Chương 506: Có công thì thưởng.
Ở trước mặt Hoàng đế và các đại thần, ông ta cũng không muốn mất mặt, nhưng thật sự không còn cách nào khác, mùa này nước sông Hoàng Hà thật sự rất lạnh, mà ông ta ngâm trong nước quá lâu, tuy nói rằng ông ta cực béo nhưng hàn ý đang xâm nhập vào trong xương tủy, mắt môi cũng đều đã tím tái.
Môi phát tím, cả người lâm vào sốt rét, mở miệng ra là hắt xì, vừa hắt xì miệng vừa phun nước, rõ ràng vừa rồi còn cười Lý Ngư, giờ thì…
Bọn thị vệ tự giác đẩy ông ta qua một bên, ngươi hắt xì nhưng đừng truyền bệnh cho Hoàng đế bệ hạ, nhỡ long thể bị lây thì làm sao.
Nhìn ông ta như vậy, Lý Thế Dân chỉ hừ mạnh một tiếng, không bắt ông ta để tra hỏi nhiều vấn đề ngay nữa. Quần thần đều kinh hãi chưa lùi, cho rằng Hoàng đế vẫn nổi trận lôi đình chuyện thích khách, thế nhưng Lý Thế Dân vẫn như không, thẳng tiến lên, chắp hai tay cẩn thận nhìn tình hình trên đê, sắc mặt ngày càng lạnh. Lúc này Triệu Nguyên Giai không hắt xì nữa, chỉ lén lút nhìn sắc mặt Hoàng Đế, từng trận hàn ý chạy thẳng lên não.
Một lúc lâu sau có một vị thống lĩnh thị vệ dẫn người vội vàng trở về, quỳ chân trên đất, trụ kiếm thỉnh tội nói:
- Thánh thượng, đạo tặc đều mặc trang phục của dân chạy nạn, đến khi chạy đến khu ổ chuột thì không thể phân biệt được nữa, thần vô năng!
Lý Thế Dân khoát tay, hời hợt nói:
- Ám sát, không lộ ra tiểu kỹ, đến địa phương tra khám là được!
Ánh mắt Triệu Nguyên Giai sáng lên, định tiến lên xin đi giết giặc, lại bị hai cặp mắt sắc như đao của Lý Tích, Trưởng Tôn Vô Kỵ bức trở về.
Lý Thế Dân nói sơ lược giải quyết xong chuyện này, lại ngắm nhìn đê Hoàng Hà, trầm giọng nói:
- Đê này nứt rất kinh rồi! Mắt thường nhìn vào thì thấy vấn đề không lớn, nhưng vào mùa xuân năm sau, một khi nước mưa nhiều…
Trưởng Tôn Vô Kỵ là tể tướng, đứng đầu bách quan, lập tức tới gần, khom người nói:
- Bồ Châu thứ sử vô năng, khiến cho bệ hạ hao tổn tinh thần. Thần nghĩ, mối nguy Hoàng Hà là sự tình quan trọng với xã tắc, nên trực tiếp mệnh công bộ tiếp nhận, mau chóng giải quyết tai họa ngầm. Công bộ lang trung Lý Ngư, thiếu niên tài năng, tuấn kiệt, gánh được trọng trách này!
Lý Ngư vẫn ở phía sau, nghe xong những lời này trong lòng nhảy dựng nghĩ: Lão này quá hẹp hòi rồi, thế mà đào hố cho mình nhảy vào!
Không làm việc thì không phạm sai lầm, muốn làm chuyện sao có thể không chút tỳ vết. Cho dù ngươi không có, người bên cạnh ngươi cũng không thể mỗi người đều hoàn mỹ, có thể tìm ra tử toán trên đầu ngươi.
Việc chủ trì xây dựng cải tạo linh đài trước đó không phải là vậy sao, chút nữa khiến hắn đi vào chỗ chết rồi.
Thật lòng mà nói, Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể là tể tướng tài năng, chỉ là không phải là tể tướng độ lượng mà thôi. Lý Ngư tin nếu mình tiếp nhận chủ trì trọng trách tu sửa đê sông Hoàng Hà, Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn sẽ không điều động lao dịch, thanh toán tiền lương, cái nhìn đại cục nhất định hắn có.
Nhưng công trình khổng lồ như vậy, muốn tìm cái xấu nhất định có thể tìm ra, đến lúc đó, lao động có, công cũng ra, chẳng sợ không tìm được cái không đạt chất lượng trong xây dựng đê Hoàng Hà, ở những phương diện khác đặc biệt là phương điện độ chi cũng có thể tìm sự cố dễ như trở bàn tay.
Đường đường là tể tướng, muốn quan sát theo dõi đập phá ngươi thì thật quá dễ dàng.
Trong lòng Lý Ngư quýnh lên, muốn tự biện nhưng nơi này không có chỗ cho hắn nói chuyện, dưới chân chỉ giật giật rồi dừng lại.
Lý Thế Dân nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ thật lâu, thản nhiên nói:
- Sự việc quan trọng, công bộ thị lang đích thân chủ trì việc này!
Trưởng Tôn Vô Kỵ đành phải chắp tay nói:
- Thần tuân chỉ.
Lý Thế Dân lại tuần tra trên đê một phen, vừa hỏi vừa nghĩ, thỉnh thoảng lại đưa ra một số đề nghị, đều có người ghi lại. Cuối cùng Lý Thế Dân đi tới miếu Long Vương bái thần. Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, thị vệ đương nhiên đi vào trước, tỉ mỉ tra xét nửa ngày, sau đó mới phát hiện miếu chúc bị trói, miệng nhét vải.
Chỉ là rõ ràng thiên tử muốn làm nhẹ việc này, chúng thần tử đều thấy rõ, chẳng những các đại thần không hề đề cập tới cử chỉ ám sát kì dị, mà các quan viên phụ trách cuộc sống hàng ngày của Hoàng đế cũng không ghi chép lại sự tình quan trọng như vậy, những đại nội thị vệ mặc dù không nhiều nội tâm như văn thần nhưng cũng rất hiểu việc, đưa những người bị trói mang ra ngoài, có cơ hội mới hỏi thêm, căn bản không bẩm bảo việc này với Thiên Tử trước mặt người khác.
Hết thảy đều làm thỏa đáng, Hoàng đế mới khởi giá hồi cung, trên đường đi lặp đi lặp lại chuyện mau chóng giải quyết đại sự là an trí dân chạy nạn và tu sửa đại đê. Ám sát? Có chuyện này sao?
Tâm ý của Hoàng đế đã như vậy, các đại thần đều ngầm hiểu, chắc chắn không thể thiếu việc phải để mắt đến dân chạy nạn, không thể ăn nói linh tinh. Có điều, cái này chỉ cần phân phó, để Bộ ngu hầu địa phương đi xử lý là được.
Trong lúc này, Triệu Nguyên Giai bị gió thu thổi quần áo ướt sũng dính sát vào người, đi theo sát mà không trở về thành, nước mũi chảy dài không thôi, chậm chạp đi theo đại đội nhân mã trở về thành, vừa tiến vào cửa thành đã ngã xuống.
Bên cạnh có người xông đến trước đỡ lấy, sờ vào trán thấy nóng bỏng, nhìn sắc mặt ông ta đã hiện lên trạng bệnh ửng hồng, lập tức có người mệnh tùy tùng nâng về phủ, rồi mời đại phu khám và chữa bệnh.
Hoàng đế ngự giá ở phía trước, không hay biết chuyện này. Trở về hành cung, được bách quan thỉnh an, rồi giải tán. Đối với chuyện lạ phát sinh ở trên đại đê, mặc dù bọn họ hiếu kỳ nhưng chỉ để ở trong lòng, không đàn đúm bàn chuyện, có thể giữ được địa vị này cho tới bây giờ, có ai là không thâm trầm, có ai mà không đạt cảnh giới bụng chó chứa được hai lạng dầu chứ.
Lý Ngư cũng quần áo ướt sũng, dựa vào tuổi trẻ cường tráng, không bị phát bệnh giống như Triệu Nguyên Giai, tuy nhiên vẫn rất khó chịu. Vừa thấy Hoàng đế trở về hành cung, Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, xoay người định đi, nhưng hai ngự tiền thị vệ chặn ở trước mặt, một người trong đó cười híp mắt nói:
- Lý công bộ, bệ hạ triệu kiến!
Vì thế, Lý Ngư quần áo sướt sũng vào hành cung. Trên đại điện vắng vẻ rộng lớn, Lý Ngư đứng hồi lâu Lý Thế Dân mới đi ra, nhìn bộ dáng như đã tắm rửa qua, thay đổi thường phục, bên người chỉ dẫn theo hai thái giám, chỉ là hai thái giám đi lại mềm mại, hai mắt như ánh sao mơ hồ, hai tay buông xuống, Lý Ngư cảm giác rất giống với Mặc tổng quản.
- Hẳn là cao thủ!
Lý Ngư có thể đo lường được.
Lý Thế Dân nhìn Lý Ngư, thấy hắn vẫn mặc quần áo ướt đẫm, thần sắc hơi giật giật, nhưng không nói gì. Y phất tay ngồi xuống, lúc này mới thản nhiên nói:
- Hãy bình thân!
Lý Ngư đứng dậy, Lý Thế Dân hớp một ngụm trà, cầm chén trà xuất thần một lúc lâu, đột nhiên nhìn chằm chằm Lý Ngư:
- Hôm nay, ngươi mấy phen cảnh báo trẫm. Chẳng lẽ, có kẻ xấu muốn giết trẫm, ngươi sớm đã biết được?
Trong lòng Lý Ngư giật mình, nếu việc này giải thích không thỏa đáng, khả năng sẽ rước lấy họa sát thân.
Hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Vâng! Thần sớm đã cảm giác được ạ.
Ánh mắt của Lý Thế Dân càng thêm sắc bén:
- Nếu đã vậy, sao không nói rõ cho trẫm biết?
Hai thái giám ở phía sau Lý Thế Dân đồng thời giơ mý mắt lên, trong đại điện chỉ có bốn người bọn họ mà thôi, nhưng Lý Ngư bị bọn họ đảo qua như vậy lại cso một cảm giác bốn phương tám hướng đập vào mặt hít thở không thông.
Hắn sợ run cả người, Lý Thế Dân bất giác hé mắt.
Giống như trong lòng hắn chột dạ, vì sao chột dạ?
Kỳ thật Lý Ngư chỉ sợ một nửa, một nửa là lạnh, tuy nhiên hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức thay đổi sắc mặt không biết thẹn, giống như một cô nương không biết xấu hổ, nhẹ nhàng giật mình, chấn động thân mình để che dấu.
- Thần… Thần không dám giấu bệ hạ!
Lý Ngư lạy dài nói:
- Thần học qua chút thuật bói toán, ngẫu nhiên tính toán thử, không ngờ phần lớn đều linh nghiệm, cho nên hết lòng tin theo không nghi ngờ. Hôm nay vừa lúc bỏi toán một quẻ, quẻ nói như vậy, nhưng… nhưng thứ nhất là thần không dám xác định, hai là chỉ là quẻ mơ hồ không thể nói rõ ràng. Còn nữa, công phu bàng môn tả đạo này, khó trèo nơi thanh nhã, nên rất khó mở miệng.
- Thì ra là thế!
Lý Thế Dân bừng tỉnh ngộ, y cũng tin. Hơn nữa dưới tay y còn có hai vị toán mệnh tiên sinh nổi danh, một là Viên Thiên Cương, một là Lý Thuần Phong, một khi đã như vậy, cũng dễ hiểu rồi.
Lý Thế Dân thản nhiên nói:
- Nếu không có ngươi cảnh bảo, trẫm khó tránh khỏi bị thương rồi. Ngươi có công đâu cần sợ hãi.
Dừng lại một lúc, Lý Thế Dân đột nhiên hỏi:
- Nữ tử kia đột nhiên bị đồng đảng cứu đi, mà vật đồng đảng sử dụng… dường như chính Mộc Diên vật trong sách cổ, Lỗ Ban từng sở tạo, ngươi thấy việc này thế nào?
Lý Thế Dân không dám không coi trọng, nếu kẻ xấu có được lợi khí bực này, thừa dịp ban đêm vô số thích khách im hơi lặng tiếng bay vào đại nội, trọng binh bên ngoài đều không có tác dụng. Đại nội ngoại trừ thái giám thì Hoàng đế chỉ có thể mặc người ta chém giết rồi. Lý Ngư thầm nghĩ: Nếu thật sự có một nhóm người xuyên việt, mọi người cùng nhau xuất hiện, vậy ngươi làm thế nào chống đỡ được? Thực sự đem Tần Quỳnh và Uất Trì Cung tới cũng không dùng được. A, cũng không đúng, quốc gia của ta trị an cực tốt, cai quản cực nghiêm, cho dù thực sự xuyên không một nhóm, sợ cũng không có lợi khí, chỉ có thể đưa đồ ăn thôi.
Lý Ngư suy nghĩ miên man, thấy Lý Thế Dân suy nghĩ nhìn hắn, vội kiềm chế tâm thần an ủi Hoàng đế:
- Bệ hạ không cần lo lắng, mặc dù thần nhậm chức công bộ, nhưng nhận được ân huệ của bệ hạ, thần vốn là… cho Bệ hạ biết đối với kiến tạo đạo thần cũng không tinh thông.
Trước tiên Lý Ngư nói bản thân mình thấp kém, tiếp theo lại nói:
- Có điều thần bởi có cơ duyên này, tiếp xúc qua nhiều cao nhân kiến tạo, Mộc Diên kia xác thực là kỳ lạ, nhưng nếu cho tìm kiếm cao nhân, cho chế tạo, nếu có thể chế tạo ra tàu lượn như vậy cũng không khó. Tuy nhiên…
Lý Thế Dân hỏi:
- Tuy nhiên cái gì?
Lý Ngư nói:
- Tuy nhiên, để chế tạo ra đồ vật kia thì cần chất liệu, không phải dễ dàng như vậy. Kẻ xấu này chỉ có một chiếc, chỉ dùng vào lúc nguy cấp cứu người, có thể thấy được rất khó. Hơn nữa rõ ràng vật này cần phải mượn sức gió và khoảng cách cao thấp mới có thể hạ cánh, như ở trong thành rất khó sử dụng.
Thứ hai, đồ vật kia cất cánh và hạ cánh cũng không thể làm theo ý mình, nếu không bọn họ có thể điều khiển nó áp sát, cần gì mai phục thánh thượng trên miếu Long Vương, cũng không cần giả người kéo thuyền tới gần. Thứ ba, thần nghĩ không thể ỷ vào vật ấy, cũng khó phát sinh tác dụng.
Lý Thế Dân nghĩ nghĩ, thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Ngươi có công cứu giá, trẫm đã có định đoạt rồi, ngươi cứ về trước đi, miễn cho nước xâm nhập vào cơ thể, bị phong hàn.
Lý Ngư âm thầm mắng chửi, tâm bệnh của ngươi được giải tỏa, lúc này mới tỏ vẻ thân thiết, hừ hừ. Thế nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ kính cẩn nói:
- Thần vì bệ hạ, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ, một chút lạnh giá có tính là gì…
Những năm này y học chưa phát triển, bệnh phong hàn thật sự rất nguy hiểm đến tính mạng, Lý Thế Dân thản nhiên liếc mắt nhìn hắn nói:
- Đừng có cậy mạnh, mau, ban thưởng một chén canh gừng, lui ra đi!
Một đại thái giám bước vài bước về phía trước, làm động tác tay với Lý Ngư. Nếu Thiên Tử đã ban thưởng, vậy thì phải uống canh gừng trước rồi. Lúc này trên đại điện không có tiểu Hoàng Môn hầu hạ, phải để đại thái giám đi xử lý. Lớn cũng tốt, nhỏ cũng tốt, đây chẳng qua là ở trước mặt người ngoài, còn trước mặt Hoàng đế còn không phải là người sai khiến à?
Lý Ngư lui xuống, Lý Thế Dân thở dài, nhắm mắt dưỡng thần một lát, không mở mắt chỉ chậm rãi nói:
- Lời nói của Lý Ngư, ngươi thấy thế nào?
Đại thái giám bên cạnh nói:
- Nô tì điều tra tình hình của Lý Ngư rồi, hắn ở Lợi Châu, thật sự có danh xưng tiểu thần tiên, tinh thông thuật bói toán.
Lý Thế Dân gật đầu, đột nhiên nói:
- Không cố kỵ lòng dạ không đủ rộng lượng, sao lại so đo với một tiểu bối cơ chứ?
Đại thái giám kia cười theo, đây không phải là hắn có thể bình luận được, người ta chẳng những là trong hai mươi bốn công thần Lăng Yên các của bệ hạ, còn là cậu cả bệ hạ, nào dám lắm miệng.
Lý Thế Dân ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên cười nói;
- Lý Ngư này, do thương mà nhập đạo, trước tiên là vào Cổ xúy ti, sau vào công bộ, đều không phải sở trường, nhưng được cái chăm chỉ, chưa từng phạm sai lầm.
Lời này mang theo vài phần thưởng thức, lúc này cần phải nói xen vào, nếu không Hoàng đế người ta nói một mình không thú vị.
Đại thái giám lập tức nói:
- Không phải kỳ tài nhưng có thể thành việc. Đây là một viên phúc tướng của bệ hạ đó ạ.
Lý Thế Dân cười, suy nghĩ một chút nói:
- Trẫm làm chủ trì, có công tất thưởng, sai tất phạt. Lý Ngư có công cứu giá, không thể không thưởng. Người này kỳ thực vẫn tự do ở bên ngoài hai đồ văn võ, bảo hắn đi khoa cử chỉ sợ làm người khác khó chịu. Nhìn hắn thân thủ cũng không tệ lắm. Nghĩ chỉ…
Đại thái giám vội khom lưng xuống, dựng lỗ tai lên…