Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 495 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 495: Vĩnh bất ngôn bại

Hoàng đế tuần du Bồ Châu, cần phải đến nhà người khác kiểm tra vệ sinh hay sao?

Mặc Bạch Diệm từng làm Đại tổng quản Tùy cung hiểu rất rõ, đương nhiên không thể nào!

Nhưng lão có thể cự tuyệt không? Cũng đương nhiên không thể!

Cho nên, Lý Ngư mang theo một đám người vọt vào phủ đệ, đào ba thước đất lên để kiểm tra.

Giếng nước có mép giếng đá cao, Cẩu Đầu Nhi thò đầu vào quan sát vách giếng, cả nửa người chui vào, nếu không có người ôm từ phía sau, chỉ sợ gã đã rơi vào trong đó rồi.

- Sao không để hắn đâm đâu vào chết đuối đi cho rồi.

Phùng Nhị phẫn nộ nghĩ.

Trong thư phòng, trên giá bác cổ bày rất nhiều thứ, không phải là đồ cổ quý giá gì, đều là đồ văn hóa trên thị trường, lúc cần thì cho thuê nhà, làm sao có thể trang trí đồ cổ quý báu được.

Nhưng, Trần Phi Dương dường như không biết nhìn hàng mà cầm một thứ lên xem sau đó đặt lại lên kệ luôn, chứ nếu mà xoay hai vòng, bên cạnh nhất định sẽ mở ra một cánh cửa địa đạo ngay.

Mặc Bạch Diệm đứng ở một bên cười lạnh, thân là Đại tổng quản Tùy cung, lão từng gặp nhiều thứ cổ quái, một vài cơ quan tinh vi lão cũng đã thấy, nhưng chưa từng thấy loại chốt mở mật thất trong truyền thuyết như này, nguyên nhân bởi nó đã lỗi thời.

Bí thất quan trọng nhất là một nơi bí mật, thiết kế như nào để khiến người ta không dễ dàng phát hiện. Về phần mở ra như thế nào, cũng không phải là phần quan trọng nhất, mà cơ quan thiết lập ở trên kệ bác cổ, lại đi mở ra bí thất, căn bản không thể thực hiện được đấy.

Không nói đến cơ quan để khởi động bí thất được trang bị trong kết cấu kỹ mộc của giá bác cổ không dễ, còn có một vấn đề rất trọng yếu: Dễ xuất hiện trục trặc!

Một căn nhà xây xong rồi, thiết kế bí thất bên trong nếu ba năm lần không mở ra được, thường xuyên phải đi “thợ khóa” hoặc là trong phủ mình phải nuôi dưỡng vài nhân viên duy tu, thường đến tìm tòi sửa mở, vậy còn bí mật cái rắm gì.

Chốt mở, mấu chốt nhất là chốt mở đều phải trơn tru, chịu đựng tốt, chất lượng tốt.

- Ngu xuẩn không kiến thức!

Mặc Bạch Diệm thờ ơ lạnh nhạt nhìn Trần Phi Dương.

Lý Ngư đi vào chính sảnh, ngoài cửa phòng là hai thị vệ áo xanh tinh khí sung mãn, đừng nhìn cách ăn mặc của họ, họ đứng ở đằng kia, tựa như hai cán thương nhuệ khí kinh người. Lý Ngư chỉ cần không mù sẽ nhìn ra đây là hai cao thủ. Nhưng Lý Ngư vẫn đi vào, hắn biết võ công, nhưng tuyệt đối không phải thần công cái thế, nếu Dương Thiên Diệp bí quá hoá liều, muốn giữ hắn lại, tính mạng hắn rất có thể xong rồi. Nhưng hắn lại chẳng lo lắng điều này. Hắn và Dương Thiên Diệp từ lúc quen biết tới nay đã lập nên một quan hệ tin tưởng kỳ lạ.

Tuy rằng lập trường đối địch nhưng hắn biết Dương Thiên Diệp sẽ không hại hắn. Dương Thiên Diệp cũng biết rõ, mặc dù bắt nàng đối với Lý Ngư mà nói là một công lao vô cùng lớn, nhưng hắn cũng không sẽ động thủ, hắn đến, chỉ là muốn ngăn cản nàng mạo hiểm.

Lý Ngư đi vào sảnh, liền thấy được nàng.

Nàng đứng ở đó thân thể duyên dáng xinh đẹp thướt tha tựa như một đóa hoa lăng tiêu trong nắng.

Đôi mắt sáng, môi đỏ mọng, da thịt như ngọc, còn có má lúm đồng tiền ẩn hiện.

- Ngươi đã đến rồi.

- Ta đến rồi!

- Ngươi vốn không nên đến.

- Nhưng ta đã tới.

- Ngươi tới làm cái gì?

Lý Ngư ngẩn ra, sao lại không theo lối mòn nhỉ, kế tiếp phải là lời kịch: “"Đến rồi sẽ chết", "Người sống sớm muộn gì đều phải chết” hay sao.

Hắn thở hắt ra, nói với Dương Thiên Diệp:

- Cô cố tình đi trên hắc đạo?

- Quan hệ gì đến ngươi?

Lý Ngư lắc đầu, nói:

- Nếu cô nhất định nói quan hệ đến ta, vậy thì chính là quan hệ giữa binh và tặc, ta hẳn nên dùng gông bắt cô.

- Ngươi uy hiếp ta à?

Đóa Lăng Tiêu xinh đẹp kia tức giận.

- Ta chỉ nói sự thật thôi.

Lý Ngư vẫn bình tĩnh..

Sát khí, sát khí trùng trùng, lặng lẽ giao phong.

Một lúc lâu sau…

Dương Thiên Diệp thở dài:

- Ngươi có thể bỏ qua ta, không cần lo cho chuyện của ta được không.

- Không!

- Dựa vào cái gì?

Đóa Lăng Tiêu lại phẫn nộ rồi.

- Có lẽ có!

Lý Ngư nói cộc lốc. Hắn chợt phát hiện đùa Dương Thiên Diệp tức giận là một chuyện rất thú vị.

- Ngươi cố tình gây sự!

Đây là muốn từ Cổ Long chuyển sang Quỳnh Giao à?

Lý Ngư khóe môi co giật, mỉm cười nói:

- Cô thật sự muốn phân rõ phải trái với ta, hay cô muốn giảng đạo lý với ta, vậy ta giảng vương pháp với cô, cô muốn thế nào?

Những lời này lại đâm vào tim Dương Thiên Diệp đau nhức, nàng lạnh lùng hỏi:

- Vương pháp của một nhà?

Lý Ngư nhíu nhíu mày, nói từng câu từng chữ:

- Không phải vương pháp nhất gia nhất tính, là vương pháp ngay lúc này, là hiện tại, là hiện giờ! Tỉnh táo một chút đi, quá khứ đã qua sẽ không quay trở lại. Tựa như nước sông Hoàng Hà phía tây chảy về phía đông, cái đã qua đành phải để nó qua.

Dương Thiên Diệp muốn phản bác, nhưng lại không biết nên nói như thế nào mới được. Nàng lặng yên xoay người, ngồi xuống sau án mới khôi phục lại thần thái thong dong:

- Ngươi nói xong chưa? Nếu như nói xong rồi, vậy thì mời quay về.

Lý Ngư không đi, hắn cũng ngồi xuống, nói:

- Vừa rồi có mấy khách tới phủ, họ là ai?

Dương Thiên Diệp cả kinh, hậm hực nhìn Lý Ngư:

- Ngươi giám thị ta?

Lý Ngư dựng thẳng một ngón tay lên:

- Năm người! Đến đây tổng cộng năm người!

Dương Thiên Diệp ngẩn ra:

- Vậy sao ngươi dựng một ngón tay thôi?

Lý Ngư nói:

- Ta chỉ để nhấn mạnh thôi, trọng điểm, năm người này, là ai?

Dương Thiên Diệp sắc mặt âm trầm, một lúc sau khẽ mỉm cười:

- Là có năm người từ trong kinh đến, ta đến Bồ Châu giải sầu, nhưng việc kinh doanh trong kinh cũng không thể không xử lý. Tuy nhiên, họ giờ đã rời đi rồi.

Lý Ngư nhướn mày:

- Đi rồi? Nhưng người của ta chỉ thấy bọn họ đi tới, không thấy bọn họ đi ra ngoài.

Dương Thiên Diệp phản bác lại:

- Vậy hẳn là người của ngươi nhìn nhầm rồi. Ta đề nghị ngươi đổi người thông minh hiểu biết hơn chút nữa, muốn giám thị ta không dễ đâu.

Đúng lúc này Trần Phi Dương xông vào đến sát Lý Ngư thì thầm vào tai hắn bẩm báo họ đã kiểm tra rất cẩn thận, trong trong ngoài ngoài, phía trước phía sau tất cả đều nhìn rồi, thậm chí trên xà nhà cây thang cũng đều kiểm tra, không hề có phát hiện gì cả.

- Năm người sống sờ sờ có thể đi đâu? Đây là nhà nàng ấy cho thuê, nếu có bí thất gì, chủ phòng cũng sẽ không nói cho họ biết mới đúng.

Người đi đâu?

Lý Ngư bụng đầy nghi hoặc.

- Lý lang trung, nếu không chuyện gì, ngươi có nên đi hay không?

Dương Thiên Diệp từ thần sắc hai người hiển nhiên nhìn ra bọn họ cũng không có thu hoạch, thần sắc tươi tỉnh thong dong hơn, thậm chí nụ cười còn mang tia ngọt ngào.

Lý Ngư thở dài, trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng, thì thầm:

- Cửa trước cửa sau các ngươi đã xem hết chưa?

Trần Phi Dương sốt ruột, đây chẳng phải là nghi ngờ năng lực chuyên nghiệp của y hay sao. Khi y ở Lợi Châu đã từng giúp không ít theo dõi bắt kẻ thông dâm, phương diện này kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Trần Phi Dương gật đầu thật mạnh:

- Chúng tôi đã kiểm tra hết rồi, không có người nào cả.

Lý Ngư nghĩ một chút, lại hỏi:

- Vậy bên hàng xóm thì sao?

Trần Phi Dương mặt sắc bắt đầu khó coi:

- Tiểu thần tiên, khi ngươi tới cũng từng nhìn rồi, đây là phủ công chúa, dân cư chung quanh cách trăm bước, chúng ta thủ cả trước sau, nếu như muốn trèo tường ra ngoài thì chúng ta cũng thấy được hết.

Dương Thiên Diệp lại sa sầm mặt:

- Lý lang trung, tuy rằng ngươi là quan, ta là dân, nhưng nếu như ngươi vẫn giằng co không chịu đi, bản cô nương sẽ đi đến phủ Thái thú tố cáo ngươi cậy quyền thế, bức bách dân nữ, có lòng bất chính đối với ta.

Lý Ngư đứng lên, tức giận dậm chân đi ra ngoài.

Trần Phi Dương vội vã đi theo, nghĩ bụng: Tiểu thần tiên này tính tình giận dỗi y như trẻ con.

Hắn dừng ở trong viện hai chân vì dẫm mạnh đã tê rần, lắc lắc đầu nói:

- Dưới khách sảnh này cũng rất chắc. Lạ kỳ, người…có thể được giấu ở đâu?

Không trung xanh thẳm là một màu lam trong vắt, cảm giác trong suốt sạch sẽ, mấy đóa mây trắng lẳng lặng treo trên không trung, bởi vì không có gió, cho nên khí tức vẫn không nhúc nhích, liền lười biếng treo ở đó.

Mấy con chim nhỏ bay lượn trên bầu trời đầy vui thích.

Trời xanh, là thế giới của chim chóc.

Hải dương, là bầu trời của con cá.

Trên nóc nhà, trong ống khói lửa của nhà bếp chính là thế giới của Tô Hữu Đạo.

Y bị treo trong ống khói, miệng mũi đã bị khăn che mặt, mặt mũi bị đen nhẻm, cả thân mình như một ống khói. Cơm trưa đã làm xong rồi, không còn khói bốc lên nữa, Tô Hữu Đạo chậm rãi mở đôi mắt bị hun khói đến chảy nước mắt ra, nhìn không trung trong vắt, trong lòng nghĩ không phải sự thật là bộ hạ bị trói như cái bánh chưng ném vào nhà vệ sinh, mà là đang cố gắng suy nghĩ, nếu Dương Thiên Diệp là công chúa tiền Tùy, mưu đồ phục quốc, vậy song phương có thể đạt thành hợp tác như thế nào.

Tô Hữu Đạo là một người có thể ở trong nghịch cảnh tìm kiếm toàn bộ cơ hội, ý chí của y so với Dương Thiên Diệp từ nhỏ tiếp nhận quan niệm phục quốc còn kiên định hơn, vĩnh bất ngôn bại!

Bình Luận (0)
Comment