Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 483 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 483: Cá nhỏ mà giỏi

Đoàn người Lý Ngư đi lên Quán Tước Lầu, trông về phía xa, sống lên hùng vĩ, chiều rộng đến năm trăm bước, trên không thấy đầu, dưới không thấy đuôi, từ trên cao nhìn xuống, gió mát chậm chậm, một thân mệt mỏi, lập tức trở thành hư không.

Loại thả lỏng này, mức độ trên tâm lý cũng là rất lớn, bởi khi đến nơi này, cực khổ lần này coi như là hoàn thành. Kỳ thật Hoàng đế tuần du Trung Châu, quan viên các nơi đối với con đường, phố phường tự nhiên sẽ tiến hành sửa sang lại, không cần đợi công bộ khảo sát, tuy nhiên đồng dạng công bộ phải cá trách nhiệm. Xưa nay công việc phải cần cù, một khi Hoàng đế đi tuần bọ bại lộ, nhiều công lao khổ cực như vậy toàn bộ đều không đáng nói.

`

Cho nên Lý Ngư một đường đi tới, phát hiện chút vấn đề gì, quan địa phương đã bắt tay vào xử lý, phái người giám sát, quan địa phương rự mình không ý thức được, lại phải lập tức đề xuất, do quan địa phương phối hợp với nhau mau chóng xử lý.

Tuy nhiên, đi đến đoạn đường này, so với thành Bồ Châu cũng không khiến hắn bớt lo được. Mười dặm xa thành là lót đất vàng, dùng trụ đá ép bằng phẳng chắc chắn, đường phố hai bên còn có thực cây. Tới trong thành lại phồn hoa sạch sẽ, gần như không có nơi nào cần hắn sửa.

Lý Ngư hào hứng nổi lên, trước tiên không đến dịch quán tìm nơi ngủ trọ mà trực tiếp dẫn mọi người đi lên Quán Tước Lầu lưu danh thiên cổ. Một bài thơ, thành tựu một ngồi lầu. Một ngôi lầu, ra đời một bài thơ. Đặt mình bên trong, nhớ tới ai cũng thích thơ hay..

Đương nhiên, thời đại này bài thơ này còn chưa ra đời. Nếu lúc này Lý Ngư lớn tiếng ngâm ra, trên bài thơ hay lưu truyền thiên cổ có tên của hắn, khiến học sinh đời sau khi đọc đều dung đùi đắc ý.

Tuy nhiên, Lý Ngư không mặt dầy như trộm danh tác của người ta thành của mình.

Hơn nữa, Đại Đường chính là đất nước thơ, một khi bài này ngâm ra, phiền phức nhiều hơn so với chỗ tốt. Từ nay về sau, không biết có bao nhiêu đại thi nhân coi hắn là đồng đạo. Nhưng ngay cả quy tắc cơ bản làm thơ hắn cũng không hiểu, cái gì luật bằng trắc, đối trận, tuyển vận, thơ luật trường thiên, cứu lẫn nhau, vân vân …

Giả làm thầy bói, hắn có thể ỷ vào trụ luân để biết trước, một tên mù chữ lại muốn trong hội thi nhân giả mạo người trí thức, thật sự bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lộ tẩy, muốn cứu vãn cũng không có biện pháp, chi bằng giấu dốt.

Cho nên Lý đại quan nhân vịn lan can, chuẩn bị một lúc lâu, chỉ biệt xuất một câu:

- Trời cao mây rộng, tâm thần sảng khoái a.

Bao Kế Nghiệp cười nịnh nói:

- Tiểu lang quân nói rất đúng, đoạn đường này thật sự là khổ cực, cuối cùng hiện giờ có thể thoải mái rồi. Không bằng tiểu nhân thay tiểu lang quân trên Quán Tước Lầu này mở một bữa tiệc, khao thưởng mọi người được không ạ?

- Ừ.

Lý Ngư ý động, vừa định gật đầu, công bộ tiểu quan lại nói:

- Lang trung, chúng ta đến Bồ Châu, hay là trước tiên đi gặp quan lại Bồ Châu đã ạ. Mọi người còn mang theo hành lý, cần tạm thời thu xếp ổn thỏa, nghỉ tạm một đêm, ngày mai tụ họp vui mừng uống, càng thích thú hơn.

Bao Kế Nghiệp khẩn trương nịnh nọt:

- Vẫn là Chu Chủ Bộ suy nghĩ chu đáo, chúng ta trước hết về phủ Thái thú, đợi thu xếp ổn thảo rồi hãy nói.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Cũng tốt, vậy đi phủ Thái thú trước, mọi người cả đường mệt mỏi, đêm nay cũng có thể tắm rửa thư giãn một chút.

Đoàn người thượng nghị xong, ở Quán Tước lầu lại xem một chút, rồi tiền hô hậu ủng đi xuống lầu.

Đám người Dương Thiên Diệp ẩn thân ở một nơi khác, chỉ cần bọn họ di chuyển vị trí bố trí, liền đi theo, chịu đựng được cho đến khi bọn họ xuống lầu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, hai thiên sát tinh La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ này thật sự muốn hành động, vậy thì đến lão hoàng đế còn không sợ, nhưng hiện giờ thì lại rất sợ Lý Ngư.

Đoàn người Lý Ngư đi xuống lầu, hỏi thăm đường, chạy thẳng đến phủ thứ sử Bồ châu.

Bước đi trên đoạn đường này, chỉ thấy đường xá sạch sẽ bằng phẳng, ven đường giếng giếng có thừa, cửa hàng kỳ phiên chỉnh tề tươi lệ, Lý Ngư không khỏi âm thầm gật đầu. Phía trước lại đi qua một gia đình, gia đình này cho thấy rõ ràng là một giáo viên dạy học, bởi vì trong viện bày biện ba, bốn chuyến ngựa con trát, mấy đứa nhỏ đang ngồi ở trên ngựa trát, phía trước là một vị nho sinh cầm trong tay quyển sách, rung đùi đắc ý, đang dạy học. Ngưỡng cửa một tên ăn mày nhỏ đang ngồi, bên chân để cái chén vỡ, tựa cửa phơi nắng nghe thầy giáo nói chuyện.

Hai Bộ Ngu Hầu trên đường nghênh ngang đi tới, bỗng nhiên thấy tiểu khất cái đó, lập tức lao đến. Tiểu khất cái đó cũng rất thông minh, bỗng nhiên nhìn thấy, vội vàng nhặt lên chén vỡ, đứng dậy, nhanh chân bỏ chạy. Hai Ngu Hầu một tay cầm lấy chuôi đao, một giữ mũ kêu lên:

- Tiểu khất cái kia, mau cút ra khỏi thành Bồ Châu.

Thâm Thâm thấy thế, mày liễu không khỏi nhăn lại nói:

- Trong thành Bồ Châu này quy củ thật lớn nha, trong thành Trường An cũng không thấy quan gia xua đuổi đứa trẻ ăn xin, không ngờ trong thành Bồ Châu này không được ăn xin.

Ánh mắt Lý Ngư chợt lóe lên, mơ hồ đã hiểu được, thoạt nhìn, thành Bồ Châu này rất sạch sẽ, phồn hoa náo nhiệt, chỉ sợ là Thái thú vùng này cố ý làm thế để chờ thiên tử. Lúc trước hắn vừa mới tiến vào trong thành, hắn còn tưởng rằng Trung Châu đã cai quản thành nơi không nhặt của rơi trên đường, vô cùng phồn thịnh chứ.

Trần Phi Dương nhìn mũi chân, thấy một đôi chân trần trụi của tiểu khất cái chạy rất nhanh, thân mình lại linh hoạt, thời gian qua một lát lại biến mất ở giữa biển người, không khỏi vỗ tay cười to, nói:

- Tiểu lang quân, ngươi xem tiểu khất cái kia, có nhớ ra cái gì không?

Lý Ngư lấy lại tinh thần, hỏi:

- Nhớ tới cái gì?

Trần Phi Dương nói:

- Nhớ tới trước đây …

Trần Phi Dương chuyển hướng tới tiểu viện, từ môn hộ rộng mở đi vào, vẻ mặt cảm thán, quay đầu, cảm kích nói vớI Lý Ngư:

- Phi Dương gia cảnh bần hàn về sau biết được chút chữ, làm một kẻ nhàn rỗi sống tạm, toàn bộ đều dựa vào tiểu lang quân. Cho đến hiện giờ, càng vì tiểu lang quân giúp đỡ, ta mới có một phần thể diện.

Nghề nghiệp cũng ổn định, ân đức của tiểu lang quân đối với Trần Phi Dương ta, thật sự là đời đời không thể quên.

Trần Phi Dương nghĩ đến nhiều điều, mắt không khỏi đã ươn ướt, tuy xưa nay y tính tình đần độn, chỉ vì như thế có thể quên hết chuyện phiền não, xem nhẹ nhiều sự thật, tính tình cũng không phải thật sự như vậy. Bề ngoài cười hì hì, hành vi lưu manh, không khác gì người bình thường, chỉ có điều chưa từng biểu lộ mà thôi.

Ngày hôm nay nhìn thấy tình cảnh tiểu khất cái kia, giống như chính mình đã từng, Trần Phi Dương không khỏi xúc cảnh sinh tình. Trước đây có thể biết chữ đọc sách, toàn bộ đều nhờ vào Lý Ngư trượng nghĩa tương trợ. Về sau đi chợ Tây làm Cổ sư, cũng toàn bộ là vì quan hệ của Lý Ngư, hiện giờ lại được Lý Ngư đưa tới công bộ làm chức quan nhỏ, có thể nói cuộc đời của y cứ lên cao một bước, đều không rời khỏi sự giúp đỡ của Lý Ngư.

Tuy nói y và Cẩu Đầu Nhi đều là hạng người trộm chó trộm gà, không thể lên mặt bàn, đối với Lý Ngư không thể trợ giúp được gì, nhưng theo trên mặt cảm tình, đúng là không người có tình cảm sâu đậm so với giữa bọn họ và Lý Ngư, nếu Lý Ngư gặp nạn, bọn họ sẽ không chút do dự, lập tức xông lên cản đao.

Lý Ngư rất rõ ràng điểm này, cho nên mấy lần trước chuyện bí mật muốn rời khỏi Trường An, trước đó đã an bài một cỗ xe, đón mẫu thân và Cát Tường tất cả đều là nhờ Trần Phi Dương làm. Nguyên nhân chỉ có một, chuyện của mình có thể đi nhờ cậy được là Trần Phi Dương, y có thể tin được.

Trần Phi Dương nói đến rơi nước mắt, bỗng nhiên hai đầu gối khẽ cong, quỳ xuống.

Cẩu Đầu Nhi đời này sống đần độn không biết thế nào là chủ nhân, vừa thấy Trần Phi Dương quỳ xuống, cũng khẩn trương quỳ xuống theo, lý do trong đó, còn chưa kịp nghĩ đến, quỳ xong hẵng nói.

Lý Ngư vội vàng đỡ hai người đứng dậy, cũng nhìn sang tiểu viện kia, chuyện cũ thời thơ ấu bỗng nhiên hiện ra. Ừ … Một năm kia, mùa đông, chính là thời điểm ban đầu bọn họ quen nhau …

Chương 483: Cá nhỏ mà giỏi (tiếp)

Mùa đông, năm Võ Đức thứ sáu.

Là năm thiên hạ loạn lạc.

Là năm, Đường Thái tử Lý Kiến Thành tại Quán Đào đánh bại Lưu Hắc Lưu Hắc Thát, đem chém đầu Minh Châu Tương Kỳ.

Lâm Ấp Vương Phạm Chí sai sứ nhập cống Đại Đường.

Mà Mã Ấp châu chỗ của cha Long Tác Tác Long lão trại chủ, lúc ấy vừa mới do Cao Mãn Chính đánh bại Đột Quyết, dẫn binh hàng Đường.

Sài Thiệu Tắc dẫn binh đánh bại tộc Thổ Dục Hồn.

Phụ Công Vu Đan Dương khởi binh xưng đế.

Lý Thông, Trương Hộ người Sa Châu phản Đường.

Hiệt Lợi Khả Hãn thì phát binh tấn công Mã Ấp châu.

Đậu Tĩnh xin ở lại đồn điền Thái Nguyên.

Lý Đại Lượng dụ chấp Trương Thiện An phản Đường.

Loạn … Toàn bộ thiên hạ đều loạn, Lợi Châu làm sao có thể chỉ lo thân mình.

Khi đó, cha Lý Ngư còn sống, bởi vì có tay nghề, cho nên gia đình ít nhất còn có thể cầu ấm no.

Cái ngày đó, mùa đông, đang có tuyết rơi.

Trong nhà Mạc Đại gia tiên sinh giáo viên Lợi Châu đang dạy học trong nhà, có sáu bảy hài tử đang vây quanh lò lửa đọc sách.

Cửa mở ra, để khói lửa bay, cửa sân, cửa dưới mái hiên, hai đứa trẻ ăn xin đang ở đằng kia tránh tuyết. Ít nhiều có thể tránh tuyết nhưng trên người vẫn nhiều bông tuyết đọc lại.

Trần Phi Dương ngồi xổm ở cửa, nâng cằm nhìn lên, hâm mộ mà nhìn những đứa nhỏ bên trong, rung đùi đắc ý mà nhỏ giọng ngâm tụng theo.

Cẩu Đầu Nhi bất đắc dĩ liếc mắt nói:

- Phi Dương, ngươi là một tên ăn mày, nghe cái gì mà nghe, chẳng lẽ lại muốn thi Trạng Nguyên hay sao?

Trần Phi Dương nhìn chằm chằm bên trong không rời mắt, cũng không quay đầu lại:

- Ta không muốn cả đời làm ăn mày, đừng cãi, tiên sinh đang dạy học.

Lúc này, Lý Ngư trên đầu có cái nồi, tay trái xách đồ ăn, tay phải vác bao gạo trên vai, cố hết sức đi lên phía trước.

Mạc Đại tiên sinh nghe được hai tên ăn mày nhỏ nói chuyện, đột nhiên ngừng dạy học, nổi giận đùng đùng mắng:

- Tên ăn mày thối tha, ngồi ở cửa nhà ta làm gì, cút ngay.

Trần Phi Dương cầu xin nói:

- Tiên sinh, cháu ở đây tránh tuyết, thuận tiện nghe vài câu, không quấy rầy ngài dạy học đâu, ngài phát thiện tâm …

Mạc Đại tiên sinh:

- Cút. Cút ngay. Lập tức cút. Ngươi không cút hả? Đại hoang, cắn hắn.

Một con chó lao tới phía Trần Phi Dương.

Trần Phi Dương hoảng sợ bỏ chạy, con chó kia đuổi Trần Phi Dương đi rồi, Cẩu Đầu Nhi bị dọa đến phát mộng, ngươi bỏ chạy rồi, hắn không chạy theo hướng khác, ngược lại đuổi theo Trần Phi Dương.

Lý Ngư thấy thế, vội vàng bỏ lại đồ vật, chạy qua hỗ trợ.

Khi đó, Lý Ngư còn chưa có ý muốn học võ, tuy nhiên bởi vì thích từ nhỏ, cũng đi theo sư phụ dạy võ khoa chân múa tay một hồi, kiến thức cơ bản cũng biết, một phen quyền cước, cuối cùng đuổi được con chó dữ kia trở về.

Ba người quen biết nhau như vậy, trong gió tuyết, ba người lần đầu tiên gặp nhau.

Lý Ngư đỡ Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi thay Lý Ngư đỡ cái nồi, xách theo đồ ăn, mang theo túi gạo, ngẩng đầu mà bước.

Lý Ngư tò mò nói:

- Các ngươi ở miếu thổ địa thành đông à? Vừa lúc tiện đường, ta đem đồ này về nhà rồi lấy thuốc cho ngươi.

Trần Phi Dương nói:

- Cảm ơn ngươi.

Lý Ngư cười nói:

- Không cần cảm ơn, ăn mày xin cơm thì thấy rồi, ăn mày thích đọc sách thì là lần đầu tiên ta thấy, như vậy sao có thể thấy chết mà không cứu được. Ngươi tên là gì?

Trần Phi Dương:

- Ta là Trần Phi Dương, còn ngươi?

Lý Ngư nói:

- Ta tên là Lý Ngư.

Cẩu Đầu Nhi khẩn trương tự giới thiệu:

- Ta tên là Cẩu Đầu Nhi, ha ha.

Lý Ngư buồn cười gật đầu với Cẩu Đầu Nhi nói:

- Coi như ngươi cứng đầu cứng cổ đấy, nếu không có ta ngăn cản, ngươi còn muốn trở về tìm vị tiên sinh xui xẻo kia, ngươi còn nhỏ tuổi, đánh thắng được ông ta hay sao?

Cẩu Đầu Nhi nói:

- Đánh không lại, ta sẽ ném phân vào họ.

Trần Phi Dương nói:

- Đúng. Đánh không lại cũng phải đánh, kiên quyết không làm kẻ bất lực. Không nên chịu thiệt, tổn hại, bất lợi, kiên quyết không thể ăn. Đánh không lại hắn, cũng phải khiến hắn bị thối chết.

Ly Ngư cười nói:

- Có chí khí. Hai huynh đệ các ngươi, chúng ta là bạn đi.

Trần Phi Dương khá bất ngờ, hỏi:

- Hai chúng ta là kẻ ăn xin, ngươi không chê à?

Lý Ngư từ nhỏ nghe chuyện du hiệp xưa không ít, dũng cảm nói:

- Anh hùng không hỏi xuất thân, ta hỏi các ngươi, có đồng ý làm huynh đệ với ta không?

Trần Phi Dương vui mừng nói:

- Tốt. Làm huynh đệ.

Trần Phi Dương bắt tay khoác lên tay Lý Ngư, Cẩu Đầu Nhi cũng bắt tay lên:

- Còn có ta nữa.

Lý Ngư cười hì hì nói:

- Chúng ta bây giờ là huynh đệ, ngươi muốn đọc sách … thì ta giúp ngươi.

Trần Phi Dương nghi hoặc nói:

- Ngươi giúp ta? Ngươi giúp ta như thế nào?

Lý Ngư đảo mắt nói:

- Biện pháp đều là do người nghĩ ra? Thuyết Thư tiên sinh từng nói, ba thợ giày thối, đính một Gia Cát Lượng. Cha ta chính là thợ giày, ta chính là tiểu thợ giày, hai người các ngươi là huynh đệ của ta, ba chúng ta cùng họp một chỗ, vừa lúc đỉnh Gia Cát Lượng. Biện pháp nha, nghĩ là được.

Khoan hãy nói, tiểu tử Lý Ngư này, từ nhỏ ỉu xìu, nhưng chủ ý này thật đúng là chỉ hắn nghĩ ra được. Hôm sau, một đại hán hùng tráng khôi ngô đứng ở trước bàn sách Mạc Đại tiên sinh, vẻ mặt kích động:

- Hoa Hoa thân yêu, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta còn có cảm giác trời đất sắp sụp rồi, ta biết, ta rốt cục không thể quên được nàng.

Trong lòng ta đều nhớ nàng, giống như bánh nướng lăn qua lăn lại, Buổi sáng ta cũng nhớ nàng, buổi tối cũng nhớ nàng, đều nhớ muốn điên rồi, Hoa Hoa của ta..

Mạc Đại tiên sinh vẻ mặt khinh thường, cầm bút viết nhanh. Hiện giờ thế đạo không tốt, người đồng ý cho con đi học rất ít, không kiếm đủ khoản thu nhập qua ngày, cho nên Mạc Đại tiên sinh viết thư giùm.

Một bức thư tình diễn đạt không lưu loát viết xong, Mạc Đại tiên sinh dừng bút hỏi:

- Ký tên?

Thanh niên to lớn cười ngây ngô nói:

- Tiên sinh viết một cái tên Bất Thấu Đáo là được.

Vì thế, Mạc Đại tiên sinh ở cuối thư viết xuống “Bất Thấu Đáo”.

Thanh niên áo xanh bỏ xuống ba văn tiền, thiên ân vạn tạ cầm tờ thư rời đi. Thanh niên hùng tráng này chính là đại đồ đệ của vị sư phụ giáo quyền mà Lý Ngư đang theo học, xem như là đại sư huynh của Lý Ngư. Cho nên Lý Ngư lấy toàn bộ gia sản mình tích lũy, năm văm tiền, nhờ đại sư huynh diễn một chút. Phong thư tình này, đương nhiên là vừa rời khỏi chỗ Mạc Đại tiên sinh, liền ở trong tay Lý Ngư.

Ngay sau đó, Lý Ngư cầm phong thư này, dẫn theo Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi tìm Mạc Đại tiên sinh đàm phán.

Trong nhà Mạc Đại tiên sinh, Lý Ngư giống như tiểu đại nhân, cùng Mạc Đại tiên sinh đứng đối diện nhau:

- Mạc Đại tiên sinh, chỉ cần ông đồng ý dạy Phi Dương đọc sách, phong thư tình ông vừa mới viết kia vĩnh viễn sẽ không có ai nhìn thấy, nếu không, Trương đồ tể phố đông sẽ cầm dao tới đây tìm ông tính sổ nữa.

Mạc Đại tiên sinh vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

- Cái đó cùng Trương đồ tể có quan hệ gì?

Lý Ngư cười hì hì nói:

- Trương Tiểu Lập là học sinh của ông đúng không, mẹ của Trương Tiểu Lập tên là Vương Thúy Hoa, Vương Thúy Hoa là vợ của Trương đồ tể, trên bức thư ông viết mở miệng là một tiếng Hoa Hoa, ông nói xem có quan hệ gì với ông hay không?

Mạc Đại tiên sinh giận không kiềm được nói:

- Đó là có người nhờ ta viết thay, lão phu giúp người khác viết, ta nào biết được Hoa Hoa là ai, ai là mẹ của ai?

Lý Ngư trừng mắt, dương dương đắc ý nói:

- Trương đồ tể biết đó. Nếu hắn không biết chữ ta có thể đọc cho hắn nghe. Trên thư viết trứ danh Bất Thấu Đáo, ừ, đây chính là bút tích của ông, ông nói hắn có thể cầm theo dao mổ lợn tìm ông tính sổ hay không?

Mạc Đại tiên sinh nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, rốt cục oán hận gật đầu:

- Xem như ngươi lợi lại.

Cứ như vậy Trần Phi Dương ăn mày, cùng theo những học sinh khác của Mạc Đại tiên sinh cùng nhau học, lúc này mới biết chút chữ, thậm chí đến chợ Tây làm cổ sư, miễn cưỡng cũng có thể đảm nhiệm. Chẳng qua nếu bàn về quan hệ sư sinh, chỉ sợ thế gian không có sư đồ tồi tệ như Trần Phi Dương và Mạc Đại tiên sinh.

Nói đến chuyện cũ, ba người không khỏi cất tiếng cười to.

Cẩu Dầu Nhi cười hì hì nói:

- Muốn nói tiểu lang quân chúng ta thật đúng là tiểu quỷ, khi trưởng thành lại rất tài giỏi.

Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh ở một bên nghe Trần phi Dương nói chuyện cũ, cũng không nhịn được cười không ngừng.

Tĩnh Tĩnh buồn cười nói với thâm Thâm:

- Tỷ, lang quân thật là xấu, nhỏ như vậy, lại nghĩ ra được chiêu thức tổn hại người như vậy, thật là bái phục.

Thâm thâm nhớ tới tình cảnh như vậy, cũng không nhịn được cười trộm, một ý niệm soẹt qua trong đầu:

- Đều tới Bồ Châu rồi, ta còn chưa làm được gì, qua ít ngày nữa là phải trở về thành Trường An. Làm sao đây. Xem ra nếu muốn bắt tiểu lang quân, ta cũng phải nghĩ chút biện pháp mới được.

Bình Luận (0)
Comment