Chương 503: Xong đời.
- Bà nó chứ! Ngươi nhận ra ta à?
La Bá Đạo bối rối, hơn nữa điều khiến y không được tự nhiên chính là giọng nói của Lý Ngư.
La Bá Đạo có một đại bá bổn gia, là một thương nhân vân du bốn phương.
Cả nhà La gia là mã phỉ, tuy nhiên người kia lại không muốn làm nghề ăn miếng thịt lớn, chém người bỏ mạng, vậy nên phải che giấu tung tích, ngừng đường mưu sinh, hành tung cũng bất định, cũng ít khi lui tới họ hàng thân thích.
Vị đại bá bổn gia La Bá Đạo chính là như vậy, từ biệt đã hơn hai mươi năm, không có tin tức của nhau, cũng không biết tung tích đối phương. Kết quả có một lần La Bá Đạo đánh cướp phải vị bá phụ bổn gia này.
Sắc mặt của đại bá phụ kia vốn vàng như đất, người phát run, bỗng nhiên nhìn thấy La Bá Đạo, mơ hồ nói ra chính là cái giọng điệu này.
- Tam Dát Tử, Tam Dát Tử, là cháu à? Ta là Cẩu Đản Thúc đây!
Gương mặt của La Bá Đạo co giật vài cái, lột khăn che mặt ra, hung tợn trừng mắt nhìn Lý Ngư.
Tên mang đến xui xẻo này làm quan triều đình, y lại đang muốn giết đương kim Hoàng đế, người này không thể để lại! Nhưng vong ân phụ nghĩa sẽ bị trời phạt! Y có thể động thủ với người có ân với mình không?
La Bá Đạo nắm chặt chuôi đao, mặt đầy sát khí, nhất thời do dự đấu tranh trong lòng không biết nên làm thế nào cho phải.
- Xong đời! Dĩ nhiên không thể bỏ qua!
Nghĩ đến đây, Dương Thiên Diệp nhẹ buông tay, tụt trên cung điện xuống.
- Cô ở đây?
Lý Ngư nhìn Dương Thiên Diệp, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, kinh sợ nhìn hai người:
- Hai người các ngươi! Ta biết rồi, hóa ra các ngươi…
Dương Thiên Diệp chột dạ, tựa như phụ nhân tằng tựu với nam nhân bị chồng bắt gặp vậy.
- Ta… ta… Sao ngươi lại ở đây?
Dương Thiên Diệp ngập ngừng nói, cực kỳ chột dạ. Hắn liên tiếp phạm sai lầm hai lần, chẳng lẽ không bị Hoàng đế ghét bỏ, đuổi hắn đi sao? Ta hao tổn tâm cơ sắp xếp chính là muốn ngươi rời xa hiện trường ám sát, sao ngươi lại cố tình tới đây.
- Thiên Diệp điện hạ, người này láu cá vô cùng, chúng ta liên kết lại bắt hắn!
Thân mình La Bá Đạo nhoáng lên một cái, bay ra ngoài điện, ngăn đường lui của Lý Ngư, đao trong tay cũng sáng lấp lánh.
Dương Thiên Diệp thầm nghĩ:
- Thôi, hiện giờ cũng chỉ có thể bắt hắn lại, trói hắn cùng với đám miếu chúc kia vậy!
Nghĩ tới đây, nàng đưa tay ra sau rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nói với Lý Ngư:
- Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta sẽ không giết ngươi!
Lúc này một tử sĩ đi theo La Bá Đạo trở về xông ra từ một đường khác, vội vàng nói:
- Hoàng đế dẫn người tới đê... Ối... ?
Lúc này mới phát hiện trong viện có thêm một người, sắc mặt biến đổi.
La Bá Đạo vừa nghe gã nói vậy cũng thấy gấp. Đê to như vậy chính là phải đào rồi, dù cho nó đã sắp bị hồng thủy vét hết, nước sông cuồn cuộn có thể làm nó vỡ ra, chỉ dựa vào sức người cũng khó có thể làm được, cần phải chuẩn bị.
La Bá Đạo cắn răng nói với Dương Thiên Diệp:
- Ngươi chặn hắn lại, ta đi đào đê!
- Các ngươi muốn đào đê?
Lý Ngư nghe vậy thật sự nổi giận, hắn không ngờ Dương Thiên Diệp vì báo thù lại có thể không quan tâm tới chết sống của sinh linh. Đại đê bị đào, đứng mũi chịu sào chính là hơn một ngàn dân chúng chạy nạn ngoài thành, tiếp theo là toàn bộ thành Bồ Châu sẽ gặp họa, sau đó chính vô số thôn trấn ven sông, thực sự phát rồ!
- Không được đi!
Dương Thiên Diệp nói, tung thân mình lên, vượt tới trước mặt La Bá Đạo nói:
- Vẫn theo kế hoạch lúc trước của ta mà thực hiện, không thể đào đê.
Lý Ngư nhìn hành động của Dương Thiên Diệp, giờ mới hiểu chủ ý đào đê là của La Bá Đạo, trong lòng thư thái hơn một chút. Tuy nhiên vừa nghĩ tới Hoàng đế sắp lên đê, phải cảnh báo đúng lúc mới được!
Hắn thừa dịp hai người giằng co, lập tức bước nhanh về phía đầu tường, muốn mượn lực lót nhảy ra.
- Đứng lại đó cho ta!
La Bá Đạo chuyển mình, vung đao ngăn cản Lý Ngư. Trong lúc nhất thời ba người thành thế giằng co.
La Bá Đạo nói:
- Ta thật ngốc! Thật ngốc!
Y lẩm bẩm liên tục:
- Sao ta lại làm đại sự với một nữ nhân cơ chứ!
La Bá Đạo nhìn Dương Thiên Diệp, bại hoại nói:
- Nữ nhân, tất cả đều thành sự không đủ, bại sự thì có thừa, lão tử cả đời này sẽ không cùng thương lượng với bất kì một nữ nhân nào nữa.
Dương Thiên Diệp nóng bừng cả mặt, xấu hổ vô cùng, nhưng nếu phải giết Lý Ngư, nàng không làm được! Đào đê lớn Hoàng Hà ngập hết, bản cô nương cũng không làm được, vì quá tàn nhẫn. Đang vào lúc do dự, Lý Ngư sợ Dương Thiên Diệp bị La Bá Đạo thuyết phục, nghiêm nghị nói:
- Hóa ra chuyện này không phải là chủ ý của cô! Thiên Diệp cô nương, cô buông tay đi! Hôm nay thiên hạ đã định, giết một Lý Thế Dân, hàng ngàn hàng vạn dân chúng đều có thể bị vùi lấp trong chiến loạn, những người đó chết là vì cô.
- Chết trong tay cô có gì khác so với chuyện cô đào đại đê?
- Đồ rắm thối! Muốn mưu thiên hạ sao có thể không chết người?
La Bá Đạo hung quang chợt lóe, sát khí đằng đằng nói:
- Lão tử là mã phỉ, vốn không nên nói nghĩa khí với ngươi, ngươi không hiểu chuyện mấy lần phá hư chuyện tốt của ta, hôm nay thực sự không thể chấp nhận ngươi nữa, đi chết đi!
La Bá Đạo đã quyết định, vung đao bổ vào Lý Ngư, không muốn hắn sống sót.
Công phu đao của La Bá Đạo đã luyện bao nhiêu năm rồi? Lý Ngư tay không tấc sắt, nào dám đối chọi với công phu đao sắc, trừ phi muốn mình ngủ mãi mãi, vội vàng lắc mình lui lại, La Bá Đạo đã nổi sát tâm, đâu chịu buông tha, lập tức nhào tới.
- Không thể giết hắn!
Dương Thiên Diệp động thân ra, thời khắc mấu chốt chặn trước mặt Lý Ngư, dùng kiếm đối chọi với đao của La Bá Đạo.
Lý Ngư thấy vậy, thả người nhảy ra tường vây, Dương Thiên Diệp thấy vậy lập tức hất La Bá Đạo ra, đâm về phía Lý Ngư. Lý Ngư thấy thế không dám nhảy, chỉ vội vàng né tránh. La Bá Đạo rít gào:
- Bên này không thể giết, bên kia không đành lòng giết, ngươi nên tìm đàn ông mà sinh con đi, phục nước cái rắm!
La Bá Đạo vừa nói vừa vung đao bổ về phía Dương Thiên Diệp, Dương Thiên Diệp thấy thế phải thay đổi kiếm chiêu, Lý Ngư thấy thế lại muốn chạy, La Bá Đạo lập tức bỏ Dương Thiên Diệp đánh về phía Lý Ngư.
Ba người đánh trận chiến giống như đèn kéo quân, tử sĩ đầu tường nhìn hoa cả mắt, gã không biết nguyên do trong chuyện này, có lòng hỗ trợ nhưng không biết nên ra tay như thế nào.
Dù sao điện hạ nhà mình và La Bá Đạo vốn là đồng mưu, nhìn bộ dáng hai người tranh chấp cũng không giống như La Bá Đạo phản bội điện hạ, dường như không cần giết y. Mà một người lại chính là người mà điện hạ lại luôn luôn che chở..
Ta nên làm thế nào mới tốt đây?
Tử sĩ dựa vào đầu tường u buồn, cây liễu rủ già tuổi bên cạnh rủ cành lá trên người của gã, khiến lòng gã càng thấy lộn xộn.
Trên đại đê Hoàng Hà, Triệu Nguyên Giai đi trước Hoàng đế một bước, thở hổn hển. Đại đê Hoàng Hà này ông ta chỉ tới có hai lần, một lần lúc vừa nhậm chức, tới nơi này chỉ làm cho ra vẻ, giả ý dò xét một phen, sau đó đi tới Quán Tước lầu lẩn trốn. Một lần khác là dẫn theo mỹ nhân, bằng hữu chạy tới đại đê Hoàng Hà để thưởng phong uống rượu, liên tiếp hai lần, ông ta đều không chú ý xem qua tình hình đê đập nơi này.
Hiện giờ Hoàng đế muốn tới đây tuần sát, ông ta cần phải đi lên trước tiên nhìn mới có thể yên tâm.
- Thả xuống!
Triều Nguyên Giai đẩy vài gia đinh nâng mình lên đê, vội vã xuyên qua hàng cây thực, trượt chân xuống dưới đê, cẩn thận quan sát, lòng nhất thời nguội lạnh.
Đại đê đã bị thiệt hại, mắt thường có thể nhìn thấy mức độ đó, cho dù ông ta không hiểu về trị sông cũng biết chỉ cần một trận đại hồng thủy cũng có thể làm sụp đổ đại đê.
- Xong đời rồi!
Triệu Nguyên Gai giật mông ngồi xuống đại đê, nếu như những cử chỉ nịnh nọt lúc trước, bao gồm cả giúp nạn nhân thiên tai bất lực, còn có một tia hi vọng là chỉ phải bị răn dạy mà không đến nỗi bãi quan, nhưng hôm nay chỉ cần Hoàng đế tới tận đây để xem tình hình đại đê thì sẽ tuyệt đối không tha thứ cho ông ta nữa.
Vài gia đinh ngơ ngác nhìn nhau, kiên trì đi tới, nâng ông ta lên trên đại đê.
Hai mắt Triệu Nguyên Giai vô thần, nhìn cái mũ vàng ngày càng gần, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trên đại đê.
Trong miếu Long Vương, ba người vẫn đánh giết nhau. Tử sĩ kia ở đầu tường gào:
- Điện hạ! Đừng đánh nữa! Hoàng đế đã lên đê rồi!
Hoàng đế đã lên đê rồi?
Trong lòng Dương Thiên Diệp mờ mịt, không tự chủ được ngừng kiếm, La Bá Đạo duy trì tư thế vẹo bổ, đứng ở chỗ đó. Lý Ngư chân trái dùng sức, đùi phải là hư điểm, đang muốn tung người ra ngoài, ba người vẫn giữ nguyên tư thế như vậy.
Hoàng đế đã lên đê, xem xét kỹ một phen, tám chín phần mười sẽ tới miếu Long Vương.
Hiện giờ đào đê đã không còn kịp nữa, cho dù ẩn thân trong miếu Long Vương để xuống tay cũng không còn kịp nữa. Kỳ thật tử sỉ đóng giả dân chạy nạn lẫn trong đoàn người, Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đã bố trí bộ phận khác, miếu Long Vương chỉ cần diệt trừ Lý Ngư đúng lúc thì vẫn còn kịp. Thế nhưng trong lòng Dương Thiên Diệp căn bản không có ý nghĩ giết Lý Ngư, chẳng lẽ lúc này phải thất bại quay về, ẩn núp giống như một con chuột?
Nhìn Lý Ngư, Dương Thiên Diệp bỗng nhiên nghĩ tới mình từ nhỏ tới lớn đều gánh trên lưng trách nhiệm nặng nề, nàng đã bao lâu chưa được thoải mái? Bao lâu chưa được sung sướng? mỗi ngày, đều vì một mục tiêu mờ mịt mà nỗ lực, lại càng ngày càng không có hi vọng. Mà hắn, là người nam nhân duy nhất mà nàng có thiện cảm, nhưng lại đối đầu với nàng. Cho tới nay, đã bao nhiêu lần đối đầu với nàng, thể xác và tinh thần nàng đều mệt mỏi. Ủy khuất vô hạn, phiền não vô tận, vô số cảm xúc tiêu cực, tại thời khắc này đột nhiên đều xông lên đầu, phá vỡ sự kiên nhẫn trong lòng Dương Thiên Diệp.
- Được! Ngươi không quan tâm ta như thế nào, ta sẽ chết cho ngươi xem!
Không biết tại sao, Dương Thiên Diệp lại dâng lên cảm xúc, đánh cuộc muốn nghĩ tới cái chết. Dường như cái chết của mình chính là sự trả thù với hắn.
Lý Ngư thừa dịp này tung ra phía sau, nhảy ra cửa, đưa tay đánh trung then cửa, mở cửa chạy ra ngoài.
Khoảnh khắc lao ra, Lý Ngư nói một câu:
- Chạy nhanh đi còn kịp!
- Ta không đi, ngươi không quan tâm tới ta, ta sẽ chết cho ngươi xem!
Dương Thiên Diệp trả lời một câu từ đáy lòng, kiếm cũng đi theo.
- Sao đấy! Chuyện gì cũng không làm được, vậy thì đi đi! Nữ nhân ngu xuẩn!
La Bá Đạo tức giận tới dậm chân, định xoay người rời đi, lại cảm thấy đối với một nữ nhân vũ dũng như vậy, mình thì chưa gặp địch nhân đã đi, không phải là một nam nhân.
Trên đại đê, Triệu Nguyên Giai quỳ xuống không dậy nổi.
Những gia đinh kia thấy lão gia nhà mình quỳ như vậy, không dám đứng, cũng đồng loạt quỳ theo.
Xa xa, có một đội “người kéo thuyền” lôi kéo một chiếc thuyền ngược dòng nước, âm thanh từ rất xa là có thể nghe thấy được, đó là Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị dẫn dắt một đội tử sĩ.
Mũ vàng Ngự lâm quân hộ vệ đã tới dưới đại đê, đang muốn đi lên phía trước. Văn võ quan viên, thân sĩ quyền quý khúc khuỷu tới ngàn dặm, ngay sau đó là vô số dân chạy nạn tới để chiêm ngưỡng phong thái của Thiên Tử, có một đội tử sĩ ẩn núp trong đó.
Dương Thiên Diệp đuổi theo ra Long thần miếu, vừa nhìn thấy Lý Ngư đã nhảy qua rào chắn, chạy lên đại đê, đuổi cũng không còn kịp nữa, trong lòng vừa động, vội đứng lại, đứng lại dán người vào sơn môn.
Lý Ngư giống như tôn hầu tử mới ra từ tảng đá, hai tay vung vẩy, nhảy trên mặt đất đại đê nói:
- Không được lên đê! Có thích khách! Có thích khách!
Lý Thế Dân vừa bước chân lên đê, trên mặt nhất thời dâng lên một thần khí cổ quái. Lý Tích lắc đầu, nói với Ngụy Trưng:
- Xong đời! Vị Lý công bộ này đúng là điên thật rồi!