Chương 496: Mài đao soàn soạt
Lý Ngư dẫn người hùng hổ đến xám xịt đi, lúc ra đến cửa thì La Bá Đạo trở về.
La Bá Đạo mặc quần áo cà sa, trong ngực căng phồng mặt mày hồng hào.
Y hôm nay thắng liên tiếp, vận may đến liên tục, thắng rất nhiều tiền. Chưởng quỹ của ngầm sòng bạc kia dĩ nhiên không cam lòng, khi phát hiện ra, lập tức âm thầm an bài vài tay đấm, lén lút nhằm vào La Bá Đạo.
Có điều lại đụng phải một kẻ cứng rắn khó chơi.
La Bá Đạo đánh cướp người khác cả đời, có rất ít người có thể đánh cướp y, lúc này lập tức ra tay tàn nhẫn, sau một trận quyền cước đã đánh cho đám đánh đấm đi cướp tiền của mình lên bờ xuống ruộng, La Bá Đạo còn lục soát cướp đồ trên người chúng, sau đó dương dương đắc ý trở về.
Thấy Lý Ngư đi ra, La Bá Đạo vội vàng xoay người, ngồi xổm xuống.
Trước mặt trên mặt đất phủ lên một tấm vải, bên trên vẽ mặt người còn có các thuyết minh vị trí các nơi, từ bốn góc còn viết chữ to thần toán, xem tướng, cát hung, bói toán. Toán mệnh tiên sinh vừa thấy vị nhân huynh này nhìn sang mình, mắt nheo lại, cũng không biết xem xét ở chỗ nào, ho khan một tiếng, nói:
- Vị nhân huynh này, ta thấy vận mệnh ngươi rất tệ, tiền đồ không như ý! Có câu dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy, hoa trong gương, trăng trong nước chỉ là hư ảo, cần mượn dùng cát vật sửa vận mới được.
Toán mệnh tiên sinh nói xong, giọng điệu rất chắc chắc, dáng vẻ rất trịnh trọng, người có ngũ quan không đứng đắn cho dù tài trí hơn người, khảo trúng Trạng Nguyên, cũng đừng mơ làm quan. Mặt khác hành nghiệp ai cũng như thế, ai sẽ tìm mắt lé mà hợp tác.
Cho nên Toán mệnh tiên sinh rất chắc chắc cho rằng, vị nhân huynh trước mắt này chỉ sợ là lăn lộn không được tốt.
La Bá Đạo nheo mắt nhìn Lý Ngư đi ra cửa chính thầm nghĩ: Kỳ lạ, Dương Thiên Diệp không phải đang trốn hắn sao, sao lại nhân lúc mình không ở nhà lại gọi người đến thế? Ngươi muốn đồ mưu đại sự mà lại dẫn đàn ông về nhà, có được không đấy.
Toán mệnh tiên sinh nói gì, La Bá Đạo nghe vào tai nhưng không hề chú tâm, thấy Lý Ngư đi xa, La Bá Đạo thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phản ứng:
- Dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy, vận mệnh khó khăn, tiền đồ không như ý? Chà bà nội nó, cao nhân.... !
Y cảm thấy, mình ở trong Tứ Đại Khấu bị đuổi ra khỏi nhà, tới Trường An ý đồ chiếm lấy chợ Tây, lại bị đánh cho hoa rơi nước chảy, đó chẳng phải là vận mệnh rất tệ, tiền đồ không như ý đấy sao. Về phần dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy, y hiện tại đang dựa vào Thái Tử, mà Thái Tử không được Hoàng đế tin tưởng, Thái Tử này chưa chắc đã thành công.
Làm hại họ mãi mới nghĩ ra được ý tưởng biện pháp ám sát Hoàng đế, để Thái Tử tiếp nhận…
Nghe ý trong lời nói của tiên sinh này, rất đúng nha.
La Bá Đạo vội nghiêm nghị hỏi:
- Không biết có sửa được vận không?
Toán mệnh tiên sinh kia thấy y cũng hoảng sợ. Bà nội nó, không phải mắt lé nha. Nhưng nghe giọng y là tin lời mình nói rồi, có thể đánh bừa rồi.
Toán mệnh tiên sinh vội hỏi:
- Ngươi thuộc gì?
La Bá Đạo:
- Ta thuộc sài cữu.
Toán mệnh tiên sinh ngây ra, sài cữu là cái quái gì nhỉ.
La Bá Đạo thấy ông ta ngây ra, trong lòng mừng thầm, ngay cả vị toán mệnh tiên sinh này biết thiên cơ, biết âm dương cũng không biết sài cữu là gì, vậy có thể khoe khoang một chút rồi.
Y liền ho khan một tiếng, nói:
- Ngươi có biết tên khác của chó không? Gọi là khuyển, nếu phân ra mà nói, thì kẻ lớn là khuyển, kẻ nhỏ là cẩu. Sau thượng cổ, gọi cẩu là mang, nghe nói cẩu là cữu phụ của sài, cho nên mới gọi là “sài cữu”. Là do ta từng cướp một vị đại nho, là hắn nói đấy.
Toán mệnh tiên sinh ngạc nhiên:
- Cướp?
La Bá Đạo khẩn trương nói:
- Mời, là mời. Tiên sinh nhĩ lực dường như không được tốt mấy nhỉ.
Toán mệnh tiên sinh khóe môi co giật vài cái, lấy trong ngực ra một dây mười hai sinh tiếu, chọn ra một dây có con chó điêu khắc nhỏ, rất cẩn thận cầm trong tay, nói với La Bá Đạo:
- Ngươi xem, thứ này được chế tạo bằng gỗ đào, trời sinh trừ tà, bụng gỗ này khắc đế tiền, có thể hóa sát, đeo trên cổ, cải vận vượng tài.
Sau một lát, La Bá Đạo thanh toán sáu mươi sáu văn tiền, trên cổ đeo một con chó nhỏ tên “Vượng Tài” chui vào phủ đệ Công chúa, bỏ lại mệnh toán tiên sinh đang vô cùng đau đớn ngồi ở kia.
Sáu mươi sáu văn tiền, vốn có nghĩa ý sáu sáu đại thuận. Tuy nhiên, năm văn tiền đã có thể mua được một con gà rồi, mua một con chó nhỏ bằng gỗ, sợ rằng chả mấy ai chịu bỏ tiền. Toán mệnh tiên sinh muốn chờ y trả giá đến sáu văn tiền, ai ngờ đâu y lại hào phóng trả tiền luôn.
Đây rõ ràng là một tên đại ngốc mà! Tiếc quá, biết thế mình báo giá là sáu trăm sáu mươi sáu văn tiền cho rồi.
La Bá Đạo trở lại phủ đệ, vào phòng khách, liền cười lạnh nói:
- Ta vừa mới thấy Lý Ngư!
Dương Thiên Diệp:
- …?
Mặc Bạch Diệm
- …?
Phùng Nhị:
- …?
La Bá Đạo nom dáng vẻ của ba người, lại cười lạnh:
- Chúng ta là người làm đại sự, Dương cô nương, chuyện nhi nữ tình trường ta hy vọng ngươi hãy buông bỏ trước đi.
Dương Thiên Diệp:
- …?
Mặc Bạch Diệm
- …?
Phùng Nhị:
- …?
La Bá Đạo thấy nàng không phản bác trong lòng rất đắc ý:
- Hoàng đế sắp tới Bồ Châu rồi, cũng không biết nỏ sàn kia phân phối thế nào, mấy ngày này ngươi tốt nhất nên ở trong nhà, chớ gây thị phi nữa.
Dứt lời, y vuốt ve “Vượng Tài” trên cổ, đắc ý về phòng mình đếm tiền.
Dương Thiên Diệp đợi y đi xa, mới quay sang Mặc Bạch Diệm:
- Lúc ban đêm, làm phiền Mặc sư đem Tô Hữu Đạo đi ra ngoài. Người này là quân sư thân cận của Thái tử, biết rất nhiều bí ẩn, hy vọng có thể theo trong miệng hắn hỏi ra được chút ít bí mật.
Mặc Bạch Diệm chắp tay nói:
- Lão nô tuân mệnh!
Tô Hữu Đạo bị nhốt trong ống khói, ngửi mùi khói liên tục, đến cuối cùng là mùi rau hẹ trứng tráng.
Đúng lúc dây thừng treo y động đậy, kéo y về phía trước.
Mặc Bạch Diệm đứng ở trên ống khói tay quấn vải, kéo dây thừng lên.
Tô Hữu Đạo bị khói hun đen như cột nhà cháy phấn chấn tinh thần nói:
- Dương cô nương là công chúa tiền Tùy, quyết chí thề phục quốc, nhìn như không cùng đường với Thái tử, nhưng giữa hai bên chưa chắc không thể hợp tác. Tô mỗ...
Mặc Bạch Diệm vung tay lên, chém vào gáy y. Tô Hữu Đạo khựng lại, căm hận nhìn Mặc Bạch Diệm rồi thân mình mềm nhũn, ngã vào ngực ông ta.
Dương Thiên Diệp muốn phục quốc, đây là nhân vật triều đình cần diệt trừ. Nhưng Thái Tử muốn hành thích vua mưu vị, vương pháp cũng không thể dung tha. Từ góc độ này mà nói, hai người dường như thật sự có thể hợp tác. Tuy nhiên, hai người dù sao cùng mưu cầu khác nhau.
Nếu hợp minh thất bại, người của Dương Thiên Diệp toàn bộ xong đời. Nếu hợp minh thành công, Thái Tử một khi nắm quyền lực, điều đầu tiên muốn đối phó cũng là Dương Thiên Diệp, khi đó lá bài tẩy của Dương Thiên Diệp đều bị Thái Tử thấy hết, còn hợp tác thế nào? Đạo lý đó Dương Thiên Diệp hiểu, Mặc Bạch Diệm cũng hiểu, Tô Hữu Đạo không phải là không hiểu, nhưng y càng hiểu dưới tình thế cấp bách, uống rượu độc giải khát biết rõ là chết, nhưng người đang khát biết mà vẫn uống, cho nên y cảm thấy vẫn có thể tranh thủ một chút. Nhưng Dương Thiên Diệp hiển nhiên cũng không cho là mình đã sơn cùng thủy tận.
- Lần này cô ấy đến, nhất định có mưu đồ, chứ tuyệt đối không phải đến Bồ Châu làm việc thiện phát cháo miễn phí đâu.
Lý Ngư khẳng định.
- Vậy tiểu thần tiên cảm thấy, cô ấy sẽ mượn việc dân chạy nạn đến thỉnh nguyện Hoàng đế thì sẽ ra tay à?
Trần Phi Dương sờ lên cằm, cố gắng tự hỏi. Trước kia y là quân sư của Lý Ngư, y thấy, bây giờ còn có thể tiếp tục làm.
Lý Ngư lắc đầu, cười lạnh:
- Làm sao có thể? Nếu cô ấy thật sự muốn làm như vậy, cũng sẽ không nói cho ta biết! Cô ấy nhất định có thủ đoạn khác.
Lý Ngư và Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi ngồi trong phòng, khe khẽ thảo luận. Đối với hai người này Lý Ngư chẳng hề giấu diếm điều gì.
Cẩu Đầu Nhi nói:
- Nếu tiểu thần tiên cũng không biết cô ta muốn dùng thủ đoạn gì, vậy chúng ta đề phòng như thế nào?
Lý Ngư giận dữ nói:
- Gặp chiêu phá chiêu thôi. Lực lượng phòng ngự của Hoàng đế vô cùng nghiêm mật, lại có ta ở bên cạnh luôn đề phòng, cô ta không thành công đâu.
Trần Phi Dương nói:
- Dương cô nương gan lớn quá, tiểu thần tiên lại có quan hệ mật thiết, nếu cứ tiếp tục như thế e là cũng không phải biện pháp. Tiểu thần tiên, tôi có một kế, có thể hoàn toàn làm mất đi ý niệm báo thù phục quốc của cô ấy, khiến tai hoạ ngầm từ nay về sau không còn nữa.
Lý Ngư mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Ngươi có kế gì mau nói đi.
Trần Phi Dương nói:
- Tiểu thần tiên hãy tiếp cận hẹn Dương cô nương, thừa dịp bất ngờ, bắt cô ấy, nhốt vào mật thất.
Lý Ngư:
- ?
Trần Phi Dương cười âm hiểm:
- Tiểu thần tiên có thể ngày ngày vào mật thất ân ái với cô ấy, đợi cô ấy sinh con cho tiểu thần tiên, ý niệm phục quốc báo thù tất sẽ phai nhạt, khi đó thế gian không còn Công chúa tiền Tùy nữa mà chỉ còn phu nhân của tiểu thần tiên mà thôi.
Lý Ngư quát:
- Biến ra ngoài.
Trần Phi Dương có tài nhưng không gặp thời ra khỏi thư phòng ngửa mặt lên trời thở dài. Y rời khỏi vị trí quân sư, dĩ nhiên là càng đi càng xa rồi.
- Ba ngày sau thiên tử đến Bồ Châu rồi, Hột Can Thừa Cơ vào kinh phân phối nỏ sàn còn chưa trở lại, giờ phải làm sao đây?
La Bá Đạo đếm tiền xong lại quay lại phòng khách, lo lắng nói với Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp điềm tĩnh nói:
- Hiếm được dịp thiên tử ra kinh, đây là cơ hội tuyệt với để chúng ta hạ thủ. Dù là Thái tử cũng không thể trông cậy vào được, chúng ta cũng không có thể bỏ qua cơ hội này.
- Nỏ sàn không đến, chúng ta còn có biện pháp nào không?
- Ngươi yên tâm, bản cô nương làm việc từ trước đến nay sẽ không được ăn cả ngã về không, ta sớm đã có phương pháp xử lý dự bị rồi. Nếu Hột Can Thừa Cơ không kịp thời chở nỏ sàn đến, ta tự khác có biện pháp ám sát Hoàng đế!
- Ừ…
La Bá Đạo là người của Thái Tử, sao có thể để nàng nắm mũi dẫn đi, lập tức do dự.
Dương Thiên Diệp liếc y một cái, như cười như không, nói:
- Thứ ngươi cầu, là quan to lộc hậu, vợ con hưởng đặc quyền, chẳng lẽ lại là lòng trung thành của Thái Tử à? Nếu việc thành công, Thái Tử thuận lợi đăng cơ, cơ hội này là của ngươi. Còn ngươi, có công theo rồng.
Nàng chăm chú nhìn La Bá Đạo:
- Nếu Thái Tử không thành công, mà bản cô nương thành công ám sát thiên tử, cướp lấy thiên hạ, ngươi, cũng đại công bát thiên, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Có tiến có lui như thế, có công có thủ như thế, ngươi có trăm lợi mà không có một hại, còn do dự cái gì?
Những lời này lập tức điểm thấu La Bá Đạo, La Bá Đạo cẩn thận cân nhắc, oa, rất có ý nha. Toán mệnh tiên sinh kia lúc nãy còn nói dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy, vậy mà trong chốc lát mọi việc của ta đều thuận lợi rồi, vận này…đã cải rồi ư? Thật là linh nha!