Chương 505: Ta từ trên trời xuống.
- Phịch!
Lý Ngư ngã ngửa trên mặt đất, trên mặt có dấu giày khổng lồ, bên trên còn dính chút bùn, giống như là … phân.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc Lý Ngư ngã sấp xuống theo bản năng nắm chặt trụ luân trong tay nên nó không bị bay ra ngoài. Lúc trước Lý Ngư dùng một quyền đánh vào sống mũi của mình cho nên nước mắt đã rơi, lúc này lại bị dẫm một cước, lại bị ngã mạnh xuống, thị lực lại càng mờ, cho nên chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một thứ gì đó giống một con chim lớn bay từ đỉnh đầu qua, còn những người bên cạnh thì nhìn rất rõ, trong khoảng thời gian ngắn, cho dù ngươi sống ta chết hai bên đều ngừng tay.
Bọn họ đều ngây dại!
Nếu Long vương gia đột nhiên hiển linh, dù sự việc cấp thiết ngươi có buông tay không cũng chẳng sao, cưes xem trước cho rõ ràng rồi nói sau.
Lúc này bọn họ hình như vừa nhìn thấy Long vương gia!
Đó là một con chim to quái dị, cánh giương quá một trượng, dưới chân nó bắt hai người, một người đàn ông mặc áo đơn khố, có lẽ là trang phục, dán vào người, tay áo không tung bay lên, mà bên cạnh người đàn ông còn có một người phụ nữ, một người phụ nữ váy trắng như tuyết – Dương Thiên Diệp!
Đó là Dương Thiên Diệp, thân đang trong trùng vây, vừa không giết được Hoàng đế, cũng không thể thoát khốn.
Nàng ta… bị quái điểu bắt đi rồi!
Tất cả mọi người đứng ở đê kinh hãi nhìn con chim lớn trước đây chưa từng thấy.
Con chim lớn bắt được hơn một người, tựa hồ như rất nặng, vòng vo bay loạn một hồi bỗng nhiên bay về phía sông lớn cuồn cuộn. Mọi người ở đê đều kinh hãi hô lên, cánh con chim lớn lay động một chút rồi bằng phằng rộng rãi khẽ nghiêng rồi lại đột nhiên ngửa đầu bay lên, mọi người trên đê trơ mắt nhìn Dương Thiên Diệp váy trắng như tuyết vừa rồi bị chìm nửa người vào nước lại ướt đẫm bay lên, từ trên không trung rơi xuống đầy bọt nước, dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh nó giống như một chuỗi những hạt châu.
Lý Ngư vội đứng lên, ra sức tách mọi người ra, đi tới phía trước đê, dùng tay áo lau nước mắt và máu mũi trên mặt, cũng không quan tâm đến nó, lúc này mới nhìn rõ mọi chuyện trên sông lớn, con chim lớn xòe cánh bay về phía bờ bên kia.
Vừa nhìn thấy cánh con chim lớn kia, Lý Ngư thiếu chút nữa thốt lên, trời đất quay cuồng, nếu không vội bấu lấy bả vai một người thì hắn đã bị ngã xuống đê, chìm nổi cùng với Triệu Thái Thú rồi.
Hắn nhìn thấy gì?
Tầu lượn!
Hắn tuyệt đối không nhìn lầm, chính là tầu lượn! Nhất định là tàu lượn!
Cha mẹ ơi, lại có đồng bạn xuyên qua tới sao?
Lý Ngư kích động cả người run lên, tiếng hét mắc trong cổ họng, muốn gào nhưng bất kể thế nào cũng không nói nên lời.
Hắn ở đây đã có gia đình!
Thân nhân của hắn đều ở đây. Chẳng lẽ hắn còn có thể từ bỏ mà đi được ư?
Trên tàu lượn, nam nhân bị chim lớn bắt lấy hét to:
- Bắt lấy cột!
Hắn vội vàng khống chế lầu lượn cân bằng, một tay nắm lấy Dương Thiên Diệp nhưng không được, hơn nữa Dương Thiên Diệp tuy thân thể mềm mại nhưng cũng nặng gần trăm cân, túm lấy cũng rất vất vả. Dương Thiên Diệp vội nắm lấy cột của tàu lượn, hoảng sợ nhìn dưới chân, nước sông cuồn cuộn, vạn dặm mênh mông, sống đánh va chạm dâng trào, ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, một khi rơi vào đó, mặc cho bản lĩnh lớn thế nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết, trừ phi may mắn được trời giúp được dòng nước ngẫu nhiên cuốn vào bờ.
Nam nhân trên tàu lượn giải thoát được tay phải, vội vàng kéo che mặt phòng nắng lên, nhưng trên mặt hắn còn mang theo một khối kính bảo hộ to, lần này đừng hòng nhìn thấy diện mạo thật sự của hắn.
Dương Thiên Diệp lấy lại bình tĩnh, lúc này mới quay sang nhìn về phía kỳ nhân sóng vai với nàng.
Lúc này nàng mới phát hiện, trước nam nhân quái điểu này còn có một người, một cô gái răng trắng mắt sáng, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày như vẽ, vừa thấy thì biết là một tiểu mỹ nhân, chỉ cần nảy nở một tý tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
Tiểu mỹ nhân dùng một dây lưng kỳ quái, bị buộc trước người nam nhân, cúi xuống ở xà ngang, nghiêng đầu nhìn nàng.
- Đại... ca.. cô ấy là ai thế?
Cô bé nghiêng đầu hỏi người nam nhân kia, nhưng trên sông gió lớn, cô bé ăn mặc y phục của thiếu nữ đương thời, không giống như quần áo quái lạ của nam nhân kia, cũng không có gì bảo hộ, vừa lên tiếng, gió to thổi ngược vì vậy âm thanh phập phù, vừa ra khỏi miệng đã bị gió cuốn đi.
Dương Thiên Diệp vẫn ở trạng thái chưa hoàn hồn, chưa nghe rõ nghe rõ toàn bộ câu nói của cô bé là:
- Đại Ngư ca ca, cô ấy là ai thế?
Toàn bộ khuôn mặt nam nhân đều bị bịt kín nói oang oang:
- Chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, lúc này đừng nói gì cả!
Lý Ngư ngơ ngác đứng trên đê, bàn tay dùng sức cầm lấy bả vai người bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người lái tàu lượn, dần dần chạy nhanh về phía bên kia bờ sông, vạt áo phiêu phiêu, bóng dáng của Dương Thiên Diệp cũng dần đi xa.
Lý Ngư nhanh chóng bổ não nghĩ: Đây là kẻ xuyệt việt, chính là người lái tàu lượn, đột nhiên tiến vào lỗ sâu, tiến vào thế giới Đại Đường! Rồi trong hỗn loạn cứu được công chúa Đại Tùy Thiên Diệp, hai người quen biết như vậy, bắt đầu một cuộc sống truyền kỳ đặc sắc của hắn rồi.
Có lẽ, hắn sẽ lấy Thiên Diệp làm vợ, từ nay tự do tự tại, lợi dụng kiến thức và tri thức vượt mức quy định mà làm một một tiểu địa chủ Đại Đường giỏi làm ruộng, sống hạnh phúc.
Có lẽ, hắn sẽ lấy Thiên Diệp làm vợ, phối hợp với nàng tuyển quân mua ngựa, lợi dụng kiến thức và tri thức vượt mức quy định, tạo ra một chi quân đội bách chiến bách thắng, thành lập vương triều mới, từ nay về sau càng thêm uy gia vũ nội.
Có lẽ, hắn sẽ lấy Thiên Diệp làm vợ, trở thành học bá Đại Đường, tận dụng việc thuộc làu làu các bài thi trạng nguyên của các triều đại mà một đường tiến mạnh, đỗ đầu tam nguyên (thi hương, thi hội, thi đình liên tiếp giành được chức giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên), cuối cùng trở thành một đời danh tướng…
Không nên hỏi hắn vì sao xuyên qua đột nhiên có thể trở thành kỹ thuật viên nông nghiệp hoành tráng, tại sao có thể đọc làu làu đầy đủ văn chương trạng nguyên, tại sao trước đây ngay cả chế tạo cái gì cũng không làm, hiện tại lại gia nhập vào tạo thương tạo pháo, cải cách quân chế…
Kẻ xuyên việt không cần hỏi vì sao, không có lý do gì, chuyện này cũng không quan trọng, giỏi kỹ thuật công nghệ, giỏi hệ thống, giỏi học hành, giỏi làm ruộng, giỏi tranh bá… đây chính là thói xấu của người ta!
Lý Ngư đột nhiên cảm thấy trong lòng đầy giấm chua. Vì sao thứ mà ta chú ý đều là hắn cưới Thiên Diệp làm vợ chứ. Nghĩ đến dây, Tay Lý Ngư đang giữ vai của người ta càng chặt hơn. Xa xa con chim lớn dừng ở bờ bên kia, người đứng trên đê có thể nhìn thấy từ xa xuất hiện ba bóng người, hai lớn một nhỏ, động tác bọn họ hạ cánh cũng không đẹp mắt, dường như là ngã sấp xuống rồi đứng lên. Lúc này bọn họ nhìn cũng hiểu rõ, đây không phải là quái điểu mà là do người tạo ra, tuy bọn họ không biết đó là cái gì.
Một số người có kiến thức rộng bỗng nhiên nghĩ tới Lỗ Ban từng tạo ra Mộc Diên, bay ba ngày chưa từng hạ xuống một cách thần kỳ, càng nhiều người có vẻ mặt ngạc nhiên và thán phục.
Dương Thiên Diệp đứng dậy, kinh ngạc nhìn quái nhân và tiểu cô nương, hỏi:
- Ngươi…là ai?
- Hoa Cô, muội đi xem món đồ kia đi, đây chính là mấu chốt ta đưa muội rời khỏi đấy!
Nam chân che mặt kín nói oang oang, Dương Thiên Diệp nghe ra được là do hắn cố ý biến đổi giọng nói.
Hắn không muốn ta nghe ra giọng nói của hắn? Chẳng lẽ ta biết hắn? Trong phút chốc này, bỗng nhiên Dương Thiên Diệp nghĩ đến thúc phụ của nàng Viên Thiên Cương, những người nàng quen biết chỉ có vị thúc phụ này có nhiều bản lĩnh thần kỳ mà nàng không lý giải được.
Người tên Hoa Cô tò mò nhìn Dương Thiên Diệp, chạy tới đạp lên cánh tàu lượn, còn nam nhân che mặt đi về phía Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp theo bản năng lui một bước, nắm chặt hông kiếm.
Tuy nói người này cứu nàng, nhưng nàng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, người này thật sự rất cổ quái rồi.
- Ta từ thượng giới tới!
Nam nhân kỳ quái nói oang oang một câu, giọng điệu thoáng hơn, dường như muốn nàng ấn tượng:
- Đại thế như Trường Giang và Hoàng Hà mênh mông cuồn cuồn về hướng đông, chỉ có thể tiến không thể lui, đây là ý trời! Cô, không có khả năng thành công!
Dương Thiên Diệp lập tức mặt trắng bệch, nàng không biết vì sao người này mặc quần áo như thế, dùng vật gì để bay lên như vậy, dường như không giống thần tiên, hoặc hắn có thủ đoạn thần kỳ, còn có thể mở miệng, nói ra bí ẩn trong lòng mình, ngoại trừ thần tiên còn có thể là ai?
Lúc này Dương Thiên Diệp nhìn ra, người tới không thể nào là thúc phụ Viên Thiên Cương không ôm chí lớn của nàng, thúc phụ không có dáng người cao như người này. Hơn nữa, tuy người này chỉ lộ ra một ít da thịt, nhưng có thể nhìn ra được, tuổi của hắn không nhỏ, trên mặt đã có nếp nhăn.
- Quay đầu lại đi, quay đầu lại là bờ! Nơi trở về của người, là ở bên kia!
Quái nhân chỉ về phía bờ sông bên kia, Dương Thiên Diệp theo bản năng nhìn theo ánh mắt của hắn, nhất thời thân thể mềm mại chấn động:
- Ngươi bảo ta quy thuận Lý Đường?
Quái nhân cứng lại, có chút buồn bực nói:
- Dưới trướng cô mới nuôi dưỡng được một ít tử sĩ sát thủ mà thật sự đã coi mình là một đội phản quân rồi hả? Còn quy về, ý ta nói, cô là một người phụ nữ, nơi trở về của cô ở bên kia chính là chỗ dựa ở trên thân người, quay đầu lại đi, không cần thiết phải hại người hại mình!
Nói một hơi dài, người nọ không chú ý tới che giấu giọng nói, hơn nữa giọng nói của hắn tuy hơi già nhưng lại rất quen thuộc…
Dương Thiên Diệp khẽ động, hở, giọng này nghe hơi quen tai…
Đáng tiếc quái nhân kia không để cho nàng có nhiều thời gian để suy nghĩ, vừa thấy nàng nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, lập tức đứng lên nói:
- Bản tiên nhân đi đây!
Dứt lời, hắn xoay người, Dương Thiên Diệp trơ mắt nhìn hắn lại nhìn quái điểu phía dưới, còn có tiểu cô nương kia, ra sức chạy về phía trước, đang chạy đột nhiên thả người nhảy, nhảy từ trên đê cao nhảy xuống.
- A!
Dương Thiên Diệp theo bản năng thét một tiếng kinh hãi, chạy tới biên đê nhìn lại, chỉ thấy quái điểu nhảy xuống từ trên sông lên bay vút qua người nàng, đôi chân nam nhân kỳ quái ướt đẫm, nghĩ hẳn lúc nãy rơi xuống nước, nên mới ướt sũng như thế.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy quái nhân xoay mấy vòng trên sông, tiểu cô nương hô to vài tiếng, đột nhiên … biến mất!
Bọn họ cùng với thứ giống quái điểu đó, đột nhiên lập tức biến mất trên không trung.
Dương Thiên Diệp hai chân mềm nhũn, là thần tiên! Đây là thần tiên! Hóa ra thần tiên là như vậy!
Thần tiên nói… ta phục quốc vô vọng?
Dương Thiên Diệp ngơ ngác nhìn nơi mà quái điểu biến mất, trong lòng ảm đạm mờ mịt.
Lý Ngư ở đối diện thấy đồng bạn xuyên không biến mất không mang theo Dương Thiên Diệp thì thở phào nhẹ nhõm! Hoá ra tên kia thích tự mình ra tay, tự mình dạy dỗ, chơi được đấy! Lên đường bình an, chúc ngươi may mắn nhé! Lý Ngư lúc này căn bản vẫn không biết thời điểm người đột ngột xuất hiện trong hư không nắm lấy Dương Thiên Diệp kéo lên vì phải dựa vào một thân thể để khống chế thi lực điều chuyển phương hướng của tàu lượn đến nỗi phải đạp vào hắn là ai, khi hắn biết thì đã rất nhiều năm sau, sau đó hắn đã rơi vào “vận đen” rồi.
Lý Ngư lúc này đang vui mừng cho đến khi bị nam nhân mà hắn nắm bả vai nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng quát một tiếng:
- Buông tay!
- Hoàng đế?
Lần này Lý Ngư thật sự hoảng sợ, sau đó hắn lăn xuống dốc, làm một đôi huynh không ra huynh đệ không ra đệ với Triệu Thái Thú, cùng nhau uống mấy ngụm nước sông Hoàng Hà “tinh khiết” của thời Đại Đường…
- Rút lui!
Kịp phản ứng nhanh nhất chính là Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị, thấy không thể ám sát thành công, sở dĩ bọn họ còn tử chiến không lùi là vì điện hạ bọn họ còn ở đây. Hiện gờ điện hạ được kỳ nhân cứu ra, giờ đang ở bên bờ sông kia, đã không còn nguy hiểm, vì sao bọn họ không lùi?
Mặc Bạch Diệm hét lớn một tiếng, chúng sát thủ lập tức chạy trốn.
- Không thể buông tha bọn họ, đuổi theo cho ta! Bắt tất cả lại!
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhảy lên, kêu to:
- Một người cũng không bỏ sót!
Miếu Long Vương, La Bá Đạo đang đấu tranh tâm lý, cuối cùng đập chân:
- Bà mẹ nó, người ta là đàn bà còn dám giết ra ngoài, ta ngay cả cái rắm cũng không dám thả, thật sự mất mặt, liều mạng vậy!
Y quyết định, giờ đao xông ra ngoài:
- Giết cẩu Hoàng đế! Giết cẩu Hoàng đế! Giết…
Thanh âm của La Bá Đạo dừng lại: Ôi bà nó, người đâu? Trong chốc lát đã bị giết sạch rồi ư? Vì sao tất cả mọi người đều đứng một chỗ nhìn ta như vậy?
Lý Tích chỉ cây đao về phía La Bá Đạo quát to:
- Đây là điệu hổ ly sơn! Các thị vệ không được rời xa, bắt thủ lãnh đạo tặc lại!
- Ta? Thủ lĩnh đạo tặc?
Gặp phải sao tên chổi chết tiệt, quả nhiên không có gì tốt lành!
La Bá Đạo vô cùng bi phẫn nghĩ, vội bỏ chạy! Ở phía sau y, thị vệ giơ đao đuổi theo, dọc trên đê Hoàng Hà, càng chạy càng xa, càng chạy càng xa…
Triệu Nguyên Giai ngã xuống dưới mép bờ sông, cũng không sâu, hơn nữa dưới đó bị dòng nước nhiều năm móc ra nhiều hốc, cho nên dòng nước chảy chậm, không đến mức bị cuốn đi. Nhưng vấn đề là hắn không biết bơi nên chỉ có thể ở đó uống nước.
Lý Ngư biết bơi, vấn đề là kỹ năng bơi này hắn muốn bơi trong sông Hoàng Hà cũng khó, nói gì cứu người, cho nên chỉ có thể kêu to:
- Cứu mạng…
Đội quan binh đuổi theo La Bá Đạo nghe thấy tiếng kêu cứu của Lý Ngư, Lý Thế Dân nhìn xuống dưới đê, mặt lạnh phất tay, có mấy thị vệ chạy tới, đưa ra trường kích trong tay.
Mặc dù Lý Ngư khinh thường thái độ làm người của Triệu Nguyên Giai, nhưng thật sự không thể thấy chết mà không cứu, bắt được trường kích, trong lòng an tâm một chút, liền vươn tay nắm búi tóc Triệu Nguyên Giai đang uống no nước kéo lên.