Chương 480: Hoa Sơn Luận Kiếm
Thâm Thâm cô nương nhất quyết “không ngủ cùng Lý Ngư không được” có chút suýt ngất, tiểu lang quân rõ ràng muốn rồi…Thật là chẳng dịu dàng chút nào, người ta là lần đầu tiên đấy…
- Mau, phòng sắp trôi rồi, chạy mau!
Phòng ở sắp trôi?
Ngay cả Tĩnh Tĩnh lúc này cũng giật mình, nhưng hai nàng lập tức phát hiện ra điểm bất thường. Trên bàn có một cây nến đang cháy, lúc này cây nên kia đang phập phồng sắp tắt, chiếc bàn đang lung lay sắp đổ.
- Chạy mau!
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh rất ý thức được nguy hiểm, không cần Lý Ngư tiếp tục thúc giục, đứng lên bỏ chạy.
- Y phục của ta...
Thâm Thâm cô nương dù sao chưa từng thân mật với Lý Ngư, ngượng ngùng muốn mặc quần áo.
- Không kịp đâu!
Lý Ngư mỗi tay nắm lấy một người chạy đi như bay, vừa mới ra đến cửa còn chưa được hai bước thì rầm một tiếng, toàn bộ nền phòng ốc đã bị hồng thủy xé vào lòng sông.
Uy lực của thiên địa bậc này ngay cả một nơi yên ổn cũng đều bị sụp, bảo sao có bản lĩnh thật sự cũng không thể ra ngoài, huống chi Lý Ngư còn hai tay hai nàng, cả người còn chưa đứng vững đã mất thăng bằng bị kéo ra sau. Hồng thủy gầm thét, xé rách thổ địa, trùm lên phòng xá, phòng ở tựa như một thứ đồ chơi làm bằng giấy, nháy mắt bị vặn vẹo, dập nát, hóa thành đất thạch. Xà nhà mất đi tường đất, nóc nhà bị sụp đổ xuống toàn bộ, vừa vặn địa đường chặn ngang, vừa vặn vắt ngang ở hai bên khe núi, cắm giữa núi đá.
Mà Lý Ngư lôi kéo hai cô gái, vốn là ném tới nóc nhà sụp xuống thì ngói đất trên nóc nhà rơi xuống, vừa lúc cưỡi ở trên xà nhà kia.
Tuy nhiên lúc này hắn cũng không thể chú ý nhiều, bên dưới là hồng thủy cuồn cuộn, bàn chân ở trong nước, mà hai vị cô nương thì bị ngâm trong hồng thủy.
Lý Ngư ra sức lôi kéo, vất vả lắm mới kéo được Tĩnh Tĩnh lên xà ngang, tay kia thì đã mỏi, vội dặn Tĩnh Tĩnh ôm chặt xà nhà, mình thì hai tay ra sức kéo Thâm Thâm. Lúc này mưa đã ngừng, nhưng vì lũ đến bất ngờ, mưa tích ở trên núi chảy xuống, cuối cùng chảy đến cửa sông, hội tụ thành nước lũ, chậm hơn so với mưa hơn một canh giờ, cho nên lúc này chỉ có tiếng rít gào của hồng thủy, đụng vào núi đá, những đồ bị đụng vào đều nát vỡ.
Lão quán chủ nghe thấy tình hình, vội vàng đi ra, cầm đèn lồng ra khỏi phòng, thấy không còn phòng đối diện đâu, mượn ánh đèn chiếu xa, vừa nhìn thì không khỏi hồn bay phách lạc, lập tức kêu lên:
- Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn.
Rồi bỏ chạy đến thẳng sơn động phía sau chủ điện.
Hang động kia là nằm ở thân núi, lại đưa lưng về phía hồng thủy, cho nên rất an toàn. Trong sơn động, bởi vì vị khách không mời mà đến Lý Ngư xuất hiện, mấy người vì an toàn, đành phải ở trong động. Mặc Bạch Diệm buổi chiều còn lặng lẽ đi lấy một bộ đệm chăn đến, bởi vì không bộ mà Thiên Diệp điện hạ chuyên dụng, đem bộ mới trải ra mời điện hạ nghỉ ngơi. Còn ông ta thì dựa vào vách đá nghỉ ngơi cùng với La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ.
Hai vị nhân huynh này giữ nguyên áo nằm ngủ, ngủ rất say sưa, dù sao loại khổ này họ đã quen rồi. Hai người ngáy rung cả sơn động, trong sơn động này không có cách âm, Dương Thiên Diệp không thể nào ngủ được, lại suy nghĩ miên man.
- Lúc Lý Ngư ngủ, không biết có ngáy không, hẳn là có rồi, nữ nhân của hắn có ngủ được không? Nghe nói lâu dần thành quen thì phải. Ừm…hắn không tục tằn như hai tên này, dù là ngáy to hắn cũng không to như thế kia đâu.
Đúng lúc lão quán chủ chạy vào sơn động, nói lớn:
- Năm nay lũ đến bất ngờ rất lớn, sương phòng bên phải đã bị xé vào trong hồng thủy rồi.
Dương Thiên Diệp chưa ngủ phản ứng đầu tiên, nói:
- Sương phòng bên phải, là chỗ của ba vị khách kia đúng không?
Lão quán chủ hậm hực nói:
- Ba kẻ xấu xa, không báo tự vào, sao gọi là khách. Lão Quân gia gia hiển linh rồi, là trời muốn mệnh của họ đấy.
Lúc này La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ cũng lần lượt tỉnh lại, nghe rõ mọi chuyện thì sắc mặt vui mừng. Hai vị nhân huynh này chính là có một loại tâm tính như thế này. Lý Ngư đối với bọn họ có ân, nếu bọn họ xuống tay với Lý Ngư, đó là lấy oán trả ơn, tuyệt đối không được. Lấy oán trả ơn, ắt gặp trời phạt, đây là phải báo ứng đấy. Người thời nay không có tín ngưỡng này, hoặc là làm cho có, nhưng cổ nhân thì lại rất tin tưởng.
Tuy nhiên, nếu như là ông trời phạt Lý Ngư, vậy thì không liên quan đến họ rồi. Hai vị này tính toán cũng rất độc, mà Lý Ngư này lại cũng rất tà môn, cứ có mặt hắn, mọi việc bất lợi, thật sự là như gặp quỷ. Nếu hắn thật sự bị trời phạt, vậy thì tất cả đều vui vẻ.
Lập tức, mặc kệ mọi người có tâm tư gì, đều lao ra sơn động để xem. Lý Ngư ra sức lôi kéo Thâm Thâm, lúc này mới biết uy lực của thiên địa lợi hại cỡ nào, dù cho có một lực sĩ bắt lấy hai chân Thâm Thâm cùng hắn kéo lên, cũng không thể kéo nổi. Bởi vì hồng thủy thổi quét, hình thành lực đạo thay đổi trong nháy mắt, tuy rằng trước sau vẫn nhằm một phương hướng, nhưng bất kể lúc nào cũng có thể chuyển hướng.
Lý Ngư vẫn sức cả người cuối cùng cũng nhấc được Thâm Thâm lên xà ngang, mà Thâm Thâm thì đã lạnh đến tím tái, cả người tê dại rồi.
Hồng thủy lạnh như băng, dù là vào ngày hè nóng nực nhưng nước sông vẫn lạnh, một khi hình thành lũ bất ngờ, nước cũng lạnh thấu xương.
Thâm Thâm bị ngâm ở trong nước răng va vào nhau cầm cập, cộng thêm vẫn còn sợ hãi, vừa mới bị nhấc lên đã ôm lấy Lý Ngư.
Lý Ngư thấy nàng lạnh như băng vội cũng ôm nàng, an ủi:
- Không phải sợ, không phải sợ, ta đã đưa hai nàng lên bờ rồi.
Ớ, cái ôm này làm cho Lý Ngư đột nhiên cảm giác là lạ, tay đưa xuống tìm tìm…
Đáng thương Thâm Thâm bị hồng thủy thổi quét, quần lót đã bị cuốn đi mất rồi, giờ phút này hạ thân không có gì bảo vệ, cả người chỉ có một cái yếm nhỏ. Chỉ có điều nàng bị ngâm trong hồng thủy cả người đã chết lặng, căn bản không phát hiện mình đang trần truồng.
- May mà là buổi tối!
Lý Ngư tự an ủi mình, để Tĩnh Tĩnh bò lên bờ trước. Nhưng hồng thủy cuồn cuộn, cây xà ngang này giữ không chắc, chỉ hơi chút mất đi cân bằng, nó sẽ chuyển động, Tĩnh Tĩnh nào dám cử động, không chút nhúc nhích.
Lý Ngư thúc giục luôn mãi, Tĩnh Tĩnh mới đủ dũng khí bò chầm chậm đi, còn phải cố gắng duy trì cân bằng, chậm rì rì như ốc sên.
- Chậc chậc chậc, đúng là người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm. Phòng ở cũng mất, họ còn chưa chết.
Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm, Hột Can Thừa Cơ, La Bá Đạo núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm động tĩnh trên sông. Bốn người thị lực rất tốt, từ xa có thể nhìn lờ mờ ba bóng người trên sông.
Nghe La Bá Đạo vừa nói như vậy, Hột Can Thừa Cơ nói:
- Chúng ta thấy chết mà không cứu, không vấn đề chứ?
Hỏi xong quay lại nhìn thoáng qua chính điện, bên đó là nơi tu hành, có thần minh cao ba thước.
La Bá Đạo xuất thân mã phỉ, chẳng quan tâm cái kia, nói:
- Tại sao chúng ta thấy chết mà cứ phải cứu chứ? Hồng thủy cuồn cuộn, trời thì tối, rất nguy hiểm. Chúng ta chỉ tự bảo vệ mình mà thôi.
Dương Thiên Diệp thấy ba người vắt ngang trên sông, nguy hiểm muôn phần, trong lòng lại lo lắng.
Lý do gì, nguyên nhân gì, nàng hết thảy không muốn nghĩ, chỉ biết giờ khắc này, thấy Lý Ngư thân vùi trong nguy cảnh, nàng theo bản năng rất khẩn trương.
- Á!
Trên sông truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hoá ra tảng đá trụ hai bên xà ngang, có một bên đã bị hồng thủy đánh vào bị lung lay, xà ngang chấn động, chuyển một vòng, Tĩnh Tĩnh hoảng sợ bị chuyển xuống dưới, may mắn nàng dùng cả tay chân ôm chặt lấy, nửa thân mình bị ngâm trong nước, lại vội vã bò lên mặt trên.
Lý Ngư mang theo Thâm Thâm cũng suýt nữa ngã xuống nước. Lý Ngư vội chống hai chân, một tay ôm sát Thâm Thâm, một tay bám vào xà ngang, giữ nàng vững vàng, sau đó mới cẩn thận dịch chuyển tới mặt trên sau đó thì không dám cử động nữa.
Lúc này cây gỗ lớn không ngừng đu đưa, hắn gắng gượng dùng chân mới giữ được thăng bằng, nếu chỉ có một mình hắn thì vẫn còn duy trì được, nhưng giờ mang theo hai người, lực và trọng lượng của ba người không đồng nhất, duy trì cân bằng rất khó, làm sao đi được.
- Tiểu... Tiểu lang quân, ngươi bản lĩnh lớn, còn kịp chạy trốn, ngươi đi nhanh đi!
Thâm Thâm giọng run rẩy. Nếu chỉ có một cơ hội sống sót, nàng sẽ không từ bỏ. Nhưng lúc này hiển nhiên có ba người, Lý Ngư không đi có thể cả ba sẽ chết. Cây xà ngang kia càng lúc càng lắc lư, một khi bị cuốn rơi vào trong dòng nước, bị cuốn trong nước lũ, Lý Ngư cũng nhất định sẽ bị các nàng liên lụy chắc chắn là chết không nghi ngờ.
- Đúng! Lang quân, ngươi đi đi, Lý gia không thể thiếu ngươi được. Đi mau đi.
Tĩnh Tĩnh khóc lóc nói to. Thâm Thâm giãy ra khỏi ngực Lý Ngư, xô đẩy thúc giục:
- Đi đi. Tiểu lang quân còn sống, còn có người đốt tiền giấy cho chúng tôi.
Vứt bỏ hai cô gái yếu ớt tự thoát đi, việc này Lý Ngư sao làm được.
Bên kia có tiếng thét kinh hãi, cùng với tình hình ba người nguy hiểm sắp rơi xuống nước, Dương Thiên Diệp thốt ra:
- Cứu người!
Đối mặt mấy ánh mắt kinh ngạc kia, Dương Thiên Diệp vội vàng nói:
- Hắn có ơn với chúng ta, có thể cứu mà không cứu, có khác gì chết ở trong tay chúng ta? Đừng tự lừa mình dối người nữa.
Mặc Bạch Diệm vội khuyên can:
- Chúng ta đang mưu đại sự, nếu lộ diện, bị hắn nhìn thấu thân phận, vậy phải làm sao đây?
Dương Thiên Diệp suy nghĩ một chút, quay sang nói với Mặc Bạch Diệm:
- Mặc sư bước chân vào giang hồ lâu rồi, mau mau nghĩ phương pháp xử lý lưỡng toàn tề mỹ đi.
Trên dòng nước, Lý Ngư và Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đang đầy nguy cơ, đột bên kia có tiếng hét to:
- Các ngươi chớ sợ, cứ ngồi vững vàng.
Lý Ngư nghe tiếng gọi vội ngẩng đầu lên, thấy trong trời đêm có một người tay áo bồng bềnh như con dơi từ trên trời nhảy xuống, mũi chân điểm nhẹ ở trên cây gỗ, đưa tay hất lên, Tĩnh Tĩnh liền giống như đằng vân giá vũ, thét chói tai bay về phía bờ bên kia.
Bởi là nữ tử, Dương Thiên Diệp thả người trước tiên, một tay nắm lấy Tĩnh Tĩnh, thân mình quay tròn ba vòng, lúc này mới tan lực đạo, buông nàng ta xuống.
Con dơi bay trên trời kia nhảy đến bờ bên kia, chân đạp trên núi đá, lại thả người trở lại, vẽ ra một đường cong đẹp, Thâm Thâm cũng bị kéo bay lên trời, bị gió thổi tới, nàng mới phát giác mông mình trống trơn, tức thì hét lên chói tai, chỉ hận không chết ngay. Dương Thiên Diệp bay lên xoay ba vòng, buông Thâm Thâm xuống, từ trên nhìn xuống mới phát hiện hạ thân của Thâm Thâm lộ rõ, nàng cũng không biết là Thâm Thâm bị nước cuốn trôi quần lót, nghĩ hẳn là đang cùng Lý Ngư làm cái chuyện xấu xa kia thì bị cắt ngang, trong lòng có tư vị không thể diễn tả được, bụng mắng: Vô sỉ.
Mặc Bạch Diệm nhảy tới tảng đá bên này, lại đạp chân thả người trở về, kỳ thật một khi Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh rời khỏi, Lý Ngư còn có khả năng thoát khỏi, nhưng nếu Mặc Bạch Diệm ra tay, bèn cầm tay hắn ném về bờ bên kia.
Lúc này, Dương Thiên Diệp hai tay chắp ra sau, làm như không để ý.
Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo đứng thẳng tắp đóng giả đại hiệp, thấy nàng liên tiếp cứu hai người, người thứ ba cũng sắp được cứu nốt, bởi vậy hai người cũng không nhúc nhích.
Kết quả Lý Ngư bị ném lên bờ hai chân bị ngâm trong nước đến tê dại vừa rơi xuống đất thì lăn như hồ lô.
Lúc này, Thâm Thâm đã trốn sau Tĩnh Tĩnh, mượn thân hình của em gái để che chắn, không kìm nổi lo lắng kêu lên, Lý Ngư đứng lên nói:
- Không sao đâu, không sao.
Mặc Bạch Diệm cũng nhảy đến, bốn người đều che mặt, Mặc Bạch Diệm thì mặc áo bào mới.
Lý Ngư vội vàng ôm quyền:
- Đa tạ bốn vị ân nhân đã cứu mạng, không biết tên của bốn vị là gì ạ?
Mặc Bạch Diệm đổi giọng nói, cười khà khà:
- Tiện tay mà thôi, không cần tạ ơn. Thiên Kiếm, Hoành Đao, Tiêu Tam Thiếu, lão phu đi trước một bước, ở trên đỉnh Lạc Nhạn chờ các ngươi, chúng ta Hoa Sơn Luận kiếm, quyết giành đệ nhất thiên hạ.
Dứt lời, Mặc Bạch Diệm thả người lao vào trong bóng đêm. Hột Can Thừa Cơ kêu to:
- Bức Vương chờ đã!
Ba người vội vàng đuổi theo, chớp mắt đã mất bóng dáng. Lý Ngư kinh hãi:
- Bà nội nó, hóa ra lão Kim không nói chơi tí nào, đúng là có thật.