Chương 528: Xúi giục.
Lý Ngư vừa mới ló đầu ra, chỉ thấy kiếm quang lóe sáng bổ vào đầu, sợ quá hắn vội rụt đầu lại, kiếm kia bổ vào tường, Lý Ngư giật mình toát cả mồ hôi hét:
- Ta là Lý Ngư!
- Không quản ngươi… A?
Lý Bá Hiên vừa bổ vào tường, đang muốn đâm thêm một kiếm nữa thì nghe thấy hắn nói, đột nhiên mở to mắt nhìn trong khoảnh khắc, một cánh tay Lý Bá Hiên bám vào đầu tường, cả người từ từ hạ xuống.
Hai tay Lý Ngư hơi dùng sức, nhảy lên đầu tường. Hắn không dám trực tiếp nhảy qua, tuy nói Lý Bá Hiên sẽ nhìn thấy hắn nhưng hắn sợ Lý Bá Hạo ở trong ngõ hẻm chưa biết tình hình, bất thình lình cho hắn một kiếm thì làm sao.
Lúc này quan binh đầu ngõ đã xông tới, thân hình Lý Bá Hạo nghiêng sang lưng áp vào vách tường, đề phòng hai bên.
Lý Bá Hiên vừa rơi xuống đất, kêu lên:
- Lý Ngư mau tới, xử mấy phản quân trước mặt chúng ta, rồi lại tìm chỗ khác nói chuyện.
Lý Ngư vội vàng nói:
- Khoan đã!
Hắn chắp tay nói với Đỗ Hành Mẫn đang mặt mày tái mét:
- Ta là Đồn vệ Du Kỵ tướng quân, nghe nói về túc hạ đã lâu, hiện có cơ hội gặp mặt, có thể nguyện đồng mưu đại sự không?
Lý Ngư không thể không nói nhanh, nếu chậm ai biết hai bên sẽ làm ra chuyện gì? Nếu bọn họ gây họa, cùng lắm thì phủi mông chạy lấy người, là con cháu của Lũng Tây Lý thị, Hoàng gia ít ra cũng nể chút mặt mũi, nhưng còn mình phải làm sao?
May mà Đỗ Binh Tào dưới trướng của Tề Vương cũng là một người thông minh, dĩ nhiên hiểu rõ ý của Lý Ngư.
Đồn vệ Du kỵ tướng quân? Đây chính là nhân vật thứ hai trong Đồn vệ, Đồn vệ đương nhiên là thân quân thiên tử, Bắc nha cấm quân, nói như vậy là triều đình phái tới hay sao?
Đỗ Hành Mẫn cũng là người quả quyết, lập tức hét lớn với hai bộ hạ:
- Ngừng tay!
Hai binh kia đều là thân tín của y, nghe vậy lập tức dừng tay, vẻ mặt bối rối.
Đỗ Hành Mẫn vội hỏi:
- Hai người hắn đều là tâm phúc của ta, tướng quân không cần lo lắng.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên cầm kiếm nhìn hai bên, kinh ngạc nói:
- Lý huynh, đây là người quen à?
Lý Ngư lườm họ, nhất thời cũng không rảnh để ba hoa, nhìn Đỗ Hành Mẫn hỏi:
- Túc hạ có nơi nào để nói chuyện không?
Đỗ Hành Mẫn vội vàng khoát tay nói:
- Đi theo ta!
...
Một con suối nước chảy cuồn cuộn trong suốt, nước bọt trắng xóa nở rộ trên mặt nước như đóa hoa bạch liên.
Lần đầu tiên Lý Ngư nhìn thấy lập tức nhận ra là Bác Đột Tuyền, tuy nhiên Đỗ Binh Tào nói đây là “Ba Cỗ Thủy” …
Ừ, Đúng là Ba Cổ.
Tên này thật sự đúng như cảnh, đơn giản trực tiếp, rất phóng khoáng như phong cách Sơn Đông.
Lý Ngư cũng không biết khi nào thì nó được sửa thành tên Bác Đột Tuyền, tạm thời kêu nó là “Ba Cổ Thủy” là được rồi.
Bên hồ có một đình nhỏ, đơn giản tao nhã.
Có một tách trà lớn, chén lớn bằng gốm, uống một ngụm trà, Lý Ngư khen:
- Trà ngon!
Đỗ Hành Mẫn nói:
- Trà là bình thường, nước ngon mà thôi.
Dứt lời y liếc mắt nhìn Lý Ngư nói:
- Tướng quân phụng mệnh triều đình lẻn vào Tề Châu à?
Lý Ngư có lòng xúi giục y, đương nhiên phải làm cho y tin tưởng, cho nên chỉ mìm cười nói:
- Bản tướng quân hiện tại là người dưới trướng Lý Tích đại tướng quân, là Hành quân tổng quản.
Đỗ Hành Mẫn vừa nghe vậy, cho rằng Lý Tích phái vào thành, a một tiếng nói:
- Hóa ra là Lý tổng quản?
Trong lòng nhận định hắn là do L ý Tích phải vào thành, đây cũng tương đương với đại biểu của triều đình rồi.
Đỗ Hành Mẫn thất kinh hỏi:
- Triều đình phải binh bộ thượng thư Lý Tích đại tướng quân phạt Tề Vương ạ? Vậy Lý Tích đại tướng quân đã tới Tề Châu rồi sao?
Lý Ngư nói:
- Lý đại tướng quân đã tới Đức Châu, ở đó chờ điều động binh mã tụ tập, còn bản tướng quân vào thành tìm hiểu tình huống. Ngươi cũng biết, Tề Vương là thân tử của bệ hạ, tuy rằng ngỗ nghịch nhưng bệ hạ vẫn hi vọng có thể giải quyết việc này trong êm thấm, miễn gây nên sinh linh đồ than.
Đỗ Hành Mẫn vội biểu trung thành nói:
- Lý tổng quản minh giám, hạ quan thẹn vì làm Bình Tào Tề Châu, chịu sự tiết chế của Tề Vương điện hạ, cũng không tự làm chủ được. Thế nhưng Tề Vương xưng đế, mưu nghịch như vậy hạ quan tuyệt không dám đi theo, chỉ có điều thân cô thế cô không làm được gì, đành để nước chảy bèo trôi. Nay Lý tổng quản tới đây, hạ quan nguyện đi theo, dốc sức vì triều đình.
- Bên trái là có nước suối nhiều nhất!
- Vì sao không phải ở giữa có nước suối lớn nhất?
- Nói nhảm! Cái này là do thiên địa, ông trời đâu thể theo ý thích của ngươi mà an bài?
- Lời này của ngươi thật là không có đạo lý. Ngươi…Y! Mau nhìn kia, bên phải càng lúc càng lớn.
Hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên đứng ở bên suối, giọng nói cực lớn.
Lý Ngư cau mày nói:
- Ra ngoài đi!
Thân là Lũng Tây Lý Thị có xuất thân cao quý nhưng hai huynh đệ không có một chút tôn nghiêm, bị Lý Ngư quát, hai người ngoan ngoãn đi sang bên cạnh, vừa đi vừa tranh luận:
- Ngươi xem, trong chốc lát ở giữa chẳng phải là lớn nhất?
- Haaaa… ha! Ha! Ngươi làm cha của ông trời đi, ngươi muốn cái gì được cái đó?
- Nếu ta là cha của ông trời, vậy cũng là cha của ngươi, vậy cha chúng ta làm sao đây? Nói chuyện với ngươi không biết cái gì, về nhà ta mách cha, cho ngươi chịu gia pháp!
- Đã lớn cả rồi, ngươi đâu còn nhỏ.
- Không vội không vội, chờ cha dùng hết gia pháp, ta trưởng thành cũng không muộn.
Hai huynh đệ đấu miệng đi xa, Lý Ngư mặt mày xám xịt nhìn về phía Đỗ Hành Mẫn nói:
- Hai vị nghĩa sĩ này là con cháu của Lý thị Lũng Tây, xưa này thích vui đùa.
Đỗ Hành Mẫn giật mình, gật đầu nói:
- Danh sĩ phong lưu, tự nhiên là phàm phu tục tử chúng ta khó có thể hiểu được.
Lý Ngư vội ho một tiếng nói:
- Bên trong thành Tề Châu, hiện tại tình hình thế nào, Đỗ Binh Tào có thể nói rõ không, nếu có thể được nhiều công lao, chỗ Lý đại tướng quân đã có bản tướng quân giải thích, bảo vệ ngươi không bị liên lụy mà còn có thể lập công.
Đỗ Hành Mẫn cười khổ một tiếng nói:
- Tình hình Tề Châu thật sự một lời khó nói hết. Nói cho đúng thì chẳng qua là một trò khôi hài mà thôi.
Lý Ngư lông mày nhíu lại nói:
- Một trò khôi hài?
Đỗ Hành Mẫn nói hết toàn bộ hành động hiếm thấy sau khi Tề Vương làm phản, cuối cùng nói:
- Bên người Tề Vương có một người, họ Hà tên Trọng Cơ, không biết ngọn ngành thế nào vừa đến đã được tin dùng, giữ chức quân sư. Tuy cũng là người luyện võ nhưng kiến thức bất phàm. Vì vậy Tề Vương rất nghe theo.
Lý Ngư vẫn chưa liên tưởng vị quân sư này với Hột Can Thừa Cơ, nghe Đỗ Hành Mẫn nói tình hình Tề Châu hỗn loạn, trong lòng hắn bỗng nảy sinh ra một ý tưởng táo bạo, dưới trướng Tề Vương chẳng qua là một đám ô hợp, tình hình như vậy chỉ cần giam giữ Tề Vương thì thế cục lập tức có thể xoay chuyển, đây chính là cơ hội khó có được.
Hắn cân nhắc hồi lâu, chậm rãi ngẩng lên nhìn Đỗ Hành Mẫn, nghiêm nghị nói:
- Nghe Đỗ Binh Tào nói, bản tướng quân nghĩ, muốn bình ổn loạn ở Tề Châu chì cần bắt được Tề Vương là đủ. Túc hạ là Tề Châu binh tào, có nguyện cộng sự với bản tướng quân trong việc này không? Một khi thành công, đó là kỳ công.
Đỗ Hành Mẫn giật mình nói:
- Bắt giữ Tề Vương?
Lý Ngư nói:
- Đúng vậy, chỉ cần bất ngờ nhảy vào Vương phủ, bắt Tề Vương lại, loạn ở Tề Châu tự bình. Theo như lời túc hạ nói, hiện giờ tình hình Tề Châu chỉ cần chúng ta vọt vào Vương phủ, chỉ sợ Tề Vương căn bản không kịp đề phòng, nhìn tình hình Tề Châu thậm chí những lính kia sẽ không hồi viện.
Đỗ Hành Mẫn nghe xong cũng động lòng, nhưng lại nghĩ một khi thất bại, chẳng những sẽ chết mà người nhà cũng khó có thể bảo toàn. Thế nhưng nghĩ lại lại muốn, mình thân là thuộc hạ của Tề Vương, Tề Vương mưu phản, mình lại chưa hề phản đối, một khi Lý Tích đại tướng quân đuổi tới, không giết thì cũng giam vào nhà lao, tất nhiên cả nhà sẽ bị lưu đầy, tại sao không buông tay đánh cược một lần?
Trong lòng cân nhắc hồi lâu, Đỗ Hành Mẫn mới nói:
- Lời nói của Lý tổng quản, không phải là không có lý. Tuy nhiên, hạ quản liên lạc với đồng đạo trước, xác minh lại tình hình trong phủ mới có thể đồng mưu đại sự cùng Lý tổng quản.
Lý Ngư nghe vậy cũng yên lòng, đó là một người làm việc ổn thỏa. Về phần y nói phải liên lạc đồng đạo, Lý Ngư không cần dặn dò, Đỗ Hành Mẫn còn khẩn trương hơn hắn, quả quyết sẽ không nói ra tình hình thực tế với người không nên nói.
Lý Ngư nói:
- Rất tốt! Tuy nhiên, sự tình khẩn cấp, đại quân Lý tích tướng quân sẽ mau chóng tới đây. Đỗ Binh Tào phải sớm đưa ra tính toán.
Đỗ Hành Mẫn đứng lên nói:
- Ta biết. Một khi có tin tức, tại hạ liên lạc với Lý tổng quản như thế nào, Lý tổng quản có nên tới nhà ta ở tạm không? Ở đó sẽ không ai tới quấy rầy đâu.
Mặc dù Lý Ngư không tin y sẽ báo tin cho Tề Vương, nhưng cẩn thận một chút sẽ không mắc phải sai lầm, bèn nói:
- Không cần, ta đã có chỗ ở trong thành. Đỗ Binh Tào có tin tức thì tới chỗ này ta sẽ biết được, cũng sẽ bắt được liên lạc với ngươi.
Đỗ Hành Mẫn nghe xong thất kinh, càng thêm nhận định Lý Ngư đã có chỗ ở trong thành, tâm tư càng kiên quyết hơn vội nghiêm nghị nói:
- Vậy hạ quan cáo từ, khi có tin tức lập tức báo cho tổng quản biết.
Đỗ Hành Mẫn vội rời đi, hai gã quân sĩ canh gác bên ngoài lập tức đi theo.
Lý Ngư vẫn ngồi ở trong đình, lẳng lặng nhìn suối, uống một ngụm trà nóng mới đứng dậy, từ từ ra đình. Đường uốn lượn trước mặt, ước chừng mười bước chính là ven đường, một thiếu nữ đầu đội nón trúc bán trà ở đó.
Lý Ngư đi qua, bỏ lại mấy đồng tiền lớn.
Cô nương bán trà nghiêng mắt nhìn hắn, sôi nổi nói:
- Quý nhân trả thừa tiền trà rồi ạ.
- Thưởng cho ngươi!
Cô nương bán trà vui vẻ, vội nói:
- Đa tạ quý nhân.
Rồi cất mấy đồng tiền lớn bỏ vào túi giữa tạo dề.
Lý Ngư cười nói:
- Cô nương tên là gì?
Cô nương bán trà cảnh giác nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nói:
- Nô nô tên là Tử Vi.
Lý Ngư ngẩn ra, phì cười:
- Tử Vi? Tử Vi cô nương sao không tới vờ hồ Đại Minh bán trà, nơi đó kinh doanh tốt hơn nhiều.
Cô nương bán trà ngẩn ngơ:
- Hồ Đại Minh? Đó là nơi nào?
Lý Ngư cũng ngẩn ra, chẳng lẽ thời đại này chưa có hồ Đại Minh? Lại nói:
- Vị quan viên vừa rồi ngươi có nhận ra không?
Cô bán trà lắc đầu nói:
- Ta có gặp lão gia kia vài lần, tuy nhiên nô nô cũng không biết tên họ của hắn.
Lý Ngư mặt giãn ra nói:
- Không sao, ngươi nhận ra hắn là được. Ta muốn hỏi cô nương, gần đây có dân cư cho thuê trọ không, ta muốn ở lại. Mỗi ngày cô nương bán trà ở đây, xin cô để ý giúp, khi nào người kia đến thì thông báo với ta một tiếng, ta trả mười văn tiền thù lao.
Gần đây cô nương bán trà cũng bị loạn binh trong thành làm cho cuộc sống khó khăn, cũng may khu vực này ít dân cư, thôn xóm xung quanh phần lớn đều là thân thích, tự tạo thành một hệ thống, du binh tán dũng cũng không tới nơi đây gây tai họa.
Lúc này vừa nghe có thể làm ăn được mà không phải là quý nhân để ý tới vẻ đẹp của bản thân mình, cô nương thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ cũng hơi có chút thất vọng, vội vã đáp:
- Được! Trong nhà nô cũng có phòng trống, có thể cho khách nghỉ trọ ạ!
Lý Ngư cười nói:
- Vậy còn không dẫn đường, chờ cái gì?
Cô nương khó xử, dường như không muốn bỏ việc bán hàng lại, nhưng Lý Ngư lại bỏ lại mấy đồng tiền lớn, cô nương vội đi trước dẫn đường.
Lý Ngư vội nhìn xung quanh, muốn gọi huynh đệ Lý thị trở về, tìm kiếm mãi suýt chút nữa tức điên thì thấy Lý Bá Hạo, y kéo ống quần, lội xuống suối trong, trong tay nhấc kiếm, đôi mắt mở to, nhìn bộ dạng như là muốn chém cá.
Mà Lý Bá Hiên đang ở bên đối diện, nhặt những tảng đá nện xuống nước, không cần hỏi, tên này cũng đang ném cá rồi.
- Đúng là đứa trẻ thiên tài chưa trưởng thành…
Lý Ngư dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời cũng hâm mộ người ta không tim không phổi. Thế nhưng, ai bảo người ta được đầu thai vào chỗ tốt chứ, bản lĩnh bậc này, thật là hâm mộ.