Chương 497: Nghênh giá
Ng
Chớ trách thiên tử đi tuần không dễ, đi tuần nhiều còn có thể bị các đại thần phản đối mạnh mẽ. Nguyên nhân vì Thiên Tử vừa đi sẽ có rất nhiều liên lụy. Thiên tử đi, tương đương triều đình sẽ di chuyển theo, Thái Tử nắm giữ nhiếp chính chỉ xử lý sự vụ ngày thường, còn toàn bộ quân chính đại sự đều cần cấp báo thiên tử, điều này liên quan đến biến động quy trình trình báo giữa thiên tử và địa phương.
Còn nữa, chính là xuất phát từ an toàn trên đường.
Lấy Bồ Châu mà nói, vì nghênh đón thiên tử, Thứ sử Bồ Châu Triệu Nguyên Giai trước bốn tháng đã bắt đầu chuẩn bị, xây dựng ly cung, mở rộng thành trì, rải đường, sửa cầu, xây dựng rầm rộ rất nhiều, còn phải thiết lập trị an trong thành, vệ sinh…Thiên tử chưa đến, khắp thành đã mệt mỏi rồi.
Rốt cục, cuối thu thời tiết mát mẻ, xa giá của thiên tử đã tới Bồ Châu. Triệu Nguyên Giai mang theo phụ lão quan thân Bồ Châu mặc vàng sa áo đơn, lấy cổ lễ long trọng nghênh yết bên đường. Lý Thế Dân ngồi ngay ngắn trong xe, qua rèm xe, thấy tình hình trước mặt trong lòng đã hơi hơi không hài lòng. Quá long trọng rồi, Lý Thế Dân cũng không phải là Hoàng đế ở trong thâm cung, không biết khó khăn của dân gian.
Dĩ nhiên hiểu được phải làm ra bộ dáng như nào, cần phải hao tài tốn của, hưng sư động chúng như nào.
Lý Thế Dân không xuống xe, chỉ đưa tay ra, cao giọng nói:
- Trẫm nay tuần du Trung Châu, làm phiền phụ lão Bồ Châu nghênh đón. Thái Thú không cần lễ tiết quá, vào thành thôi.
Triệu Nguyên Giai vui mừng đứng dậy, lui tới bên đường, đợi thánh giá đi qua một lúc mới dẫn ngựa đến lên ngựa, theo xa giá thiên tử vào thành.
Trước thành được lót đất vàng, tổng cộng đầm bảy lần, lớp áo vàng này đã hao phí hơn mười lăm ngàn văn, vậy thì số lao động thì như nào. Lão tập trung số lao động này không dưới mười lần, kết quả là xa giá của hoàng đế chỉ dừng trong một khoảnh khắc.
Đám thân sĩ đứng lên, không khỏi hơi hơi thất vọng, chi tiêu nhiều như thế có nên không?
Triệu Nguyên Giai không để ý điều này, đối với ông ta mà nói, đây chẳng qua là việc nhỏ, đám đầy tớ bận rộn thì có làm sao. Tin rằng thiên tử nhìn thấy con đường bằng phẳng sạch như lau như li này, lại được nghênh lễ long trọng, ắt sẽ có ấn tượng với mình, cái này rất đáng giá.
Ly cung Thiên tử, mọi việc cần phải chỉnh lý hoàn tất. Trước đó ba ngày Triệu Nguyên Giai đều đến Tuần Sát, Lý Ngư cũng từng đến đấy, trong lúc thiên tử ở Bồ Châu, nếu nơi này có xảy ra chuyện gì, ngay cả hắn cũng thoát không khỏi liên quan, nhất định phải đến xem xét. Tuy nhiên Lý Ngư mặc dù tới kiểm tra, cũng không cẩn thận bằng Triệu Thái Thú, lúc đến hắn còn dẫn Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh theo để giải sầu. Dù sao ly cung cũng là cung, mặc dù không trang nghiêm rộng rãi như hoàng cung nhưng cũng xây dựng theo quy chế cung đình, khác biệt rất lớn với dân gian.
Ly cung này so với cung điện chính thức có rất nhiều lợi ích: Lâm viên tươi tốt. Ngư đi vào trong rừng, thấy cây ăn quả được chăm sóc vô cùng tốt, đầu cành trái cây đã chín mọng quả quýt cây táo, cây mận hương lê, nặng trịch trĩu ở đầu cành. Triệu Nguyên Giai vì muốn hoàng đế ngắm cảnh mà cấm người hái.
Một vài quả vì chín quá bị gió thổi đã rơi xuống, Lý Ngư thấy quả lê rất ngon, rất mọng, nghĩ tới hai cô gái Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh dịu dàng nhu thuận, khi ở trên giường cũng hết sức mê hoặc động lòng người, trong lòng hứng khởi muốn tự tay hái vài cái quả lê cho các nàng ăn, nhìn thấy lầu các bên cạnh có thang, liền đem đến đặt ở thân cây.
Lý Ngư trèo lên thang, kéo cành cây định hái vài quả lê xuống. Triệu Nguyên Giai đang nổi giận đùng đùng kéo tay Dịch thừ đi tới:
- Ngươi bảo hôm nay đã kiểm tra hai lần rồi hả? Đây, ngươi ra xem đi, phía sau bảng hiệu cánh cửa này còn đầy bụi…
Triệu Nguyên Giai nói tới đây, chợt không thấy cây thang đặt ngay cạnh cánh cửa đâu, quay lại xem, thấy dưới một cây có hai cô gái thướt tha đang ngửa đầu lên, vỗ tay hoan hô thì giận tím mặt:
- Lớn mật, ai cho phép các ngươi hái trái cây đấy.
Triệu Nguyên Giai nổi giận đùng đùng đi qua, không nhận ra Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh. Hai cô gái chỉ giáp mặt ông ta một lần, lại là nhân vật nhỏ nhoi, mà hai cô gái lại mặc áo ngắn màu xanh, giống như thị tỳ.
Triệu Nguyên Giai tới dưới thân cây, chỉ vào mũi Thâm Thâm định quát lớn thì bụp một cái, một quả lê từ trên cây rơi xuống, trúng đầu của ông ta.
Triệu Nguyên Giai ngẩn người, ngẩng đầu, kết quả lại có mấy quả lê lần lượt nện xuống trán, mũi, miệng của ông ta, sau đó, cái đầu của Lý Ngư thò xuống.
- Ôi! Triệu Thái Thú!
Triệu Nguyên Giai ôm mũi, nước mắt rưng rưng nhìn Lý Ngư:
- Lý công bộ, sao ngươi lại trèo cây thế?
- Triệu Thái Thú, như này không được đâu.
Lý Ngư cẩn thận leo xuống.
Hắn vốn trèo lên để hái quả lê, lê nhét vào vạt áo trước ngực, nghe phía dưới có người quát, hắn nghiêng người xuống để xem, kết quả mấy quả lê trong ngực rơi xuống đập vào Triệu Nguyên Giai.
Lý Ngư đầy vẻ nghiêm túc nói với Triệu Nguyên Giai:
- Triệu Thái Thú, như này không được, dễ xảy ra vấn đề lắm.
Triệu Nguyên Giai nom mặt hắn đầy nghiêm túc thì bỏ qua cơn giận, tò mò hỏi:
- Có gì không được?
Lý Ngư chỉ lên trên cây:
- Quả trên cây này đều chín hết rồi, hạ quan vừa ở trên đó rung nhẹ một cái, tức thì rụng xuống năm sáu quả lê. Nơi này là ly cung thiên tử, nếu thiên tử tản bộ dưới tán cây này, gió khẽ thổi qua, vốn đang rất vui vẻ dễ chịu, bỗng dưng trên cây lại đột nhiên…
Hắn liên tiếp làm rơi quả lê lên người Thái Thú, hơn nữa còn rất mạnh, sợ người ta nổi giận, trong lòng cũng lo lắng, trong tình thế cấp bách liền đưa ra lý do như thế, chỉ mong thu hút được sự chú ý của Triệu Nguyên Giai, không ngờ thật sự có hiệu quả.
Triệu Nguyên Giai vừa nghe vậy như được cảnh tỉnh, trong lòng giật nảy mình.
Ông ta cố ý không cho hái quả, muốn cho hiệu quả trái cây chín sai trĩu trịt đẹp mắt, nhưng lại quên những cây ăn quả này khá cao, nếu thiên tử đi tản bộ dưới tán cây, nhỡ đâu bị quả chín rơi trúng đầu…
Bản thân cũng vừa bị rơi trúng mặt mũi vô cùng đau đớn, nếu là thiên tử thì sẽ thế nào?
Triệu Nguyên Giai nghiêm nghị nói:
- Lý công thự nói rất đúng, đúng là bản quan suy nghĩ chưa chu đáo.
Nói xong, ông ta lập tức gọi Dịch thừa đến, cũng không quan tâm bảng hiệu sau cánh cửa đầy bụi nữa, chỉ bảo lập tức cho gọi dịch tốt đến lay cây để những quả chín rơi xuống.
Cho nên, khi Lý Thế Dân vào ở Ly cung, cây ăn quả trong này đã thưa thớt như Bàn đào viên bị Tôn Ngộ Không trông coi rồi.
Lần này văn võ trọng thần đi theo thiên tử tuần du Bồ Châu ước hơn ba mươi người, gần như toàn bộ triều đình đều theo tới rồi. Triệu Thái Thú vào gặp thiên tử, làm quan chủ quản Bồ Châu được thiên tử hỏi cuộc sống hàng ngày ở đây trước, sau đó trả lời một hồi rồi đứng lên cáo từ, liên tục đi bố trí sắp xếp cho các văn võ đại thần.
Thiên tử đến tuần du Bồ Châu, nhất định phải hiểu một chút quân chính địa phương, nhưng hôm nay mới đến, vẫn chưa muốn nghe Triệu Nguyên Giai báo cáo công tác. Triệu Nguyên Giai lui ra, Hoàng đế tạm thời tắm rửa nghỉ ngơi một chút, bởi vì đêm nay Triệu Nguyên Giai còn chuẩn bị một bữa tiệc cho thiên tử.
Tuy nhiên, Lý Thế Dân đang lúc tráng niên, tinh thần sáng láng, cả chặng được đi cũng không thấy mỏi mệt lập tức truyền gặp Lý Ngư.
Lý Ngư đi vào đại điện ly cung gặp thiên tử. Lý Thế Dân hớp miếng trà, thản nhiên hỏi:
- Trên đường đi đến Bồ Châu, đã nghe thấy nhìn thấy những gì?
Thời triều Đường tuy có Ngự Sử, nhưng còn không giống Tuần Sát Ngự Sử thời Minh Thanh phụ trách kiểm tra đánh giá tác phong và kỷ luật địa phương cho nên phàm là có khâm sai đến địa phương làm việc, Hoàng đế đều theo lệ hỏi han, đưa ra một vài đánh giá khách quan của người quan sát, giúp giúp thiên tử hiểu biết về địa phương.
Lý Ngư được Hoàng đế hỏi, suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Thần nghĩ, Triệu Thái Thú đối với việc thiên tử tuần du Trung Châu vô cùng để ý. Mấy tháng qua lo lắng hết lòng, không tiếc lao khổ, hiện giờ cảnh mạo của Bồ Châu rực rỡ hẳn lên, tất cả đều là công lao của Triệu Thái Thú.
Lý Thế Dân là người tài giỏi cỡ nào, vừa nghe là biết hắn tránh nặng tìm nhẹ. Hắn nói có sai sao? Đúng vậy, nhưng đối với chiến tích của Triệu Nguyên Giai, có đề cập đến nhân phẩm không, không hề. Hắn chỉ nói Triệu Nguyên Giai coi trọng Hoàng đế bắc tuần, vì thế mất ăn mất ngủ, chuyện này là thật, nhưng rốt cuộc đó chỉ là bề ngoài.
Hơn nữa, Lý Ngư chỉ nói Triệu Nguyên Giai mấy tháng này vì chuyện nghênh đón thánh giá chứ không nói tới chuyện khác. Tương lai một khi Triệu Nguyên Giai thăng chức, Lý Ngư từng nói giúp ông ta, một khi ông ta rơi đài, Lý Ngư ở trước mặt Hoàng đế cũng chưa từng phô trương thanh danh chiến tích của ông ta.
Lý Thế Dân hơi híp mắt lại, trầm trầm nói:
- Ngươi đến trước một bước, tới Bồ Châu đã hơn một tháng. Có câu thấy là biết, quản lý của Triệu Nguyên Giai như thế nào, ngươi sẽ không phải hoàn toàn không biết đấy chứ? Biết không nói, là tội khi quân, là tử tội đấy.
Trong lòng Lý Ngư rất buồn phiền, gần vua như gần cọp động một chút lại tử tội tử tội. Nhưng Hoàng đế đã hỏi như vậy rồi, có thể không nói hay sao? Nhưng, một quan công bộ ngũ phẩm cho dù tương đương với quan địa phương ngũ phẩm nhưng quyền bính địa vị chính trị kinh nghiệm lý lịch của hai người hoàn toàn không đồng nhất.
Huống chi người ta là Tam phẩm, là quan to một phương trấn thủ Trung Châu.
Lý Ngư dù có bẩm theo tình hình thực tế có lẽ sẽ khiến Hoàng đế có điều không hài lòng, trách cứ Triệu Nguyên Giai vài câu, nhưng mà ngay cả giáng chức đều khó có khả năng. Mà Triệu Nguyên Giai không dám tìm Hoàng đế tính nợ, nhất định sẽ tìm hắn đòi nợ rồi.
Lý Ngư nghĩ nghĩ, rốt cục nghĩ ra một biện pháp, khom người, nói:
- Gần một tháng qua thần vẫn luôn ở trong quán dịch, hôm nay đi tới thành nam nghênh giá có gặp một chuyện thú vị, đang muốn nói cho bệ hạ biết ạ.