Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 529 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 529: Tin tưởng ta!.

Khi Đỗ Hành Mẫn rời khỏi “Ba Cổ Thủy”, bước chân thoải mái thêm vài phần, một cỗ nhiệt huyết sôi trào trong lòng.

Y nhìn thấy hi vọng, đã là người của triều đình, một khi làm thành đại sự không chỉ có thể tránh cho người nhà một kiếp nạn, hơn nữa còn có thể lập nhiều công lớn, tiền đồ vô lượng. Đương nhiên, còn phải khẩn trương mới được. Y không cho rằng Tề Vương có thể thành công nhưng chuyện này không có nghĩa bất kể người nào cũng có thể vuốt ve trước mặt Tề Vương. Y không thể điều động nhiều binh mã, nếu như hành động thất bại, chắc chắn sẽ bị Tề Vương trả thù khốc nhiệt, kết cục của bản thân và người nhà … khó mà tưởng tượng được.

- Người ta có thể dùng quá ít, tuy nói là tập kích bất ngờ vương phủ không cần quá nhiều người nhưng vẫn cần tìm trợ thủ đắc lực trợ giúp.

Đỗ Hành Mẫn suy nghĩ, nghĩ tới Thái tướng quân từng than ngắn thở dài ở trong ngõ.

Thái tướng quân tên là Thái Luân. Đúng vậy, trùng tên với Thái Luân người phát minh ra giấy. Tuy nhiên, lúc này người phát minh ra giấy Thái Luân còn chưa nổi tiếng. Cha mẹ Thái tướng quân căn bản chưa từng nghe nói về tên thái giám này, trùng tên với một tên thái giám chẳng có gì lạ.

Thái tướng quân chỉ là một kính xưng, tiêu chuẩn của hắn đương nhiên không xứng với cấp bậc tướng quân, thực ra chỉ là một vị Chấp kích trưởng, nhưng dưới trướng ít nhất có mười lăm người, không sợ trong đó có người không trung thành và tận tâm, độ tin cậy hơn phân nửa. Bởi vì quan quân thời đại này cùng với thuộc hạ ít bị giáng chức điều động, trừ phi là lên chức. Bởi vậy tướng tá và sĩ tốt hầu như vừa nhập ngũ đã xác định quan hệ, từ đó không thay đổi, vì vậy nếu thật sự có nội bộ lục đục, không nghe lệnh, qua thời gian dài được hắn rèn luyện, tự kiêu tự đại ương bướng không chịu khuất phục dần dần cũng sẽ bị hắn khuất phục.

Đỗ Hành Mẫn đã quyết định, lập tức đi tìm Thái Luân.

Đỗ Hành Mẫn đã quyết định, thậm chí chuẩn bị khiêu chiến khi Thái Luân trở mặt, ai ngờ Thái Luân còn tích cực hơn y.

Y là người ngoài, đảm nhiệm Binh Tào Tề Châu. Chấp kích trưởng Thái Luân là người địa phương, cả nhà già trẻ thậm chí toàn tộc đều ở người Tề Châu. Đỗ Hành Mẫn Binh Tào không trực tiếp mang binh đánh giặc nhưng Chấp Kích Trưởng thì không như vậy. Bởi vậy khi đại quân triều đình vừa tới, Thái Luân nhất định phải ra trận. Sau đó chống cự thiên binh, tội danh mưu nghịch thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa, một khi Tề Vương thất bại, chẳng những Thái Luân phải đầu một nơi thân một nẻo mà toàn cả gia tộc đều phải chịu liên lụy, hắn cũng đã tuyệt lộ, lúc này Đỗ Binh Tào tới nói đạo lý với hắn, nói đã liên lạc với người của triều đình, đối với Thái Luân mà nói khác nào người đang ngâm nước lâu mà vớ được cây gỗ.

- Được, khi nào động thủ, Thái mỗ toàn lực phối hợp! Thủ hạ của ta ít nhất có tám người, tuyệt đối đáng tin. Có ba bốn huynh đệ có tập võ nghệ, ta cũng gọi đến!

Thái Luân xoa tay, hận không thể lập tức động thủ.

Đỗ Hành Mẫn vội vàng trấn an:

- Đừng gấp, càng vào thời điểm này càng phải bình tĩnh, cẩn thận. Ngươi chọn binh sĩ tuyệt đối có thể tin được, hơn nữa ngươi liên hệ với bốn huynh đệ kia sau đó đợi tin tức của ta.

Thái Luân vội la lên:

- Tên lửa phóng rồi, còn chờ cái gì?

Đỗ Binh Tào nói:

- Đợi ta đi tìm hiểu phủ Tề Vương một phen, ít nhất thăm dò các tình huống canh gác, biết người biết ta mới có thể thành công được.

- Nhanh đi đi, nhanh đi đi! Ngươi nhanh đi! Ta thì gọi mấy huynh đệ tới trong quân.

Thái Luân vội rời đi, Đỗ Binh Tào nhìn Thái Luân tích cực một cách lạ thường, tròng lòng càng kiên định, đi thẳng về phía phủ Tề Vương… Ồ! Hiện tại nói là đi tới hoàng cung mới đúng. Trong Tề hoàng cung, giờ phút này Thác Nam Vương Tảm Quân Mô vừa đi mộ binh ở Lâm Thanh về đang báo cáo việc quân cơ với Tề Vương:

- Binh mã triều đình đến Lâm Thanh, thần đã vội ứng chiến, tổn thất không nhỏ, thần vội trở về để bẩm báo bệ hạ, binh mã triều đình sau đó đuổi sát tới Đức Châu thì dừng lại, xem ra là chờ tập kết binh mã.

Tề Vương kin hãi, vội hỏi:

- Triều đình tới đây bao nhiêu binh mã, ai cầm binh?

Tảm Quân Mô nói:

- Đến đây bao nhiêu binh mã thần tạm thời chưa tra ra được. Tuy nhiên quân tiên phong giao chiến với thần có một trăm ngàn quân, tiền quân, hậu quân, tả quân, hữu quân, trung quân, tiên phong… đánh giá như vậy đại quân triều đình ít nhất phải có sáu mươi đến bảy mươi vạn…

Tề Vương đặt mông ngồi với ghế rồng, sợ hãi không dám thở.

Tảm Quân Mô nói:

- Thần còn nghe được, lần này đại tướng cầm binh là trung thư môn hạ Tam phẩm, Tư Không, Thái tử thái sư, binh bộ thượng thư Lý Tích.

- Là Lý Tích ư?

Tề Vương càng luống cuống nói:

- Phụ hoàng … xem ra đã thực sự nổi giận rồi.

Quân sư Hột Can Thừa Cơ nghe xong, lập trức trừng to mắt, thầm nghĩ:

- Giời ạ! Ngươi nói cái gì? Lẽ nào ngươi vốn tưởng rằng ngươi tự lập đế, cha ngươi sẽ không nổi giận lôi đình sao? Mẹ nó! Ngươi đừng bẫy người như thế có được không? Đây là mưu phản! Là quốc sự! Ngươi cho rằng đây là chuyện nhỏ con trai khiêu chiến với cha mình sao?

Thác Tây Vương Yến Hoằng Tín biến sắc nói:

- Sáy bảy mươi vạn đại quân? Tề Châu ta tường thành thấp bé, làm sao chống đỡ? Bệ hạ, không bằng bắt dân chúng trong thành, chúng ta vào Đậu Tử Cương làm đạo tặc, thần đã tới nơi đó du lãm qua, núi cao rừng rậm, cực dễ ẩn náu, tuy đại quân triều đình có nhiều nhưng nhất thời không làm gì được chúng ta đâu.

Hột Can Thừa Cơ cắn chặt hàm răng, trước mặt từng đợt biến thành màu đen.

Nghe nói có một số người có tính tình rất nóng, có thể bị người khác làm cho tức chết. Hột Can Thừa Cơ vốn không tin, nhưng hiện tại gã đã tin có điều này.

Thế này cũng không có gì, Yến Hoằng Tín định kéo cả đội quân lên núi đánh du kích, chỉ số thông minh của hai bên thật sự giống như một đường thẳng, gã muốn giảng đạo lý cũng không biết nên làm thế nào!

- Lên núi à?

Tề Vương ý động, sờ sờ cằm, chăm chú suy nghĩ xem khả thi không.

Lúc này một gã quân sĩ chạy vào, lớn tiếng bẩm báo:

- Bệ hạ, ngoài thành…

Tề Vương rùng mình nói:

- Đại quân Lý Tích tới rồi ư?

Quân sĩ kia ngẩn ra nói:

- Lý Tích? Cái gì Lý Tích?

Âm Hoằng Trí vội chen nói:

- Ngoài thành thế nào?

Quân sĩ kia lấy lại bình tĩnh nói:

- Ngoài thành có bảy tám Thái Hành tráng sĩ, nói là nghe nói bệ hạ lập quốc, đặc biệt tới góp sức!

Thác Bắc Vương Lương Mãnh Bưu mừng rỡ nói:

- Bệ hạ, thiên hạ quy tâm…! Có Thái Hành tráng sĩ tới góp sức, tin tức truyền đến, hào kiệt các nơi sẽ tới nhiều, nghiệp lớn của bệ hạ có thể thành rồi!

T ề Vương cũng vui vẻ, không dám tin nói:

- Có người chủ động đầu nhập vào… trẫm? Ha ha, hiện tại bọn họ ở đâu?

Tề Vương giống như được uống thuốc trợ tim, tuy chỉ có ít ỏi mấy người nhưng theo hắn, đây là dân tâm dân ý, có nhóm đầu tiên dĩ nhiên có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba, rất nhanh hắn sẽ có binh hùng tướng mạnh, chống đỡ được sáu bảy mươi vạn đại quân.

Quân sĩ đáp:

- Hiện đã bắt mấy vị Thái Hành tráng sĩ tới bên ngoài cửa cung đợi mệnh rồi ạ.

Tề Vương sẵng giọng:

- Buồn cười, đã đến sẵn sàng góp sức sao có thể vô lễ như vậy. Mau! Mau mau mau! Mởi rộng cửa, trẫm muốn đích thân nghênh đón.

Hột Can Thừa Cơ thật sự không nhịn được, vội hỏi:

- Bệ hạ, hay là vẫn nên cẩn thận thì hơn. Có thể là gian tế của triều đình.

Tề Vương vừa nghe lão đại không hài lòng, tuy nhiên người ta đã nhắc nhở, thì thật sự phải đề phòng, đành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ, nhưng vẫn muốn tự mình tiếp kiến.

Rất nhanh, phủ Tề Vương mở rộng cửa, Đại Tề Hoàng đế bệ hạ dẫn Tứ thiên vương Thác đông, Thác tây, Thác nam, Thác bắc, còn có quân sư của hắn Hột Can Thừa Cơ, trùng trùng điệp điệp ra "Ngọ môn".

Lúc này Đỗ Binh Tào vừa vào tới ngọ môn, từ xa đã thấy Tề Vương lĩnh người đi tới, vội tránh qua một bên, bên kia không hề để ý tới y, y vội lặng yên đi sang hành lang. Y tới đây chỉ muốn nhìn động tĩnh của Vương phủ, nhìn tình hình bố trí binh mã ở các nơi.

Vương phủ mở rộng cửa, ngoài cửa Dương Thiên Diệp một thân nam trang, trên mặt bôi nước thay đổi màu sắc, trên môi lại rán râu ngắn, cùng Mặc Bạch Diệm và bảy tám người dắt ngựa đứng ở nơi đó, trước phủ có một đội quan binh cầm thương đề phòng.

Lúc này Tề vương dẫn người đi ra đón, đôi mắt đẹp Dương Thiên Diệp chợt lóe lên, nhìn hắn một thân long bào hiểu được đây là Tề Vương, vội tiến lên hai bước, ôm quyền nói:

- Dương Bách Diệp người Thái Hành, bái kiến…

Nàng vừa nói tới đây đã nhìn thấy một người đứng cạnh Tề Vương, râu quai nón, vẻ mặt vô tình nhưng bộ dáng kia cực kỳ quen thuộc - Hột Can Thừa Cơ?

Hột Can Thừa Cơ nhìn thấy Dương Thiên Diệp cũng lộ vẻ mặt kinh hãi, sao lại là nàng ta?

Dương Thiên Diệp chỉ vào Hột Can Thừa Cơ, kinh ngạc nói:

- Ngươi…Ngươi thế nào…

Hột Can Thừa Cơ cũng không muốn nàng nói ra tên mình trước mặt mọi người, cái tên “Hột Can Thừa Cơ” trong công văn hải bộ đã “mai danh ẩn tích” mấy năm qua, dần dần không có người nào nhắc đến! Nếu lúc này nói tên của gã, có thể mấy năm sau này Hột Can Thừa Cơ sẽ trở thành đối tượng trọng điểm truy nã của quan phủ.

Hột Can Thừa Cơ lập tức tiền lên phía trước, vẻ mặt vui mừng nói:

- Dương hiền đệ, hóa ra là đệ! Ta còn tưởng Thái Hành tráng sĩ nào, ha ha ha, tám trăm dặm Thái Hành, tráng sĩ hạng nhất, tất nhiên không phải đệ thì là ai!

Tề Vương ngạc nhiên nói:

- Quân sư, ngươi biết vị tráng sĩ này à?

Hột Can Thừa Cơ vội nói:

- Biết! Biết! Hà mỗ và Dương huynh đệ là anh em kết nghĩa. Dương huynh đệ nhân phẩm tuấn nhã, nam sinh nữ tướng, lại có công phu rất cao. Đứng đầu Thái hành cho nên được mệnh danh là Thái Hành ngọc diện tiểu Phi Long, hai chúng ta năm đó có đọ sức võ nghệ, bất phân thắng bại, thông cảm lẫn nhau nên kết bái huynh đệ.

Từ biệt cũng đã nhiều năm, không nghĩ lại gặp ở chỗ này.

Tuy Dương Thiên Diệp giả trang nhưng mặt mày vẫn vô cùng tinh xảo. Đám người Tề Vương và Âm Hoằng Tín vốn hơi tò mò, nghe gã nói thế lập tức hiểu được. Thiên hạ to lớn, nam sinh nữ tướng đương nhiên là có, mà vả lại qua cách của tướng thuật thì nam sinh nữ tướng lá chủ phú quý.

Người phú quý như vậy mà tới đây, há không nói rõ mình có thể cho hắn phần phú quý ư? Vậy chẳng phải nói đại nghiệp tạo phản của mình có thể thành công? Tề Vương mừng rỡ, đang đề phòng đứng giữa đám quân sĩ bèn tiến lên nói:

- Thì ra là Dương tráng sĩ có quen biết với quân sư của trẫm, vậy không thể tốt hơn. Tráng sĩ đến đầu nhập, Trẫm thật rất vui mừng, Đại Tề ta cầu tài như khát, tráng sĩ tới đây Trẫm nhất định sẽ không phụ lòng. Đến đây, ta dẫn ngươi…

Tề Vương vui sướng đưa Dương Thiên Diệp đi gặp mấy đại tướng. Âm Hoằng Trí cười nói:

- Bệ hạ, chúng ta vẫn nên mời Dương tráng dĩ vào trong cung, rồi thiết yến được không ạ?

- Được được, chúng ta tiến cung!

Tề Vương dẫn đám người Dương Thiên Diệp hồi phủ, Hột Can Thừa Cơ cố ý kéo Dương Thiên Diệp ra phía sau lớn tiếng nói:

- Hiền đệ, từ biệt ở Thái Hành nhiều năm, mấy năm nay ngươi ở đâu, ta đã lâu không thấy tin tức của ngươi rồi.

Chợt hạ giọng nói nhỏ:

- Ngươi tới đây làm gì? Ta cho ngươi biết, Tề Vương tạo phản, khó có khả năng thành công đấy!

Dương Thiên Diệp nghĩ gã sợ Tề Vương bị mình ảnh hưởng, không tin cười lạnh nói:

- Thật sao? Vậy sao ngươi ở đây làm quân sư?

- Ta là bị người ta lừa đấy! Là tên Tô Hữu Đạo chết tiệt kia! Nếu ngươi có cơ hội thì hãy đưa ta đi! Ta đã từng tạo phản rồi, ta có kiến thức, ta cho ngươi biết, mặt trời mọc hướng tây là không thể. Tề Vương tạo phản tuyệt đối không thể thành công. Hãy tin ta, không sai đâu!

Bình Luận (0)
Comment