Chương 525: Không hẹn mà cùng.
Trên thực tế Lạc Dương tổng cộng đã trải qua hai mươi hai triều đại lập đô, lịch sử lập đô đã trên 1500 năm, được xưng là đô thành nổi tiếng nhất. Số chín này, không phải là chín triều chín đô mà ý nghĩa là lâu nhất.
Trong Đông đô phú của Lý Canh từng tán thưởng: Thượng dương biệt cung, đan phấn đa trạng, uyên ngõa lân thúy, hồng kiều điệp bắc. Hoành diên bách đổ, cao lượng thập trượng, xuất địa tiêu đồ, lâm lưu chướng dã.
Cung thành đông nam, bến tàu Cốc Lạc, Lý Ngư cũng chỉ đành nhìn về phía cung khuyết thành trì xa xa rồi gấp gáp đi về phía đông.
Lần này, hắn không đi thuyền, bởi vì đường xuống chút nữa đã không còn nguy hiểm, nhưng tốc độ vẫn không thể nhanh bằng cưỡi ngựa được. Hắn là Hành quân Tổng quản, đại đội nhân mã đi trước, hắn thân là du kỵ tướng quân, nếu đến chậm thì…
Được rồi! Nói thật ra, Lý Ngư căn bản biết Tề vương tạo phản không thành công, hắn sợ mình đến thì đã muộn. Lý Tích đi sau Vương Dương Minh lại đến nhanh hơn, nhanh gọn đánh hạ Tề vương, khiến y vuột mất thời cơ lập nhiều công huân. Nếu thành võ tướng, con đường thăng chức duy nhất của y ngoại trừ kinh nghiệm lý lịch ra thì chỉ có lập quân công mà thôi.
- Không hề có tin tức của Tề vương ư, không thể nào.
Trong khoang thuyền, Dương Thiên Diệp đầy vẻ không thể tin nói với người do tổ chức tử sĩ phái tới. Lúc này, Khoáng Lão Đại nhận lời cảm tạ của Lý Ngư, cũng nhận một thỏi ngân lượng trở về liền chen miệng nói:
- Điện hạ, tin tức bên Lạc Dương là đúng đó. Mới vừa rồi, ta đưa vị Lý tướng quân lên bờ, người mà quan phủ phái tới đón hắn có nói, sau khi Tề vương giương cờ tạo phản thì đã đóng Tề Châu, chỉ cần đăng cơ xưng đế ở Tề Châu, ngay cả một số châu huyện ngoài thành hoặc lân cận đều không có chút tin tức nào, thậm chí còn không biết ở Tề Châu có một vị hoàng đế mới.
Dương Thiên Diệp môi hơi run run:
- Sao…sao có thể thế được. Tề vương ngu xuẩn, bên cạnh hắn không có một người nào có kiến thức ư?
Nàng vốn muốn nói “túc trí đa mưu”, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy rất khó chịu, bèn sửa lại. Khoáng Lão đại nói:
- Lời điện hạ…giống với Lý tướng quân. Hắn cũng không tin nên đã hỏi, người trong quan phủ kia nói, Tề vương chỉ có bốn thân tín, đều giỏi vũ lực, ai nấy đều bách nhân địch, kiêu dũng thiện chiến, nhưng trên mặt mưu lược thì…khụ, nghe nói Tề vương sau có bái một vị quân sư, tuy nhiên nghe nói võ công của vị quân sư kia còn cao hơn bốn vị thủ hạ của hắn.
Dương Thiên Diệp đưa tay đỡ trán, cảm giác thất vọng tràn ngập.
Mặc Bạch Diệm suy nghĩ một chút, động viên nàng:
- Điện hạ, cái này với chúng ta là một tin tức xấu, nhưng cũng có thể là một tin tức tốt.
Dương Thiên Diệp nhìn lão, trong mắt lộ vẻ dò hỏi.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Tề vương dù ngu xuẩn, nhưng dầu gì còn hơn Tư Mã Trung không ăn thịt cháo kia, Tư Mã Trung có thể xưng đế, Tề vương vì sao không thể?
Dương Thiên Diệp nhăn hàng lông mày lại, nói:
- Ý Mặc sư là gì?
Mặc Bạch Diệm nói:
- Tề vương ngu xuẩn, người thiên hạ đều biết võ phu chỉ giỏi đấu đá. Như thế, nếu điện hạ giấu diếm thân phận thật đầu nhập vào hắn, còn sợ đại kế không thể nắm được trong tay ư? Có điện hạ chủ trì việc quân cơ, lại có kho báu Đại Tùy ta tuyển quân mua ngựa, thế lực tất sẽ mở rộng lớn.
Mà lấy danh nghĩa Tề vương phản Đường Hoàng, chư châu phủ quận thiên hạ chắc chắn sẽ hết lòng phản kháng. Đợi nghĩa quân chúng ta có quy mô, chẳng lẽ không thể…
Ánh mắt của Dương Thiên Diệp dần dần phát sáng lên:
- Đúng thế. Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Tề vương ngu dốt vô năng nhưng nếu lợi dụng được thì càng có lợi cho chúng ta!
Mặc Bạch Diệm mỉm cười nói:
- Đúng ạ.
Dương Thiên Diệp phấn khởi, dặn dò người ở Lạc Dương tiếp đón kia:
- Mau chóng chuẩn bị khoái mã, chúng ta đi đường bộ, lập tức tiến đến Tề Châu!
Người nọ lập tức ôm quyền vâng dạ đi ngay.
Rất nhanh, Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm dẫn theo năm sáu thị vệ rời khỏi bến tàu, đi đường bộ theo lộ trình giống như Lý Ngư.
Trên núi gần Tam Môn eo sông, trước một sơn động.
Nước suối trong khe chảy ra róc rách, rót thành một dòng chảy nhỏ, từ trong núi chảy xuống, một con kỳ nhông ở trong dòng nước suối trong suốt nhẹ nhàng nhúc nhích, vừa mới ngẩng đầu lên, một nhánh cây sắc nhọn đâm tới, bắt nó ra khỏi mặt nước.
Kỳ nhông chưa chết ngay, vẫn còn kêu lên vài tiếng.
Nhưng rất nhanh, một thanh đoản kiếm xuất hiện nhanh chóng biến nó thành thịt cá có thể ăn được.
Khoáng Tước Nhi dùng một mảnh lá cây dài rộng để thịt cá quay lại đống lửa bên cạnh cửa động, trên đống lửa đang nướng một con thiên nga trắng tỏa ra mùi thơm nồng đậm.
Nàng đang định nướng thịt cá kia, qua khóe mắt nhìn La Bá Đạo nằm trên mặt đất, hai mắt thẳng vào nhìn trời, ánh mắt không nhúc nhích thì giật mình kinh hãi.
Nàng vội để thịt cá xuống, đi tới đưa tay quơ quơ trước mắt y. La Bá Đạo mắt không hề chớp, Khoáng Tước Nhi căng thẳng thăm dò hơi thở của y, La Bá Đạo uể oải nói:
- Ta chưa chết…
Khoáng Tước Nhi thở phào nhẹ nhõm, lườm y một cái nói:
- Thương thế của ngươi dù không nhẹ nhưng chủ yếu là bị thương ở ngoài da, không phải chỗ yếu hại, thế mà lại như chết thế kia. Nam nhân đại trượng phu, cần gì phải như thế. Mà ngươi tuy là người buôn bán, nhìn rất cường tráng, sao gan lại nhỏ như thế chứ.
La Bá Đạo đau khổ:
- Ta không phải nhát gan, cũng không phải sợ chết. Ta…Ta mất túi đồ rồi
Y vô cùng đau đớn nói:
- Toàn bộ gia sản của ta, là tiền vốn ta muốn mở hãng xe ngựa ở Lạc Dương đã mất hết rồi.
Khoáng Tước Nhi khẽ a một tiếng, ngồi xuống bên y, nói:
- Nhiều tiền lắm à?
La Bá Đạo gật gật đầu, đau khổ như đứa trẻ:
- Ta vất vả lắm mới quyết định cải tà quy chính đấy, nhưng ông trời lại không cho ta đi đường này. Ông trời ơi, ông giỏi lắm, coi như ông lợi hại.
La Bá Đạo chỉ vào không trung, hung tợn nói:
- Đây là ngươi bức ta đấy! Lão tử sau này có thế nào cũng sẽ không theo thiên đạo, ai bảo ngươi không cho lão tử đường sống chứ, lão tử lên núi làm vương, làm lục lâm đại đạo.
Khoáng Tước Nhi giật mình:
- Ngươi…Ngươi nói cái gì, cải tà quy chính là sao, ngươi vốn từng làm gì?
La Bá Đạo liếc nhìn nàng một cái, chán nản nói:
- Tước Nhi cô nương, cô chớ sợ, ta sẽ không làm gì cô đâu. Chuyện cưỡng đoạt dân nữ, lão La ta không làm được. Ta vốn muốn cưới cô làm vợ, nhưng giờ…
Khoáng Tước Nhi vốn làm chuyện mua bán mất đầu như chơi, đâu thể gả cho người bình thường được, giờ nghe La Bá Đạo vừa nói như vậy, nàng không hề giật mình, mà đảo mắt, tò mò hỏi:
- Ngươi…thế rốt cuộc ngươi từng làm gì, nói cho ta nghe được không?
- Ôi, ta vốn là…là một đại đạo rất có tiền đồ…
- Đại đạo…có…tiền đồ?
- Đương nhiên, ta vốn là một trong Tứ đại khấu Lũng Tây đấy.
La Bá Đạo kiêu ngạo hất cằm lên, cách nói chuyển sang kể chuyện xưa:
- Đến một ngày, có người đầu nhập vào ta…
Y vẫn rất giảng đạo nghĩa đấy, đối với Hột Can Thừa Cơ, Dương Thiên Diệp, thậm chí sau đến Thái Tử, y đều che giấu thân phận này, bằng không câu chuyện hôm nay nếu lan truyền đi, rất có thể mang đến tai hoạ ngập đầu cho người ta. Mà những trải qua của Dương Thiên Diệp cũng không thể nói cho Khoáng Tước Nhi biết, cho nên, Khoáng Tước Nhi căn bản không biết nữ mã phỉ ngu xuẩn, dại trai, tự cho là đúng, tự cho là thông minh nữ trong miệng y lại chính là vị Công chúa điện hạ luôn lạnh lùng, cơ trí, túc trí đa mưu, chí hướng rộng lớn của mình.
- Đây chính là bi thảm cả đời của La Bá Đạo ta, sợ rồi đúng không?
Khoáng Tước Nhi nhìn y, không nói gì.
La Bá Đạo tự giễu:
- Cô đi đi, ta nói rồi, ta sẽ không cần sự thương hại của cô.
- Ơ…tiếp theo ngươi định làm gì?
- Còn thế nào nữa, ngoài đánh nhau, ta chẳng biết gì cả, ta muốn vào rừng làm thảo khấu tiếp.
- Vậy nếu bị quan phủ bắt được thì là mất đầu đúng không?
- Cô nghĩ ta sợ à?
- Nếu như vậy, ngươi có hứng thú làm cái khác không, ta đảm bảo, còn có tiền đồ hơn so với làm đại đạo mà ngươi đang kiêu ngạo đấy.
Khoáng Tước Nhi cô nương vỗ ngực, đầy bảo đảm với y.
La Bá Đạo nghi hoặc nhìn nàng:
- Làm gì?
Khoáng Tước Nhi nói:
- Ta vẫn không biết chủ nhân nhà ta có chịu thu nhận ngươi hay không nữa, giờ cũng không thể nói gì. Tóm lại…sẽ không hề kém so với làm đại đạo đâu, nhưng có tiền đồ hơn nhiều.
La Bá Đạo nhìn nàng, dần dần lộ ra tia hoảng sợ:
- Chẳng lẽ cô là nữ phi tặc? Hay nữ cường đạo?
- Nói đến thì cũng gần như thế, tuy nhiên người ta trộm là nước, khẩu vị lớn hơn ngươi đấy.
Nói xong, Khoáng Tước Nhi chỉ nhìn La Bá Đạo, cười tươi như hoa.