hai trăm tấm gấm, một con ngựa tốt.
Liên tiếp được ca ngợi hai lần, Lý Thừa Càn càng tăng độ tự tin, quả nhiên thành tựu về văn hóa giáo dục mới chiếm được sự ưu ái của phụ hoàng!
Lý Thừa Càn nhận mấy cửa hàng của Dương Thiên Diệp, cuối tháng tính tiền số tiền thu vào không ít, lập tức rất phòng khoáng, lấy khoản tiền này ra triệu tập các hiền lương vang danh trong kinh, cử hành nhã hội. Ngụy Vương Lý Thái càng nhìn càng tức giận, cái này vốn là thủ đoạn biểu lộ hiền đức của ta, sao lại bị Thái Tử ca cướp đi. Lý Thái lập tức triệu tập hiền lương Hoằng Văn quán, quyết tâm sáng tác một bộ hoành thiên cự, khiến Thái Tử ca ca thành trẻ con đi theo mông hắn ăn đất, muốn đuổi theo cũng không kịp.
Dưới tay Lý Thừa Càn không có nhiều văn nhân, tổ chức hoạt động này cũng là mời khách bên ngoài, muốn triệu tập những người này sáng tác trường kỳ ở Đông Cung hiển nhiên là không được. Lý Thừa Càn suy nghĩ cân nhắc quyết định lấy số lượng hơn chất lượng, ta không làm ra hoành thiên cự thì ta có thể làm vụn vặt, thỉnh thoảng dâng lên phụ hoàng.
Lý Thái không cam lòng bị yếu thế, vốn là ngại phiền hà nên luôn để Hồng Nhạn truyền thư lên phụ thân, lúc này cũng không ngại cực khổ thường xuyên tiến cung, nói hắn triệu tập một số văn sĩ cùng tư tưởng, có một số tuyển đề cụ thể muốn trưng cầu ý kiến phụ thân.
Lý Thế Dân dần dần nhận thấy được, hai đứa con trai như vậy là đang cố gắng biểu hiện.
Khi phát giác được mục đích thật sự của hai người, Lý Thế Dân phật ý không hài lòng.
Làm cha đôi khi yêu thương con cái cũng có điều thiên vị, đúng là đạo lý không hay. Rõ ràng Lý Thừa Càn là Thái Tử, đây là Lý Thái sinh ra dã tâm, mơ ước vị trí của huynh trưởng, nhưng Lý Thế Dân cũng không cảm thấy Thanh Tước làm quá mức, trái lại lại cảm tháy Lý Thừa Càm làm huynh trưởng lại không có tấm lòng bao dung. Ngươi là đại ca, lại là Thái Tử, ta cũng không nói muốn phế Thái Tử của ngươi, hà tất phải tính toán chi li với đệ đệ?
Trong lòng có tâm tư như vậy, Lý Thế Dân cũng phân biệt thái độ rõ ràng với hai người con trai.
Lý Thừa Càn dần dần phát hiện khiến cho phụ thân không hài lòng, cũng không dám thường xuyên vào cung quấy rầy. Tuy nhiên trong lòng càng xúc động và phẫn nộ, hoạt động của Hoằng Văn cũng dừng lại, mỗi ngày đều ở Đông Cung say rượu không còn biết gì.
Hoàng Thái Tử phi mới xuất giá được hơn một năm, tuổi vừa mười sáu, tuổi trẻ tướng mạo đẹp, nhưng mười ngày nay đã không được thân cận với hắn, mỗi ngày chỉ ở cùng với Xưng Tâm, say mèm không biết ra hình thù gì. Mặc Bạch Diệm lúc này đã trở thành người liên lạc của Dương Thiên Diệp và Hoàng Thái Tử, đã từng lui tới Đông Cung, thấy tình trạng này lập tức từ trong bảo tàng tùy cung sưu tập mấy bí phương phòng the, mấy quyển bí tịch phòng the đưa cho Thái Tử. Thái Tử cũng biết mấy trò này, bây giờ lại có dược vật, có cách chơi mới, quả nhiên làm không biết mệt.
Xưng Tâm lúc đầu chỉ là sợ quyền thế của Thái Tử, làm cho qua, thời gian lâu dần thì nội tâm cũng bị bóp méo, cam tâm làm con mái nằm sấp, giả làm thỏ non lấy lòng Thái Tử, theo như trong bí tịch chỉ điểm, hoặc là thổi kéo đàn hát, hoặc là câu long niệp mạt, vốn là nhạc cụ trong Thái Thường Thự, giờ lại đem dùng cho thứ khác dâm loàn.
Khổng Dĩnh Đạt, Nhan Sử Cổ thấy Thái Tử xưa nay ngay ngắn, lớn tuổi như vậy rồi đặc biệt là quan tâm tới danh tiếng, thật không nghĩ một ngày kia Thái Tử đăng cơ họ có công theo rồng thì sẽ như thế nào, khổ khuyên không nghe, lập tức đi tìm “cha mẹ”, cáo trạng lên Hoàng Đế.
Thái Tử vốn tính tình cực đoan, lão sư vốn là người phụ tá mình, mỗi ngày đều tới trước mặt phụ hoàng mách lẻo, Thái Tử làm sao có thể chịu nổi, một ngày sau khi say mèm, Khổng lão sư khuyên can lần thứ hai, Lý Thừa Càn giận tím mặt, rút ra bảo kiếm, đuổi hai lão sư vào khóa viện.
Khổng lão sư vốn là đại nho đương thời, đã khi nào phải chịu đãi ngộ như vậy, thở hồng hộc chạy vào cung bãi công với Hoàng đế, không muốn hầu hạ Thái Tử gia nữa.
Phen này, tin tức không ngừng truyền vào trong tai Hoàng đế, Lý Thế Dân âm thầm tức giận, cũng sinh ra tâm tư phế Thái Tử.
Trong tháng sáu, Lý Thế Dân một lần nữa điều chỉnh phân phong chư tử làm vương.
Đây là một việc đại sự, ngay cả Thái Tử đang chìm trong mê đắm rượu sắc cũng phải tạm thời mất đi hứng thú vui đùa, cả triều văn võ cũng để mắt quan tâm. Kỳ thực mọi người chỉ để ý có một người: Ngụy Vương Lý Thái!
Theo tuổi tác thì hắn đã sớm nên rời khỏi kinh thành, đi tới phiên địa rồi, toàn bộ thiên hạ đều xem, năm nay Hoàng đế có để cho Ngụy Vương rời kinh không. Một năm qua, Lý Thế Dân đã phân phong điều chỉnh mười bảy con cháu hoàng thất làm vương, trừ năm người tuổi nhỏ tạm thời không đi nhậm chức, còn lại chư vương khi được phân phong sách chiếu thì trong vòng một tháng đều chiếu định phải dời đi các phiên địa đảm nhiệm đô đốc. Nhưng trong mười hai người này, chỉ có Châu đô đốc Lý Thái là không nhúc nhích, mà là do Đô Đốc Tương Châu giữ quyền lâm thời.
Tuổi của Lý Thái đã sắp cập quan, trước sau vẫn ở lại Kinh Thành không cho ra ngoài, nếu như nói theo mấy người trong bóng tối thảo luận, cho rằng Hoàng Đế có tâm phế lập, nếu như năm nay vẫn như vậy, hầu như tất cả mọi người đều nhận định vị trí của Thái Tử Lý Thừa Càn không ổn.
- Tốt lắm, cơ hội đã tới!
Một hạt anh Đào bỏ vào miệng, hàm răng trắng nõn bị anh đào điểm một tầng hồng nhạt.
Dương Thiên Diệp nhíu mày đứng lên, nói với Mặc Bạch Diệm:
- Mặc sư, mời hai vị nhân huynh La Bá Đạo, Hột Can Thừa Cơ tới đây, vì bảo vệ Thái Tử, chúng ta… cùng nghĩ biện pháp!
Mặc Bạch Diệm mỉm cười hạ thấp người:
- Lão nô đi an bài!
Mặc Bạch Diệm quay đầu đi xuống lầu, Dương Thiên Diệp đi tới cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ý chí lâm vào mơ màng.
Gần đây có chút phiền muộn không vui, tuy nàng không thừa nhận là vì nghe nói Lý Ngư sắp sửa cưới Cát Tường, nàng cho rằng là do thời tiết nóng bức nên như vậy. Hiện giờ cơ hội đã tới, cảm giác buồn bực kia biến mất hoàn toàn. Có điều, cảm giác vui sướng kia chỉ kéo dài chốc lát, khi ánh mắt của nàng rời vào bảng hiệu của cửa hàng lớn gấp đôi của người thường “Tuyết Lung đường”, cùng với nhìn thấy Long lão thái gia đang sửa chữ “Lung” trên bảng hiệu cửa hàng, lông mày nhăn lại đóng sầm cánh cửa lại.
Ai mà không ích kỷ đố kỵ?