Chương 498: Quả nhiên là cô ta
Lý Thế Dân lông mày nhíu lại, hỏi:
- Chuyện gì?
Lý Ngư nói:
- Thần tới Bồ Châu, Tuần Sát phong mạo trong thành có bắt gặp một phường ở thành Nam rất quan tâm đến vấn đề chăn nuôi, ở giữa còn đào ao, nuôi nhiều cá chép, điều này khiến cho dân đánh cá cảm thấy bị tranh chấp lớn.
Lý Thế Dân hiếu kỳ nói:
- Trong phường này rau cỏ đã hiếm, đất thì dùng làm ao, tốt hơn là nếu cần thì ra sông bắt cá, việc của phường này dường như mất nhiều hơn được?
Lý Ngư nói:
- Nếu chỉ lấy việc nông ngư để đánh giá quả thật không đáng giá. Tuy nhiên, nếu dê và cá tươi dùng để cung ứng cho thiên tử và các trọng thần đi theo, vậy thì đáng giá rất nhiều ạ.
Lý Thế Dân im lặng. Lý Ngư tuy đầy tán thưởng nhưng sự thực đã đem sự việc mấu chốt nói cho y, về phần y thấy thế nào, tự mình quyết định là được.
Trong khe núi dã ngoại có nhiều cỏ dại, được tận dụng dùng để nuôi dê, trong sông cũng có nhiều cá. Có người ở trong thành ngoài giữ lại một ít đất để trồng linh lăng ra thì toàn bộ dùng làm ao nuôi cá, đương nhiên không phải xuất phát từ lợi ích kinh tế.
Tuy rằng Lý Ngư không nói chuyện này là ai làm, Lý Thế Dân vẫn hiểu, hẳn là Thứ sử Bồ Châu Triệu Nguyên Giai rồi. Câu nói của Lý Ngư “Dùng để cung ứng cho thiên tử và trọng thần đi theo, vậy thì rất đáng giá.”. Đáng chết nữa là, rõ ràng chỉ thẳng vào Triệu Nguyên Giai.
Lý Thế Dân trầm ngâm chốc lát, phất tay nói:
- Lui ra đi!
Lý Ngư lạy dài thi lễ với Lý Thế Dân, lui ra khỏi cung điện.
Nội thị phụ cận, hạ giọng nói:
- Thánh nhân nên nghỉ ngơi một chút, giờ Thân một khắc, Triệu Nguyên Giai còn phải nghênh thánh nhân lên Quán Tước lầu, để chúng thần kịp đón gió tẩy trần cho thánh nhân ạ.
Lý Thế Dân gật gật đầu, đứng dậy đi đến hậu cung. Thời này người có thân phận cao quý khá trọng thị vấn đề vệ sinh cá nhân, bình thường một ngày ít nhất tắm rửa hai lần, trong lúc đi đường bên ngoài dĩ nhiên là không tiện, nhưng đối với thiên tử mà nói, việc này không khó. Lý Thế Dân tắm rửa xong, đi nghỉ tạm một lúc, đến đến giờ Mùi canh ba, nội thị mới đến đánh thức, hầu hạ ăn mặc.
Giờ Thân chưa tới, quần thần đều tập trung ở bên ngoài ly cung, trong số các trọng thần này, Lý Ngư tuy cũng là đại hồng bào, nhưng chưa đủ nhìn. Trong quần thần, áo bào tím đứng đầu tiên, rồi đến áo bào đỏ, giữa quan áo bào đỏ lại dựa theo phẩm bậc và quyền bính để phân chia, Lý Ngư đứng ở vị trí cuối, bên ngoài cùng đợi giá.
Triệu Nguyên Giai đã đi Quán Tước lầu trước để chuẩn bị, quan bản địa thì đều đứng dưới Quán Tước lầu chờ, bên ngoài ly cung đều là quan ở kinh thành. Lý Thế Dân đi lên ngự liễn, nghi trượng triển khai, đi vào Quán Tước lầu. Lý Ngư đi ở giữa đoàn, trước đó hắn rõ ràng chỉ đích danh Triệu Nguyên Giai, vốn tưởng rằng Hoàng đế sẽ giận dữ, nay thấy y không biểu cảm gì, thì trong lòng cảm thấy may mắn: Rốt cuộc là quan to Tam phẩm Đại tướng nơi biên cương, dù là thiên tử cũng không chịu nghe thấy một lời mà quyết, may mắn mình nói năng hàm súc, nếu nói toạc ra, lại không có kinh nghiệm như Ngụy Trưng, trực thần này chỉ sợ không xong rồi.
Đại đội nhân mã đi đến Quán Tước lầu, đến một con phố dài, đột nhiên chung hinh trỗi lên, tiên âm vang vọng, tiếng nhạc kia vô yên hỏa khí, trong trang nghiêm tự có một loại khí tức điềm đạm.
- Tâm tính thiện lương mệnh lại tốt, phú quý đến già. Mệnh tốt tâm không tốt, phúc cũng biến thành họa. Tâm tính thiện lương số mệnh không tốt, họa chuyển thành phúc. Tâm mệnh chẳng hề tốt, gặp họa không tránh được. Tâm có thể kéo hồ mệnh, muốn... nhất tồn nhân đạo...
Giọng hát trong trẻo lảnh lót, theo tiếng ca, thấy một đoàn người đi đến, trong đoàn người có một thiếu nữ đứng thẳng trên đài mình trần, lộ cổ, sáng rốn, chân trần, mặc trên người xiêm y sắc màu tươi lệ, xiêm y chỉ che những chỗ cần che trên cơ thể.
Đùi cánh tay đều lộ ra, trên rốn ở chiếc eo thon nhỏ có đính một kim phấn, lúc lắc lư sáng lấp lánh.
Theo âm nhạc và tiếng ca, thiếu nữ ở trên đài nhẹ nhàng nhảy múa, bằng hư ngự phong, uyển chuyển như thiên tiên.
Hai bên đường đều có Ngự Lâm thị vệ ba bước một tốp năm bước một trạm canh gác đề phòng cảnh giác, đoàn người này đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến họ đề phòng. Tuy nhiên đoàn người kia dừng ở bên đường mà không đi tiếp, ca xướng vũ đạo vẫn tiếp tục.
Đôn Hoàng phi thiên vũ!
Vũ đạo tràn ngập phong tình dị vực này khiến người khác vui thích, mỹ nhân biểu diễn trên đài gỗ nhỏ lại thướt tha động lòng người.
Lý Ngư đi đằng sau đội ngũ, từ xa nhìn, màn thể hiện kia, dung nhan xinh đẹp kia, tuy rằng khá xa, nhìn không rõ mấy, nhưng mặt mày kia rõ ràng rất giống Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư ở trên ngựa nghển cổ ra nhìn, vừa lúc bắt gặp động tác phi thiên của thiếu nữ kia, đôi mắt nhìn thẳng ra bên này, giữa lông mày điểm yên hồng, rất bắt mắt. Mặt mày như vẽ, từ xa nhìn lại không rõ ràng lắm, nhưng rất giống Dương Thiên Diệp.
- Nguy rồi! Cô nàng chết bầm này lại muốn động thủ rồi!
Lý Ngư dưới tình thế cấp bách, lập tức giục ngựa xông về phía trước.
Lúc này bởi vì ven đường bất thình lình xuất hiện một đoàn người, ngự giá Hoàng đế dừng lại, văn võ đại thần phía sau tất cả đều cưỡi ngựa, chẳng qua ngựa mà họ cưỡi đều là ngựa Thái Bình, tính tình ôn hòa. Bọn họ cũng dừng theo ngự giá, nhìn về phía trước.
Lý Ngư đang ở giữa đội ngũ vội vàng xông về phía trước, chuông đồng trên cổ ngựa kêu đinh đinh đang đang, xuyên qua đoàn người, các các đại thần xì xào:
- Ấy, vị tiểu quan này có phải là làm ngựa kinh động không nhỉ, sao lại xông lên thế.
Phía trước vẫn vang lên tiếng ca. Đây là tiền thân của làn điệu “'hoa sen rụng', là cảnh thế âm nhạc người tăng lữ xuất gia ở ven đường khi quyên tiền hất lên, chẳng qua đến đời sau thì được đơn giản hóa, ca từ cũng dần dần thế tục hóa, biến thành âm nhạc chuyên dụng của ăn mày. Ca khúc này vừa hát xong, bốn đại hán buông đài gỗ xuống, thiếu nữ trên đài lượn một vòng yêu kiều, bi thương nói:
- Nhà thảo dân bị gặp hồng thủy, vô kế sinh nhai, nay lưu lạc Bồ Châu, cuộc sống khó khăn. Thấy mùa đông sắp tới, mà không biết có bao nhiêu dân chạy nạn đói chết trong mùa đông giá rét, mong Hoàng Đế Bệ Hạ rủ lòng thương.
Thiếu nữ này có thân thể cực kỳ xinh đẹp, một cái lạy này eo nhỏ như muốn gãy ra, mông nở tròn hơi vểnh lên, đám dân chúng chung quanh tức thì nhao lên, hai mắt sáng rực, nếu ánh mắt kia có móc, hẳn sẽ móc váy áo của cô gái kia xuống.
Những người đi theo đều hạ bái, mặt mày đau buồn kêu to:
- Mong bệ hạ rủ lòng thương.
Trong ngự giá, Lý Thế Dân mặt trầm lại, lên giọng căn dặn:
- Dẫn cô ta tới đây.
Lập tức có bốn Ngự Lâm Thị vệ đi đến phong tỏa, giương trường kích, ra hiệu cô gái kia tiến lên. Cô gái kia duyên dáng đứng lên, không hề tỏ ra khiếp sợ, được bốn gã thị vệ cầm kích áp giải đi lên trước ngự giá. Lý Ngư đang xông qua đoàn người, thấy cô gái kia sắp đến trước ngự giá rồi, mà ngự giá kia rèm cao đã được cuốn lên, Lý Thế Dân đang cúi xuống nhìn nhìn, nếu cô gái kia giấu kiếm trong tay áo, tiến thêm một bước nữa, chỉ sợ sẽ đâm vào ngực của Lý Thế Dân, nếu bốn thị vệ đứng hầu bên cạnh ngự giá phản ứng không kịp, vậy thì xong rồi.
Lý Ngư kinh sợ, Dương Thiên Diệp muốn giết Hoàng đế chắc chắn sẽ không trốn thoát được, Ngự Lâm thị vệ bao vây nàng rất chặt, dù nàng có trợ giúp, cũng chắc chắn chết không nghi ngờ. Mà vị hoàng đế này không chỉ là minh quân nổi danh trong sử sách, mà Lý Ngư còn hiểu rõ hơn ai hết, một khi Lý Thế Dân chết, tất để lại một cục diện rối rắm.
Thời đại loạn lạc người không bằng chó, sẽ làm hại không biết bao nhiêu người đây.
Lý Ngư hai chân giẫm lên bàn đạp, tay nhấn một cái lên yên ngựa, cả người bay lên trời, hai chân lại đạp lên lưng ngựa một cái, thả người đánh tới phía Dương Thiên Diệp, miệng hô to:
- Chớ có tiếp cận thiên tử!
Con ngựa kia đang chạy như bay về phía trước, Lý Ngư chợt rời khỏi yên ngựa, trên lưng ngựa nhẹ bỗng, thế xông tới càng nhanh hơn. Quốc Cữu gia Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được tiếng hô, vừa mới ghìm chặt ngựa quay người lại, ngựa của Lý Ngư đã xông tới, lao sát qua ngựa Thái Bình của ông ta, cú va chạm sát sượt này làm con ngựa Thái Bình nghiêng sang một bên, đụng vào ngự giá của Hoàng đế.
Lý Thế Dân đang ngồi trong xe bị cú đụng này cả người nghiêng rất mạnh, ngự giá xoay xoay trượt vài bước về bên phải, một chân của Trưởng Tôn Vô Kỵ kẹt trong bánh xe, một chân mắc trong bàn đạp, bị xe và ngựa kéo dang ra hai bên, bày ra một tạo hình chữ “Mã” nằm ngang.
Ông ta đau đớn kêu to, Lý Ngư thì hùng hổ bay qua đỉnh đầu Trưởng Tôn Vô Kỵ hai tay mở ra, đánh về phía Dương Thiên Diệp. Lý Thế Dân ở trong xe giật mình, theo bản năng giơ một tay lên đỡ vách xe, thấy một đại hồng bào lăng không lao tới, ôm lấy thiếu nữ đang chờ lệnh Hoàng đế, lăn đi mấy vòng.
Lý Thế Dân nhướn mày, chỉ tay vào đại hồng bào kia, giây lát cũng không nhìn rõ là ai, phẫn nộ quát lên:
- Là kẻ nào…
Y vẫn chưa nói xong, đã thấy đại hồng bào kia ôm thiếu nữ lăn vào chân sau con ngự mã, ngự mã kia cũng không chịu yên, hai chân sau hất lên, đôi vó không chút khách sao đá vào mông đại hồng bào kia. Đại hồng bào kêu lên, lại bay lên trời, bay thẳng đến chỗ Lý Thế Dân.