Chương 499: Anh hùng cứu giá
Ngự giá của Lý Thế Dân so với xe ngựa bình thường rộng hơn rất nhiều, nếu không y đã đụng vào khung cửa rồi. Thấy Lý Ngư lao tới, Lý Thế Dân rốt cuộc là Hoàng đế thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng cũng mau, lập tức đứng lên, chân trụ vững như ngàn cân, tay bám chắc. Nhưng dù như thế, Lý Ngư đụng vào ngực Lý Thế Dân, y vẫn bị lui xuống, gối cong lại, đụng vào giường bệt mông xuống.
Lý Thế Dân và Lý Ngư nhìn nhau, trong lòng đều ngượng ngùng.
Nếu là Lý Thừa Càn phỏng chừng sẽ không vấn đề gì, nhưng hai người đều là nam thẳng không thể thẳng hơn, Lý Ngư vừa ôm Công chúa không được tự nhiên, Lý Thế Dân cũng không được tự nhiên.
Lý Ngư vội xoay người, rời khỏi ngực Lý Thế Dân, ra trước xe giang hai tay ra.
Trước xe, cô gái kia vừa mới đứng lên, cách ăn mặc như tiên thiên, có điều khi chưa mua thì thiếu mấy phần tiên khí, vẫn vẫn xinh đẹp tuyệt trần.
Tuy nhiên xinh đẹp thì xinh đẹp, Lý Ngư liếc nhìn lòng lại lập tức nguội lạnh.
Cô gái kia đôi mắt sáng long lanh đang nhìn hắn, trong mắt lộ ra ý cười trào phúng.
Nàng ta nhìn rất giống Dương Thiên Diệp, chẳng những vóc dáng cao cao, dung nhan cũng có vài phần tương tự, nhưng dù giống Dương Thiên Diệp, chẳng những thế nào cũng không phải là một người. Lúc này đến gần, Lý Ngư mới nhìn rõ dung mạo của nàng ta, người này căn bản không phải Dương Thiên Diệp.
- Không xong rồi!
Trong lòng Lý Ngư thầm kêu một tiếng, lúc trước nghe Dương Thiên Diệp nói sẽ cáo trạng ngự giá lúc khởi giá, sẽ nhân cơ hội ám sát Hoàng đế, Lý Ngư chỉ tin ba phần, bởi vì nếu Dương Thiên Diệp thật sự tính toán làm như vậy, không cần thiết phải lộ ra cho hắn biêt.
Nhưng vừa rồi trong đội ngũ, thật sự nhìn thấy "Dương Thiên Diệp" ngăn đón ngự giá, hắn rất tin, liên tục lao tới cứu giá, kết quả thiếu nữ này căn bản không phải Dương Thiên Diệp.
Đương nhiên, Dương Thiên Diệp thân thể yêu kiều cao quý, đường đường Công chúa tiền Tùy, lãnh tụ “Phản kháng quân”, không cần thiết phải đảm nhận thích khách, mà có thể bố tí người khác để làm chuyện này.
Thủ hạ của Dương Thiên Diệp có rất nhiều, trong đó có nhiều cao thủ thiếu niên được đào tạo từ nhỏ, trong đó hẳn là có không ít thiếu nữ. Những người này đều là tử sĩ, phái nữ tử để chấp hành nhiệm vụ cũng rất có khả năng. Nhưng trong mắt cô gái kia có ý cười chế giễu là ý gì?
- Ngươi đang làm cái quái gì thế?
Đằng sau Lý Ngư, Lý Thế Dân bị hắn chắn ở trong xe cau có hỏi.
Trong lòng Lý Ngư quay vòng lại rất nhanh, vội trở lại, ho khan nói:
- Dạ…Bệ hạ tấm thân ngàn vàng, cô gái kia lai lịch không rõ, lại đến gần người, nếu chẳng may có tâm bất lợi với bệ hạ thì…Vi thần tình thế cấp bách nên mới…
Chúng văn võ nghe được lý do của Lý Ngư, không khỏi đều liếc nhìn.
Là một ngôi sao mới vừa lên chính đàn triều đình Đại Đường, tất cả mọi người đều biết, hắn từng ở Thiếu Lăng Nguyên lập công cứu giá. Có thể nguy cấp khi cứu giá, đó là dũng khí của người ta, cũng là cơ duyên của người ta, điều này rất có cơ sở, người ta thăng quan, mọi người cũng không thể nói gì.
Nhưng hiện giờ là chuyện gì nào, một thiếu nữ yêu kiều mảnh mai như thế, sao lại như lâm đại địch.
Hơn nữa, thị vệ Hoàng đế ở đâu chứ, không phải là không ngăn cản được, ngươi vội vã lao đến như vậy là để làm gì? Trước đó lập công cứu giá, có thể lên chức, nếm được ngon ngọt cho nên đóng giả thượng ẩn ư? Nịnh nọt thì cũng vừa phải thôi chứ, đúng là vô liêm sỉ!
Tức thì ánh mắt mọi người hướng về Lý Ngư đều đã có vài phần ý khinh miệt.
Đúng lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ một tay cầm lấy bánh xe, cuối cùng đã rút được chân còn lại trong bàn đạp ra, trong sự trợ giúp của thị vệ đã xuống đất được, chân của ông ta đau đớn vô cùng.
Ông ta ôm chân bước đi như con vịt lê đến, chỉ vào cô gái kia, quát to:
- Lục soát cô ta!
Mấy trường kích chĩa vào thiếu nữ kia, hai thị vệ xông lên, giữ hai tay cô gái, lục soát trên người cô ta.
- Dừng tay!
Trong xe lại có tiếng quát to, tất cả mọi người đều nhìn lại.
Lại nghe người trong xe bực mình quát:
- Lui xuống, lui mau.
Lý Ngư ngượng ngùng nói:
- Vâng! Vi thần tuân chỉ!
Hắn vừa lui, mới phát hiện mông bị vó ngựa đá rất đau đớn, vừa hơi ngồi xuống thì đau vô cùng, khi lui ra chân bước cũng loạng choạng như chim cánh cụt.
Lý Thế Dân chui ra khỏi xe, tức giận nhìn Lý Ngư, sau đó nhìn sang Trưởng Tôn Vô Kỵ, nói:
- Cô gái này nếu là thích khách thì thôi, nếu không phải thích khách, hành động đó chẳng phải rất vô lễ đó sao?
Y khoát tay áo, nói:
- Thanh Như, Thanh Dao, hai ngươi lục soát người cô ta.
Trên ngự xa có hai cung nga, nghe thiên tử chỉ bảo, vội vàng xuống xe, đến cẩn thận lục soát người cô gái kia, sau đó nhìn lại Lý Thế Dân lắc lắc đầu. Lý Ngư nhìn thấy hết trong mắt, lòng lạnh đi, cô nàng xấu tính kia đã chơi hắn một vố rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa được cứu xuống ngựa, cũng không hỏi rõ Lý Ngư, chỉ muốn trước tiên xác định cô gái này có gì khả nghi không. Nếu trên người cô ta có giất giấu hung khí, mà mình không hỏi rõ trắng đen đã trách cứ Lý Ngư trước, vậy thì bị động rồi.
Hiện giờ chứng minh thiếu nữ trong sạch, Trưởng Tôn Vô Kỵ tức thì hung hăng quay người, lạch bạch như con vịt đi tới, quát:
- Tiểu tử cuồng loạn, dân nữ hàm oan muốn cầu xin bệ hạ, nào có phải thích khách, ngươi tự dưng sinh sự đụng ngự giá…
Con vịt Trưởng Tôn Vô Kỵ bước đến một bước, chim cánh cụt Lý Ngư lại lui một bước, hai người đều đi lạch bạch, đường đường đại thần, còn ra thể thống gì, Lý Thế Dân không thể nhịn nổi rồi.
- Vô Kỵ, bỏ đi.
Lý Thế Dân vẫn còn rất tức giận hành động thần kinh của Lý Ngư, tuy nhiên thấy hắn liều mạng như thế đều là vì lo lắng cho sự an toàn của mình thì không quá trách cứ. Lại nói cô gái kia còn đang mỏi mắt đứng chờ, lúc này là thời điểm truy cứu hành vi lỗ mãng của hắn hay sao?
Lý Thế Dân ngăn Trưởng Tôn Vô Kỵ lại, vẻ mặt ôn hòa hỏi cô gái kia:
- Ngươi có chuyện gì trần tình với trẫm?
Cô gái kia đứng trước ngự giá duyên dáng cúi đầu, phúc lễ nói:
- Hoàng Đế Bệ Hạ, dân nữ...
Lý Ngư đờ đẫn nghe, cô gái kia trần tình, là một dân chạy nạn, nghe nói thiên tử giá lâm Bồ Châu mới nghĩ đến dân chạy nạn đang ở ngoài thành tây để thỉnh mệnh. Nhưng bởi Thái Thú bản châu đóng cửa thành, không cho họ vào thành, họ đành phải tìm một số trang phục để thay.
Trong đó có một số chưa thay trang phục sạch sẽ đều đã thay, sau đó mới lặng lẽ trà trộn vào thành được, lại nhân phố dài giới nghiêm, sợ bị ngăn cản kêu oan, bị binh lính đuổi đi, cho nên mới dùng ca múa để thu hút sự chú ý của thiên tử.
Cô gái kia đích xác là một trong những tử sĩ trung thành đã được Mặc Bạch Diệm vì Dương Thiên Diệp bồi dưỡng đào tạo từ nhỏ, nàng ta vốn xuất thân là cô nhi chạy nạn, thân phận này không giả dối, lại nhớ tới tuổi thơ bất hạnh của mình, tức khắc nước mắt tuôn như vỡ đê, đầy bi thương.
Lý Thế Dân càng nghe sắc mặt càng sa sầm, nắm hai nắm đấm, cất giọng:
- Lập tức bãi giá đến thành tây. Trẫm muốn đi xem.
Y trở lại trong xe, tức thì lệnh được truyền xuống, toàn bộ nghi trượng Hoàng đế chuyển hướng. Ngự lâm quân bố trí ở hai bên đường lập tức đổi phương hướng, trong lúc vội vã đã mất đi bố phòng hoàn mỹ, gấp gáp đuổi đến thành tây trước hoàng đế nhằm duy trì trật tự.
Các đại thần đi theo cũng đều quay đầu ngựa, khi đi qua Lý Ngư, đều dùng ánh mắt khinh bỉ ném vào hắn.
Lấy lòng Hoàng đế, mọi người cũng từng làm, nhưng làm đến mức xấu hổ giống như hắn thì đúng là hiếm thấy. Không khinh bỉ một chút, sao có thể tỏ ra mình thanh cao được. Lý Ngư nhìn thấy tình hình này, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, đột nhiên hiểu ra: Cô ta đích thị là thiết lập cạm bẫy ở bên ngoài thành tây, Hoàng đế trong lúc vội vã ra khỏi thành, không kịp nghiêm mật bố trí phòng bị, đã để cho nàng ta có cơ hội. Cộng thêm nàng ta trước đó để lộ ra bí mật, dẫn ta mắc mưu, trước tiên để việc thích khách xuất hiện gây loạn, khiến Hoàng đế giảm cảm giác, lại càng dễ dàng thành công. Nhất định là như vậy!
Lý Ngư tự cho rằng đã hiểu được Dương Thiên Diệp, tức thì lại phấn chấn lên tinh thần, cố gắng trèo lên lưng ngựa, nắm chặt dây cương: Có ta ở đây, cô đừng mơ mà thành công nhé. Tuy nói giờ đã bị một số người hiềm khích, nhưng giá này ta vẫn phải cứu!