Chương 502: Miếu Long Vương.
Lý Ngư tới trước cửa miếu Long Vương, thấy cửa lớn đóng chặt, tiến lên hai bước định bắt lấy vòng gõ cửa, chợt nghĩ tới muốn điều tra rõ mục đích thật sự của Dương Thiên Diệp, nếu như lúc này Dương Thiên Diệp ở trong miếu, hắn gõ cửa chẳng phải là rút dây động rừng?
Lý Ngư vừa nghĩ vậy vội lách sang sườn miếu.
Trong miếu Long Vương, Dương Thiên Diệp một thân áo trắng vừa cãi nhau kịch liệt với La Bá Đạo vừa mới đến.
La Bá Đạo mặc đồ rách nát, ném “cái áo chuông”, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng. Cái áo này chính là một loại áo khoác dài không có tay, hình như cái chuông nên gọi là “cái áo chuông”, hay còn gọi là “đài sen y”, chất liệu được lựa chọn thích hợp, có thể chống lạnh lại có thể ngự vũ, ngủ thì có thể đắp lên người làm túi ngủ, La Bá Đạo đang đóng giả là dân chạy nạn nên mặc món đồ như vậy.
..
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị có nhiệm vụ trong người nên tự đi chuẩn bị, Dương Thiên Diệp thì tính toán ẩn thân tại trong miếu Long Vương này, ẩn náu ở trên pho tượng Long Vương vẫn thắp hương thờ cúng, một không gian phi thường nhỏ và bí ẩn.
Hoàng đế chỉ cần đi vào đê, khi nghe người ta nói trên đê có mầm họa, mà miếu Long Vương lại gần trong gang tấc, Hoàng đế có đi vào hay không, khi hàng ngàn hàng vạn dân chúng dọc theo bờ sông đều cúi đầu bái Long thần?
Đáp án dĩ nhiên là có thể khẳng định, cho dù vị Hoàng đế này không để ý tới chết sống của bách tính, chỉ cần y không ngu xuẩn thì sẽ không cự tuyệt cử chỉ mua lòng người. Mà bởi vì Hoàng đế nhất thời nổi tâm ý muốn vào nên sẽ không kịp tìm hiểu khắp miếu Long Vương, nàng lại ẩn thân ở nơi cực kỳ bí ẩn, cũng chỉ có nàng có vóc dáng nhỏ nhắn mới có thể ẩn thân ở đó, các binh sĩ không dám tiến lên lục soát tượng thần linh một cách cẩn thận, sợ khinh nhờn thần linh, như vậy nàng có thể lặng lặng chờ ở đây chờ thời cơ ra tay.
Nhiệm vụ của La Bá Đạo không giống với nàng, La Bá Đạo mang theo một số nhân mã dưới quyền Dương Thiên Diệp, tất cả đều đóng giả thành dân chạy nạn, thừa dịp Hoàng đế tuần du đê Hoàng Hà thì cũng lên tới đó.
Chỉ cần Dương Thiên Diệp tạo ra đủ sự hỗn loạn, bọn họ có thể thừa dịp gây náo loạn, nếu Dương Thiên Diệp ám sát thất bại, chuyện đầu tiên thị vệ làm không phải là tử đấu với thích khách mà là hộ vệ thiên tử rời đi.
Bảo đảm sự an toàn của Thiên Tử mới là việc cấp bách cần làm, Mặc tổng quản xuất thân từ trong cung đương nhiên hiểu rất rõ ràng trình tự này, cho nên chân chính phải giết người không phải là ở trong miếu, mà là một sát na khi đại nội thị vệ hoảng hốt bảo vệ người ra khỏi miếu Long Vương.
Đây là kế hoạch của Dương Thiên Diệp, trong lúc bọn họ thôi diễn nhiều lần, cho rằng chỉ cần Dương Thiên Diệp và những tử sĩ cùng La Bá Đạo dũng mãnh thì xác suất thành công đủ đạt tới năm mươi phần trăm rồi, đối với việc hành thích Hoàng đế mà nói thì đây là cái xác suất đáng giá với bất cứ người nào xách cái đầu ra trận.
Thế nhưng, La Bá Đạo chợt nảy sinh ra một chủ ý mới.
- Đúng là đàn bà! Muốn giết Hoàng đế, chết tới hàng vạn hàng ngàn người là đương nhiên, cái gì mà dân chúng vô tội, cơ hội này chỉ có một lần, chỉ có một lần thôi.
La Bá Đạo rất phẫn nộ. Người muốn giết Hoàng đế là Dương Thiên Diệp, nhưng y nghĩ ra kế sách vẹn toàn như vậy, không ngờ Dương Thiên Diệp lại phản đối.
- Không còn kịp rồi! nhất định phải hành đồng theo kế hoạch đã định ra!
Dương Thiên Diệp lạnh lùng hạ lệnh. La Bá Đạo cười lạnh:
- Không còn kịp? Làm sao mà không kịp? Ta đã xem qua nơi đó, bên dưới bị vét hết rồi, chỉ bảo lão Mặc cho thuyền thượng du lao xuống, chỉ cần va chạm vào là được, dầu gì cũng có chúng ta hỗ trợ, Hoàng đế tới đê tuyệt đối sẽ bước đi, chắc chắn đủ thời gian!
La Bá Đạo nhấn mạnh nói:
- Quan trọng hơn là chúng ta sẽ không tổn thất người nào, có thể dễ dàng xử lý Hoàng đế, chuẩn bị cho tốt còn có thể thần không hay quỷ không biết, cho dù Hoàng đế chết cũng không ai biết là chúng ta ra tay.
- Mấy năm nay chu du thiên hạ…
Dương Thiên Diệp hít một hơi thật sâu, nói với La Bá Đạo:
- Không có ai biết ta là công chúa Đại Tùy, không ai biết ta là con gái của Thế Tổ Minh Hoàng đế, ta lợi dụng thân phận của một người bình thường, dự thính nhiều người nói về chuyện xưa về ưu khuyết điểm của Đại Tùy…
Dương Thiên Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Làm một người con, bả tính tôn thân là kiêng kị. Thế nhưng ta không thể phủ nhận, phụ thân ta, lúc tuổi già xác thực đã từng làm nhiều chuyện có lỗi với dân chúng. Đại Tùy vong không phải thiên tai, mà là nhân họa.
Nếu hôm nay ta vì ám sát Lý Thế Dân mà đào đê Hoàng Hà, vô số dân chúng bị chết đuối, hành vi như thế trời ghét người oán! Ta muốn tận hiếu đạo, nhưng không thể vì thế mà tổn thương nhiều quần chúng vô tội, bất luận là con dân của Dương gia hay là của Lý gia!
Đào đê!
Không ngờ chủ ý của La Bá Đạo là đào đê!
Hóa ra, y đã đi thăm dò thượng đê sông Hoàng Hà, phát hiện ngoài ý muốn có một đoạn đê Bồ Châu đã nhiều năm chưa tu sửa, mà miếu Long Vương lại ở thượng du đoạn đê này, vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Bởi vì năm đó khi đắp bờ lại xây dựng một tòa miếu Long Vương ở nơi này, tạo ra một tòa miều nguy nga bất phàm, nền đất là một tảng đá lớn, lòng đất nơi này là một phần của đê, nhưng vật liệu kiến trúc bộ phận này lại không hề giống như vậy.
Thủy triều Hoàng Hà cuồn cuộn về phía đông, ngày đêm không nghỉ, có hồng thủy tràn làn, cũng có khuyết thủy khô cạn, vì thế nền đất tiếp xúc với bùn cùng gạch đá năm này qua năm khác, so sánh với những bộ phận khác lại càng kém thêm vài phần.
Chỉ cần xuất hiện một khe hở nho nhỏ, nước sông gột rửa năm này qua tháng nọ ẽ dần hình thành cái hố, nước sông ở trong đó cuốn đi càng nhiều bùn cát, huống hồ còn có sinh vật tôm cua sinh sống trong đó, hình hình lại không được ai tu sửa, kết quả có thể tưởng tượng được.
Chỉ có điều nơi này là miếu Long Vương, bên trên có thạch vòng bảo hộ, bên trong thạch vòng lại có cây tử đằng rải mạn rủ xuống dưới nước, che đi dấu vết này.
La Bá Đạo phát hiện nơi này có nhiều tai họa ngầm, nhất thời có phương pháp xử lý an toàn hơn. Mặc dù y không sợ chết nhưng cũng không muốn đi tìm chết, dựa theo kế hoạch của Dương Thiên Diệp, dù y có võ nghệ cao cường cũng có khả năng bị lưu lại, đánh mất tính mạng.
Nếu như có thể đào đê, hồng thủy cuồn cuộn, có thể lay động toàn bộ miếu Long Vương, đẩy tan toàn bộ nó, tất cả đều cuốn theo đại hồng thủy, đã có biện pháp này, cần gì phải mạo hiểm?
Cho nên La Bá Đạo vội đi tìm Dương Thiên Diệp thương lượng, bởi vì những người dưới tay đều là người của Dương Thiên Diệp, không có sự cho phép của Dương Thiên Diệp những tử sĩ này sẽ không thay đổi kế hoạch Dương Thiên Diệp định ra.
Dù sao thì La Bá Đạo cũng là mã phỉ hung tàn, tuy y cũng có sự kiên trì của y, cũng có một mặt ngốc, nhưng từ trong xương cốt, y chính là một kẻ phạm pháp, y há sẽ để ý tới sự sống chết của bao nhiêu bách tính.
Ai ngờ khi y đề xuất kế hoạch “tuyệt đối không sai sót” này lại có thể bị Dương Thiên Diệp phản đối, người phụ nữ này có ngớ ngẩn không? Qúa ngu xuẩn! Ngươi đã mềm lòng như vậy còn phục nước cái rắm! Thiên hạ của Lý Đường năm đó đã giết qua bao nhiêu người? Không cần nói tới mưu quốc, cho dù lão La ta đạt được vị trí Tứ đại khấu Lũng Tây, ngươi có biết trên tay ta có bao nhiêu nhân mạng không? Đàn bà phụ nữ còn muốn đòi giành chính quyền, ta nhổ vào!
La Bá Đạo thật sự phẫn nộ, gặp phải nữ nhân như vậy, con mẹ nó muốn giết Hoàng đế, quả thực là đã gặp quỷ rồi.
- La Bá Đạo! Hoàng đế sẽ nhanh chóng tời thượng đê, ngươi lập tức quay về, chuẩn bị hành động!
- Ta không sợ chết, nhưng ta không muốn chết một cách ngu ngốc! Rõ ràng có một biện pháp tốt hơn một kích trí mạng, ngươi lại lấy lão tử đi mạo hiểm?
La Bá Đạo dữ tợn nói:
- Lão tử mặc kệ!
Dương Thiên Diệp bình tĩnh nói:
- Lúc này nếu thất bại, ta còn có thể đồ mưu tiếp, còn với Thái Tử mà nói, địa vị của hắn sẽ tràn đầy nguy cơ, nếu bị phế, thì tất thảy đều là con số không, không còn cơ hội nữa.
- Hết thảy đều là số không ư? Vậy thì về không đi!
La Bá Đạo vung tay lên, sắc mặt vô cùng phẫn nộ:
- Ngươi lấy tiền đồ của Thái Tủ uy hiếp ta à? Nực cười! Ta đi theo Thái Tử chỉ là muốn mưu một chút tiền đồ! Nếu cần sẽ vì thế mà đấu tranh anh dũng, La mỗ tuyệt đối nghiêm túc, nhưng biết rõ có biện pháp tốt mà vứt bỏ không cần, khiến lão tổ đi liều mạng, ngươi coi mạng của lão tử ti tiện như vậy?
La Bá Đạo vốn rất sảng khoái đồng ý mang tử sĩ của Dương Thiên Diệp phục kích ngoài cửa miếu Long Vương, nhưng khi y phát hiện có thể đào đê Hoàng Hà, không đánh mà dạt được mục đích, còn muốn khiến y dùng biện pháp cửu tử nhất sinh để liều mạng, y sao có thể chịu làm.
- Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, nhưng cơ hội có thể trôi qua tức thì, lựa chọn thế nào, ngươi mau ra quyết định, công chúa điện hạ của ta!
La Bá Đạo nhe răng cười độc ác:
- Nếu không quyết định, lão tử phủi mông chạy lấy người, chúng ta giải tán!
Lúc này Lý Ngư đến bên sườn miếu Long Vương, nhìn xung quanh không có người, thả người nhảy xuống, vịn thân cây hòe nhảy vào trong miếu.
Lý Ngư nhìn xung quanh, không có khách hành hương, cũng không thấy miếu chúc đi lại, không hiểu gì về nơ này Lý Ngư liền nghĩ, chẳng lẽ nơi này hương khói không thịnh, ngày thường không có người quản lý. Hắn cân nhắc, lập tức đi về phía chính diện, trong chính diện, La Bá Đạo đang bức Dương Thiên Diệp ngả bài, đột nhiên ánh mắt từ bả vai Dương Thiên Diệp xẹt qua, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Dương Thiên Diệp đối mặt với y thấy thần sắc y đột ngột thay đổi, trong lòng khả nghi, không nghĩ ngợi thả người nhảy lên di chuyển về phía sau cột trụ.
Miếu thờ bên trong rất cao to nên thân hình của nàng bị cửa nhà che khuất.
Dương Thiên Diệp không nói gì. Chỉ nhướng mày lên, nghi hoặc nhìn về phía La Bá Đạo. Tuy nhiên La Bá Đạo không rảnh nhìn sắc mặt của của nàng, y đã nhìn thấy Lý Ngư đi tới đương nhiên không kịp phi thân trốn tránh như Dương Thiên Diệp, dưới tình thế cấp bách lập tức xoay người, định bước nhanh tới sau tượng thần thì Lý Ngư vừa từ trong viện đi tới, nhìn ra đại điện, vừa lúc gặp La Phách Đạo xoay người.
Lá Bá Đạo mặc áo chuông, trong chính điện lại ánh sáng mờ, Lý Ngư nhìn không rõ lắm lại nhìn thành áo của tăng nhân, vội vàng gọi:
- Đại sư phụ dừng bước!
La Bá Đạo cứng đờ dừng lại.
Lý Ngư đi ra phía trước cất cao giọng nói:
- Đại sư phụ là hương chúc trong miếu ạ? Trong miếu này có những người nào?
Đưa lưng về phía Lý Ngư, La Bá Đạo cúi đầu, chậm rãi xoay người lại, khi đối diện với Lý Ngư thì mặt đeo khăn đen, chỉ lộ ra đôi mặt to trừng mắt nhìn Lý Ngư một lúc lâu, trầm giọng nói:
- Đyây là tòa miếu không, không có miếu chúc!
Lý Ngư vừa nhìn thấy người bịt mặt thì giật mình kinh hãi, lúc này hắn còn mặc quan bào, không mang đao, chỉ có dây lưng kẹp trong đại hồng bào, không có dụng cụ khác.
Hắn lùi về phía sau nửa bước, hai chân ra tư thế đề phòng, âm thầm tụ lực, trầm giọng nói:
- Túc hạ là người nào, vì sao che mặt, có ý gì?
Người đeo khăn che mặt nói:
- Mỗ, Thiên Kiếm hoành Đao Tiêu Tam Thiếu, hành tẩu giang hồ, dạo chơi tới đây, ngươi là người phương nào?
Lý Ngư nói:
- La Nhất Đao? Không ngờ là ngươi? Ngày đó ở núi Thiếu Hoa cũng là ngươi? Ngươi muốn làm gì?