Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 544 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 544: Đánh cược một lần cuối cùng

Thiết kỵ lọc cọc, một hàng khoái mã vào Trường An.

Thoạt nhìn là một đội thị vệ Hoàng thành, tuy nhiên một đám phong trần mệt mỏi dường như đã đi một chặng đường rất dài.

Rất nhanh đoàn người đã đến trước Hoàng thành, có công hàm do chính tay Lý Tích Đại tướng quân viết tin tức nhanh chóng đưa tới trong cung. Lý Thế Dân đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương xem xong tấu chương của Lý Tích, sắc mặt biến hóa, lập tức chỉ bảo truyền gặp. Khi đoàn người kia tới ngự thư phòng, Lý Thế Dân đã cho tả hữu lui xuống, trong viện ngoại trừ thị vệ đội viễn trình đến thì không có ai khác. Đương nhiên, thiên tử tất có bí vệ, chỉ là không biết họ ẩn náu ở chỗ nào mà thôi, có bao nhiêu người, ngay cả tùy tùng thân cận Hoàng đế cũng không biết, nên càng không một ai biết.

Hột Can Thừa Cơ bị dẫn tới ngự tiền, vì che dấu tai mắt người khác, gã cũng mặc trang phục cấm quân thị vệ, nhưng chân tay đều bị trói bằng gân trâu. Hột Can Thừa Cơ cũng là lưu manh, đã quyết định đầu hàng thì làm triệt để, thú nhận hết toàn bộ ở trước mặt Lý Tích một lần. Ở trước mặt Lý Tích, gã nói toàn bộ, Lý Tích nghe xong biết sự tình trọng đại, lập tức tiếp nhận đám người Tề vương lệnh Lý Ngư mang Hột Can Thừa Cơ, ngày đêm kiêm trình chạy đến kinh thành. May mắn kỹ thuật cưỡi ngựa của Hột Can Thừa Cơ siêu đẳng, tay chân bị trói lại chạy ròng rã trên đường nhưng không hề bị mệt.

Đương nhiên, về chuyện Dương Thiên Diệp Hột Can Thừa Cơ không hề nhắc đến một từ. Vị nhân huynh này vẫn còn lương tâm, hơn nữa, gã muốn nhắc đến cũng không được, vì bên cạnh còn có Lý Ngư đang giương giương mắt hổ, nếu thật sự bán đứng Dương Thiên Diệp, trời mới biết hắn sẽ làm những gì.

Lý Thế Dân trước đó đã xem tấu chương của Lý Tích, dĩ nhiên mơ hồ đã biết chuyện đã xảy ra, lại nghe Hột Can Thừa Cơ kể lại tỉ mỉ khuôn mặt thật sự rất khó coi.

Ngũ nhi tử tạo phản, con lớn nhất đang mài đao soàn soạt chuẩn bị tạo phản, Lý Thế Dân quá đau lòng.

Đó đều là cốt nhục của y, nhưng lại mưu kế với y, ai mà chịu đựng cho nổi. Lý Thế Dân chậm rãi gật gật đầu, nói:

- Lý Ngư, ngươi đã có công với nước! Hột Can Thừa Cơ, ngươi từ lúc đi theo Lý Hiếu Thường làm phản tới nay dấu vết rõ ràng, muôn lần chết không chuộc tội được. Nhưng lúc này tin tức ngươi cung khai lại có công lớn, trẫm tất thưởng cho người có công. Ngươi cứ lui xuống đi, tạm do Lý Ngư trông giữ, đợi vụ án này chấm dứt, trẫm sẽ trả công đạo cho ngươi.

Hột Can Thừa Cơ yên lòng, vội vàng lễ bái tạ ơn. Từ năm xưa đi theo Lý Hiếu Thường mưu phản, cho đến ngày nay, vị nhân huynh này rốt cuộc được tẩy trắng, về sau có thể đường đường chính chính lấy tên chính để gặp người rồi. Để Lý Ngư quay về Đồn vệ, cũng tạm thời đem Hột Can Thừa Cơ giam giữ tại một nơi bí mật, Lý Thế Dân một mình ở trong ngự thư phòng ngồi hồi lâu, mới thấp giọng nói:

- Truyền dụ, gọi Tư Đồ Trưởng Tôn Vô Kỵ, Tư Không Phòng Huyền Linh, Đặc Tiến Tiêu Vũ, Hữu Võ Hầu đại tướng Quân Uất Trì Cung, Hữu Lân Quân Đại tướng quân Trình Giảo Kim, bắc Nha lục quân Đại tướng quân Chử Long Tướng, tấn kiến!

Mưa gió nổi lên, Hầu Quân Tập đang muốn đi liên hệ Tô Hữu Đạo để bày kế mưu phản đột nhiên nghe thấy tin tức, lập tức hủy bỏ hành động, sai người toàn lực tìm hiểu tin tức.

Rất nhanh, theo từng mục an bài và bổ nhiệm đi ra, quả tim Tô Hữu Đạo thả lỏng xuống.

Hết thảy tất cả, đều là nhằm vào vị Tề vương tạo phản kia.

Tề vương sắp bị giải đến kinh thành rồi, Hoàng đế đã đại động can qua như thế, hiển nhiên là phải dùng quân uy chấn nhiếp đám đạo chích. Có điều cũng bởi thế, lực lượng cảnh giới trong kinh thành đã tăng cường trên diện rộng, lúc này xuất động thì đúng là ngu xuẩn.

Tô Hữu Đạo cũng đành phải nén xuống tạm thời ẩn nhẫn.

Vì Tề vương vừa đến, kinh thành lập tức gióng trống khua chiêng mà chuẩn bị. Nhưng toàn bộ thiên hạ kỳ thật chịu ảnh hưởng cũng không lớn, buồn cười chính là, sự việc Tề vương mưu phản rất nhiều dân chúng thậm chí quan viên địa phương còn hoàn toàn không hay biết.

Bắc địa còn đỡ, Trường Nam địa khu phía nam với địa khu tây bắc rất nhiều địa phương quả thật hoàn toàn không rõ tình hình. Bởi vì chuyện của Tề vương chưa kịp lan truyền ra thì đã bị một loại phương thực buồn cười mà kết thúc.

Đại Đường đế quốc khổng lồ vẫn vận chuyển đâu vào đấy như trước.

Chính trị, kinh tế, dân sinh, văn hóa... toàn bộ phương diện.

Tỷ như... Thái tuyển!

Thái tuyển chính là tuyển tú.

Đường triều tuyển tú, bắt đầu từ thời Huyền Tông, công khanh bách quan phụ trách đi dân gian lựa chọn mỹ nữ được gọi là “Hoa điểu sứ”, trước đó cũng không có cái tên thống nhất, dân gian gọi là Tuyển tú sứ”.

Tuyển tú sứ xuất kinh, quan phủ liền hạ lệnh cấm hôn, thời điểm Tuyển tú sứ đi dân gian, dân gian không được kết hôn, để tránh có chọn trúng đã thành thân, hoặc là đang chọn trúng lại thành thân, sẽ phát sinh rất nhiều chuyện dây dưa không rõ.

Tuyển tú năm nay kỳ thật đã bắt đầu từ lúc Hoàng đế đến Bồ Châu tuần tra, lúc này đã hoàn thành việc tuyển tú, tú nữ được lựa chọn đã đến thời điểm phải vào kinh, tú nữ các nơi thiên hạ lúc này đều đang thu dọn hành trang chuẩn bị đi tới kinh thành.

Kinh Châu, thứ nữ Hoa Cô của Võ Sĩ Ước cũng được tuyển làm tú nữ, sắp sửa vào cung rồi.

Con người bình thường hay nghĩ, tú nữ vào cung, tiền đồ ngày sau như nào đều phải xem cơ duyên cá nhân người đó ra sao, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của hoàng đế, được Hoàng đế sủng ái, liền có thể bay lên đầu cành.

Mà trên thực tế, bọn họ nghĩ quá đơn giản. Kỳ thật trước khi tú nữ vào cung, giai cấp cơ bản đã xác định.

Đầu tiên, tú nữ có thể vào cung vốn không có người xấu, cố nhiên chưa chắc thiên tư quốc sắc, nhưng dung mạo thanh tú xinh đẹp là điều kiện cơ bản. Mà đồng dạng thỏa mãn điều kiện tiên quyết và điều kiện cơ bản này, con gái nhà quan lại cho dù hoàng đế cũng đối đãi không giống như con gái nhà dân bình thường. Hơn nữa cô gái xuất thân nhà quan lại gia tộc đều có con đường quan hệ vận tác, các nàng có cơ hội tiếp xúc với hoàng đế nhiều hơn người khác, cho nên một khi vào cung, hoặc nhiều hoặc ít đều đã có một danh phận phi tần. Về phần dân nữ bình thường mới thật sự là cơ hội xa vời, cho dù bản thân có quốc sắc thiên hương.

Con gái của Võ Đô đốc gia một khi vào cung bước khởi đầu dĩ nhiên không thấp.

Huống chi, Hoa Cô nay đã mười ba, đang thời kỳ trổ mã cực kỳ xinh đẹp.

Võ Sĩ Ước và phu nhân cũng biết, con gái của mình lần này được chọn làm tú nữ tiền đồ nhất định không thấp, chỉ cần Võ gia không đổ, con gái mình sớm muộn gì cũng có thể tranh được một thân phận phi tần nào đó, bởi vậy cũng hết sức chuẩn bị để nàng vào cung.

Đậu khấu mười ba, thướt tha thiếu nữ, đối với phu quân tương lai đều từng có rất nhiều mơ mộng.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nàng không cần đi đoán người nọ là cao là thấp, là béo là gầy, là quan nhân hay là kẻ sĩ rồi, cả đời nàng chỉ hầu hạ một người đàn ông, đó là Hoàng đế.

Hoàng đế năm nay vừa mới bốn mươi tuổi!

Hoa Cô nâng má, nhìn dung nhan qua tấm kính mờ, cố gắng nghĩ xem hình tượng người nam nhân mình sắp sửa chung chăn chung gối trông như thế nào, nhưng tưởng tượng hồi lâu, trong đầu lay động chỉ có mũ miện và long bào Hoàng đế, thật sự không tưởng tượng ra hình dáng như nào.

Hoàng đế, cái thân phận này, thật sự là quá mức chói mắt, khiến người ta căn bản không thể coi hắn là một người bình thường để đối đãi, thân phận của hắn, rất dễ dàng khiến người ta không để ý mặt khác của hắn. Điều này đối với bất kỳ người nào mà nói, đều gần như thành một loại phản ứng theo bản năng.

Tựa như... mỗi khi nhớ tới thủ khúc của Quỷ tử tiến thôn kia, bất kể nó xứng với hình ảnh gì, tưởng tượng trong đầu ngươi vĩnh viễn là cảnh tượng một đám quỷ tử binh đáng khinh cầm tam bát đại cái lưỡi lê lén lút, thò đầu ra nhìn vào thôn.

- Ôi, Hoàng đế, Hoàng đế có nhiều nữ nhân, rất rất nhiều, ngài ấy sẽ chú ý đến mình không?

Nhìn vẻ mặt trong kính là gương mặt trắng mịn, đôi mắt to tròn quyến rũ xinh đẹp híp lại. Nàng cong ngón tay búng nhẹ lên má mình, mỉm cười hài lòng…

- Ta đánh chết ngươi!

Trong trạch viện phường Lý Đạo, một người dáng vẻ viên ngoại tức giận hổn hển cầm một trượng đánh một thiếu nữ áo lục, bên cạnh một vị phụ nhân và một lão quản gia liên tục nhào tới ôm lấy ngăn ông ta lại.

- Không được lão gia, ngày mai phải vào kinh thành rồi, nếu ông đánh con bị thương, thì ăn nói với quan phủ thế nào.

- Để nó vào cung, nhà chúng ta cũng xong rồi.

Viên ngoại kia vứt cây gậy đi, vô cùng đau đớn, nước mắt tuôn đầy mặt:

- Đứa con gái bất hiếu, con hại cả nhà ta rồi. Vốn Quách gia ta còn có hy vọng xoay người, ai mà biết con…con lại tư thông với người ta, còn có bầu, giờ con vào cung, sẽ là tội khi quân, nhà chúng ta xong rồi.

Viên ngoại dậm chân khóc lớn.

Thiếu nữ áo lục kia cũng khóc nức nở, không dám cãi lại.

Cách một bức tường, chính là chỗ ở của Dương Thiên Diệp.

Dương Thiên Diệp đang cùng Mặc Bạch Diệm đi lại trong viện.

- Lát xử lý tòa nhà này đi.

- Lão nô hiểu. Tuy nói La Bá Đạo và Khoáng Tước Nhi đều là người có thể tín nhiệm, nhưng chúng ta làm việc vẫn nên cẩn thận. Nếu họ đã biết chỗ này, nơi này không thể giữ lại nữa.

- Ừ, Mặc sư luôn luôn cẩn thận, ta rất tin tưởng.

Dương Thiên Diệp khen ngợi gật đầu, chợt nghe bên hàng xóm có tiếng mắng chửi.

Nàng dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.

Hoá ra, bên cạnh là một hộ thương, viên ngoại kia bởi phạm pháp hàng giả và trốn thuế mà bị quan phủ trừng trị. Triều đình tuyển tú, nhân viên có bốn loại lai lịch: Một loại là con nhà quan lại, loại này trên cơ bản vào cung, nhất định sẽ có một chức vị phi tần.

Loại thứ hai chính là đàng hoàng, con gái nhà dân đàng hoàng cũng không không có cơ hội, nhưng có thể dựa vào tư sắc và cơ duyên cầu mong được Hoàng đế phát hiện, chú ý.

Loại thứ ba là con gái nhà bần hàn, mục đích tiến cung là để có miếng cơm ăn, loại này trên cơ bản cũng chưa nói tới có tư sắc cỡ nào, vào cung chỉ để làm những công việc cực khổ thôi.

Loại thứ tư còn lại là nhà có tội, loại này có lẽ là quan lại, có lẽ là thân sĩ, có lẽ là người nhà bình thường, con gái họ không vào trong cung. Trên thực tế có một loại nguyên tố đền tội ở biên cương, nhưng trong này lại cũng không thiếu mỹ nữ, nếu có cơ hội, các nàng cũng có thể đi lên đầu cành biến thành phượng hoàng.

Chỉ có điều cơ duyên này so sánh với con gái nhà lành hơi ít chút, bởi vì gia tộc phạm tội, vừa vào cung vốn cũng là làm chấp dịch tôi tớ, cần có cơ hội được thiên tử nhìn thấy mới được. Nhưng Hoàng đế tuy rằng ở trong cung, có thể cung nga nô bộc cận thân lại có mấy người?

Hộ thương nhân này bởi vì có con gái được tuyển làm tú nữ, tội trạng cũng được giảm đi nhiều, tuy nói gia sản không còn gì mấy, tốt xấu vẫn còn tòa nhà này, một khi con gái ở trong cung được sủng ái, vậy thì cơ hội xoay chuyển sẽ có.

Kết quả, làm cha không bớt lo, cô gái này cũng không bớt lo, không ngờ lại tư thông với người ta, còn có bầu, nếu vào cung bị phát hiện thì…Cũng khó trách người cha tuyệt vọng mắng chửi như thế.

Dương Thiên Diệp nghiêng tai nghe động tĩnh nhà bên, trong mắt dần dần lóe lên.

Nàng chậm rãi xoay người lại nói với Mặc Bạch Diệm:

- Mặc sư, lão nghe được gì không?

Mặc Bạch Diệm ngây ra:

- Lão nô nghe được, sao thế?

Dương Thiên Diệp khẽ mỉm cười:

- Nhà bọn họ đã cùng đường, sắp bị bức phải treo ngược, sao chúng ta không làm một chuyện tốt?

Mặc Bạch Diệm càng mù mờ:

- Ý điện hạ là?

Dương Thiên Diệp nói:

- Ta muốn mạo danh thế thân thay nàng ta vào cung! Muốn tiếp cận Hoàng đế, không có gì tốt hơn cách này, hiếm có nhà họ đang tiến thoái lưỡng nan, Mặc sư, nên tận dụng thời cơ!

Mặc Bạch Diệm giật mình:

- Điện…Điện hạ ngài...

Dương Thiên Diệp quả quyết nói:

- Mặc sư đi ngay đi, nếu chậm chỉ sợ nhà họ chạy trốn mất, hoặc giả cùng đường, cả nhà tự sát, vậy thì hỏng rồi.

Mặc Bạch Diệm nói:

- Điện hạ, cho dù là dùng kế này, nhưng có thể sai khiến…

Dương Thiên Diệp nghiêm nghị nói:

- Không! Đã nói đây là lần cuối cùng rồi, ta phải toàn lực ứng phó mới được, nếu chỉ làm có lệ, cửa ải của mình đều không qua được. Mặc sư, lập tức đi làm đi.

Dương Thiên Diệp ép Mặc Bạch Diệm đi can thiệp nhà hàng xóm, nom bóng dáng lão đi rồi, nàng thở dài thầm nghĩ: Ta trực tiếp vào cung vậy, sẽ không gặp lại ngươi nữa đúng không? Trời đất chứng giám, bất kể ta là thành công hoặc là thất bại, đều không hy vọng sẽ gặp được ngươi nữa. Ôi…

Bình Luận (0)
Comment