Chương 479: Tối nay tất có đại sự
Đưa hoa quả trái cây và dưa tới trước là Thâm Thâm.
Bên ngoài tường có trồng dưa leo, hẳn là lão đạo lúc nhàn nhãn đã trồng nó, hai cô gái hái được vài quả, rửa sạch bằng nước suối, giấu trong vạt áo mang về phòng, dùng dao cắt thành miếng nhỏ, để vào mâm, do Thâm Thâm mang đến cho Lý Ngư.
Thâm Thâm bởi vì trên đường đi nóng bức mệt mỏi, điều kiện ở của mọi người lại kém, nên đại kế của nàng chưa thực hiện được, nàng đang vô cùng thất vọng. Hôm nay thời tiết thoải mái dễ chịu, lại chỉ có mỗi Tĩnh Tĩnh đi theo, quả thực là cơ hội tốt trời ban.
Tĩnh Tĩnh cũng có ý khuyến khích, bèn thúc đẩy Thâm Thâm đi đưa trái cây và quả dưa leo.
- Tiểu lang quân, nô nô có hái được mấy quả dưa trồng ở bên tường, tiểu lang quân nếm thử đi.
- Được!
Lý Ngư nhìn vào mâm trái cây, thấy còn có cả nhánh cây nhỏ dùng làm tăm xiên sạch sẽ thì cười híp mắt cắm vào đưa lên thưởng thức, hơi hơi nhíu mày, nói:
- Hơi chát, còn chưa chín hẳn.
Thâm Thâm kinh ngạc:
- Thật sao? Vừa nãy nô có thử rồi thấy rất ngọt.
Lý Ngư nói:
- Chắc là chát mà, không thấy ngọt gì. Chúng ta vừa ăn thịt nướng, đừng ăn dưa chát kẻo bị tiêu chảy đấy.
Hắn đùa:
- Dưa ép hái không ngọt, đạo lý đó ngươi chưa nghe à?
Thâm Thâm lắp bắp:
- Dưa ép hái tuy không ngọt, nhưng…quen rồi cũng ngọt thôi.
Hai người vốn chỉ bàn luận về dưa, nhưng mỗi người đều mang ý khác nhau. Nói xong, Lý Ngư ngẩn ra, Thâm Thâm thấy hắn ngẩn người, nghĩ nghĩ mặt cũng đỏ rực lên xấu hổ. Dưa ép hái, vốn là một câu hai ý nghĩa, huống chi bản thân nàng cũng đang có ý mờ ám.
Hai người ban đầu vốn không có gì lập tức trở nên ngượng ngùng không được tự nhiên.
Lý Ngư nói:
- Gọt hết rồi à?
Thâm Thâm gượng gạo cười:
- Trong phòng nô còn mấy quả chưa gọt, để dành chúng ta mang đi đường.
- Ừ!
Thâm Thâm hai má nóng rực, nói:
- Vâng.
Nhắc tới cũng buồn cười, trong hai tỷ muội Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, Thâm Thâm là tỷ tỷ, tâm cơ nhiều, chín chắn hơn, xưa nay bất kể là cách nói năng, suy nghĩ đều hơn muội muội. Hơn nữa hai tỷ muội xuất thân phố phường, nghe nhiều, biết nhiều, nói năng đều rất không e dè.
Cho nên hai tỷ muội khi nói đến chuyện nam nữ, Thâm Thâm thật sự không mấy kiêng dè, muội muội thì không dám nghĩ, không dám nói, nàng đều không để ý, thậm chí còn thường dùng đề tài này để trêu đùa Tĩnh Tĩnh, thật sự là một “Ô Yêu vương” trong phường Đạo Đức.
Nhưng trên thực tế, Tĩnh Tĩnh tính tình thiếu nữ, không dám nói, lại dám làm, chủ động hơn nhiều so với nàng. Thực ra hai thiếu nữ hoạt sắc sinh hương ở trước mặt, muốn nói Lý Ngư không dao động là giả. Tuy nhiên, trong nhà đã có hai thê tử xinh đẹp, bên ngoài còn có một tình nhân xinh đẹp, Lý Ngư thật sự không muốn tham lam, nếu cứ như vậy, dần dà, tình cảm giữa các bên sẽ dần dần chuyển thành thân tình.
Có điều Tĩnh Tĩnh rất chủ động, ban đầu khi ở Tây Thị Thự, dùng chiêu khi Lý Ngư dạy nàng viết chữ, nàng cọ mông vào ngực người ta, rõ ràng là một tiểu hồ tinh xinh đẹp. Thịt đưa đến miệng, Lý Ngư dù sao tuổi trẻ, bị trêu trọc như thế nên cũng đã “ăn” nàng rồi.
Mà Thâm Thâm thì sao, nàng mồm miệng đâu ra đấy, nhưng hành động thì lại ngược lại, rất kiêng dè. Nàng có thể trốn trong phòng nghĩ đủ mọi biện pháp để quyến rũ Lý Ngư, nhưng khi thật sự tiến hành, thì lại không dám.
Tĩnh Tĩnh giật giây tỷ tỷ đi đến phòng Lý Ngư, mình thì áp sát ở tường để nghe. Phòng này không có cách âm, âm thanh hai người nói chuyện cũng không lớn, nhưng nàng lại nghe rất rõ, thấy mộng đẹp của tỷ tỷ sắp bị lỡ, Tĩnh Tĩnh sốt ruột vội bưng một khay dưa và trái cây qua.
Tĩnh Tĩnh từng thân mật với Lý Ngư, nên không e dè nhiều trước mặt hắn. Lý Ngư nói dưa còn hơi chát, nàng làm nũng mang đến cho hắn ăn, đầu tiên là ngồi cạnh hắn, trong lúc cười nói thì chuyển ngồi lên đùi hắn.
Vừa dịu dàng xoay nhè nhẹ, ma sát, Lý Ngư tức thì bụng nóng lên. Hơn một tháng nay hắn rất bận việc công, chưa được thân mật làm sao chịu cho nổi. Tĩnh Tĩnh phát hiện hắn động tình, liền dùng miệng ngậm dưa đưa tới, đôi tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, đưa dưa vào miệng hắn, đầu lưỡi đẩy đưa, triền miên quấn lấy. Không hề tránh né Thâm Thâm.
Thâm Thâm đi không được, nhìn không dám nhìn, Lý Ngư còn chưa làm gì, Thâm Thâm đã mặt đỏ tai hồng.
Tĩnh Tĩnh vốn có ý củng cố ân sủng, tuy rằng không có ý định mơ ước vị trí phu nhân, nhưng vẫn hy vọng nam nhân có thể sủng mình nhiều hơn. Hai tỷ muội nếu có thể chung một chồng, cùng tiến cùng lui, vậy thì càng có bảo đảm hơn. Huống chi, nhìn tỷ tỷ rõ ràng là có ý với Lý Ngư.
Tĩnh Tĩnh tỷ muội tình thâm, cũng có ý giúp tỷ tỷ, uốn éo một lúc, đã khiến cho Lý Ngư động tình. Tĩnh Tĩnh đang cân nhắc nên kéo tỷ tỷ tham gia “trận chiến” như nào thì nghe “rắc rắc” một tiếng, cửa sổ chấn động vang lên.
Tĩnh Tĩnh giật mình làm rơi đĩa xuống đất, vỡ nát. Thâm Thâm cũng thét lên chói tai, không chút nghĩ ngợi lao đến chui vào trong ngực của Lý Ngư.
Lý Ngư cũng bị giật mình, hai người đẹp ở trong lòng, hương thơm xông vào mũi. Hắn lấy lại bình tĩnh, nghe tiếng rơi ầm ầm kia, nói:
- Đừng sợ, là sắp mưa đấy.
Hắn đứng dậy, đẩy cửa sổ ra xem, quả nhiên là mưa to tầm tã, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, lá cây rung động. Cây cối bên ngoài cửa sổ rít gào.
Mưa đến đột ngột, gió cũng mạnh, cửa sổ vừa mở ra, mưa liền đập vào mặt. Lý Ngư vội vã đóng cửa sổ lại, nói với hai cô gái:
- Mưa to quá, xong trận mưa này thời tiết sẽ càng mát mẻ.
Thâm Thâm lo lắng nói:
- Trận mưa này hẳn sẽ lâu đây, chúng ta có bị chậm trễ xuống núi không?
Lý Ngư nói:
- Mưa tí tách thì sẽ lâu tạnh, còn nếu to như này hẳn không lâu đâu…
Hắn mới nói đến đấy thì có tiếng sấm to vang dội, tuy biết là tiếng sấm nhưng hai cô gái vẫn giật mình, nhích sát lại gần hắn.
Lý Ngư trêu chọc:
- Hai ngươi là hồ ly tinh chuyển thế à, sao lại sợ sấm sét thế?
Thâm Thâm bị trêu mặt đỏ lên, Tĩnh Tĩnh thì đã cùng hắn thân mật vài lần rồi, trò gì cũng đã được nếm thử, chỉ cầu hắn được vui vẻ, nên chút trêu chọc này nàng không để ý, lè lưỡi nói với hắn:
- Thì là hồ ly tinh chuyển thế đấy, nếu không sao khiến lang quân thích được.
Nàng liếc Thâm Thâm một cái, nói tiếp:
- Tiểu lang quân, ta và tỷ tỷ sợ nhất là sấm sét, không dám ngủ một mình đâu. Hay là ngủ ở phòng của lang quân có được không?
Vừa mới nói thế, lại có tiếng sấm vang lên, như có ý tán đồng, làm hai cô gái run rẩy sợ hãi. Tĩnh Tĩnh tuy nói đùa, nhưng đúng là sét đánh to cũng khá sợ. Lý Ngư nói:
- Thôi được, vậy chúng ta cùng ở với nhau để cho đỡ sợ.
Tĩnh Tĩnh nghe thế thì mừng rỡ, kéo Thâm Thâm đi lấy chăn đệm.
Lý Ngư thấy dáng vẻ phấn khởi hồ hởi của Tĩnh Tĩnh, chợt cảm giác tối nay ắt có chuyện xảy ra.
Hai người vừa ra khỏi cửa phòng, Thâm Thâm đã kêu lên:
- Ý, quần áo ướt hết rồi, mau…
Nàng vừa nói vừa định ra sân viện thu quần áo, nhưng lại bị Tĩnh Tĩnh che miệng.
- Tỷ ngốc ạ, giờ còn quan tâm quần áo cái gì nữa.
- Hở?
- Kệ nó đi, dù sao cũng bị ướt rồi, việc chính quan trọng hơn.
Tĩnh Tĩnh nói mãi không được, kéo tay tỷ tỷ chạy về phòng của mình.
Thâm Thâm tuy chỉ hơn nàng một tuổi, nhưng lại gánh vác phận làm chị, từ nhỏ mọi thứ liên quan đến cuộc sống đều là tỷ ấy gánh vác hết, nghèo đã quen, cũng đơn giản đã quen, thấy quần áo bị ướt thì sốt ruột đau lòng. Tỷ tỷ, dường như luôn diễn kịch là cô nàng “ngực to không não”.
Trận mưa này đúng là một trận dông tố, cứ một lúc là tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, khi Lý Ngư nhìn hai cô gái bận rộn trải chăm đệm thì không khỏi đầu óc nghĩ đến chuyện YY, ôi, đã lâu rồi hắn chưa được hưởng thụ.
Nhưng tiếng sấm quá lớn, quá vang dội, gió và mưa phụ trợ đập vào cửa sổ, rung lên mạnh mẽ.
Chuyện phòng the cổ nhân thực ra chú ý rất nhiều thứ, vợ chồng ân ái vốn là chuyện thường thiên đạo, nhưng ban ngày ban mặt thì lại bị coi là dâm. Khi dông tố xảy ra, cũng kiêng kỵ giao hợp, thực ra điều này cũng có lý do của nó, như lúc này với thanh âm sấm sét rất dễ khiến người ta giật mình. Bình thường bị giật mình cũng không sao, nhưng thời điểm đang tập trung ân ái dễ bị giật mình mà xảy ra chuyện, cho nên khi trời đã tối, Lý Ngư ngủ đầu đông, Tĩnh Tĩnh ngủ ở giữa, Thâm Thâm ngủ đầu tây, dù không biết trong lòng ba người suy nghĩ cái gì, nhưng mà ngay cả Tĩnh Tĩnh cũng không nhúc nhích.
Hẳn thật sự bị sấm sét làm cho sợ hãi.
Lý Ngư từng nói, mưa đến nhanh cũng sẽ đi nhanh, cho nên Tĩnh Tĩnh vốn định chờ hết mưa sẽ lại tác hợp lang quân và tỷ tỷ, nhưng cô gái nhỏ lại ham ngủ, vừa nằm xuống, cộng tiếng mua gió đều đều nên đã ngủ say.
- Chả đáng tin chút nào!
Trong đầu thì nghĩ chuyện xx, nhưng Thâm Thâm lại thật sự sợ, nên không đủ can đảm chui vào chăn của Lý Ngư, khẽ đẩy em gái vài cái, Tĩnh Tĩnh ngủ quá sâu, không tỉnh. Thâm Thâm hết cách, đành phải ủ rũ nằm im. Lý Ngư ban đầu cũng có ý nghĩ xấu xa trong đầu, nhưng cả chặng đường đi này hắn thật sự thấm mệt, đêm nay trời mưa thời tiết mát mẻ, thế là cũng ngủ say mất. Con người luôn khát vọng giấc ngủ, quả thật là đã vượt qua nhu cầu khác rồi, nằm nghĩ ngợi lung tung một hồi, nghe hai cô gái thở đều đều, thoáng chốc cũng đi vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, hắn mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, hắn đứng trên một con thuyền nhỏ, đang lênh đênh giữa đại dương mênh mông. Đột nhiên có một con cá to lớn từ dưới nước trồi lên, cái đuôi to vẫy mạnh, làm chiếc thuyền lật úp, rơi vào miệng cá.
Lý Ngư giãy giụa không được, bơi trong bụng con cá, thấy bên trong đó có giường đá, ghế đá như tiên cảnh thì kinh ngạc. Đúng lúc đó thấy Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đi ra, mặc sa mỏng, nửa người hở, vô cùng quyến rũ.
Lý Ngư vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng hai thân thểm thơm mát áp vào người hắn, bên này hờn dỗi, bên kia xấu hổ, hắn trái ôm phải ấp, đầu óc bắt đầu có suy nghĩ hươu vượn.
- Lang quân à, người ta và tỷ tỷ hầu hạ ngươi nhé?
- Tiểu lang quân, người ta…người ta sớm đã có ý với tiểu lang quân rồi, bất kể tiểu lang quân muốn làm gì, người ta…đều bằng lòng hết.
Lý Ngư hớn hở:
- Đừng đẩy, đừng lắc nữa, để ta uống chén rượu đã, ba chúng ta đi vào nghỉ ngơi đi. Hà hà, ôi, đã nói đừng lắc mà, uống rượu đã…
Một chén rượu rơi vào vạt áo, Lý Ngư giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, thấy Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đang ngủ ngon lành, nào có dán sát vào người hắn đâu. Tuy nhiên, cái giường sao lại lay động nhỉ?
Ôi, bà nội nó, không phải là giường di động, mà là phòng di động rồi.
Lý Ngư lập tức tỉnh táo, thấy xà nhà rung động mạnh, phòng đang chậm rãi lắc lắc, hắn bật ngồi dậy, lúc này mới phát hiện, phòng của hắn được xây dựng ở trên sườn núi, bên khe suối, trận mưa to đã ngừng, nhưng lũ bất ngờ bộc phát rồi.
Đất đá dưới sườn núi bị lũ cuốn hết đi, nước lũ vẫn đang cuồn cuộn chảy qua, căn phòng này sắp bị kéo vào trong cơn nước lũ rồi. Lý Ngữ hiểu rõ tình trạng, nhảy tới đánh thức Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh.