Chương 484: Nịnh hót.
Lý Ngư, Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi cùng lên đường, một đường nói chuyện cũ thời thơ ấu, đang nói đến người nào đó đi trộm anh đào nhà bà tử hàng xóm, đằng trước chỉ thấy một tòa môn đệ rộng rãi, trước cửa một đôi sư tử chiếm cứ, Lý Ngư theo bản năng dừng bước, nói:
- Hẳn là tới phủ Thứ sử rồi.
Mọi người lại đi về phía trước một lát, chợt thấy trong phủ xông ra một đám người, nhìn trang phục đều là quan viên, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng ở giữa, có một người mặc áo bào tím, eo buộc túi kim ngư, dưới cằm râu quai nón, dáng vẻ trang nghiêm.
Lý Ngư động dung nói:
- Mặc áo bào tím ư? Chỉ có thượng châu thứ sử mới là Tòng tam phẩm, Tòng tam phẩm trở lên mới có thể mặc áo bào tím, hay vị này chính là Thái Thú Bồ Châu?
Bồ Châu là trung đô, đương nhiên là thượng châu.
Tĩnh Tĩnh nói:
- Người này uy phong rất lớn, xuất môn giống như Hoàng đế, không biết muốn đi đâu vậy?
Lý Ngư cười nói:
- Rất giống phong cách Hoàng đế đi ra ngoài, tuy nhiên, xác thực cũng không khác lắm. Quan lại ở kinh thành ngay dưới chân Hoàng đế, quan lớn hơn nữa, đi ra đều luôn luôn khiêm tốn. Nhưng quan nơi này lại bất đồng, đó là Đại tướng nơi biên cương, trên đất của Hoàng thượng.
Lý Ngư nói đến đây, chỉ thấy trước đám người kia giống như có một trắng tay, chỉ bên này một cái, nhìn bộ dáng người nọ, mơ hồ có chút quen thuộc.
Đang lúc Lý Ngư kinh ngạc Bao Kế Nghiệp cười nói:
- Tiểu lang quân tới phủ Thứ Sử rồi, chung quy không nên đợi trước cửa lâu lắm, tại hạ cho người báo tin trước rồi, tuy nhiên … chỉ thông báo một tiếng với phủ Thứ Sử thôi, sao lại nhiều người như vậy?
Lúc này, người mặc áo bào tím bước đi như bay, mặt mày hớn hở chào đón, phía sau là một đám quan lại, trong đó ít nhất có một phần ba là đại hồng bào, cấp bậc không thể so với Lý Ngư Công Bộ Lang Trung, bàn về thực quyền, còn hơn sáy bảy phần.
- Ha Ha, vị này chính là Lý Công Bộ đúng không, vất vả vất vả …
Lý Ngư hơi ngây ra, người ta là quan tam phẩm, khẩn trương muốn tiến lên hành lễ, kết quả vị quan mặc áo bào tím còn nhanh hơn hắn, vội vàng xông lên phía trước, Lý Ngư còn chưa có bái lại, liền được đỡ dậy.
Vị quan mặc áo bào tím cười dài nói:
- Lão phu là Triệu Nguyên Giai, thẹn là Thứ Sử Bồ Châu, Lý công bộ, ngươi đường sá xa xôi, sao không gặp cho người thông báo, không có tiếp đón từ xa. Thứ tội. Thứ tội.
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Ngươi quan phẩm bao nhiêu, ta quan phẩm bao nhiêu, ta sớm thông báo cho ngươi, dễ thế sao?
Nhưng người ta khiêm tốn khách khí như thế, Lý Ngư cũng đành ngượng ngùng nói:
- Ôi, hóa ra là Thái Thú, hạ quan làm sao lại được đích thân Thái Thú tiếp đón, thật sự là hổ thẹn.
- Ấy dà, đều là làm việc cho Hoàng thượng thôi. Nào nào, Lý công bộ, chúng ta vào nội đường nói chuyện.
Triệu Nguyên Giai cùng Lý Ngư giống như huynh đệ tốt nhiều năm không gặp, gần gũi lôi kéo hắn vào nha môn.
Vị Triệu Thái Thú này vừa thấy chính là chiêu hiền đãi sĩ, tầm mắt vẫn cao hơn Nhậm Oán Nhậm Thái Thú Lợi Châu hơn đầu, khác nhau rất lớn. Không cần nói hắn là một Công bộ Lang Trung ngũ phẩm còn tự mình ra nghênh đón, còn xưng hô khách khí nữa.
Lý Ngư bây giờ là Công bộ Lang Trung, bình thường có thể gọi thẳng chức quan của hắn là Lý Lang Trung. Nhưng Triệu Thái Thú liền gọi hắn là Lý Công Bộ, cái này giống như Đỗ Phủ đã từng là một công bộ Viên Ngoại Lang hữu danh vô thực, người ta liền gọi hắn là Đỗ công bộ, mà không gọi là Đỗ viên ngoại.
Vừa nói như vậy ngươi sẽ hiểu, người nào đó là Phó cục trưởng, ngươi cùng người ta chào hỏi, mở miệng một tiếng Phó cục trưởng tốt, hay là trực tiếp gọi họ gắn chức vụ của họ, nghe chẳng phải thoải mái hay sao? Gọi một tiếng Đỗ Công bộ, quan công bộ rất nhiều loại, ngươi chỉ biết là người ta nhậm chức ở công bộ, cấp bậc gì, ai biết?
Triệu Nguyên Giai là Thứ Sử thượng châu, chức quan so với Lý Ngư lớn hơn rất nhiều, nếu mở miệng một tiếng Lý lang trung, vậy đơn giản là đang nhắc nhở Lý Ngư là cấp dưới phải thi lễ rồi, cho nên người ta gọi thẳng một câu Lý Công bộ. Từ công bộ Thượng thư đến công bộ chủ bộ, cũng có thể gọi Lý công bộ. Triệu Nguyên Giai mời Lý Ngư đến nhị đường, chúng quan viên vây quanh mà đi, cuối cùng chỉ để lại Biệt Gía, Trưởng Sử, Tư Mã, Lục Sự, Tham Quân và vài vị quan cấp bậc tương đối cao cùng ngồi, trà thơm bưng lên, Lý Nbư ngồi ở ghế khách, cũng là ghế khách đầu tiên, đối diện với Đại tướng nơi biên cương.
Vị này từ hậu thế mà đến, không có ý thức cấp bậc nghiêm khắc làm người ta có chút đứng ngồi không yên.
Hắn lại không biết, vị Triệu Thái Thú này, chính là dựa vào vuốt mông ngựa mà lập nghiệp đấy. Vị Triệu Thái thú này tuy là con út của Tể tướng triều Tùy Triệu Phân, nếu không nói Dương Thiên Diệp lúc nào cũng mong muốn phục quốc, Lý Đường sơ khai, quá nhiều quan viên đều là từ triều Tùy chuyển sang. Cho nên chỉ cần nàng thật sự có thể thành công, tạo lên một phen cục diện, sau đó rất nhiều quần thần và quan địa phương quy thuận nàng, vẫn không có chống đối đấy.
Dương đế khi còn tại vị, vị Triệu Nguyên Giai này từng đảm nhiệm Lịch Dương Quận thừa, khi đó liền đem dân tài, tuy nhiên không phải mình tham ô, mà là cống lên trên Dương đế tiêu xài.cho nên lên chức, bái Giang Đô Quận Thừa, kiêm lĩnh Giang Đô cung sử. Về sau Vũ Văn Hóa Cập sát hại Tùy Dương Dế, Triệu Nguyên Giai tới Hà Bắc. Vũ Văn Hóa Cập sau khi thất bại, Triệu Nguyên Giai đầu hàng Đại Đường, đầu tiên là đảm nhiệm Ti Nông Thiếu Khanh, kết quả là vì rất siêu nịnh hót, khiến cho Ti Nông Khanh Đậu Tĩnh chán ghét, sau lại Hầu Quân Tập trưng Cao Xương, Đậu Tĩnh liền phái tên nịnh hót này cho Hầu Quân Tập làm Hành quan tổng quản.
Kết quả chiến mã của Hầu Quân Tập bị muỗi Tây Vực cắn bị thương, hóa mủ. Đường đường là Hành quân Tổng quản Triệu Nguyên Giai dùng tay nặn mủ trên trán ngựa, dùng mũi ngửi mùi thối, để phán đón thương thế. Tùy quân Ngự Sử thật sự nhìn không ưa, tấu lên vua, buộc tội Triệu Nguyên Giai nịnh nọt, kết quả giáng ông ta làm Thứ Sử Quát Châu.
Vị nhân huynh này ở Quát Châu đảm nhiệm chức vị chung quy là vẫn lấy lòng nọt chung quanh, thật sự là có bản lĩnh, không bao lâu liền được điều nhiệm Thứ Sử Trung Châu, từ hạ châu thăng làm thượng châu, nắm thực quyền, trái ngược với Đậu Tĩnh thuộc hạ thì thoải mái nhiều. Mặc dù Lý Ngư chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng người ta là quan ở kinh thành, điểm này thôi, Triệu Thái Thú phải đặc biệt nịnh nọt rồi. Huống chi vừa thấy Lý Ngư không ngờ trẻ tuổi như thế, Triệu Nguyên Giai lại nhận định: Người này chơi được. Thà rằng đắc tội với lão tám mươi, không thể xem nhẹ người ba mươi tuổi, vị này còn trẻ, bản thân đã ngồi ghế ngũ phẩm, ai biết tương lai tiền đồ rộng lớn bậc nào.
Cho nên, sau đó một phen lời nói lôi kéo, lại thịnh tình mời ngồi uống rượu. Tuy là gấp gáp, vị Triệu Thái Thú này cũng không ngờ đã bố trí hai bàn tiệc rượu thịnh soạn phong phú trong tam phòng, sơn hào hải vị, ngọc đẹp ở giữa. Đầu bếp phủ Thái Thú không kịp thu xếp nhiều như vậy, gần đây mấy quán rượu tất cả đều tạm thời ngừng kinh doanh, đến “trợ giúp” nơi này đấy.
Trong đó có mười tám cân cá chép Hoàng Hà, là đầu bếp Quán Tước Lầu làm đấy, khoái mã đưa tới, thời điểm Lý Ngư ngồi lên bàn, trên bàn lớn cá chép còn nóng hôi hổi, vừa mới ra lò đấy.
- Khốn kiếp. Buồn cười. Lý công bộ trong quý danh chính là một chữ ngư, sao lại mang cá chép lên? Lập tức mang xuống.
Vừa vào yến đường, Triệu Thái Thú lớn tiếng gầm hét lên, khiến cho mấy hạ nhân khẩn trương định đem cá đi.
Lý Ngư nuốt từng ngụm nước miếng, vội nói:
- Đừng đừng đừng, đừng mang đi. Đầu cá chép hương vị rất được, đều đã làm xong, sao có thể mang đi? Hạ quan không kiêng kị, không kiêng kị.
Triệu Thái Thú lại luôn nói khiêm tốn, khiếm tốn, lúc này mới cùng bắt tay ngồi vào bàn ăn. Nhắc tới Triệu Thái Thú, vậy thì thật là khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền. Nếu ông ta đã chuẩn bị tiệc rượu, sao có thể không chuẩn bị ca múa, trong đó tỉ mỉ lựa chọn bốn tiểu mĩ nhân, tính toán buổi tối dùng để hầu hạ Lý Ngư. Tuy nhiên, mới vừa rồi quản gia đã nhỏ giọng nói với ông ta, vị Lý Lang Trung này dẫn theo người đến, có hai thiếu nữ dung mạo rất xinh đẹp.
Triệu Thái Thú không rõ quan hệ giữa bọn họ, liền cẩn thận chút ít, e sợ vuốt mông ngựa không được còn chọ giận người ta, cho nên mới cho người chuẩn bị rượu và thực ăn, đặt ở phòng bên, mời hai vị nữ tử cùng với những tiểu quan lại công bộ khác dùng bữa. Mà bên này, cũng chỉ có ca nhạc, về phần vũ nương thì phòng khi cần, trước thăm dò quan hệ của người ta rồi nói sau.
Trong phòng thức ăn lần lượt thay đổi, cao lương mỹ vị, mà thành bắc lại nạn dân thành đoàn. Cảnh nội huyện Linh Thạch thượng du Bồ Châu, trước đó vài ngày mưa thu hình thành hồng thủy, nước sông ngập nhà dân ở dọc theo sông, vừa lúc đang thu hoạch vụ thu, hoa mầu cũng bị ngập, nạn dân không có kế sinh nhai, liền đến Trung Châu ăn xin, kết quả Hoàng đế đang muốn tuần du Trung Châu, để tạo một ấn tượng tốt cho Hoàng đế về vấn đề cai trị nơi này, Triệu Thái Thú liền áp dụng phương pháp xử lý phủ kín, đem mọi người chắn ngoài bắc thành.
Không chỉ có như thế, ông ta còn đuổi hết ăn mày trong thành ra, xem ra trong thành rất thái bình, đâu còn quản sống chết của dân chúng ngoài thành bắc. Lúc này, Dương Thiên Diệp mang theo Mặc Bạch Diệm, Hột Can Thừa Cơ, La Bá Đạo cùng nhau thúc ngựa đến bắc thành. Ngoài bắc thành rất nhiều dân tị nạn tới Bồ Châu, không thể tới những địa phương khác xa hơn, ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng tạm bợ. Nhưng Triệu Thái Thú không hứa cho bọn họ vào thành, lại không cho cứu tế, đám dân tị nạn ngay cả vỏ cây cũng ăn sạch hết rồi, tốt xấu cũng có vài hộ gia định giàu có từ bi, ở trong lều phát báo miễn phí,, nhưng cũng là “có nhiều còn hơn bị thiếu”.
Dương Thiên Diệp vốn định ra bắc thành khảo sát địa hình, thấy tình trạng thê thảm như vậy, không khỏi nhăn mày, suy nghĩ một chút, đối với Mặc Bạch Diệm nói:
- Ngươi mau trở về thành, mua chút gạo, lại thuê vài người làm công đến, chúng ta dựng lều phát cháo miễn phí.
La Bá Đạo không nhịn được nói:
- Đại tiểu thư của ta, bây giờ không phải là lúc phát thiện tâm đâu. Chúng ta một đường vất vả, là để đến nơi này làm người lương thiện à?
Hột Can Thừa Cơ lại nghĩ đến ý nghĩ của Dương Thiên Diệp, mỉm cười nói:
- La huynh không cần huyên náo, Dương cô nương có kế này rất hay.
La Bá Đạo trố mắt nói:
- Chẳng phải phát cháo sao, như thế nào còn có kế đây?
Hột Can Thừa Cơ dảo mắt khắp nơi, nhìn dân tị nạn đó một chút nói:
- Nạn dân, chính là vũ khí tốt nhất. Ta ở Lợi Châu cũng đã từng làm như vậy, bằng không … Ngươi nghĩ ta và ngươi có thể tụ họp nhiều binh như vậy à?