Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 469 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 469: Giống như cha

Thiên hạ đã định, đã là đại thể, không phải một mình ta dốc hết sức là có thể lay động. Nhưng báo thù huyết hận, bằng năm thước thân thể, cái dũng của thất phu là có thể làm được. Điểm này nếu ta không làm thì sau này làm sao đi gặp liệt tổ liệt tông? Cho nên hiện giờ ta chỉ sở cầu báo thù huyết hận mà thôi!

Lời nói này của Dương Thiên Diệp rất có khí phách, giống như có kim thạch trong lời nói, nhưng trên mặt lại là nụ cười tự nhiên, vô cùng thoải mái. Hai tướng ở đối diện không những không cảm thấy quỷ dị mà nàng còn thoải mái cười nhạt ý càng có lực uy hiếp:

- Mà nhị vị sở cầu chẳng qua chỉ là công danh lợi lộc. Lúc trước đi theo Lý đô đốc tạo phản, thong dong tự tại ở Lũng Hữu, người nào không phải đầu đao liếm huyết, chết trong cầu sinh? Dựa vào cái gì mà hôm nay không bằng một đứa con gái như ta, chẳng lẽ là một trong sáu tướng lĩnh của Đông Cung đã cảm thấy thỏa mãn?

Dương Thiên Diệp môi cười như đóa hoa gợi lên một chút trào phúng nói:

- Cũng chỉ sợ khi Đông Cung đổi chủ, phúc phận của các ngươi không giữ được.

- Ta không phải là sợ!

La Bá Đạo trừng mắt liếc nàng một cái, cười lạnh nói:

- Nếu là làm thịt Hoàng đế mà cso thể bảo vệ Thái Tử đăng cơ thì lão tử một đao làm thịt Hoàng đế? Chỉ có diều, đó là phụ thân của Thái Tử, Thái Tử nghĩ thế nào ai biết được? Nếu ta chạy tới nói với hắn, chúng ta làm thịt cha của ngươi, cho ngươi thượng vị, nếu hắn trở mặt đối phó lão tử thì biết làm sao?

Dương Thiên Diệp cười nói:

- Cho nên hôm nay ta tìm hai vị đến đây, ta cũng không bảo các ngươi phải giật dây Thái Tử tạo phản Hoàng đế…

Dương Thiên Diệp ưu nhã châm trà, thoải mái nói:

- Hoàng đế phân mười bảy Vương, trừ ngũ vương tuổi nhỏ, tạm thời chưa rời kinh, trong những người đến tuổi chư vương thì chỉ có Ngụy Vương là vẫn ở lại kinh, đây đã không phải là lần đầu, Hoàng đế có chủ ý gì, các ngươi hẳn là hiểu được.

Hột Can Thừa Cơ chậm rãi gật đầu, nhìn chằm chằm Dương Thiên Diệp nói:

- Vậy ý của ngươi là gì?

Dương Thiên Diệp hơi hé mắt nói:

- Uy hiếp của Thái Tử chính là Ngụy Vương, khuyển bảo Thái Tử đối phó Hoàng đế chưa chắc hắn có can đảm, nhưng nếu đối phó Ngụy Vương thì e là không cần các ngươi nói hắn cũng làm, sao không thuận nước đẩy thuyền?

La Bá Đạo vừa muốn nói chuyện bị Hột Can Thừa Cơ đưa tay ngăn lại nói:

- Thái Tử đối phó như thế nào?

Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:

- Chuyện hưng văn hóa giáo dục, dương mưu của Thái Tử đã thất bại, Thiên Tử thiên vị ai cũng biết. Nếu dương mưu không thể thực hiện được thì chỉ có thể dùng âm mưu.

La Bá Đạo cướp lời hỏi:

- Âm mưu thế nào?

Dương Thiên Diệp nheo mắt liếc một cái, xinh đẹp như một còn chim hoàng anh.

Dương Thiên Diệp nói:

- Ngụy vương giao lưu danh sĩ thiên hạ rộng rãi, nghiễm nhiên là một tòa văn “Thiên sách phủ”, nếu như có người mật tấu Thiên Tử, cáo Ngụy Vương có ý định tạo phản, ngươi nói đương kim Hoàng đế có nguyện dẫm vào vết xe đổ của Thái thượng hoàng Lý Uyên không?

La Bá Đạo mù mờ hỏi:

- Để ai đi cáo, Hoàng đế sẽ tin không?

Dương Thiên Diệp khinh thường nói:

- Nếu để ngươi đi bày mưu, tám chín phần mười sẽ sơ hở chồng chất, nhưng ngươi chỉ cần nói như vậy Thái Tử tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào.

Hột Can Thừa Cơ đã từng làm tướng, tâm tư kín đáo hơn một mã phỉ như La Bá Đạo, gã nhìn chằm chằm Dương Thiên Diệp nói:

Ta nhớ không lầm, lúc trước đề nghị hưng văn hóa giáo dục, tranh công với Ngụy Vương cũng là chủ ý của ngươi đúng không? Lúc này hiến kế như vậy, nếu thành công thì ngươi có chỗ tốt gì? Ngươi có biết, có thể sẽ thất bại không?

Dương Thiên Diệp không hề phủ nhận, sảng khoái nói:

- Không sai! Đích xác ta cho là như vậy. Lần trước thất bại, Thái Tử lâm vào quẫn cảnh, lúc này nếu thất bại nữa thì TháiTử không thể bước ra khỏi ánh sáng, đi tới bước này đã không thể tự kiềm chế, thân tình đã không còn xót lại chút gì, tự bảo vệ vị trí của mình là trên hết.

- Khi đó là cha ruột, hắn cũng xuống tâm giơ lên dao mổ rồi!

La Bá Đạo vừa muốn nói chuyện, Dương Thiên Diệp lại nói:

- Tuy nhiên, ta nghĩ thế nào là việc của ta, làm như vậy chính là một biện pháp, sở dĩ không thành công, không phải là bản thân nó không có khả năng thành công. Thái Tử thân là Đông cung Thái Tử, hiện giờ để ý chuyện công sở, xướng hưng văn hóa giáo dục có gì không thể?

- Sở dĩ thất bại là vì Hoàng đế bất công, nếu Hoàng đế công bằng, cử chỉ hưng văn hóa giáo dục của Thái Tử không phải sẽ nhận được sự thưởng thức của Hoàng đế, vì thế mà ổn định vị trí của Đông cung sao?

La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ im lặng.

Dương Thiên Diệp lại nói:

- Lúc này đây kế sách vẫn như thế. Nếu Hoàng đế không phế vị trí Thái Tử, cho người dập kế hoạch của Ngụy Vương, Hoàng đế cẩn thận, tất nhiên sẽ truy cứu. Nếu kế hoạch thất bại…

Dương Thiên Diệp đảo mắt qua hai người, nói:

- Điều đó chứng minh trong lòng Hoàng đế chỉ có Thanh Tước, không có Cao Minh, bình thường đã không có khả ngăng bảo vệ người kế vị, còn có thể có tính toán khác sao?

La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ liếc nhau một cái, mặc dù không lập tức tỏ thái độ nhưng trong lòng đều đã thừa nhận cách nói của Dương Thiên Diệp.

La Bá Đạo thở dài, nói:

- Được, vậy nghe theo kế sách của ngươi, hai người chúng ta sẽ mau chóng góp lời với Thái Tử.

Dứt lời, hai người đứng lên.

DươngTHiên Diệp thấy hai người đồng ý, trong lòng vui mừng, thản nhiên nói:

- Đâu cần đi vội vàng vậy, rượu và thức ăn chút nữa sẽ lên, sao không ăn uống hai chén rượu nhạt đã? Bất kể nói thế nào, ta và hai người hiện tại cũng được xem là đồng minh.

Hột Can Thừa Cơ lắc tay áo nói:

- Thôi đi, hôm nay thao diễn binh mã, ra doanh không dễ. Khó khó cơ hội được vào thành một chuyến, hai chúng ta muốn đi dạo ở chợ Đông.

Dương Thiên Diệp kinh ngạc, nhìn hai người buồn cười nói:

- Từ khi tới Trường An, hai người các ngươi thay đổi quá nhiều, ngay cả sự tình kết bạn và đi chợ ở chợ Đông mua đồ cũng làm được.

Lời vừa thốt ra, ngay cả Mặc Bạch Diệm đứng ở phía sau Dương Thiên Diệp cũng không nhịn được hé mắt nhìn hai người một cái. Lão tổng quản là người trong cung đi ra, kiến thức uyên bác, đồng tính đồng bóng đương nhiên là có nghe nói qua. La Bá Đạo hung tợn phì một tiếng nói:

- Ai nhàn hạ đi dạo phường thị, là tên tiểu tử Lý Ngư thành hôn, không ngờ lại hạ thiệp với lão tử. Hắn không biết xấu hổ, lão tử cũng phải nể mặt, dù sao cũng phải đi, dù sao người ta cũng có ân cứu mạng ta. Không đi làm sao được. Đành phải tới Đông thị chọn đồ đắt tiền để tặng quà đấy.

- Ồ! Thì ra là thế, hai vị xin cứ tự nhiên!

Dương Thiên Diệp nở nụ cười, chỉ có điều nụ cười kia mất đi vẻ tươi tắn hoa lệ thường thấy.

Cánh cửa vừa mở ra, đóng lại, La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ đi ra ngoài.

Dương Thiên Diệp chậm rãi đưa trà lên, chậm rãi đưa lên môi.

Phía sau Mặc Bạch Diệm nói:

- Nghe bọn họ nói vậy, lão nô nghĩ rằng Lý Ngư thành thân, chúng ta có cần chọn một phần lễ không?

Dương Thiên Diệp nâng chén lên môi, thản nhiên hỏi:

- Hắn có đưa thiệp mời tới chúng ta hay sao?

Mặc Bạch Diệm hắng giọng nói:

- Chưa từng!

- Vậy chúng ta chọn lễ làm gì, coi như không biết đi!

Dương Thiên Diệp nói xong, duyên dáng đứng dậy, bước ra ngoài, ra tới cửa đột nhiên suy nghĩ rồi ngừng lại, suy tư một chút rồi nói:

- Lễ này, để ta đi chọn.

- Thân khải mật tấu!

Trên thư có hai dòng chữ, màu vàng, ở giữa có bốn chữ to “Thân khải mật tấu”, toàn bộ bìa mặt sạch sẽ, không còn nội dung nào khác.

Dựa theo chế độ mật tấu quy định, tấu chương trực tiếp qua môn hạ, Trung thư tỉnh cũng không kiểm tra nội dung trong thư, trực tiếp chuyện tới ngự tiền.

Chế độ mật tấu vẫn luôn tồn tại, khi Lý Thế Dân đảm nhiệm Tần Vương, từng có người mật tấu Lý Uyên, cáo y có ý định mưu phản. Tuy nhiên, lúc này lúc này chế độ mật đầu chỉ noi theo chế độ mật tấu ngày xưa, sau tới thời Chu Hưng, Lai Tuấn Thần khuếch trương thành phong trào mật báo.

Lý Thế Dân nhận tấu chương được chuyển đến, chính là mật báo ở tầng cao nhất. Từ khi Lý Thế Dân đăng cơ tới nay, cũng chưa từng nhìn thấy hình thức mật ấu, lòng hiếu kỳ nổi lên, vội vàng cầm nó, dùng ngân đao cắt đầu, lấy tấu chương ra.

Xem nội dung dày đặc trong tấu chương, Lý Thế Dân lập tức đổi sắc mặt lạnh lùng.

Người viết mật tấu tự xưng là quan phủ trong phủ Ngụy Vương, gần đây phát hiện Ngụy Vương cùng các tài năng, tuấn kiệt có hành vi rộng rãi, kêu gọi hào kiệt, mưu đồ gây rối.

Theo bản năng Lý Thế Dân cảm thấy cả kinh, nhưng khả nghi lập tức dâng lên. Tuy ngươi nói Thanh Tước mở Hoằng Văn quán là có bóng dáng của Thiên Sách phủ năm đó. Nhưng Thiên Sách phủ là một quân Mạc phủ, mặc dù cũng có văn thần, chủ yếu phụ trách khởi thảo quân lệnh, quản lý hậu cần, hành chính hằng ngày, cơ cấu võ tướng là phụ, giống như một triều đình nghiêm mật có đầy đủ tổ chức quân sự.

Nhưng Hoằng Văn quán của Thanh Tước nói toạc ra chỉ là một nhóm văn sĩ không một binh một tốt, bọn họ ngâm thơ làm phú nhưng quy củ, muốn tạo phản? Bọn họ lấy gì tạo phản?

Lý Thế Dân nghĩ, chậm rãi nheo mắt lại:

- Có người muốn vu cáo Thanh Tước của trẫm!

- Người tới!

Một nội thị đi vào ngự thư phòng, hạ thấp người đứng đó.

Giọng nói sắc mặt Lý Thế Dân rất mạnh mẽ nói:

- Truyền chỉ Đại Lý Tự, phối hợp với Trung thư môn hạ, bắt người viết mật báo này cho trẫm!

Lý Thế Dân nói xong, ném mật tấu xuống trước mặt thái giám, thái giám kia cuống quít đưa tay bắt được. Lúc này mật tấu chỉ có ba con đường để đi: Ở kinh thì ném Trung thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh, nơi khác thì đưa vào trạm dịch, người ta nhìn thấy “Thân Khải mật tấu” sẽ theo quy định để xử lý. Trên thực tế, lúc này bách tính dân gian căn bản không biết có quy định “Thân khải mật tấu” này. Biết được chỉ có người trong quan phủ.

- Khốn kiếp! Hai người các ngươi thật ngu xuẩn, ra chủ ý ngu xuẩn như vậy, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Cơ sở ngầm của Lý Thừa Càn biết được triều đình đang điều tra người mật báo, vội hồi báo, Lý Thừa Càn nhất thời bối rối, chỉ tay mắng La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ.

La Bá Đạo trợn mắt nhìn, nếu không phải người kia cho mình chén cơm thì sớm đã một đao chém đầu rồi, đành phải kiềm chế cơn tức giận. Hột Can Thừa Cơ nói:

- Thái Tử, kế này thất bại, không phải vì kế hoạch chưa chu toàn. Phàm là đế vương, kiêng kị nhất với mưu phản, bởi vì một khi thành công, hắn mất đi không chỉ ngôi đế vị mà còn là tính mạng của hắn, vì lẽ đó luôn là thà giết nhầm, không buông tha. Dựa vào cái gì mà Hoàng đế thấy mật tấu, thậm chí còn không tra hỏi Ngụy Vương đã đi tìm kiếm người viết mật tấu?

Lý Thừa Càn đang nổi giận bỗng ngẩn ra, sắc mặt trở nên âm trầm.

Hột Can Thừa Cơ gằn từng tiếng mà nói:

- Tuy kế hoạch thất bại, nhưng cũng không phải hoàn toàn thất bại. Ít nhất, khiến Thái Tử hiểu được một chuyện!

- Đúng vậy!

Lý Thừa Càn nhắm hai mắt lại, trong mắt hờ hững, không có một tia tình cảm:

- Phụ hoàng vứt bỏ ta, Người tín nhiệm Lý Thái tới tột đỉnh, bất kể ta cố gắng thế nào đều không thể có vị trí Thái Tử của ta, ha ha..

Lý Thừa Càn cười thảm, trong mắt hàn quang càng lúc càng lạnh.

La Bá Đạo hung ác nói:

- Một khi đã như vậy, không bằng chặt đứt ý muốn của hắn! Hắn cố ý truyền ngôi vị cho con chim sẻ kia, chúng ta sẽ làm thịt con chim sẻ đó!

Lý Thừa Càn chấn động, thất thanh nói:

- Sao lại làm như vậy?

La Bá Đạo cười gằn nói:

- Hắn làm thế với huynh đệ hắn được, chúng ta có gì không làm được?

Lý Thừa Càn thay đổi sắc mặt mấy lần, chậm rãi nói:

- Làm thịt ông ấy ư…

Bình Luận (0)
Comment