Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 491 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 491: Sơn cùng thủy tận dĩ vô lộ

Bên bờ Hoàng Hà sóng cuồn cuộn, giữa Lý Ngư và Dương Thiên Diệp cũng là ám sóng mãnh liệt.

Hai người không ai nói câu gì, cục diện vốn bình tĩnh không có sóng thậm chí có chút ăn ý ngay tức khắc hóa thành hư ảo. Điều này là tất nhiên, lập trường hai người thật sự là có khoảng cách quá lớn.

Lý Ngư là quan Đại Đường, hơn nữa là một quan tiền đồ như gấm, nếu không phải hắn đã thành thân, lúc này dĩ nhiên trở thành thí sinh hàng đầu mà rất nhiều vương hầu công khanh, Tể tướng hướng vào. Điều này không liên quan đến thân phận là một kẻ xuyên việt của hắn, hắn đã đi vào thời đại này, có vướng bận ở thời đại này, vẫn sống được ở nơi này, hắn chẳng khác nào đã sáp nhập vào thế giới này, bởi vậy tiền đồ này hắn nhất định phải quý trọng. Ở điểm này, hắn và người thời đại này cũng không có gì khác nhau.

Mà Dương Thiên Diệp thì sao, nàng là một kẻ phản loạn, sau khi Đại Tùy vong cũng có hậu nhân Tùy Dương ẩn dân gian nhưng lại không có một nam đinh nào đứng ra hòng phục quốc. Có lẽ, bọn họ không có cơ hội nắm giữ kho báu Tùy cung, đó là nguyên nhân rất trọng yếu, dù sao có nhiều tiền bất kể nghĩ chiêu binh mãi mã như nào đều có thể làm được.

Đại Tùy tuy rằng nhị thế mà chết, nhưng quốc lực của nó vẫn cường thịnh. Cũng giống vậy nhị thế kết thúc triều Tần sáng lập vương triều đại nhất thống chân chính, Xa Đồng Quỹ, Thư Đồng Văn, ý nghĩa này trước đó chưa từng có, vô cùng trọng đại. Mà Đại Tùy thì đã thành lập nên cương thổ cường thịnh nhất so với triều Đường, sáng lập chế độ khoa cử, điều này mang ý nghĩa trọng đại đối với đời sau. Mà quốc lực Đại Tùy thịnh đúng là làm người ta phải khâm phục. Đại Đường kiến quốc, tiếp nhận cũng không phải là một cục diện rối rắm, kho lúa trữ lương thực của Đại Tùy đủ cung cấp cho người dân trong vòng một năm.

Dân lấy thực là trời, vấn đề trọng đại như vậy giải quyết xong trước tiên, trở thành tác dụng quan trọng đối với tốc độ phát triển của quốc lực Đại Đường. Có thể nghĩ, phản Vương nơi chốn, tứ bề báo hiệu bất ổn vương triều Tùy ở cả nước các nơi kiến tạo bảy tòa bảo khố, rốt cuộc tích trữ được bao nhiêu của cải.

Dương Thiên Diệp muốn tạo phản Đại Đường, Lý Ngư ăn cơm của Đại Đường, đây là mâu thuẫn không thể điều hòa. Tiền tài cực lớn cố nhiên có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng Lý Ngư lại không tán thành tại Đại Đường thịnh thế tướng tinh vân tập, văn khúc như vũ, Dương Thiên Diệp còn có cơ hội phục hồi. Nhưng mà, bởi vì giữa hai người kỳ thật đã sớm hiểu rõ chỉ là ai cũng không muốn đâm thủng tầng cửa sổ kia, cho nên ai cũng chưa từng nói toạc ra.

- Ta là quan Đại Đường! Cô luôn muốn phản Đại Đường, giết hoàng đế của Đại Đường, nghĩ ta không dám bắt cô ư?

Lý Ngư nghiêm mặt nói, giọng cao lên, dù sao đứng ở đây nói chuyện không cần e dè.

- Được, vậy ngươi bắt ta đi.

Thiên Diệp tiểu công chúa cười lạnh, nói giọng trào phúng.

- Cô cậy vào cái gì? Đừng tưởng rằng, ta nhất định sẽ vẫn dung túng cô đấy. Ta bây giờ là quan, quan có tiền đồ rộng lớn. Cô là phản tặc Đại Đường, chính là đập bát cơm của ta. Nếu ta có thể bắt cô dâng cho Hoàng đế, nói không chừng lập tức thăng quan cho ta.

- Đây mới là lời trong lòng của ngươi đúng không? Ngươi đã muốn bắt ta từ lâu rồi đúng không?

- Ngu xuẩn! Ta muốn bắt cô thì đã bắt từ lâu rồi, cần gì hôm nay phải đến đây nói chuyện với cô.

- Khôi phục Đại Tùy, đây là sứ mệnh duy nhất từ trước đến nay của ta, ta sẽ không thay đổi. Ngươi muốn tố cáo ta, hoặc là đi thật ra để không gặp nữa thì thôi, ngươi không thuyết phục được của ta đâu.

- Cô…Lần đầu tiên ta thấy một nữ nhân còn cứng đầu hơn cả lừa, còn ngu xuẩn hơn cả lừa.

- Những lời này ta có nên dùng với ngươi không nhỉ?

Một lời không hợp, hai người rốt cục đã động thủ.

Trên đê Hoàng Hà, dưới hàng liễu rủ, hai người động tác mau lẹ, ngươi tới ta đi.

Cao thủ so chiêu, kỳ thật không có trăm chiêu ngàn chiêu, nhưng đánh lâu như vậy, không cần người khác đánh tiếp, thì tự mình đã mệt chết rồi, dù võ công tương đương, tầm mười chiêu thôi thì cũng đã thấy rõ thắng bại.

- Ôi! Cô đánh trúng mũi của ta! Ta vừa rồi có cơ hội cũng không đánh mũi của cô đấy.

Đây là thanh âm của Lý Ngư.

- Đó là ngươi bị coi thường! Ta cản được ngươi à?

Trong tiếng cười lạnh, đây là thanh âm của Dương Thiên Diệp.

- Vô sỉ! Ngươi lại dám đá... đá...

Hai chữ mông ta, Dương Thiên Diệp chung quy xấu hổ không dám nói ra, chỉ biết giận giữ.

- Đánh không giỏi bằng cô, mắng không bằng cô, chẳng lẽ ta còn phải tôn trọng cô à?

- Muốn chết!

“Bang bang, bịch bịch”, lại một trận quyền cước đánh nhau, Lý Ngư bật cười lên:

- Ha ha ha ha, tại hạ học nghệ không tinh, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ việc tự nhiên. Đại trượng phu có thể chết nhưng không thể bị làm nhục, mau lấy cái chân để sau lưng người ta ra.

- Hừ! Còn muốn sử dụng tẩm kỹ với ta? Công phu của ngươi tạp mà không tinh toàn bộ dựa vào đánh bất ngờ. Một khi bị ta biết được, ngươi ở trước mặt ta, chẳng làm nên trò trống gì đâu. Giờ chịu thua rồi hả?

- Dù sao ta cũng sẽ chết, cô nói cho ta biết, lần này đến Bồ Châu, là vì ám sát thiên tử?

- Đúng thì sao?

- Bên cạnh Thiên tử hộ vệ như mây, trong đó cao thủ chân chính không đếm hết, cô thực sự nghĩ rằng ngươi có thể thành công?

- Vì sao không thể?

Dương Thiên Diệp bật cười, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt nàng, làn da như ngọc, lông tơ xử nữ nhìn rõ ràng, mặt mày duyên dáng trông rất đẹp mắt:

- Thứ sử Bồ Châu vô dụng, khi quân võng thượng. Có nữ tử lương thiện phát cháo miễn phí cứu người, cũng dẫn chúng dân chạy nạn lệnh Hoàng đế, ngươi nói Hoàng đế có thấy hay không?

- Ờ…

- Một nữ tử làm việc thiện được dân chúng kính yêu, vì dân chờ lệnh. Hoàng đế để tỏ lòng thân thiện, có đích thân ra mặt trấn an dân chạy nạn không? Ngươi nói ta tiếp cận được Hoàng đế không?

- Cô cho là ta sẽ, câm điếc à? Ta sẽ không cảnh báo Hoàng đế à?

- Chậc chậc chậc, bản cô nương cũng chỉ lấy mũi chân mà gật đầu, cũng muốn xem ngươi trở mình như nào. Cảnh báo? Rơi vào trong tay ta, ngươi còn muốn sống trở về cảnh báo?

- Hừ! Cô muốn lấy oán trả ơn, vậy cứ giết ta đi. Nếu chớp mắt, ta không phải nam nhi!

Lý Ngư vẻ mặt thấy chết không sờn, nhưng Dương Thiên Diệp hơi cúi người, một tay đã bắt được chân của hắn tay kia thì nhéo ở cổ của hắn. Bà nội nó, đây là có ý muốn đem ta ném vào Hoàng Hà ư? Thật sự là lòng dạ đàn bà độc ác nhất.... !

Lý Ngư cười lạnh, ngạo nghễ nói:

- Cô đương nhiên không hề phòng bị? Ra khỏi thành ta đã dặn dò, chỉ cần ta gặp chuyện, liền lập tức bẩm báo Thứ sử, toàn thành truy nã cô.

Tay nắm cổ chân lơ đãng trượt xuống cổ tay hắn, sau đó hắn bị nhấc lên.

- Ngươi chớ ép ta, nếu không...

- Nếu không cái gì?

- Nếu không, ta từ bỏ phục quốc, chỉ giết Lý Thế Dân coi như là cảm thấy an ủi liệt tổ liệt tông rồi.

- Ha hả, làm như ám sát Hoàng đế dễ hơn so với phục quốc ấy, cho dù không có ta cảnh báo, cô thực sự nghĩ rằng Hoàng đế sẽ bởi vì cô vì dân thỉnh mệnh, mà dễ dàng để cho cô tiếp cận ư?

Dương Thiên Diệp bình tĩnh nói:

- Rất đơn giản, ta giao ra tiền tài chuẩn bị dùng tạo phản công bố thân phận của mình, đầu hàng Hoàng đế Đại Đường, ngươi nói hắn tin hay không?

Nàng buông tay, chuyển đến đối mặt Lý Ngư:

- Nếu ta tự tiến cử vào cung, ngươi nói Hoàng đế có vui vẻ tiếp nhận hay không?

Lý Ngư vừa muốn nói gì, bỗng nhiên nghĩ đến các phi tần của phụ tử Lý Uyên, Lý Thế Dân đều là quý nữ gia tộc Tùy Dương thị, điều này cũng thôi đi, tuy rằng chiếm giang sơn Tùy Thất chính là Lý Đường, nhưng trực tiếp diệt Đại Tùy dù sao không phải Lý gia, kỳ thật thù không sâu như vậy. Dương Thiên Diệp hiện tại gắt gao nhìn thẳng Lý gia, chủ yếu là kết quả dung nhập từ nhỏ từ Mặc Bạch Diễm và các lão thái giám, chứ không tại sao lại như thế. Năm đó mười tám lộ phản Vương, không biết bao nhiêu lộ phản tặc hiện tại có còn không, hung thủ ghìm chết Tùy Dương đế cũng hóa thành tro bụi rồi, không còn mục tiêu sống cho tiểu Công chúa nữa, nàng tiếp tục nỗ lực như nào?

Cho nên ở trong mắt Lý Thế Dân thật sự chưa chắc cảm nhận được nỗi hận của nàng đối với mình lớn đến đâu, huống chi nàng là chủ động công khai thân phận của mình, lại giao ra kho báu Tùy cung, khi đó cho dù là bản thân mình cảnh báo với Hoàng đế, Hoàng đế cũng sẽ chỉ tin nàng, không tin mình. Mặt khác, Lý Ngư rất hoài nghi, cho dù hắn cảnh báo rồi, Lý Thế Dân cũng tin tưởng rồi, nhưng vẫn chưa chắc sẽ thật sự đề phòng. Ngươi nghĩ đi, Lý Thế Dân chẳng những giết Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát, còn giết chết cả đứa bé còn trong tã lót, sau đó nạp chị dâu và đệ muội vào hậu cung hầu mình, tâm lớn đến mức nào chứ, ông ta căn bản không cần lo lắng.

Lý Ngư không biết Thiên Khả Hãn tiên sinh có được tự tin này từ đâu, nhưng người ta ngay cả có loại tự tin này, chuyện ba trăm chín mươi ba tử tù, toàn bộ phóng thích, yêu cầu họ một năm sau đến nhận hình phạt mà ông ta cũng làm được, ngươi căn bản không thể dùng lẽ thường để đo đấy.

Bởi vậy, biện pháp mà Dương Thiên Diệp nói thật sự là vô cùng khả thi! Nàng muốn làm như vậy sao. Lý Ngư trầm mặc, một khi Dương Thiên Diệp thật sự muốn làm như vậy, hắn quả thật không thể ngăn cản, cảnh báo cũng không dùng được, huống hồ tới đó nói như nào, nói giao thiệp của hắn và Dương Thiên Diệp cho Hoàng đế? Hoàng đế một khi biết hắn từ lâu đã biết Dương Thiên Diệp muốn tạo phản, hắn còn nhiều lần yểm hộ Dương Thiên Diệp rời khỏi, chỉ sợ kẻ rơi đầu lại chính là hắn.

- Có ý nghĩa gì?

Lý Ngư chau lông mày, nhìn Dương Thiên Diệp:

- Đại Tùy đã vong rồi, cô bất kể hy sinh làm như thế, thì có thay đổi được gì chứ? Nếu cô ngay cả mình đều từ bỏ, kết quả lại không đổi được gì, vậy nó có ý nghĩa gì?

Dương Thiên Diệp nhìn Lý Ngư:

- Khi ở Lợi Châu, ta nghe nói lệnh tôn bị một loạn quan quân giết chết đúng không? Ngươi tập võ nhiều năm, bái sư khắp nơi, chỉ vì giết hắn. Nhưng hắn đã chết rồi, phụ thân ngươi cũng không thể sống lại, ngươi làm như vậy có ý nghĩa gì?

Lý Ngư ngây ra.

Dương Thiên Diệp tiếp tục nói:

- Ngươi giết quan quân kia, tự ngươi phải đền mạng, mẹ ngươi ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng ngươi khôn lớn, lại chỉ vì kết cục người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Ngươi nói đi, ngươi ngay cả mình cũng từ bỏ, kết quả lại không thay đổi được gì, vậy làm như thế có ý nghĩa gì?

Những lời này là Lý Ngư hỏi Dương Thiên Diệp, hiện tại Dương Thiên Diệp lại dùng để hỏi ngược lại hắn.

Hai người lặng yên đứng thật lâu, chỉ có gió gào thét trên sông thổi tới, nước sông gào thét chồm lên.

Có ý nghĩa gì?

Có thể thay đổi được gì?

Không thể! Nhưng nó có thể cho con người ta một loại thỏa mãn tinh thần.

Một thân cây, sẽ không đi làm loại chuyện vô nghĩa này, nhưng một sinh vật có linh thức thì sẽ đi làm.

Có thể thay đổi gì không? Không thể, nhưng con người sở dĩ làm người, cũng vì nhu cầu tuyệt đối không chỉ là định lượng sự thật.

Giờ khắc này, Lý Ngư trầm ngâm.

Nếu như nói trước kia hắn còn thủy chung ôm một tia ảo tưởng, mong có thể thuyết phục được Dương Thiên Diệp, nhưng lần này, Dương Thiên Diệp đã dùng quá khứ của hắn để nói bản thân, hắn đã hiểu, thật sự không ôm hy vọng.

Như vậy, tương lai, diễn biến như thế nào, hai người họ, tự xử như thế nào, đi con đường nào? Dòng suy nghĩ miên man, đứng trên con đê lớn, Lý Ngư giống như năm đó đứng ở trên đường cái Chu Tước thành Trường An nhất thời buồn bã, không biết đi đâu, đi theo ai.

Bình Luận (0)
Comment