Chương 492: Hữu Đạo cứu hỏa
Lý Ngư rất thất vọng, nếu không phải nước sông rất lạnh, hắn thật sự muốn nhảy xuống đó cho rồi. Trên đê lạnh như thế, hắn có thể làm gì? Người ta thậm chí dùng hành vi của hắn để thể hiện cách nói bản thân, khiến hắn không thể phản bác được, hắn cũng rất tuyệt vọng.
Hầu Quân Tập đứng ở trước đình, nhìn bóng lưng của thái tử Lý Thừa Càn rời đi, vẻ mặt phiền muộn. Thật sự là ông ta rất bất mãn đối với Lý Thế Dân, bất mãn tới mức muốn tạo phản. Không phải lão tử giật dây, không phải binh của lão tử lúc ấy ngay ở Trường An, ngươi có dũng khí phát động chính biến Huyền Vũ Môn không? Lão tử diệt nước Cao Xương, đây không những là thác thổ khai cương, mà còn là công diệt quốc! Kết quả ngươi lại bắt ta hạ ngục!
Nhưng, tạo phản vẫn là tạo phản, đoạt thiên hạ ông ta không có năng lực đó. Ông ta hiểu rất rõ, noi theo hành động năm xưa ủng lập đương kim thái tử, chỉ cần điều binh vào thành, nhanh chóng khống chế Hoàng đế, ủng lập thái tử đăng cơ, thiên hạ vẫn là thiên hạ của Lý Đường, toàn bộ hệ thống quốc gia gần như không có thay đổi lớn.
Đến lúc đó con trai của đương kim Hoàng đế, cũng là con của Hoàng đế Lý Thừa Càn tương lai sẽ vẫn đăng cơ mà thôi, Lý Tích hẳn sẽ không phản kháng lại, điều này rất có triển vọng. Ông ta cũng không hy vọng Lý Thừa Càn hùng tài đại lược bao nhiêu, bởi vì như vậy sau này đối với ông mà nói cũng sẽ yếu hơn ỷ lại nhiều hơn. Nhưng…cũng không thể là một khối bùn không trát được tường! Có câu hổ phụ vô khuyển tử đấy.
Vừa nghe Lý Thừa Càn ngập ngừng nói ra ý đồ, Hầu Quân Tập liền nổi giận trong lòng, ác cảm nảy sinh.
Binh mã của ông trú ở phụ cận Trường An, chỉ cần vận trù thích đáng, lại có Đông Cung Lục Suất nội ứng, suốt đêm vào thành, trước khi Nam Nha Cấm quân và Bắc Nha Võ Lâm Vệ kịp phản ứng liền nhanh chóng đột phá Huyền Vũ Môn, khống chế Lý Thế Dân, đại cục lập tức định rồi.
Đến lúc đó, không cần gây chiến, chẳng sợ bên ngoài có thiên quân vạn mã, đã khống chế được trung tâm này, lại là Thái tử Lý gia kế vị, mọi người cũng đành phải nắm lỗ mũi nhẫn nhịn. Nhưng…nỏ sàn đưa đến Bồ Châu là cái quỷ gì?
Người ta Trương Lương Trương Tử Phong Bác Lãng một kích, cũng chỉ là tìm một đại lực sĩ, trước đó mang theo một thanh thiết chùy lớn chẳng phải sao, bố trí hơn mười nỏ sàn bên kia bờ Hoàng Hà, nhất tề nhắm vào Quán Tước lâu, đợi Hoàng đế bệ hạ lên lầu ngắm cảnh thì đồng loạt bắn chụm. Nghe thật khả thi, Bát Ngưu Nỏ hiện có độ sát thương cách 1000-1500m, bắn ra tiễn, tiễn này thật ra là trường thương mang lông vũ sắt, tường thành bắn trúng còn đổ, hơn mười cây tiễn như thế, nếu bắn chụm Quán Tước lâu, có thể bắn sụp toàn bộ lầu rồi.
Nhưng việc khiến người ta đau đầu, loại “pháo” cổ đại đáng sợ này, một cây cung cần hai mươi ba người đồng thời thao tác, so với hỏa pháo hiện đại thì khó khăn hơn rồi. Còn ở đây cách một Hoàng Hà, khoảng cách sát thương 1500m, vậy thì dư dả rồi. Nhưng mười mấy nỏ sàn, hai ba trăm ngươi, dù ẩn thân trong căn nhà bên kia bờ Hoàng Hà, tiểu viện ngư dân rách nát có thể che giấu được thanh thế không? Ngươi làm quan phủ chết hết rồi sao, việc lục soát phạm vi trước đó rốt cuộc ngươi hiểu bao nhiêu?
Hơn nữa, nhiều vũ khí hạng nặng như vậy, dù nó có thể lén lút vận chuyển ra khỏi trong quân đội thành công, vậy thì làm thế nào vận chuyển được đến Bồ Châu, Hầu Quân Tập ông chỉ nắm giữ quân đội của mình, không thể một tay che trời, cả chặng đường an toàn, không ai hỏi đến.
Điều này so với tập kích hoàng cung bất ngờ còn khó khăn hơn gấp mấy lần, sao Thái tử lại nghĩ ra được cách thức ngu xuẩn như thế?
Hầu Quân Tập nghe Thái tử hào hứng nói xong thật sự không kìm nén được lửa giận trong lòng, mắng chửi Thái tử liên tục, cái gì có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không thể, đây rõ ràng là lôi kéo mọi người cũng tìm đường chết. Cho nên Hầu Quân Tập không nén được lửa giận, đuổi Thái tử quay về. Thật ra, chuyện này cũng không thể trách Thái tử, cũng không thể trách Dương Thiên Diệp, họ cũng biết đây là vũ khí viễn trình có độ sát thương cực lớn, nhưng lại chưa từng nhìn thấy nó, càng chưa từng thấy quá trình thao tác và vận chuyển của nó, chỉ để ý tới tầm bắn, và uy lực của nó mà thôi.
Còn các điều kiện khác cần có thì không để ý tới.
Cho nên ở trong mắt Hầu Quân Tập đây là hành vi không khác tự sát, nhưng trong mắt họ, lại là một kế hoạch khả thi.
Lý Thừa Càn bị Hầu Quân Tập mắng chửi nước miếng văng đầy mặt, mặt xám mày tro trở về Đông cung.
Trở lại Đông cung, y bất ngờ phát hiện, Tô Hữu Đạo Tô tiên sinh đã từ Tề Châu phong trần mệt mỏi trở về rồi.
Tô Hữu Đạo vừa mới gấp gáp trở về đang tranh luận gay gắt với Hột Can Thừa Cơ.
Hột Can Thừa Cơ là người gàn bướng, huống chi Tô Hữu Đạo thân phận khá bí ẩn, ở bên cạnh Thái Tử cũng không mấy lộ diện, cho nên quyền lực tuy lớn, quyền uy lại không lớn.
Tô Hữu Đạo ngàn dặm xa xôi từ Tề Châu trở về, kích động tới gặp Thái Tử. Y đã thành công giật giây Tề vương tạo phản, chỉ chờ bên kia tạo phản, vị Thái tử ca ca là có thể xin Hoàng đế đi giết giặc, lấy thân phận con cả huynh trưởng đi giáo huấn đệ đệ là hoàn toàn chính đáng, chiến công bình định tới tay thì đại cục định rồi, Hoàng đế dù sủng ái Thanh Tước đến mấy cũng không động đến vị trí trữ quân của Thái tử.
Kết quả Tô Hữu Đạo vừa ẩn vào phủ Thái tử không gặp Thái Tử mà lại gặp lão thần Hột Can Thừa Cơ đang ở trong thư phòng.
Hột Can Thừa Cơ là tâm phúc của Thái Tử, cũng biết thân phận của Tô Hữu Đạo. Tô Hữu Đạo vừa hỏi, Hột Can Thừa Cơ liền kiêu ngạo đem kế hoạch nói ra. Đương nhiên là kiêu ngạo, hai người một văn một võ, đều là trợ giúp Thái Tử. Nhưng công lớn trợ đăng cơ này để cho gã một tay sáng lập, tân quân đăng cơ, vị trí quốc công hẳn không ai ngoài gã, đến lúc đó địa vị của gã còn trên cả Tô Hữu Đạo, nên vị “tể tướng” tương lai này có kiêu ngạo cũng là điều hiển nhiên.
Ai ngờ Tô Hữu Đạo vừa nghe thế thì phát điên phát rồ, dù y luôn luôn trầm ổn cũng không thể không chửi ầm lên, mắng Hột Can Thừa Cơ một trận nên thân.
Hột Can Thừa Cơ vừa nghe mắng “đầy tớ nhỏ, không đủ mưu” thì cau có, nếu không cảm giác mình cậy vào vũ lực ức hiếp văn nhân thì đã động thủ rồi.
Hột Can Thừa Cơ hẳn không biết kế hoạch này có gì không ổn, chỉ biết Tô Hữu Đạo ghen tị, nên tranh luận lại, hai người đang ầm ĩ thì Thái Tử ủ rũ trở về.
Hột Can Thừa Cơ đắc ý liếc nhìn Tô Hữu Đạo, nói với Lý Thừa Càn:
- Thái Tử, Hầu đại tướng quân nói như thế nào?
Tuy nói Hột Can Thừa Cơ luôn luôn không coi ai ra gì, nhưng đối với Hầu Quân Tập vẫn còn có chút kính trọng, dù sao khi gã làm tướng trong quân Hầu Quân Tập đã biết gã, đối với vị thủ trưởng tiền bối trong hệ thống quân đội này Hột Can Thừa Cơ vẫn luôn kính trọng không dám gọi thẳng kỳ danh, mà kính xưng Đại tướng quân.
Lý Thừa Càn đặt mông ngồi xuống, chán nản khoát tay nói:
- Hầu Quân Tập nghĩ bố trí nỏ sàn đối diện Quán Tước lầu khó khăn hơn so với tập kích bất ngờ hoàng cung gấp bội. Hắn yêu cầu cô lập tức hủy bỏ hành động ở Bồ Châu. Nếu cô đã quyết tâm động thủ, hắn có thể lập tức bắt đầu bố trí, đợi phụ hoàng hồi cung sẽ hành động.
Hột Can Thừa vừa nghe rất bất mãn, giải thích:
- Bắn chụm Quán Tước lầu có gì không ổn? Hơn nữa đến lúc đó còn có ta dưới lầu ra tay, kế này vô cùng kín kẽ, nhất định thành công.
- Thành công cái rắm!
Tô Hữu Đạo bụng đầy kinh luân cũng phải nói tục một câu. Nhưng y cũng chán chẳng muốn lý luận với kẻ thô kệch kia rồi, chỉ mắng một câu rồi quay sang Thái Tử, nói:
- Kế của Hầu Tướng quân là vạn bất đắc dĩ dùng đến, giờ vẫn chưa phải đường cùng, không thể mạo hiểm dùng.
Dứt lời, Tô Hữu Đạo đem mục đích và kết quả lần đi Tề Châu nói cho Thái tử nghe, đồng thời phân tích và giải thích. Thái Tử vừa mừng vừa sợ, nói:
- Tốt lắm, may có tiên sinh trợ giúp.
Nói thực ra, sự quyết đoán của Lý Thừa Càn so với Tần vương năm đó cũng không hề kém, có thể đưa ra quyết định tạo phản cha mình, y cũng lo lắng không ngừng. Hiện giờ có phương pháp hoàn mỹ, y lập tức thay đổi chủ trương.
Lý Thừa Càn lập tức nói với Hột Can Thừa Cơ:
- Ngươi lập tức khoái mã chạy về Bồ Châu, báo cho bọn họ biết, kế hoạch hủy bỏ!
Hột Can Thừa Cơ thấy Thái Tử cũng nói như vậy, hậm hực nói:
- Được, vậy ta đi Bồ Châu.
Hột Can Thừa Cơ chắp tay, đang muốn đi, Tô Hữu Đạo trong lòng vừa động, vội hỏi:
- Khoan đã, bên Tề Châu cần phải có người của chúng ta tới phối hợp liên lạc, người này phải can đảm cẩn trọng, thân thủ cao cường. Tướng quân chính là người lựa chọn tốt nhất, bên Bồ Châu nếu hủy bỏ hành động cần tướng quân đi Tề Châu thay mặt Thái Tử, được không?
Tô Hữu Đạo nói xong, đánh mắt sang Thái Tử. Lý Thừa Càn mặc dù không rõ dụng ý, nhưng biết Tô Hữu Đạo nhiều mưu, bèn nói:
- Nếu như thế, ngươi đi Tề Châu một chuyến đi.
Hột Can Thừa Cơ thì sao cũng được, Tô Hữu Đạo liền đem lần đi Tề Châu và ai cần liên lạc, cần làm thứ gì dặn dò Hột Can Thừa Cơ một hồi. Hột Can Thừa Cơ nghĩ: Việc Bồ Châu hủy bỏ, nếu Tề Châu được việc, hẳn có công lao của ta. Vậy ta đi Tề Châu thôi.
Nghĩ đến đây, Hột Can Thừa Cơ liền vui vẻ đồng ý, rời phủ, đi Tề Châu.
Đợi Hột Can Thừa Cơ rời khỏi, Lý Thừa Càn nói:
- Vì sao tiên sinh phái hắn đi Tề Châu thế?
Tô Hữu Đạo nói:
- Một mặt, bên Tề Châu cần một người của chúng ta, nghĩ kỹ, Hột Can Thừa Cơ khá thích hợp. Mặt khác, một khi Tề vương thật sự khởi sự, chúng ta cần phân rõ giới hạn, khi đó người của chúng ta cần có cách thoát thân, hắn thì tài cao gan cũng lớn, xác thực là thí sinh tốt nhất.
Tô Hữu Đạo trầm ngâm một chút, nói tiếp:
- Nếu hắn bất hạnh rơi vào tay triều đình, bởi vì thân phận trước đó của hắn, chúng ta cũng dễ gột sạch quan hệ.
Lý Thừa Càn hiếu kỳ nói:
- Thân phận trước đó là gì?
Tô Hữu Đạo cười:
- Thái Tử trọng dụng một người, chẳng lẽ không cẩn thận điều tra ư? Thần thì không dám khinh thường, theo thần điều tra...
Y đem những chuyện trước đó của Hột Can Thừa Cơ nói một lần, Lý Thừa Càn kinh hãi:
- Thật sự là thế ư? Cô chỉ nghĩ hắn là một du hiệp, không nghĩ rằng...
Tô Hữu Đạo an ủi:
- Nhưng cũng không vấn đề, Thái Tử cứ làm như không biết. Một khi Tề Châu bại lộ, chúng ta sẽ nói là không xem xét kỹ, chỉ trọng võ nghệ mà mời chào hắn, không ngờ tên này lòng muông dạ thú, là vì báo thù Lý Hiếu Thường mà đến, đem toàn bộ đẩy hết lên người hắn đi.
Lý Thừa Càn ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói:
- Kế này rất hay, tiên sinh quả nhiên thần cơ diệu toán.
Y nghĩ nghĩ, lại lo lắng nói:
- Á, Cô được lập tức phái người đi Bồ Châu, báo cho La Bá Đạo biết hủy bỏ hành động.
Tô Hữu Đạo giận dữ nói:
- Để thần đi. Thần muốn xem La Bá Đạo này so với Hột Can Thừa Cơ thì lỗ mãng hơn nhiều, người bình thường đi, chỉ sợ không ngăn được hắn.
Lý Thừa Càn áy náy nói:
- Tiên sinh vừa mới bôn ba trở về lại phải xa đi Bồ Châu xa hơn, khiến tiên sinh vất vả rồi.
Tô Hữu Đạo nghĩ thầm: Chỉ cần ngươi không có ý tưởng hay kế hoạch gì hay ho, thì ta bớt mệt rồi.
Tuy nhiên y không thể như La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ làm ra chuyện mạo phạm chủ công, nén bụng tức, chắp tay với Lý Thừa Càn nói:
- Việc này không nên chậm trễ, thần lập tức đi tới Bồ Châu một chuyến.
Tô Hữu Đạo cũng vội vàng cáo từ.
Nghĩ đến thành quả lần đi Tề Châu của Tô Hữu Đạo, Lý Thừa Càn không khỏi mở cờ trong bụng, uất sức khi bị Hầu Quân Tập mắng cũng bình ổn đi nhiều, y uống trà, đắc chí gọi người hầu:
- Người đâu, gọi Xưng Tâm đến, cô muốn học ít tiêu với hắn.