Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 526 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 526: Tin tức cố nhân.

Lý Ngư dọc theo kênh đào đi hướng đông, dốc sức muốn đuổi kịp thuyền binh rồi cùng nhau đồng hành. Nhưng đi đường bộ liên tục mãi vẫn chưa đến được bến tàu nào. Địa thế như này, rất nhiều địa phương đường bộ với đường sông tách biệt nhau.

Mà niên đại này, lại không có biển báo giao thông, đi đường chủ yếu là hỏi thăm, rất nhiều lão nông không biết, mà huyện này huyện kia cũng rất khó để nghe hiểu khẩu âm địa phương, vì thế Lý Ngư đã lạc đường.

Thực ra hắn cũng không hẳn là lạc đường, chỉ là dựa theo kế hoạch trước đó: Đi dọc theo kênh đào để tụ hợp với đoàn đội thì xem như đã lạc đường. Chờ khi hắn hỏi được đường tìm được đến bến tàu thì đã đến Lâm Thanh rồi.

Bởi vậy tiếp tục đi hướng bắc từ kênh đào sẽ là Đức Châu, chính là nơi Lý Tích quyết định hội hợp với chư quân. Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, xuống ngựa, dắt ngựa đi chậm rãi vào thành Lâm Thanh

Vừa vào thành, Lý Ngư liền phát hiện có gì đó bất thường, trên đường vô cùng hỗn loạn, nhưng không có một bóng người, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến.

Lý Ngư cảnh giác dừng bước, nhìn mọi nơi, bỗng nhiên thấy dưới nồi hấp to của một cửa hàng mì phở bên đường có lộ đôi giày, con ngựa của Lý Ngư thở hắt ra, đôi giày nhọn kia khẽ nhúc nhích rụt về sau một chút.

Hắn đi qua dùng yêu đao chĩa vào nồi hấp kia, quát:

- Đi ra!

Người trốn phía đó hét lên chói tai, một hán tử nhảy ra người buộc tạp dề màu trắng, màu vàng, à mà là màu cháo lòng chẳng phải vàng chẳng phải trắng, vóc dáng thấp lè tè, có hai cái ria chuột, nhưng nhìn cũng không gian quái, có điều mày chữ bát rõ ràng, cũng cụp theo chiều hai ria mép chuột, rất buồn cười.

Lý Ngư nhìn nhìn gã, hẳn là chưởng quỹ quán ăn này, bèn hỏi:

- Chủ quán, ta hỏi ngươi, thành Lâm Thanh này xảy ra chuyện gì thế, sao chẳng thấy một thương nhân nào, trên đường phố còn rất hỗn độn nữa, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?

Chưởng quỹ bán mì kia nhìn dáng vẻ đường xa mệt nhọc của hắn, lại nhìn cách ăn mặc đi xa, chưa cởi quân phục thì thoáng yên tâm hơn, lòng lại nổi lên tâm tư buôn bán, vội ân cần hỏi:

- Khách quan ngài muốn ăn hay là ở trọ ạ?

- Ta muốn ăn mì... Không phải, ta hỏi... Bỏ đi, ngươi có bánh bao không, cho ta mấy cái.

Lý Ngư bắt gặp tên này vẫn còn chưa hết hoảng sợ đột nhiên phát hiện không còn nguy hiểm lập tức nổi lên tâm tư buôn bán kiếm trác thì buồn cười. Nhưng dân đen luôn chú trọng buôn bán chẳng phải là vì làm ăn luôn khó khắn đó sao, nghĩ mà chua xót.

Dù sao hắn đi cả một chặng đường cũng thấy đói bụng rồi, bèn hỏi mua đồ ăn, cũng để người kia yên tâm.

Chưởng quỹ vui sướng:

- Khách quan muốn ăn bánh có nhân thịt hay loại không nhân ạ? Tiểu điếm chỉ có loại không nhân thôi.

Thời này, bánh bao và bánh mỳ chưa phân biệt rõ, nếu ngươi nói bánh bao, nhưng chưa chắc là loại bánh có nhân, ý chưởng quầy hỏi là như thế.

Lý Ngư lấy ra chút tiền buồn cười nói:

- Vậy đưa bánh không nhân ra đây, nói nhiều làm gì, cho vào túi để ta đi đường ăn.

Chưởng quỹ vội chạy đến sau bàn, nhấc nồi hấp lên lấy bánh, cười nịnh:

- Khách quan, bánh bao hết rồi, bánh hấp được không ạ?

Lý Ngư tức giận, túm lấy áo của gã, nhấc lên kéo gã từ sau nồi hấp ra:

- Họ Võ kia, ngươi cũng được đấy, ta hỏi ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chưởng quỹ nhỏ thó bị hắn xách lên, liên tục kêu:

- Ấy, sao khách quan lại biết ta họ Võ? Đừng đừng đừng, được được được, ta nói, khách quan chắc không biết…

- Khụ! Tề Vương điện hạ ở Tề Châu phái binh mã đến, dọc theo sông vơ vét thuyền, lương thảo, còn bắt tráng đinh, vừa mới vào thành Lâm Thanh, lại có một chi quan binh Hải Châu cũng từ một bên khác vào thành. Hai bên vừa đụng nhau là đánh…

May mắn Lâm Thanh là thành thị kênh đào, ông chủ họ Võ này thường xuyên giao tiếp với nhóm lữ khách từ nam đến bắc, tuy giọng quê khá nặng, nhưng Lý Ngư nghe vẫn hiểu sơ sơ.

Nghe được tình hình, hẳn là Tề vương trong thành Tề Châu đột nhiên nghĩ được kế, muốn ra ngoài tuyển quân mua ngựa đây, cho nên đã phái mấy đạo nhân mã, lấy Tề Châu làm trung tâm đi các nơi chung quanh.

Lâm Thanh ở phía nam, dọc theo kênh đào đi đường bộ đến chính là nơi bọn họ cướp đoạt. Tuy nhiên phía Lý Tích hành động cũng không chậm trễ, binh mã Hải Châu đã theo quân lệnh đi trước tới rồi, vừa lúc loạn quân của Tề vương đồng thời vào thành, một nam một bắc.

Kết quả có thể nghĩ được, Tề quân quân kỷ tan rã làm sao lợi hại bằng quân Đường nên dễ dàng bị đánh tan, quân Đường liền đuổi theo.

Địa điểm tập kết mà Lý Tích định ra là Đức Châu, cho nên quân Đường Hải Châu rời khỏi Lâm Thanh chắc sẽ không quay lại, họ sẽ tiếp tục đánh lén, sau đó đến địa điểm đóng quân ở Đức Châu.

Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Ngư liền buông Võ chưởng quỹ ra.

Võ chưởng quỹ sợ sệt liếc hắn một cái, hỏi:

- Khách quan, thế bánh hấp…

Lý Ngư tính toán hành trình đáp:

- Bớt nói nhiều đi, bánh hấp hay bánh rán đều được.

Chưởng quỹ vâng dạ lấy bánh hấp gói cho hắn.

Lý Ngư cũng không hỏi giá, lấy vấn miếng tiền đặt lên bàn, cầm túi bánh lên đi:

- Không phải trả lại.

Chưởng quỹ mừng rỡ, vội hô to:

- Đa tạ khách quan. Hầy, hôm nay đỏ thật, liên tiếp gặp được quý nhân rộng rãi, nhất định là vì hai vị huynh đệ cả người sáng lóe đã mang tới may mắn cho mình rồi.

Lý Ngư đem bánh hấp nhét vào túi treo ở đùi ngựa, buộc túi tiền, đang định trèo lên yên ngựa nghe câu nói đó lập tức tuột xuống, vọt tới bên chưởng quỹ, hỏi:

- Ngươi vừa nói gì, người nào cả người sáng lóe?

Chưởng quỹ thấy hắn như thế trong lòng lại thấp thỏm sợ sệt.

Lý Ngư nói:

- Đừng sợ, hai người kia là bạn tốt của ta, họ ở đâu?

Chưởng quỹ mới bớt lo lắng, lúng túng nói:

- Sau khi binh mã Tề vương vào thành nói muốn trưng lương trưng binh, kết quả ngay cả phụ nữ cũng bắt, chẳng biết đây là binh gì nữa. Sau có hai huynh đệ ở trong một tửu quán chạy đến, họ rất giống nhau, chắc là hai huynh đệ ruột.

Hai người đó đánh quan binh Tề vương, người của Tề vương nhiều, hai huynh đệ kia bèn cởi áo choàng ra, cả người sáng lóa, lão hủ chỉ nhìn một cái là mắt suýt mù đấy…

Nghe tới đây, Lý Ngư đã biết hai người kia là ai rồi, vội vàng hỏi:

- Vậy hai huynh đệ kia đi đâu rồi?

Chưởng quỹ đang hào hứng kể chợt bị cắt ngang thì ngẩn ra, một lúc mới đáp:

- Quan binh Hải Châu vào thành, đuổi quan binh Tề vương ra khỏi thành, hai huynh đệ đó cũng đến chỗ quán của lão hủ mua bánh hấp, nghe họ nói, lần này đi du học thiên hạ, khó gặp được chuyện thú vị như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Hai người tính lẻn vào thành Tề Châu, nói muốn cày huyệt gì gì đó…

- Hai tên ngốc này!

Lý Ngư lập tức hiểu ra, hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên lại đi "Du học thiên hạ" rồi, lúc này họ tới địa khu Tề Lỗ, vừa lúc gặp phải Tề vương tạo phản, hai tên ngốc này rất thích thú nên chủ động chạy tới trung tâm lốc xoáy: Đi thám hiểm trong thành Tề Châu.

Còn gì mà cày đình gì mà quét huyệt, nếu chẳng may thân bị vùi lấp trong thành Tề Châu thì sao.

- Không được, mình phải đuổi theo ngăn hai tên ngu xuẩn đó lại mới được.

Hai huynh đệ này dù võ công cao, nhưng một khi thân vùi trong doanh địch, vũ dũng cá nhân có tác dụng gì đâu. Lý Ngư có giao tình sâu sắc với họ, nào có thể trơ mắt nhìn họ đi vào đường chết. Về phần chạy tới Đức Châu tập kết, thiết lập quân công, so với cứu bạn tốt thì căn bản chẳng cần suy tính. Lý Ngư lập tức lên ngựa, giục ngựa giơ roi lao ra khỏi thành đi về hướng bắc.

Bình Luận (0)
Comment