Chương 490: Ngả bài
Một ngày, hai ngày, ba ngày... Ban đầu Lý Ngư còn bình tĩnh, nhưng liên tiếp ba ngày, Cẩu Tử đều hồi báo nói Dương Thiên Diệp mỗi ngày đều đi tây thành phát cháo miễn phí, còn thu gom quần áo cũ, chăn đệm cũ để cung cấp cho nạn dân. Ngày thứ ba trở lại, Cẩu Tử còn báo cáo, Dương Thiên Diệp còn chở vật liệu đến, dù sao đang mùa thu, ngủ ngoài đất hoang dễ bị bệnh, dự tính dựng nhà ở tạm cho các nạn dân.
Dương Thiên Diệp rốt cuộc muốn làm gì, nàng ấy thật sự cứu nạn thiên tai ư?
Lý Ngư không nén được tức giận, sáng sớm hôm sau, hắn liền cưỡi ngựa dẫn theo hai người đi tới tây thành.
Bao Kế Nghiệp thật sự chăm chỉ có tài, ngày đó Lý Ngư chỉ phân phó một câu, sau đó hoàn toàn không hỏi đến chuyện của y, Bao Kế Nghiệp đã dựng xong lều phát cháo miễn phí ở bên ngoài thành tây, đối diện lều cháo của Dương Thiên Diệp. Cũng không phải là Bao Kế Nghiệp cố ý làm thế, mà bởi vì mảnh đất đó trống, nên làm ở đó.
Vừa thấy Lý Ngư tới, Bao Kế Nghiệp lập tức nhảy lên cái ghế dài, lại lấy tấm giấy cuộn lại làm loa. Tiếp đón ở đây, bố trí cho dân chạy nạn, đều dùng cách này để hô gọi đấy.
- Mọi người nghe cho kỹ, đại thiện nhân chân chính tới rồi.
Bao Kế Nghiệp đứng trên ghế, chỉ vào Lý Ngư:
- Ta nói với các ngươi nhiều lần rồi, ta không phải người làm việc thiện, ta là lão Bao, là cầm tiền của người ta, làm việc thiện thay cho người ta. Đại thiện nhân chân chính chính là vị này, là Công bộ lang trung Đại Đường Lý Ngư Lý lão gia làm việc thiện bất lưu danh!
- Đa tạ Lý viên ngoại!
- Lý lão gia từ bi!
- Cứu khổ cứu nạn …
Nạn dân gần đó đều quỳ xuống, có người là theo thói quen, có người vốn gia cảnh không tệ, không có thói quen quỳ trước người ta, thấy người khác quỳ xuống cũng chần chừ do dự quỳ theo, cao thấp không đều, vô cùng hỗn loạn.
- Đừng…ấy…bà con xin đứng lên, xin đứng lên!
Lý Ngư đau đầu, cũng không biết nên đỡ người nào, đành phải giang hai tay ra run rẩy, như diều dâu bắt gà con.
Đám dân chúng lục tục đứng lên, vẫn liên tục nói cảm tạ. Lý Ngư cười với bên này, gật với bên kia đến váng cả đầu, vất vả lắm mới ngăn được ồn ào, đi tới bên lầu, trợn mắt với Bao Kế Nghiệp:
- Hô to làm gì, an phận làm việc đi.
Bao Kế Nghiệp cười nịnh, dù thấy hắn không hài lòng cũng không hề buồn chút nào.
Đó là một nhân tinh, đương nhiên hiểu cái nào mới là tức giận thật hay tức giận giả. Lý Ngư hỏi vài câu về tình hình phát cháo miễn phí, chi tiêu mỗi ngày, gật đầu nói:
- Được, nhưng không nói ta là đại thiện nhân phát cháo miễn phí nữa, không thích hợp đâu. Ngày mai nói cho bọn hắn biết, đây là đại thiện nhân thành Trường An Đệ Ngũ Lăng Nhược phát cháo miễn phí cứu người, tiền ngươi cứ chi trước, chi xong ngươi tìm nàng ta đòi tiền là được.
Bao Kế Nghiệp hoảng sợ, Đệ Ngũ Đại Lương ư? Nghĩ nghĩ mình quả thật liều lĩnh, lỗ mãng, tuy nói đây đều là dân chạy nạn tầng thấp nhất không lo lắng sự tình rơi vào tay cấp trên, nhưng vẫn cẩn tắc vô áy náy.
Lý Ngư đang là quan viên, nay quan viên đương chức đến phát cháo miễn phí giúp nạn thiên tai, cái này rất không thỏa đáng, chẳng phải đánh vào mặt người ta hay sao. Là ngươi thiện tâm, nhưng đồng nghiệp của ngươi thì làm việc bất lực. Thêm nữa, một quan viên đương nhiệm, thân tại triều đình, lại không thể đại diện cho triều đình, ngươi làm việc thiện giúp nạn thiên tai mua lòng người, ngươi muốn làm cái gì? May mắn Lý Ngư là quan văn, nếu như là một võ tướng, nói ngươi mua lòng người ý đồ tạo phản ngươi có kêu oan cũng không ai nghe.
Bao Kế Nghiệp lúc này mới đổi sắc mặt, liên tục vâng dạ.
Lý Ngư nói như vậy, là chắc chắc Đệ Ngũ Lăng Nhược nhất định sẽ đồng ý, hơn nữa sẽ rất vui vẻ.
Cũng không phải nói chút tiền ấy đối với Đệ Ngũ Lăng Nhược chỉ như một cọng lâu trên một con trâu, mà là vì Lăng Nhược giờ đang có thai, làm chuyện này, nói là nàng làm việc thiện, tích một phần công đức, đối với Đệ Ngũ Lăng Nhược đó là chuyện cầu cũng không được.
Kỳ thật từ khi phát hiện có bầu, Đệ Ngũ Lăng Nhược thường kính tiền hương khói ở các chùa lớn tại Trường An, con số đã lên tới ngàn văn, chỉ mong tích được chút công quả cho đứa con chưa chào đời, phù hộ nó bình an, thuận lợi.
Lý Ngư cảm thấy, thay vì đầu tư vào những người nhàn rỗi cả ngày rì rầm này, không bằng trợ giúp những người thật sự cơ khổ.
Dặn dò xong, Lý Ngư mới nhìn thoáng qua lều cháo đối diện, Dương Thiên Diệp đang đứng ở trong đó, như cười như không nhìn hắn, hiển nhiên cảnh dân chạy nạn quỳ bái đại thiện nhân đã rơi trong mắt nàng.
Bởi vì mấy ngày thường đi khu dân nghèo ngoài thành tây, Dương Thiên Diệp cũng thay đổi cách ăn mặc, trang phục thêu tú hoa, không mang trang sức trên đầu, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, hơn nữa làn da vẫn mịn màng mượt mà như ngọc trai.
Lý Ngư bước qua, đến trước mặt Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm không biết từ đâu xuất hiện, lẳng lặng đứng bên cạnh, chân đứng vững, hai tay buông xuống, bị tay áo che lại. Nhưng Lý Ngư nhìn thoáng qua là biết đôi tay kia bất cứ lúc nào cũng biến thành trảo, xuất thủ với mình.
- Dương cô nương, mấy ngày liền làm việc thiện, hiếm có nha.
- Thực ra những năm gần đây, ta luôn luôn làm việc thiện, hàng năm nạn dân các nơi đều có không ít người bởi vì được ta cứu tế mà có thể thoát chết.
Dương Thiên Diệp bình thản nói. Lý Ngư giật mình, hắn không quên tử sĩ như kinh hồng nhất miết của Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp tại các nơi thiên hạ rốt cuộc có bao nhiêu đội ngũ tử sĩ như thế. Đây là một đế quốc thống nhất, vậy mà Dương Thiên Diệp vẫn nắm giữ một thế lực ẩn lớn như thế.
Như ở Châu Âu bang quốc vô số, nếu một Assassin sở hữu một tòa thành thì sẽ tự xưng là quốc vương, có rất nhiều tử sĩ thích khách, đúng là nếu chiếm cứ mấy trăm tòa thành, từ sát thủ bí mật biến thành một kẻ thống trị ngoài sáng.
Hắn phải dựa vào tổ chức sát thủ của mình, áp đảo các nước châu Âu rất nhiều năm, ai cũng không làm gì được hắn, vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng, tận đến khi đại quân Mông Cổ tây tiến thì mới rước lấy tai hoạ ngập đầu.
Dương Thiên Diệp nói thế không hề ngoa, nàng có được kho báu không kiệt của Đại Tùy, cứu tế các nơi dễ như trở bàn tay, nhưng nàng đã cứu rất nhiều người, có phải cũng từ trong đó lựa chọn rất nhiều người, bồi dưỡng đào tạo thành tử sĩ quyết hy sinh cho nàng hay không?
Lý Ngư yên lặng, lát sau mới gật đầu:
- Lấy cho dân, dùng cho dân, cô làm rất tốt.
Dương Thiên Diệp nghe hiểu lời của hắn, nhưng chỉ cười rất bình thản.
Lý Ngư thở dài nhìn sang Mặc Bạch Diệm đang gườm gườm với mình, nói với Dương Thiên Diệp:
- Đi ra ngoài chút nhé?
Dương Thiên Diệp nói với Mặc Bạch Diệm:
- Mặc sư, ta ra ngoài chút.
Dứt lời lập tức đi khỏi lều cháo.
Ngươi muốn ta đi thì ta đi, bản cô nương không có mặt mũi à?
Phương thức ngươi lựa chọn, địa điểm ta lựa chọn. Dương Thiên Diệp đi ra ngoài, dẫn hắn đến bên bờ sông.
Sông lớn cuồn cuộn, đổ ra biển.
Mỗi một con sông có nhánh lớn thế nào cũng không thể gọi là sông lớn, nhưng có thể dùng từ sông lớn để đặt tên cho nó thì chỉ có một, chính là Hoàng Hà.
Hoàng Hà cuồn cuộn mãnh liệt mênh mông.
Nước sông đập vào đê, nhìn như nước mềm mại, lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, mỗi một lần va chạm tại tóe lên từng nhánh hoa lớn, có những đợt sóng nước dâng cao lên nửa ngày.
Dương Thiên Diệp đứng trên đê, nhìn nước Hoàng Hà phía xa, hơi quay ngừi lại, mỉm cười với Lý Ngư:
- Có lời gì, ngươi nói đi.
- Có gì thì ngươi nói đi!
Đại tướng quân Hầu Quân Tập không kiên nhẫn nhìn Thái tử Lý Thừa Càn ngồi ở đối diện đang ấp a ấp úng.
Ngồi trước mặt ông là đương kim Thái Tử, là Hoàng đế tương lai, nhưng Hầu đại tướng quân từng đi theo Lý Thế Dân chinh chiến thiên hạ, giết người vô tính, có công diệt quốc thật sự là không để hắn vào mắt, chứ không nói gì đến kính sợ.
Nom vẻ muốn nói lại thôi của hắn, Hầu đại tướng quân rất chướng mắt.
- À, Đại tướng quân, chuyện mà cô và Đại tướng quân từng bàn bạc, Đại tướng quân còn nhớ không?
- Điện hạ muốn nói chuyện gì?
Hầu Quân Tập theo bản năng hỏi một câu, bắt gặp vẻ mặt ăn phân của Lý Thừa Càn đột nhiên bừng tỉnh ngộ, trong mắt lập tức sáng bừng, hưng phấn:
- Thái Tử rốt cục đã quyết định rồi à? Ha ha ha…
Hầu Quân Tập hưng phấn vô cùng. Từ lúc diệt Cao Xương trở về, lại bởi vì ngủ với vài nữ nhân Cao Xương, giấu một chút tiền tài châu báu của Cao Xương mà bị bỏ tù, Hầu Quân Tập vô cùng uất ức. Tuy nói ông ta chỉ bị nhốt ba ngày, nhưng do Sầm Văn Bản dâng thư cầu xin, Hoàng đế bèn miễn xá cho ông ta.
Nhưng với ông ta mà nói, đây là sự nhục nhã mà cả đời không thể rửa sạch.
Không phải lão tử khuyên ngươi, thì ngươi trước đó không có quả quyết, không có nhẫn tâm, động thủ ở Huyền Vũ môn rồi.
Ngôi vị Hoàng đế của ngươi là lão tử tranh giúp ngươi đấy, không ngờ ngươi lại đối xử với lão tử như thế.
Lão tử có thể đưa ngươi thượng vị, cũng có thể kéo ngươi xuống.
Hiện giờ Đại Đường sao tướng tập hợp, văn sao rực rỡ, bất cứ kẻ nào muốn tạo phản, đều không thể nào. Cho dù là quân thần Lý Tích, dù bắt y rời khỏi trận doanh Đại Đường trở thành quân thần cũng sẽ xong đời, nhưng Hầu Quân Tập hoàn toàn chưa từng suy xét qua điểm này. Những người có địa vị lịch sử này, năng lực tài cán, thực lực luôn đứng hàng thứ, là hậu nhân chúng ta xếp cho họ, mà thời này, họ cao thấp khác nhau, đều dựa vào công tích để xác định, trên năng lực, tất cả mọi người là đồng nghiệp, ngày ngày giao tiếp, ai cũng làm nên việc, không ai coi mình yếu hơn người khác.
Huống chi, Hầu Quân Tập cũng không phải kéo một chi đội ngũ ra ngoài, dàn trận đơn đấu với Đại Đường, ông ta một khi tạo phản, là muốn đánh bất ngờ thành Trường An, bắt Lý Thế Dân. Chỉ cần ông ta lại chọn ra một người của Lý gia ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, cũng sẽ không bị thế lực cần vương các nơi vồ đến, mà nhanh chóng ổn định cục diện.
Giống như ông ta từng ủng hộ Lý Thế Dân thượng vị. Đáng tiếc Lý Thừa Càn lá gan so với cha mình nhỏ hơn rất nhiều, tính cách cũng do dự nhiều hơn. Hầu Quân Tập đã không biết khuyên bao nhiêu lần rồi, Lý Thừa Càn cũng chỉ nghe theo có lệ, lâu ngày, Hầu Quân Tập đã nén cơn tức lâu ngày, nay Lý Thừa Càn đột nhiên tìm tới tận cửa rồi, ông ta cũng chưa ý thức được rốt cuộc Lý Thừa Càn muốn gì.
Lúc này hiểu ra, Hầu Quân Tập lập tức huyết mạch sôi sục, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Lý Thừa Càn, trầm giọng nói:
- Điện hạ quyết định rồi?
Lý Thừa Càn cắn răng nói:
- Cô đã quyết định rồi.
- Được.
Ánh mắt của Hầu Quân Tập tràn ngập hào khí:
- Nếu như thế, Hầu mỗ nhất định toàn lực bảo vệ Thái Tử, đi lên ngôi vị Hoàng đế!